Đế vương sủng ái

Chương 344

Trầm Sát nói với quan viên đó, sau đó liền truyền âm với Lâu Thất: "Thất Thất, nàng nghe đây. Bất kể họ nói gì thì bổn Đế Quân đều không cho nàng nảy sinh ý muốn rút lui."

Hắn có chuẩn bị tâm lý rồi. Người này nói thế chắc chắn là có liên quan đến Lâu Thất.

Nếu đã muốn xây dựng một vương triều thì hắn cũng biết không thể một câu nói của hắn là có thể quyết định được, đặc biệt là chuyện liên quan đến hậu cung.

Lâu Thất chớp mắt, không nói gì, Nàng đương nhiên nguyện ý không phải làm gì, chỉ đợi hắn đi giải quyết. Nhưng nếu chuyện này liên quan đến nàng, thì nàng cũng không thể để cho người ta muốn làm gì thì làm.

Trên người viên quan này mặc y phục võ quan.

Gã đang muốn nói tiếp thì Ưng lại mở miệng: "Trước khi nói chuyện phải báo tên, chức quan của mình, có nhiều người Đế Phi còn chưa biết đâu."

Viên quan đó cao giọng: "Mạt tướng là Kỷ Thắng Hồng, thống lĩnh đội tiên phong bảo vệ thành. Khi đế quân không ở đây, Hoang Nguyên có một vài thế lực phái người đến nói đồng ý đầu hàng Đế Quân."

"À." Âm cuối Trầm Sát nhẹ cao lên.

Kỷ Thắng Hồng nói: "Ví dụ như khu vực Tùng Sơn phía Tây Bắc vốn là một vùng dân cư tụ tập đông đúc, khó có được của Hoang Nguyên, năm năm trước họ tự thành lập Hổ Quân Đoàn, số lượng Hổ Quân Đoàn trong năm năm đã đạt được khoảng hai vạn ba ngàn người."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt đám người đều có chút bất an, Ưng và Nguyệt nhìn nhau, nhìn thấy sự nghiêm trọng trong mắt đối phương.

Hổ Quân Đoàn ở Tùng Sơn phía Tây Bắc chính là một trong những kẻ địch mà họ xem là mạnh nhất. Người của đối phương thực sự quá nhiều, hơn nữa những người đó đều sinh sống lâu trong vùng núi ở Hoang Nguyên, sở trường là chiến thuật phân tán rồi tập kích, vô cùng đê tiện. Nhưng đây không phải sở trường mạnh nhất của họ. Trầm Sát dẫn binh vẫn luôn dùng phương thức nhanh, chuẩn, mạnh mẽ mà điên cuồng quét sạch, phương thức đó có thể áp chế, nhưng lại không đủ linh hoạt. Cho nên nếu chống đối Hổ Quân Đoàn núi Tùng này thì phần thắng không quá lớn. Bởi vì núi Tùng cách xa Phá thành, hơn nữa ở giữa còn rất nhiều thế lực khác, nếu không muốn mang quân đi đi lại lại nhiều lần thì phải đánh thẳng một đường, chỉ sợ thực lực sẽ bị những thế lực khác mài mòn, khi đến núi Tùng cũng chỉ còn lại tàn binh. Nếu muốn đánh với hai vạn ba nghìn quân của người ta thì đúng là phần thắng không lớn.

Đương nhiên đó là trước đây. Số người trong quân đội của Phá thành trước đây không lớn, hơn nữa sau khi Trầm Sát đưa ra thông tin tìm người tài khắp thiên hạ thì quân số quân đội tăng mạnh, bây giờ đã đạt đến mười vạn.

Nhưng đối với một quốc gia, mười vạn quân vĩnh viễn không đủ, cho nên bây giờ mỗi một binh sĩ tướng lĩnh trong quân đội đều rất quý giá, không thể hi sinh dễ dàng. Hổ quân đoàn núi Tùng này là chiếc bánh màn thầu lớn của Phá thành, tuy có thể gặm, nhưng không thể tùy tiện gặm.

Kỷ Thắng Hồng thấy đã hấp dẫn được sự chú ý của đám người, liền nói tiếp: "Ở khoảng thời gian Đế Quân rời đi thì đại soái Hổ Quân Đoàn đã truyền lời đến, nói Tùng Sơn đã xây thành đặt tên là Tùng thành, nhưng vì biểu thị lòng tôn kính với Đế Quân, sự kiện kiến thành Tùng thành tạm vẫn chưa thông báo thiên hạ. Nếu đế quân đồng ý thì Tùng thành chính là thuộc về Đế Quân."

"Ồ, nếu vậy thì chúng ta không cần phí một binh một tốt liền có thể thu được Tùng Sơn Hổ Quân? Thế thì tốt quá."

"Đúng vậy, nếu thu phục được thế lực của Tùng Sơn Hổ Quân thì có thể thu phục các thể lực nằm rải rác từ Phá thành đến Tùng thành. Hai đầu cùng tấn công, không cần nhiều thời gian là chúng ta đã có thể quét sạch một phần năm Hoang Nguyên rồi."

"Không tồi, không tồi."

Các quan vui mừng không ngớt.

Nhưng Nguyệt lại cau mày: "Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, Hổ Quân Đoàn làm vậy nhất định có điều kiện đúng không?"

Kỷ Thắng Hồng gật đầu: "Có điều kiện cũng là bình thường thôi, Nguyệt vệ đại nhân. Nhưng điều kiện của họ cũng không quá đáng."

Lâu Thất nghe đến đây, trong lòng thầm nói, đến đi, chủ đề chính đi. Nhưng thực ra nàng cũng có thể đoán được đại khái rồi. Tuy giọng điệu Kỷ Thắng Hồng rất bình thường, nhưng vì biết những lời hắn nói có liên quan đến mình, nên nàng không quá thích cách nói chuyện này của hắn. Hắn đã nâng cao cảm xúc của tất cả mọi người lên, gieo cho bọn họ sự vui mừng, đặt nàng vào thế bị động trong chuyện này.

Nàng đang muốn nói thì lại nghe Trầm Sát trầm giọng: "Nói trọng điểm."

Kỷ Thắng Hồng vốn muốn tìm một cái đệm lưng, nhưng khi bị Trầm Sát nói như vậy thì mặt đỏ lên, lập tức nói: "Vâng. Đại soái Cao Ngọc Hổ của Hổ Quân Đoàn có một thiên kim tên là Cao Anh Anh, mĩ mạo hơn người, cũng là một nữ tướng xuất sắc của Hổ quân đoàn. Ý của Cao đại soái là nếu Cao Anh Anh có thể thành một trong những phi tử của Đế Quân thì quan hệ của Phá thành và Tùng thành là không thể phá vỡ được. Sau này Tùng thành cũng sẽ tiến cống Phá thành mỗi năm."

Nghe xong, Lâu Thất lộ ra một nụ cười trào phúng. Tuyết lập tức bắt được ý cười này, nàng ta nhanh chóng nhảy ra, cất cao giọng: "Đế Phi cười rồi, có phải là cũng cảm thấy vui mừng không? Nếu Đế Phi đã ở cùng Đế Quân, thì tự nhiên cũng nên vì đế quân phân ưu chứ nhỉ?"

Ý cười Lâu Thất càng sâu thêm.

Tuyết vệ à Tuyết vệ, ngươi có biết ta đang đợi ngươi không.

Nàng còn đang lo lắng Tuyết vệ sẽ không nhảy ra, nhưng nếu lúc này nàng ta không nhảy ra mới kỳ lạ.

Tất cả mọi người đều nhìn Lâu Thất.

Sắc mặt Trầm Sát trầm xuống: "Các ngươi coi những lời bổn Đế Quân nói là trò đùa sao?"

"Chủ tử, chủ tử vốn dĩ không có anh chị em, nếu ngay cả Đế Phi cũng chỉ có một thì làm sao khai chi tán diệp? Nếu Đế Phi lại không thể sinh con thì sao? Hoặc khi sinh lại bị băng huyết thì không phải Đế Quân sẽ vô hậu..."

Trầm Sát nhất thời đại nộ: "Thật to gan! Người đâu!"

Nàng ta dám nguyền rủa Lâu Thất không sinh được con, còn nguyền rủa nàng băng huyết!

Dưới cơn giận dữ của Trầm Sát, tiếng quát này được dùng nội lực truyền đi, thị vệ bên ngoài giật mình, nhanh chóng tiến vào.

"Lôi Tuyết vệ xuống."

"Vâng."

Bốn thị vệ, trái hai phải hai nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh của Trầm Sát, giữ chặt Tuyết. Nàng ta vì giật mình quá mức mà quên phản ứng, đợi đến khi bị mấy thị vệ bình thường vẫn gọi nàng Tuyết vệ đại nhân bắt lại, trên vai truyền đến cơn đau do dùng lực thì nàng ta mới nhìn về hướng Trầm Sát.

"Chủ tử."

"Ngự Sử không phải nhậm chức rồi sao? Đứng ra nói cho bổn Đế Quân, luật pháp ở Cửu Tiêu Điện của Phá thành là như thế nào?" Trầm Sát lạnh lùng nói: "Khi quân phạm thượng, dám nguyền rủa Đế Phi, nguyền rủa bổn Đế Quân vô hậu, nguyền rủa huyết mạch của bổn Đế Quân không thể yên bình sinh ra thì đáng tội gì?"

Nghe hắn nói như thế, Nguyệt và Ưng biết lần này Tuyết xong đời rồi.

Những tội danh này không nhẹ, mà chức quan Ngự Sử này là quan can gián, dưới bất kì tình huống nào đều phải gánh vác trách nhiệm can ngăn, làm đúng theo luật pháp. Cho nên, khi nghe Trầm Sát nói vậy, hắn chỉ đành đứng ra nói: "Bẩm Đế Quân, đây là đại tội, dựa theo pháp luật mới thì phải xử chém."

Hai chữ xử chém khiến Tuyết sợ hãi ngây người.

Lâu Thất nhíu mày. Xử chém? Xem ra luật pháp này rất phù hợp với tính cách Trầm Sát, hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ có người nhục mạ bản thân và thê tử.

Nhưng, bọn họ đã từng là thanh mai trúc mã, bất kể là thanh mai trúc mã kiểu gì, hay là chỉ có cái danh thanh mai trúc mã, thì dù sao cũng sẽ có một chút tình cảm. Còn phải xem Trầm Sát có làm theo luật pháp hay không rồi.

Lúc này, Ưng và Nguyệt đột nhiên tiến lên một bước, quỳ hai gối xuống: "Chủ tử, Tuyết vệ đúng là có tội, nhưng có thể niệm tình nàng một lòng vì Đế Quân mà tha cho nàng một mạng không?"

Lâu Thất nhìn ánh mắt khẩn cầu của Nguyệt và Ưng thì nhếch môi. Tuy nàng không muốn cầu tình thay Tuyết, nhưng vì những chuyện sau này có quan hệ với nàng ta cho nên lúc này tha cho nàng ta một mạng cũng không sao cả.

Thế là, nàng hơi nghiêng đầu nói với Trầm Sát: "Nếu Ưng và Nguyệt đã cầu tình thay nàng ta, lại thêm Tuyết vệ vẫn còn trẻ như vậy, thôi thì chàng tha cho nàng ta một mạng đi."

Ưng và Nguyệt thở phào, họ biết Đế Quân chắc chắn nghe lời Lâu Thất, nên mạng của Tuyết được giữ rồi.

Thấy Tuyết còn muốn nói gì đó, Nguyệt thực sự sợ nàng ta tự tìm chết, bèn lập tức điểm á huyệt nàng ta.

Trầm Sát lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta, nhưng quả nhiên vẫn nghe lời Lâu Thất: "Nếu ái phi đã tha cho nàng ta không chết thì tha đi. Bổn Đế Quân sẽ tước bỏ chức vụ Tứ vệ của nàng ta, áp giải nàng ta xuống, sau khi phạt đánh ba mươi trượng thì đuổi khỏi Cửu Tiêu Sơn, từ nay không được đặt chân vào Cửu Tiêu nửa bước."

Tuyết vệ rất nhanh bị kéo xuống, trước khi ra thì Nguyệt đã giải huyệt đạo nàng ta.

Nhưng chưa qua một khác thì bên ngoài truyền đến tiếng thét chói tai của Tuyết.

"Chuyện gì xảy ra?" Lòng Lâu Thất khẽ động, đây là... đến rồi sao?

Nàng vừa động, Trầm Sát liền biết tình huống nàng luôn đợi đã xảy ra, bèn nói với nàng: "Ái phi, nàng đi ra xem xảy ra chuyện gì đi..."

Lâu Thất nhanh chóng đứng lên, tay phải giả vờ cầm khăn tơ, hành lễ với hắn, "khăn tơ" phất ra đằng sau vai, khụy gối xuống, nàng nói:

"Vâng. Thần thiếp cáo lui."

Mặt Trầm Sát trầm xuống, đây là nói linh ta linh tinh gì vậy.

Lâu Thất làm gì còn chú ý mình đang nói linh tinh gì, tối qua nàng đã nghĩ cả một đêm vẫn không nghĩ ra thuốc này có tác dụng gì, nhưng nàng đoán nhất định có quan hệ với Tuyết. Nếu không thì còn ai có thể đi vào nữa? Tuy không ai thấy nàng ta đi vào, nhưng trước khi họ trở về thì nàng ta vẫn có thể tìm cơ hội lẻn vào mà...

Ra ngoài Đại điện, Lâu Thất nhìn thấy một màn trước mắt, nhất thời liền thấy vui vẻ.

Tuyết bị đánh ba mươi trượng, trượng này chính là chấp hành ở bên ngoài đại điện, nhưng lúc này chưa có ai động thủ mà Tuyết lại bị một cung nhân ôm chặt, còn cung nhân kia chính là Chu Thắng.

"Các ngươi không được đánh nàng, Lão Chu ta thay nàng chịu hình." Chu Thắng vừa ôm nàng vừa khản cổ kêu gào.

"Ngươi là ai, ai khiến ngươi thay ta chịu hình? Ngươi cút cho ta, cút ngay tên mặt rỗ chết tiệt. Đồ xấu xí!" Tuyết giãy dụa rất mạnh, nhưng lại không giãy ra được vòng ôm của Chu Thắng.

Mùi thối trên người Chu Thắng thật sự là quá nồng, Tuyết gần như bị hắn xông chết.

"Ta biết ngươi, ngươi là một trong tứ vệ. Ngươi là Tuyết vệ đại nhân, ta là Chu Thắng. Tuyết vệ đại nhân, lão Chu ta vừa gặp đã yêu ngươi, từ nay về sau nhất định sẽ coi ngươi là châu báu. Ngươi có thể cho ta một cơ hội không?" Chu Thắng gấp gáp nói.

Lâu Thất dứt khoát đứng một bên xem kịch.

"Cút, cút, cút. Thả ta ra. Ngươi là tên đàn ông thối!" Tuyết nhịn đến mức mặt đỏ bừng.

Bốn thị vệ kia vốn muốn tiến lên kéo Chu Thắng ra, nhưng đúng lúc nhìn thấy ánh mắt của Lâu Thất, nên lập tức lùi lại, chỉ coi như không nhìn thấy.

"Tuyết vệ đại nhân, lão Chu ta tuy thối nhưng vì ngươi, ta có thể ngày ngày dùng xà phòng thơm tắm rửa, được không? Không thì ngươi giúp ta tắm, kỳ mạnh cho ta, nhất định ta sẽ không kêu đau đâu."

"Phì..." Lâu Thất không nhịn được mà bật cười. Tư duy của tên Chu Thắng này đúng là thần thánh mà, chuyện như thế mà hắn cũng nghĩ ra được sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.6 /10 từ 47 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status