Đế vương sủng ái

Chương 184

Khắp khố phòng đều là trân bảo quý giá, trước kia không cảm thấy có khả năng khiến Phạm Trường Tử từ bỏ, nhưng lúc này thì đã có, trong lòng hắn cũng đã bị bản tính tham lam lấp đầy, sao có thể dễ dàng từ bỏ được. Hơn nữa, bây giờ muốn chạy cũng không còn kịp nữa rồi.

Ánh mắt Lâu Thất giễu cợt nhìn Phạm Trường Tử một cái, nàng không ngờ, sau khi nhìn thấy khố phòng, lão nhân này lại có thể thất thần lâu như thế, không phải hắn muốn lấy vài thứ rời đi chứ?

"Phát hiện thì thế nào?" Phạm Trường Tử nghe thấy âm thanh ẩm ĩ ở ngoài, trong lòng cũng có hơi nôn nóng, nhưng nghĩ đến việc buông tha cho đám bảo bối này, trong lòng ông ta lại thấy đau. Dù sao thì, những thứ này ông ta cũng không muốn từ bỏ a.

"Phanh" có người dùng lực đẩy cửa ra, trên mặt Lâu Thất hiện ra thần sắc lo lắng: "Làm sao đây, làm sao đây. Phạm trưởng lão, ngươi mau nghĩ cách đi, bọn họ sắp đạp cửa vào rồi." Nàng vừa nói vừa khó khăn giữ cửa.

Nạp Lan Tử Lâm thấy Lâu Thất sắp sửa không chịu nổi nữa, lập tức đi qua cùng giữ cửa với nàng.

"Lẽ nào lão phu còn sợ bọn họ?" Phạm Trường Tử nắm chặt tay thành nắm đấm.

"Nếu không thì chúng ta mở một đường máu ra ngoài, bảo vật cũng không cần nữa, thoát thân quan trọng hơn." Lâu Thất vội vàng nói.

Không lấy bảo vật, sao có thể được chứ? Những thứ kia đều là của ông, của ông đó.

Nháy mắt, Phạm Trường Tử nôn nóng đến đỏ cả mắt.

"Người bên trong nghe đây, nếu còn không ra ngoài, lão tử sẽ không tha cho các ngươi đâu." Bên ngoài, tiếng hô của Độc Nhãn rất rõ ràng.

"Sư phụ, đi thôi." Nạp Lan Tử Lâm nhịn không được khuyên.

Lời của hắn còn chưa nói xong, Lâu Thất lại kêu "ôi chao" một tiếng, hơi lảo đảo, khiến Nạp Lan Tử Lâm theo bản năng đưa tay ra đỡ nàng. Cửa kia không có bọn họ chống đỡ ngay lập tức bị người bên ngoài đạp tung ra.

Lâu Thất nhanh chóng nhảy sang bên cạnh, Nạp Lan Tử Lâm lại không phản ứng nhanh như nàng, cánh tay bị cánh cửa đụng phải, đau đớn khiến sắc mặt hắn khẽ biến.

"Lão tử muốn nhìn xem, là kẻ nào ăn gan hùm mật báo dám đến chỗ của lão tử trộm đồ?" Độc Nhãn ở bên ngoài nói lên một tiếng: "Con rùa kia có dám ra đây không?"

"Tiểu bối đúng là rất ngông cuồng." Mấy ngày nay, Phạm Trường Tử ngoài việc bị Lâu Thất làm cho tức đến thổ huyết thì nào có ai dám mắng hắn là con rùa chứ. Hai tay hắn lập tức vỗ một cái, người cũng bay theo.

"Xem ra cũng có chút bản lĩnh đấy." Độc Nhãn hét hên: "Lão tử chơi với ngươi."

Hai người họ cùng ra tay nhanh như chớp, thoáng cái đã đánh được ba chưởng, phát ra nội lực hùng hậu, sức mạnh của chưởng phong đánh ra khiến những người khác không chịu nổi phải lùi lại, để hai người họ ở trung tâm.

Trong lòng Độc Nhãn giật mình, không ngờ người đến lại là một người có võ công cao như thế. Phạm Trường Tử cũng không phải là không kinh ngạc, vốn dĩ hắn cho rằng Độc Nhãn chỉ là một tên đạo tặc ở Giang Dương mà thôi, người khác trao thưởng đều không thể bắt được hắn là vì hắn quá giảo hoạt, rất biết ẩn giấu ẩn. Nhưng bây giờ mới phát hiện, có thể là võ công của hắn cũng cực kỳ cao cường, nên những người mà đám hiệu buôn kia tìm cũng không phải là đối thủ của hắn.

Lâu Thất vừa nhìn liền phát hiện võ công của Phạm Trường Tử cao hơn Độc Nhãn một bậc, nhưng có điều, vừa rồi do hắn quá khinh địch, có lẽ chỉ xuất ra năm, sáu phần công lực, cho nên chưởng thứ ba mới bị Độc Nhãn ép cho lùi lại.

Sau khi đánh qua ba chưởng, hai người đều lùi lại một bước.

Lúc này Độc Nhãn mới nhìn rõ Phạm Trường Tử, khi nhìn đến y phục của hắn, mặt liền biến sắc, buột miệng thốt ra: "Trưởng lão Vấn Thiên Sơn."

Lâu Thất cũng không nói cho ai nàng chính là đang chờ thời khắc này, chính là lúc này...

Lúc Độc Nhãn vừa nói ra câu này, nàng lập tức hoảng sợ: "Không tốt rồi Phạm trưởng lão, hắn nhận ra thân phận của ngươi rồi."

Lúc này, Phạm Trường Tử cũng không biết nhận ra thân phận của hắn thì thế nào, nhưng Độc Nhãn thực sự cũng không làm Lâu Thất thất vọng, theo như kịch bản của nàng mà hát.

"Không ngờ, trong mắt thế nhân Vấn Thiên Sơn như chỗ ở của tiên sơn lại có trưởng lão làm kẻ trộm thế này."

Độc Nhãn vừa nói vừa cẩn thận âm thầm vận mười phần công lực của mình, trưởng lão Vấn Thiên Sơn, hắn tuyệt đối không dám khinh thường. Vừa rồi hắn đã dùng đến tám phần công lực, nhưng cũng chỉ ngang tài ngang sức với đối phương mà thôi. Hắn đoán đối phương cũng chưa dùng hết toàn lực, cho nên công lực của đối phương cao hơn hắn. Nếu hắn không mạo hiểm đánh lén, thì khả năng giành được phần thắng thực ra cũng không lớn.

"Phạm trưởng lão cẩn thận, hắn muốn đánh lén đó." Lâu Thất kinh hoảng hét lên một tiếng thật to, nhưng nàng cũng chọn đúng lúc Độc Nhãn đang muôn xuất chiêu để hét. Phạm Trường Tử nghe thấy tiếng hét của Lâu Thất, lại nhìn Độc Nhãn, quả nhiên là đang muốn đánh lén hắn. Ngay lập tức, Phạm Trường Tử cũng không hề che giấu thực lực nữa, nhanh chóng vận hết mười phần công lực đánh ra.

Độc Nhãn cũng đúng lúc đánh về phía hắn, cả người hắn còn ở giữa không trung bị một chưởng này "bịch" một tiếng đánh vào ngực. Hắn có thể cảm nhận được xương sườn của mình bị gãy, sau đó phun ra một búng máu.

"Lão đại."

Xung quanh vang lên tiếng hét rung trời, điều này cũng khiến Phạm Trường Tử ý thực được, không biết ở đây có bao nhiêu người a? Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, trong tòa nhà này, đang đứng bao vây bọn họ ít nhất cũng phải có đến trăm người, còn bên ngoài nhà rõ ràng cũng phải có đến gần trăm người nữa.

Mặt hắn nhất thời đen lại, Độc Nhãn này lại có thể huấn luyện nhiều thuộc hạ như thế, những người này cũng không phải đều là phế vật, trong đó có không ít cao thủ trong nhà có thực đi.

Độc Nhãn được vài tên thủ hạ tiếp được, sau khi đứng vững hắn lập tức lấy ra một lọ từ trong lồng ngực, mở nắp đổ từ trong lọ ra vài viên dược hoàn. Theo động tác của hắn, một mùi dược liệu vô cùng tươi mát, dịu nhẹ tỏa ra.

Phạm Trường Tử không khỏi lộ ra cảm xúc: "Ngưng công đan."

Nạp Lan Tử Lâm thất thanh nói: "Ngưng công đan, đan dược luyện công mà người trong thiên hạ muốn cầu cũng không được."

"Không sai, xem ra các ngươi còn có chút kiến thức." Độc Nhãn cắn răng nói một câu, nhanh chóng cho dược hoàn kia vào miệng.

Phạm Trường Tử lập tức nhịn không được hét lên: "Dừng tay, dừng tay, ngươi cái tên ngu ngốc này."

Một viên Ngưng công đan là có thể chữa được nội thương, dùng một viên thì nội thương trong nháy mắt có thể được áp chế, nội công cũng nhanh chóng khôi phục lại ở trạng thái tốt nhất, là viên linh đan mà người tập võ vô cùng khao khát muốn có. Một viên linh đan này, nghìn vàng khó có thể mua được. Tuy rằng sau khi dùng nó ba ngày, hiệu dược áp chế sẽ không còn nữa, nhưng nếu trong lúc liều mạng chiến đấu với kẻ địch, hiệu quả của loại đan dược này chẳng khác nào cứu mạng họ, có một viên Ngưng Thần đan chẳng khác nào có thêm một cái mạng.

Thứ tốt như thế, không, phải là bảo bối tốt như thế này mà hắn ta lại có thể một ngụm dùng hết năm, sáu viên, đúng là thực sự phí của trời mà.

"Ngươi sẽ bị thiên lôi đánh a." Phạm Trường Tử thấy Độc Nhãn thật sự nuốt hết mấy viên dược, trong lòng hắn xót muốn chết. Đau lòng là thế, hắn biết rõ lúc này là cơ hội tốt thừa thắng xông lên, nhưng lại nhịn không được muốn nhìn xem có phải hiệu dược của Ngưng công đan thực sự khủng khiếp không?

Lâu Thất cũng đang theo dõi, nàng muốn xem Ngưng công đan có thực sự thần kỳ như vậy không?

Ngưng công đan này cũng không khiến họ thất vọng, Độc Nhãn vừa dùng xong, sắc mặt hắn ngay lập tức tốt lên. Hắn cũng không đợi thêm nữa, nhanh chóng giơ Lưu Tinh chùy lên, hét lớn: "Các huynh đệ, giết bọn chúng cho ta."

Tiếng hắn vừa hô, hàng trăm tiếng hô khác ngay lập tức hô lên theo. Có lẽ là do uy phong của Độc Nhãn, lúc này, hắn vừa hét lên thì lập tức gần trăm người đều giơ vũ khí xông đến chỗ họ.

Những người này có lẽ đều có xuất thân là cường đạo, được Độc Nhãn tập hợp lại, người nào cũng vô cùng ngang ngược, hơn nữa lại không sợ chết, rõ ràng biết bản thân không phải đối thủ của Phạm Trường Tử, họ vẫn cứ tiến về phía trước, người trước ngã lại có người sau xông đến.

"Sư phụ, xông ra ngoài đi." Nạp Lan Tử Lâm đương nhiên cũng ra tay, Lâu Thất cũng đã ra tay sớm hơn hắn, khi Độc Nhãn vừa hô lên câu kia, nàng đã lập tức giơ chân đá bay một tên gần nhất, tên kia còn kéo theo một người khác cũng ngã xuống.

Phạm Trường Tử cắn răng, đương nhiên hắn cũng biết võ công của người này không bằng mình, nhưng hắn ta lại thắng ở chỗ có đông người, đông hơn họ, thậm chí còn gấp hơn rất nhiều lần. Đám người này vừa không sợ chết, lại vô cùng giảo hoạt, bọn chúng dám một tên xông lên trước làm mồi nhử hung hăng chém giết, còn hai tên khác thì ở trước mặt đối phó với hắn, một tên lên trước, một tên ở bên cạnh lấy trường kiếm đâm tới.

Hơn nữa, trong số đó còn có mấy tên vô cùng biến thái, chúng không sợ ám khí làm tổn thương bản thân, đều lăm lăm muốn xông về phía hắn, nhiều người như thế khiến hắn ứng phó cũng có chút mệt mỏi.

Lúc này, Độc Nhãn ném Lưu Tinh chùy sang cho người bên cạnh, giơ tay lấy một cây cung, lắp tên vào, nhắm về phía Phạm Trường Tử.

Bọn họ cũng nghe nói đến tài bắn cung thần kỳ của Độc Nhãn, bởi vậy, trong lòng Phạm Trường Tử, và Nạp Lan Tử Lâm ít nhiều cũng có chút áp lực.

"Hắc hắc, các huynh đệ, giết bọn chúng, đưa thi thể chúng đến Vấn Thiên Sơn, để người Vấn Thiên Sơn xem thử môn hạ của họ đáng ghét đến mức nào." Độc Nhãn giơ cung tên to lên hoàn toàn không tốn chút sức lực nào, nội thương vừa rồi của hắn cũng đã thực sự tốt lên. Càng khoa trương hơn là hắn vừa nói chuyện, trong miệng còn có thể tỏa ra mùi thơm của đan dược.

"Sư phụ, đi thôi." Nạp Lan Tử Lâm nhịn không được lại khuyên lần nữa.

Phạm Trường Tử thấy đã giết được không ít người, xung quanh cũng có hơn mười cỗ thi thể, nhưng tiếc rằng vẫn còn rất nhiều người nữa. Hơn nữa, bọn chúng lại rất hèn hạ, vô sỉ, không sợ chết, lại có thể để lại mấy vết thương trên người hắn, y phục cũng bị chém rách rất nhiều chỗ, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng mất mặt.

Lúc này Phạm Trường Tử cũng không có ý muốn giết đến cùng, dù sao thì Vấn Thiên Sơn cũng chưa từng làm chuyện giết hàng trăm người thế này, cho nên khi thấy đánh đã lâu mà vẫn không thắng, hắn cũng bắt đầu có chút nản lòng, nói: "Được."

Lâu Thất thấy hắn đang có ý định rút lui thì lập tức rút Phá Sát ra, mạnh mẽ như vũ bão liên tiếp cắt cổ hai tên, quát lớn: "Phạm trưởng lão, ngươi phải nghĩ cho kỹ, nếu bây giờ mà đi, không đến vài ngày, thiên hạ này đều sẽ truyền ra tin ngươi dẫn đồ đệ đến cánh đồng hoang ở Phá Vực làm tên trộm, hơn nữa, mọi người nghĩ thế nào chắc ngươi cũng biết. Với võ công của ngươi, lúc này muốn rời đi chắc chắn sẽ được, nhưng lúc quay về Vấn Thiên Sơn, đám sư huynh đệ hỏi ngươi những thứ mà ngươi lấy được, ngươi sẽ nói thế nào?"

Lâu Thất dừng một chút lại cao giọng nói: "Đến lúc đó, ngươi không những lưu lại vết nhơ cho Vấn Thiên Sơn, lại vừa không lấy được đồ, sư huynh, sư đệ của ngươi sẽ bỏ qua cho ngươi ư? Ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ đi."

Phạm Trường Tử rùng mình một cái.

Lâu Thất nói không sai, trong mắt người đời, Vấn Thiên Sơn giống như tiên sơn, họ cũng đều là hình tượng của tiên nhân. Nếu hắn bôi đen Vấn Thiên Sơn, chưa biết chừng đại sư huynh sẽ giết hắn mất.

"Vậy ngươi nói phải làm gì đây?" Phạm Trường Tử đưa hai tay đánh bay hai nam nhân ra ngoài, đồng thời, phía sau lại có một tia sắc lạnh đánh tới. Hắn nhanh chóng quay đầu lại, một đoản kiếm đang đâm tới ngang lưng. Trận chiến mãi không dứt thế này khiến hắn có chút buồn bực.

"Ta chỉ là một nha đầu thôi, nào biết nên làm gì chứ? Ta chỉ nói một chút suy nghĩ của mình thôi." Lâu Thất vừa nói, trong tay cũng không dừng lại tiếp tục lấy mạng người.

"Ngay từ đầu, lão tử cũng không có chú ý đến ngươi, các huynh đệ tránh ra, lão tử phải giết nữ nhân này trước đã." Tuy Độc Nhãn cảm thấy mấy câu nói của nàng đều là lời nói thật, cũng không có gì đặc biệt cả, thế nhưng không biết sao, trực giác của hắn lại thấy có điều gì đó không hay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.6 /10 từ 47 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status