Đế tôn

Chương 485: Sao không đi ăn cướp? (2)

Theo tu vi hắn ngày càng tinh thâm, mỗi đột phá một cảnh giới, sẽ muốn tốn hao thời gian cũng càng ngày càng dài.

Nếu ở Thần Thông bát cảnh, hắn mấy tháng là có thể đột phá một cảnh giới, mà hiện tại hắn đã bị vây ở Dao Đài Cảnh hơn nửa năm thời gian, cũng chỉ là miễn cưỡng tu luyện tới Dao Đài Cảnh trung kỳ.

- Ta hiện tại có hai cách tăng thực lực lên, một là tiếp tục chiến đấu, tiếp tục tu luyện, tăng lên tu vi bản thể, nhất cử vọt tới Đạo Đài cảnh. Cách thứ hai, chính là tu luyện Thái Dương Thần hóa thân, để cho tôn hóa thân này đột phá đến Huyền Đài Cảnh thậm chí Thần Đài Cảnh!

Giang Nam tâm thần lắng đọng xuống, thầm nghĩ:

- Bản thể đột phá cảnh giới cực kỳ khó khăn, nhưng mà hóa thân của ta lại không coi là hết sức khó khăn. Thái Dương Thần hóa thân tu luyện Thái Dương Chân Kinh, muốn nhanh chóng tu luyện môn công pháp này, chỉ có đến bên cạnh Thái Dương, cách Thái Dương càng gần, tăng lên càng nhanh chóng! Bất quá, trước đó, ta còn cần chuẩn bị một chút Linh Dịch.

Đại lục Huyền Minh Nguyên Giới cách Thái Dương thật sự xa xôi, ước chừng trên dưới một trăm ức dặm, hơn nữa hai người trong lúc đó là không gian trống vắng tĩnh mịch, không có không khí, không có địa phương có thể mượn lực, chỉ có thể bằng vào pháp lực bản thân phi hành, tiêu hao cực kỳ to lớn, nếu ở trong không gian hao hết tu vi, sẽ bị vây ở trong không gian, cho đến chết già!

Linh Dịch trên người Giang Nam cũng không giàu có, hắn ở trên Lĩnh Tụ Phong cũng có một đạo linh tuyền, tuy nói là có thể cung ứng Thần Phủ cấp cường giả tu luyện, nhưng hắn hôm nay tu luyện tới Dao Đài Cảnh, Linh Tuyền sản xuất liền có chút ít chưa đủ, chẳng qua là đủ hắn tu luyện trong ngày thường.

Mà lúc trước hắn lấy được Linh Dịch, phần lớn là dùng để hướng tên gian thương Thác Bạt Lan Vân này đổi lấy Ngũ Sắc Kim, hôm nay nghèo đến cùng đinh.

- Trong tiểu kim khố của Sư tôn, Linh Dịch khẳng định nhiều đến đếm không xuể, bất quá mấy ngày nay nàng còn đang bế quan, cũng không tốt quấy nhiễu nàng. Dưới đất Huyền Thiên Thánh Tông ta còn có một linh hồ, không biết có thể cùng lão Long Quy trông chừng linh hồ thương lượng một chút hay không?

Giang Nam nghĩ tới đây, thân thể đột nhiên hướng dưới đất chìm xuống, cũng không lâu lắm liền tới bên linh hồ dưới đất của Huyền Thiên Thánh Tông, chỉ thấy linh hồ rộng chừng trên dưới một trăm dặm, thanh thủy dập dờn bồng bềnh, tràn đầy linh khí mênh mông như khói, làm người ta ngửi một cái cũng tâm thần sảng khoái.

Hắn mới vừa xuất hiện, đột nhiên chỉ nghe rầm một tiếng nước chảy, đầu lão Long Quy khổng lồ kia từ trong linh hồ ngẩng đầu, hai mắt giống như mặt trời chói chan, chòm râu như giao mãng dài đến mấy dặm, lúc thở phảng phất nhấc lên cuồng phong!

- Lại là tiểu tử ngươi!

Long Quy này thấy Giang Nam, dựng râu trợn mắt, khí hô hô nói:

- Lần trước ngươi tới vơ vét tài sản ta, để cho ta cho ngươi một đạo linh tuyền, làm cho ngươi yên tĩnh, ta mới ngủ một hồi, ngươi liền tới nữa!

- Tiền bối...

- Ít nói nhảm đi!

Lão Long Quy cả giận nói:

- Ngươi cho rằng ngươi là đối thủ của ta sao? Nếu không phải nhìn ở trên mặt mũi sư phó của ngươi, vì hòa bình thánh tông ta, ta mới mặc kệ không hỏi ngươi! Ta phụng mệnh trấn thủ linh hồ, tuyệt sẽ không làm việc thiên tư trái pháp luật, càng sẽ không bị ngươi uy hiếp!

Giang Nam vội vàng cười nói:

- Tiền bối, ta lần này tới là tính toán...

- Câm mồm!

Lão Long Quy giận tím mặt, quát lên:

- Ta cũng không phải là lấn thiện sợ ác, chỉ là vì thánh tông ta đoàn kết hữu ái, cho nên ta chỉ có thể đưa cho ngươi Linh Tuyền thêm thô tí xíu như vậy, đã được chưa!

- Ách, đa tạ tiền bối.

Giang Nam thấy Linh Tuyền thuộc về mình biến thô chút ít, cười nói:

- Tiền bối, lần này ta tới còn có một mục đích, muốn hướng tiền bối mượn một chút Linh Dịch...

Lão Long Quy hừ lạnh một tiếng, không vui nói:

- Câm miệng! Ta sẽ không vì ngươi tuẫn tư vũ tệ, càng sẽ không bị người hiếp bức, ta có một thân boong boong thiết cốt, đối với thánh tông trung thành có nhật nguyệt chứng giám... Nói đi, ngươi muốn mượn bao nhiêu?

Giang Nam suy nghĩ một chút, thử dò xét nói:

- Không nhiều lắm, một hai nghìn cân Linh Dịch mà thôi.

- Một hai nghìn cân Linh Dịch? Còn mà thôi?

Long Quy giận dữ, gầm hét lên:

- Ngươi sao không đi đoạt?

Giang Nam đàng hoàng nói:

- Đoạt không có mau bằng mượn, hơn nữa đoạt cũng không an toàn, vạn nhất bị đánh chết, vậy thì không đáng giá.

- Không có! Ngươi đánh chết ta ta cũng không cho mượn!

Lão Long Quy lần này rất có cốt khí, cả giận nói.

- Huyền Quy sư bá, nếu chưởng giáo kế nhiệm mở miệng, vậy ngươi liền cấp cho hắn đi.

Đột nhiên, thanh âm của Tịch Ứng Tình rõ ràng truyền vào dưới đất, bình bình đạm đạm nói:

- Giang sư điệt là kế nhiệm chưởng giáo ta, nên cho hắn một chút mặt mũi.

- Kế nhiệm chưởng giáo?

Lão Long Quy sợ hết hồn, trên dưới đánh giá Giang Nam, phẫn nộ nói:

- Tịch tiểu tử, học trò của ngươi không người nào sao? Làm sao lựa chọn một thổ phỉ làm kế nhiệm chưởng giáo? Bất quá nếu hắn là kế nhiệm chưởng giáo, như vậy ta cũng không cần phải sợ hắn, nếu không chưởng giáo xấu, truyền đi cũng là chính bản thân hắn mất thể diện.

Hắn nhìn về phía Giang Nam, cười nói:

- Nếu là mượn, chi bằng viết giấy nợ, hơn nữa còn là gấp bội trả lại mới được. Ta hôm nay cho ngươi mượn 1000 vạn cân Linh Dịch, ngươi trả lại cho ta 2000 vạn cân, hơn nữa còn có lợi tức. Mười năm sau nếu ngươi trả không được, hai mươi năm sau liền cần 4000 vạn cân.

- Hai mươi năm không trả, sẽ trên 4000 vạn cân?

Giang Nam giận dữ:

- Ngươi sao không đi đoạt?

Long Quy dương dương đắc ý:

- Đoạt rất phiền toái? Hơn nữa vừa nguy hiểm, đánh không lại người khác còn có thể bị người khác làm thịt, há có an toàn và nhanh như cho vay cắt cổ?

Giang Nam nhất thời cảm giác được bả vai của mình trầm trọng rất nhiều, lẩm bẩm nói:

- 4000 vạn cân Linh Dịch, ta muốn đoạt bao nhiêu người mới có thể chuẩn bị đến một khoản tài phú lớn như vậy...

Giang Nam đem 1000 vạn cân Linh Dịch thu vào trong Tử Phủ, đi ra dưới đất, đi tới Tông Chủ Phong, hướng Tịch Ứng Tình nói cám ơn:

- Đa tạ chưởng giáo mới vừa rồi lên tiếng giúp đỡ.

Tịch Ứng Tình cười nói:

- Nếu ta không mở miệng, mặc dù Huyền Quy sư thúc sẽ không cho ngươi mượn 2000 vạn cân Linh Dịch, nhưng vì muốn đuổi ngươi, nhất định sẽ đưa năm ba trăm vạn cân, hơn nữa sẽ không đi đòi lại. Ta mở miệng giúp đỡ, tương lai ngươi còn phải trả nhiều hơn, nói cho cùng thánh tông ta vẫn còn buôn bán lời.

Giang Nam ngạc nhiên, cẩn thận thử nghĩ xem, đích xác là đạo lý này.

Tịch Ứng Tình ha ha cười một tiếng, đột nhiên lại nhíu mày, thở dài một tiếng, sâu xa nói:

- Tử Xuyên, mấy ngày nay ta một mực suy tư một việc, thủy chung không cách nào nhìn thấu nghĩ thấu, ngươi xưa nay có trí mưu, không bằng giúp ta suy nghĩ một chút.

- Chưởng giáo học cứu thiên nhân, cũng có chuyện không cách nào nghĩ thấu?

Giang Nam nghi ngờ nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status