Đế vương sủng ái

Chương 460

Vốn dĩ Lâu Thất đã có bản lĩnh khiến người ta tức chết, bây giờ còn thêm một Lâu Hoan Thiên, đó là một người chỉ chờ xem tiểu muội nhà hắn định làm gì thì sẽ ra sức phối hợp. Hai huynh muội khiến Cao Anh Anh tức giận chỉ còn nửa cái mạng, cuối cùng nằm thở hổn hển nửa chết nửa sống ở đó, cộng với việc tóc cô ta bị Trầm Sát cạo mất hơn một nửa, chỉ còn một vòng ở xung quanh, trên đỉnh đầu thì trụi lủi, sau khi phun ra mấy ngụm máu, sắc mặt cô ta trắng bệch, thoạt nhìn vô cùng chật vật và xấu xí.

Tới khi bọn họ trở lại nơi đóng quân, Lâu Hoan Thiên đạp thẳng cô ta xuống, không chút thương hoa tiếc ngọc, cô ta rơi vào một đống cát bụi, cát bụi bay đầy vào mặt cô ta.

Ưng bước tới, nhìn thấy dáng vẻ của Cao Anh Anh, hắn nhíu mày rồi không nhịn được nói: “Dù sao cũng là một nữ tử, đối với cô ta như thế có khỏi quá đáng quá không?”

Khuôn mặt vốn cười hi hi ha ha của Lâu Hoan Thiên lập tức trầm xuống, hơi thở trên người hắn đột nhiên biến đổi, y hệt như tu la. Hắn lạnh lùng liếc nhìn Ưng, giọng nói âm trầm: “Đừng có nói cái gì mà không đánh nữ nhân với bổn thiếu chủ, ai dám bắt nạt Tiểu Thất nhà ta, đừng nói là nữ nhân, cho dù là trẻ con bổn thiếu chủ cũng đánh.”

Những người bên cạnh nghe vậy đều hơi khựng lại.

Ưng lại không nhịn được lẩm bẩm: “Đế Phi không đi bắt nạt người khác đã là tốt lắm rồi…”

Ý của hắn chính là Lâu Thất không dễ bị bắt nạt như thế, nhưng nghe được câu này, Lâu Hoan Thiên không chút suy nghĩ liền đáp lại hắn: “Nếu Tiểu Thất nhà chúng ta bắt nạt người khác, vậy thì chắc chắn người đó đáng bị xử lí!”

Đúng vậy, tóm lại chính là, có thế nào đi chăng nữa hắn cũng đứng về phía Tiểu Thất.

Lâu Hoan Thiên này đúng là muội khống.

Ừ, cái cách nói muội khống này cũng là vô tình nghe thấy từ chỗ của Lâu Thất.

Bời vì có tác dụng của tam sinh hoa, cũng bởi vì thời gian quá gấp, vì vậy lần này Lâu Thất không chế tạo quá nhiều bom, tổng cộng chỉ có mười lăm quả đã dọn hết được mấy ngàn Hổ Quân.

Lúc này, sự hỗn loạn trên núi dần dần bình thường trở lại, mọi chuyện được giao hết cho Ưng. Hắn dẫn binh đi dọn dẹp chiến trường, có tên nào chưa chết thì tiện tay đâm cho một nhát.

Lâu Thất nhìn thấy Trần Thập và Lâu Tín đi theo bên cạnh Ưng, nàng hơi thở dài.

Hai người này đúng là tai bay vạ gió.

Bọn họ trở lại Cửu Tiêu Điện, Hỏa vệ dẫn theo đám người A Mộc đã tới đó, còn Lâm Thịnh Uy dẫn linh đội trở lại nơi huẩn luyện của bọn họ để sắp xếp chăm sóc vết thương. Mấy người Trầm Sát và Nguyệt đương nhiên có rất nhiều chuyện phải nói với Hỏa vệ, Lâu Thất liền dẫn Lâu Hoan Thiên đi thăm linh đội, sau đó lại dẫn hắn tới Dược Điện của thần y, dùng thuốc trị thương được thần y làm từ những thứ hay ho mà nàng đưa, những vết bầm tím trên mặt nhạt hắn đi rất nhiều chỉ trong chốc lát.

Nàng bảo Tiểu Trù sắp xếp cho Lâu Hoan Thiên đi rửa mặt trước, Nhị Linh cũng dặn phòng bếp làm hai bàn thức ăn thịnh soạn, một bàn đặt trong phòng ăn của Nhị Trọng Điện, một bàn đặt ở Tam Trọng Điện.

Lâu Thất cũng đã rửa mặt xong, nàng thay một bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái, lúc này hai huynh muội mới ngồi xuống bàn cơm, vừa ăn vửa nói chuyện.

Thấy Lâu Thất bảo Nhị Linh mang rượu tới, Lâu Hoan Thiên nhíu mày.

“Chẳng lẽ không có rượu thì Tiểu Thất không vui à?”

“Muội lo lắng nếu không uống hai chén thì huynh sẽ khó mà nói ra được.” Vẻ mặt của Lâu Thất rất thản nhiên, giơ chén rượu lên với hắn.

Mới đầu Lâu Hoan Thiên ngẩn ra một hồi, sau đó hắn nở một nụ cười phức tạp, vẻ bi thương dâng lên như sóng nước trong ánh mắt hắn.

Xem ra đúng là khó nói ra được thật.

Lâu Hoan Thiên nâng chén cụng ly với nàng, hắn ngửa đầu uống một hơi hết sạch, đặt lại chén rượu lên bàn “Cạch” một cái. Hắn giương mắt nhìn Lâu Thất, thở dài một hơi rồi nói: “Mẫu thân không tới đây với huynh, muội có trách bà ấy không?”

“Trách thì cũng không có.” Nàng uống hết rượu, ra hiệu cho Nhị Linh rót đầy rồi mới nói tiếp: “Nói thật, muội cũng không ôm hi vọng gì quá lớn với bà ấy.”

Không hi vọng thì sẽ không thất vọng. Những năm đó, mặc dù nàng và lão đạo sĩ thối cũng coi như là nương tựa lẫn nhau, nhưng phần lớn thời gian nàng phải đi thi hành nhiệm vụ ở bên ngoài, lúc gặp phải nguy hiểm thì chỉ có thể dựa vào chính mình, chưa từng nghĩ sẽ đợi lão đạo sĩ thối tới cứu nàng. Nàng đã quen với việc một mình, cho dù là sau khi gặp Lâu Hoan Thiên, nàng cũng chỉ cảm thấy nếu có thế tìm lại được người thân là tốt nhất, nhưng không có người thân thì cũng chẳng sao. Cho dù là gặp mặt rồi, nàng cũng phải xem những người thân đó có đáng để nàng kính, có đáng để nàng yêu hay không, nếu đáng, nàng mới bỏ tình cảm ra.

Không biết quá trình này phải tốn bao nhiêu thời gian. Nói cho cùng nàng chính là một người hờ hững với tình cảm, một người ích kỉ đến trong xương.

Ngay cả tình cảm với Trầm Sát cũng vậy, nàng phải trải qua hơn nửa năm mới chính thức mở rộng cửa lòng với hắn, mấy ngày gần đây mới không muốn rời xa hắn, nghĩ tới chuyện không có hắn ở bên cạnh sẽ cảm thấy đau lòng. Trước đó nàng vẫn rất hờ hững, nếu có điều gì không hợp ý của nàng, nàng có thể vỗ mông chạy mất ngay lập tức, phất tay đi vô cùng thoải mái.

Bây giờ thì không thể.

Vậy nên, biết được Cao Anh Anh ép cưới, nàng mới tức giận như vậy, sau khi cải tạo bom thì trực tiếp bắn cô ta.

Vị mẫu thân ruột thịt kia, thực ra thì…

Nàng đã chuẩn bị tinh thần rồi.

Giữa Lâu gia và Hiên Viên gia, huynh muội bọn họ, cả chuyện vì sao thiếu chủ Lâu gia của năm đó lại trở thành Hiên Viên Chiến, tất cả đều rối như tơ vò. Mọi chuyện không rõ ràng, sao nàng có thể gửi gắm thứ tình cảm dành cho cha mẹ ấy vào vị Vân U kia.

Phải biết rằng, nàng từng tưởng rằng, Vân U là con gái của Lâu gia.

Không nói tới thân thế của huynh muội bọn họ, có lẽ ngay cả thân thế của những người đồng lứa với cha mẹ bọn họ đều rất loạn.

Nghe được Lâu Thất nói như vậy, Lâu Hoan Thiên ngẩn ra, sau đó nở nụ cười khổ.

“Nhưng ca ca thương yêu muội, điểm này muội phải nhớ kĩ lấy.”

Lâu Thất gật đầu một cái.

Trái tim của Lâu Hoan Thiên cũng thoáng được an ủi phần nào, hắn lại uống một chén rượu rồi mưới bắt đầu nói chuyện sau khi về nhà với nàng: “Ta mang tóc của muội về, không kịp giải thích với mẫu thân, chỉ bảo bà ấy lấy chuông Hồn Tức ra…”



“Chuông Hồn Tức? Con đang nói tới chuông Hồn Tức của Tiểu Thất sao?” Vân U bỗng ngẩng đầu lên nhìn con trai, ngón tay bà bị kim đâm vào, một giọt máu tươi chảy ra.

“Mẫu thân cẩn thận một chút.” Lâu Hoan Thiên lập tức bước tới cầm lấy ngón tay bà, dùng khăn tay lau máu đi, vì đang rất sốt ruột nên hắn kéo bà lên: “Đi thôi, cứ lấy ra trước đi, lát nữa con sẽ giải thích với mẫu thân sau.”

Bàn tay của Vân U lúc đó lạnh như băng, hơn nữa còn run rẩy. Bà dẫn Lâu Hoan Thiên tới mật thất, không gian nhỏ hẹp của mật thất hơi ngột ngạt, khiến người ta thấy phiền muộn, nhưng cũng chứng tỏ nơi này không có một chút gió nào thổi vào.

Trong mật thất có một cái giá bằng gỗ lim, một dàn chuông Hồn Tức ngọc thạch được treo trên đó, mỗi một miếng ngọc thạch đều trong suốt, long lanh, là ngọc thạch loại thượng đẳng.

“Đây chính là chuông Hồn Tức của muội muội sao?”

Lâu Hoan Thiên khó nén nổi sự kích động.

Vân U gật đầu, nhìn sâu vào cái chuông gió đó rồi khẽ thở dài: “Nếu giờ mà Tiểu Thất còn sống thì nó cũng hai mươi rồi…”

Bà còn chưa dứt lời, Lâu Hoan Thiên đã lấy túi thơm trong ngực rồi mở nó ra, lấy một lọn tóc đen mềm mại ra.

Hắn vứt cái túi thơm đi, một tay nắm chặt lấy lọn tóc đó rồi vận nội công, lúc mở bàn tay ra, lọn tóc đã biến thành bột phấn. Hắn nhẹ nhàng nâng lên, rải bụi tóc lên trên chuông gió.

Đột nhiên.

Tinh tinh.

Một giai điệu trong vắt vang lên. Chuỗi ngọc thạch đung đưa, mới đầu còn rất chậm, rồi càng ngày càng mạnh. Miếng ngọc thạch cứ thể kêu tinh tinh, tinh tinh vô cùng véo von.

Lâu Hoan Thiên rất mừng rỡ. Lúc trước hắn chỉ dựa vào trực giác để nhận ra Lâu Thất, nhưng giờ thì có chứng cứ rồi.

“Mẫu thân! Mẫu thân thấy không…”

Vừa quay đầu lại, hắn liền thấy khuôn mặt của mẫu thân đã đẫm lệ, bà lùi về sau mấy bước, sự sợ hãi hiện lên trong ánh mắt.

Trái tim hắn run lên, cầm lấy tay của bà, hắn chỉ cảm thấy lạnh lẽo hơn cả trước đó.

“Mẫu thân, mẫu thân làm sao vậy? Con tìm được Tiểu Thất rồi, tìm được muội ấy rồi, mẫu thân không vui sao?”

Vân U ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt rất giống với ánh mắt của Tiểu Thất ấy chứa đựng nước mắt và sự kinh hoàng: “Thiên Nhi, Tiểu Thất, nó có khỏe không?”

“Khỏe, muội ấy rất tốt.” Sau này hắn sẽ che chở cho muội ấy.

“Vậy thì tốt rồi, vậy là tốt rồi. Thiên Nhi, lần này con về thì ở nhà lấy mấy hôm, đừng có chạy ở bên ngoái suốt như thế, cũng đã lâu rồi mẫu thân chưa gặp con…”

Lâu Hoan Thiên sững sờ.

Chỉ thế thôi sao?

Biết được tung tích của Tiểu Thất, mẫu thân chỉ hỏi một câu, sau đó liền chuyển đề tài?

Lâu Hoan Thiên không thể nào tin tưởng được, điều này không hợp với lẽ thường.

“Mẫu thân đi với con đi, đi tìm Tiểu Thất, chúng ta đi nhận muội ấy về, mẫu thân cũng nôn nóng muốn gặp muội ấy đúng không?”

Bao nhiêu năm qua, Tiểu Thất không được ở cạnh mẫu thân đã là một điều uất ức lớn rồi, hắn cảm thấy cùng nhau đi nhận muội ấy mới là sự quan ái tốt nhất dành cho muội ấy.

Nào ngờ Vân U lại lùi về sau mấy bước, lắc đầu: “Tiểu Thất sống tốt là được rồi, Thiên Nhi, con đừng đi quấy rầy cuộc sống bình yên của Tiểu Thất…”

“Mẫu thân, ý của mẫu thân là sao? Mẫu thân không định nhận lại Tiểu Thất sao?”

Vân U không nói thêm gì nữa.

Tiếp theo bà nói là nhức đầu, ngủ cả một ngày trong phòng, bà khóa cửa phòng, ngay cả hắn cũng không gặp. Chuyện kì lạ nhất là Vân bá ở bên cạnh bà lại trông chừng hắn, không cho hắn ra ngoài.



Võ công của Vân bá rất cao, nhưng sao có thể ngăn được huynh chứ? Mẫu thân vẫn không muốn đi, huynh sợ bọn muội phải đợi quá lâu, chỉ đành tới Phá Vực một mình trước.”

Kể hết tình hình lúc đó ra, Lâu Hoan Thiên lại uống ba chén rượu liên tiếp.

Lâu Thất im lặng không lên tiếng.

“Tiểu Thất, sao muội không nói gì?”

Lâu Thất nhìn hắn, nàng đăm chiêu nói: “Có lẽ, có một chuyện về muội mà ca ca không biết.”

Chỉ với những điều này, nàng cũng sẽ không đưa ra phán đoán ngay, cho rằng mẫu thân ruột không thích nàng, không có tình cảm với nàng. Dù sao trong giấc mơ mà nàng từng mơ thấy, Vân U vẫn rất thương nàng, nữ nhân dịu dàng đó sao có thể thờ ơ với con gái ruột của mình được?

Nghe nàng nói vậy, ánh mắt của Lâu Hoan Thiên sáng lên, hắn nhìn nàng bằng vẻ mặt vui vẻ và nuông chiều: “Huynh biết ngay là Tiểu Thất khéo léo nhất mà!”

Nữ tử bình thường mà nghe được mẫu thân ruột của mình có phản ứng như vậy sẽ cảm thấy đau lòng hoặc oán giận, nhưng Tiểu Thất nhà hắn lại rất tỉnh táo và lí trí, cũng không trách mẫu thân, điểm này tốt lắm!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.6 /10 từ 47 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status