Đế tôn

Chương 812: Cửu Chuyển Chiến Thể (1)

- Đạo Nhân Giang Nam.

Giang Nam hoàn lễ, cười nói:

- Tự Tử Xuyên, trong lúc vô tình đi ngang qua nơi đây, ở chỗ này nghỉ chân.

- Thì ra là như vậy.

Thiệu Thiên Nhai cười nói:

- Những người khác đều nói, đạo hữu là thủ hộ thần của tiểu bộ lạc này. Mà ta đột nhiên nghĩ đến, đạo hữu có lẽ cũng không phải là thần minh phân thân đến từ Thần Giới, có lẽ chẳng qua là trong lúc vô tình đi ngang qua nơi đây, cho nên mới tới bái phóng.

Hắn phong thái văn hoa, nho nhã lễ độ, làm cho người ta cảm giác như Mộc Tần Phong, trong lòng Giang Nam cũng đối với hắn có mấy phần hảo cảm, cười nói:

- Đạo hữu đoán không sai, ta ở chỗ này làm sơ nghỉ ngơi, lại bị một chút bộ lạc công kích. Lúc này mới phản kháng, kinh động Liễu đạo hữu.

- Đại ca ca, ăn cơm.

Một cô bé cầm một chén cháo đưa đến trước mặt Giang Nam, ngửa đầu nói.

Sắc mặt Thiệu Thiên Nhai cổ quái, loại nhân vật giống như bọn họ này, đã sớm ăn gió uống sương, không ăn nhân gian lửa khói, đừng nói một chén cháo, dù là sơn trân hải vị đặt ở trước mặt bọn họ, bọn họ cũng không dùng.

Bọn họ trong ngày thường không ăn cái gì, nếu ăn uống, cũng là ăn một chút linh đan linh dược, hoặc là Linh Thú, uống là Linh Dịch ủ thành rượu ngon, linh dược nấu ra Tiên trà.

Huống chi, chén cháo này rõ ràng chính là dùng gạo lức nấu thành cháo, còn đang bốc khói, xa xa liền ngửi được một cổ hồ vị, đừng nói tu sĩ, dù là người bình thường chỉ sợ cũng khó xuống nuốt!

Giang Nam sờ sờ đầu nhỏ của cô bé, bưng lên chén khò khè khò khè rót vào trong miệng, phảng phất ăn mỹ vị khó được của thế gian.

- Chẳng lẽ cháo này là dùng linh đan diệu dược gì luyện chế thành, ăn một chén có thể làm tu vi tăng nhiều?

Thiệu Thiên Nhai trong lòng buồn bực, động lòng hiếu kỳ.

- Đạo hữu có muốn một chén hay không?

Giang Nam cười nói.

Thiệu Thiên Nhai chần chờ một chút, gật đầu.

Sau một lúc lâu, tiểu nha đầu cầm một chén cháo khác đưa đến trước mặt của hắn, hắn thấy bát nước lớn này không có rửa nên hơi chần chờ, bất quá ở Giang Nam nhìn soi mói, hắn cũng chỉ có thể kiên trì nhận lấy, táp một ngụm, một cổ hồ vị xông lên cổ họng.

Cô lỗ....

Thiệu Thiên Nhai nuốt xuống, hướng cô bé vẻ mặt đau khổ nói:

- Vị tiểu đạo huynh này, cháo của ngươi thật khó uống.

Cô bé gãi gãi tóc lộn xộn, sợ hãi nói:

- Thời điểm ta nấu ngủ gà ngủ gật, không cẩn thận cháy khét...

Thiệu Thiên Nhai tức cười, ngửa đầu đem một chén cháo nuốt xuống, lấy ra một khối ngọc bài giao cho tiểu cô nương kia, cười nói:

- Ta ăn cháo ngươi nấu, không thể không cho ngươi một chút chỗ tốt. Đây là lệnh bài ta, tương lai ngươi lớn lên, nếu có thể đủ đi ra Đại Hoang, liền đi Hoang Cổ Thánh Thành tìm ta, ta thu ngươi làm đệ tử.

Tiểu cô nương kia tỉnh tỉnh mê mê, nhận lấy ngọc bài.

Thiệu Thiên Nhai hướng Giang Nam cười nói:

- Đạo hữu tha lỗi, có thể dời bước nói chuyện hay không?

Giang Nam gật đầu, đi ra ngoài thôn, hai người sóng vai hướng chỗ sâu trong dãy núi đi tới.

Thiệu Thiên Nhai cười nói:

- Đạo hữu đường xa mà đến, Hoang Cổ Thánh Thành ta thẹn làm địa chủ, lý nên chiêu đãi, bất quá Đại Hoang này có vô số bộ lạc, cũng là Hoang Cổ Thánh Thành ta quản hạt, ngươi đánh bọn hắn, bọn họ đến đây tìm ta vì bọn họ ra mặt.

- Dễ nói, dễ nói.

Giang Nam cười nói:

- Ngươi muốn thay bọn họ ra mặt, ta cũng muốn thay Liệt Sơn tộc ra mặt, cũng là nhân tình.

Hai người từ từ mà đi, vừa sải bước ra, liền có trăm dặm không gian từ dưới chân hai người bọn họ vượt qua, cước bộ di chuyển tuy chậm, nhưng tốc độ mau đến kinh người, trong một bước, vượt qua núi lớn, lướt qua hồ rộng.

Cũng không lâu lắm, hai người liền đến trên một mảnh mênh mông biển lớn trong Đại Hoang.

Hai người còn đang hướng trong hải dương đi tới, mỗi bước ra một bước, khí thế của bọn hắn liền tăng vọt một phần, cước bộ của Thiệu Thiên Nhai rơi xuống, thân thể điên cuồng bành trướng, khi cước bộ nhấc lên, thân thể cũng đang kịch liệt thu nhỏ lại, trong lúc bành trướng và co rụt lại, nhục thể của hắn lại cô đọng vô số lần!

Hắn liên tục bước ra chín bước, thân thể bành trướng rút nhỏ chín lần!

Nhục thể của hắn đã mạnh đến nổi ngay cả hư không của Trung Thiên thế giới cũng mơ hồ có chút không chịu nổi, hư không bị nhục thể của hắn ép tới mơ hồ xuất hiện từng tiếng vỡ ra, ở quanh mình hắn tạo thành một mảnh khe nứt như mạng nhện!

Đây là một loại công pháp cực kỳ cường đại, thân thể cửu chuyển, pháp lực cửu chuyển, Thần Thông cửu chuyển, thần thức cửu chuyển, so sánh với Giang Nam từ trước đã thấy bất kỳ thân thể công pháp còn muốn hung hãn mạnh mẽ!

Có thể nghĩ, lúc Thiệu Thiên Nhai động thủ, sẽ là một loại thủ đoạn thiên băng địa liệt bực nào!

Mà vào lúc này, Thiệu Thiên Nhai cũng âm thầm đánh giá, lại thấy Giang Nam một bước rơi xuống, thân thể chỉ cao không tới một thước. Chín bước bước ra, biên độ nhục thể của hắn tăng trưởng nhỏ đến thương cảm, chỉ có trượng sáu.

Nhưng theo cước bộ của hắn bước ra, biển rộng dưới chân hắn lại đột nhiên hãm xuống mấy trăm trượng, biển rộng phương viên trăm dặm, trực tiếp hạ mấy trăm trượng, lộ ra đáy biển, đáy biển chỉ còn lại có một dấu chân, trong dấu chân có một ít nước biển. Nhưng mà mặt biển những địa phương khác không có nhấc lên bất kỳ ba đào!

Này nói rõ, nước biển phương viên trăm dặm này, bị hắn một cước đạp xuống cũng không hướng ra phía ngoài gạt ra, mà là bị hắn áp súc vô số lần, biến thành một ít bọt nước!

Giang Nam cũng bước ra chín bước, biển rộng bị hắn giẫm bằng, giẫm ra một lối đi, đáy biển chỉ để lại chín dấu chân!

Mà hai bước cuối cùng rơi xuống, trong cơ thể hắn truyền ra hai tiếng vang kỳ lạ, giống như tim đập. Tiếng tim đập thứ nhất chấn động, khí huyết của hắn đột nhiên cuồng bạo, tràn đầy gấp năm lần.

Tiếng tim thứ hai đập lên, khí huyết của hắn đột nhiên bạo tăng gấp mười lần, pháp lực thân thể thần thức hết thảy bạo tăng gấp mười lần!

- Đạo huynh, mời!

- Mời!

Thân thể hai người đột nhiên di động, sau một khắc, hai người giống như sao chổi đụng vào nhau.

- Cửu Chuyển Thiên Luân Ấn!

- Sâm La Ấn!

Giữa không trung trong lúc bất chợt xuất hiện từng đạo thiên luân, chín đại thiên luân ong ong chuyển động, trong luân là mội cái đại thủ, mà ở cửu chuyển thiên luân đối diện, lại là địa ngục vô cùng, từng cái từng cái thế giới chuyển động, trôi lơ lửng ở trên Minh Hải, một cái đại thủ từ trong biển bay ra, hai bàn tay to đột nhiên va chạm!

Trong nháy mắt này, hư không rốt cục không cách nào thừa nhận lực lượng hai người, ầm ầm sụp đổ, hai bóng người về phía sau xuất hiện nhiều lần, nện đến biển rộng bỗng nhiên lên sóng to, sóng biển giơ lên lao thẳng tới Thương Khung!

Cánh tay Giang Nam nhức mỏi, tay phải đang không ngừng rút gân, mà Thiệu Thiên Nhai thì tóc đen tung bay, tay phải liên tục kêu đau, nước mắt cũng chảy xuống.

- Đạo hữu, ta đã thay những bộ tộc kia xuất đầu, đừng đánh, đừng đánh nữa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status