Đế vương sủng ái

Chương 497

Lâu Thất giơ tay ra, chàng nắm tay nàng lại, “Cái cửa này có chút cổ quái.” Vừa rồi không phải chàng không biết, chỉ là nhất thời không kiềm chế được, dục vọng cấp thiết muốn xông vào trong ở trong lòng suýt thì không khống chế nổi.

Chàng luôn có cảm giác cái thứ bên trong không chỉ là thu hút Ẩm Huyết Kiếm mà kiếm hồn thiếu hụt, quan trọng nhất cái nó thu hút là chàng.

Ánh mắt Lâu Thất lấp lánh nhìn chàng: “Chàng nói cây kiếm này hưng phấn như vậy liệu có phải vì bên trong có khả năng có thứ bổ sung kiếm hồn không?”

“Có khả năng.”

“Chúng ta vào trong xem thử xem.”

Lâu Thất nói xong liền đi tìm xem cơ quan mở cửa ở đâu, nhưng nàng đột nhiên khựng lại, không quay người nhìn chàng, chỉ là ngữ khí trùng xuống nói: “Thiên Ảnh... ”

Từ lúc gặp tới bây giờ chàng không hề nhắc tới Thiên Ảnh, nam nhân này tuy máu lạnh tàn bạo, nhưng Lâu Thất biết chàng tuyệt đối không phải là người không quan tâm tới những người xung quanh mình.

Trầm Sát liền trở nên trầm mặc.

Lúc này Lâu Thát mới quay đầu lại, nàng nhìn vào con mắt đen tăm tối của chàng, từ trong đó nàng nhìn ra được sự đau đớn. Chàng nói: “Thất Thất, khi đó... ta không kiềm chế nổi bản thân, không cứu được hắn.”

Thiên Ảnh luôn đi theo chàng, sao chàng có thể hoàn toàn không có tình cảm gì được cơ chứ.

“Thiên Ảnh vì cứu chàng mà chết, thiết nghĩ hắn cũng cảm thấy không hối hận.” Lâu Thất thấy chàng như vậy, thực sự là nàng có chút chua xót, nàng đưa tay ra nắm lấy tay chàng, phát hiện ra chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi này mà tay chàng đã lạnh đi nhiều.

“Ừm, là hắn đã bảo vệ được bản Đế Quân.” Vì vậy, với tư cách là một ám vệ, Thiên Ảnh đã làm rất tốt.

Bọn họ không phải là kiểu người sẽ bị một loại cảm xúc nào đó chi phối quá lâu, tuy rằng trong lòng rất đau đớn nhưng việc cần làm vẫn phải làm. Nếu không nhanh chóng giải ra được cái năng lượng có thể khống chế Trầm Sát và thu hút Ẩm Huyết Kiếm kia là gì thì còn không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Tuy về cơ quan Lâu Thất không bằng Trầm Sát nhưng bản lĩnh mở cửa của nàng lại hơn hẳn chàng. Tìm một lúc nàng đã tìm ra được cách mở cửa.

Đúng lúc này, Hoả và Trần Thập cũng đã đi tới, bọn họ đã tìm được ba người Ấn Dao Phong, có lẽ là lúc trước đại trưởng lão và Tố Lưu Vân cảm thấy ba người này không quan trọng nên vứt bọn họ sang một bên không ai đoái hoài. Tuy bọn họ cũng bị nội thương nhưng đã được Lâu Thất cho thuốc, công dụng của Thần Thuỷ Niệm khiến bọn họ phải giật nảy mình.

Ấn Dao Phong và Thu nhị tiểu thư dùng thuốc xong bây giờ đã gần như khoẻ hẳn, chỉ là A Mộc lại cứ hôn mê bất tỉnh, Hoả cõng cô ta tới, khuôn mặt hắn không che giấu nổi sự hoảng loạn.

Sau khi biết Trầm Sát không sao thì hắn cõng A Mộc bước tới bên Lâu Thất.

“Đế phi, người có thể xem cho A Mộc không?”

Lâu Thất đang định mở cửa, nghe hắn nói nàng liền quay người lại, bắt lấy mạch của A Mộc, đúng vào lúc này A Mộc đột nhiên trợn trừng mắt, bật người dậy, cô ta giống như đang say rượu vậy, người ngợm lắc lư muốn đổ về phía Trầm Sát.

Mặt Hoả biến sắc, hắn vội đưa tay ra kéo cô ta lại nhưng A Mộc lại dùng sức hất tay hắn ra, cười hi hi rồi lại định đổ vào lòng Trầm Sát.

Trầm Sát căn bản là có chút không khống chế nổi bản thân, nữ nhân, ngoài Lâu Thất ra, bất cứ ai lại gần chàng thì chàng đều cảm thấy rất căm ghét, huống hồ con người A Mộc lúc này lại có chút kỳ quái, chàng chầm chậm nhấc tay lên...

“Đừng đụng vào cô ta.”

Lâu Thất vội vàng chen tới đứng chắn trước mặt chàng, chau mày quan sát A Mộc.

“Rất kỳ lạ, trên người cô ta dường như có Cổ Trùng!”

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều sững sờ.

Sao có thể như vậy được?

“A Mộc là được thủ hạ cứu ở thảo nguyên, không có gì đáng nghi... ” Hoả lập tức nói.

Lâu Thất xua xua tay nói: “Ta không nói cô ta cái gì cả, chỉ là, tình hình hiện nay của cô ta đúng thật là Cổ Trùng phát tác, hơn nữa nếu ta đoán không nhầm thì Cổ ở trên người cô ta vừa mới thức tỉnh! Loại Cổ này... ” Nàng lại khoá chặt lấy tay của A Mộc, ngón tay bắt mạch của cô ta.

Hoả sợ A Mộc lại mạo phạm tới đế quân, ngay lập tức điểm ma huyệt (làm cho tê liệt) của cô ta, rồi hắn đưa tay ra ôm lấy cô ta, nín thở chờ đợi kết quả chẩn đoán của Lâu Thất.

“Cổ mà cô ta trúng có chút tương đồng với Cổ mà Trầm Sát trúng!” Lâu Thất vô cùng ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Trầm Sát, “Ta không dám khẳng định đây liệu có phải là Tuyệt Mệnh Cổ hay không, nhưng có một điểm ta có thể khẳng định, đó là Cổ Trùng của cô ta với cái con ở trên người chàng có sự dục vọng gần gũi thiên bẩm với nhau.” Vì vậy mà A Mộc mới muốn lại gần Trầm Sát.

Sắc mặt Trầm Sát liền trùng xuống, chàng liếc nhìn Hoả: “Bảo cô ta tránh xa bản đế quân ra.” Nếu không thì chàng không dám đảm bảo rằng mình sẽ không động thủ giết người.

Lâu Thất vẫn còn đang cúi đầu chìm đắm trong suy nghĩ thì Trầm Sát lại nghe thấy “Boong!” lên một tiếng, thân hình chàng khẽ loạng choạng, ánh mắt lại bắt đầu trở nên xa lạ, lạnh lùng nói với Hoả: “Tránh ra.”

Thái độ này dường như hoàn toàn không quen biết vậy.

Tất cả mọi người sững sờ.

Lâu Thất chau mày, lúc này nàng cũng không thể màng tới chuyện Cổ Trùng của A Mộc được, trầm giọng nói: “Trong này có chút cổ quái, bây giờ ta mở cửa, các người cẩn thận chút.”

Tuy rằng cổ quái nhưng nàng cũng biết rằng bất kể trong đó có cái gì thì nàng cũng phải tìm hiểu đến ngọn ngành.

Hoả bế A Mộc lên.

Ấn Dao Phong và Thu Khánh Tiên cùng lúc đứng về phía bên Trần Thập, Trần Thập hơi ngây ra nhưng hắn lại chẳng nói gì, thế nhưng Ấn Dao Phong và Thu Khánh Tiên lại nhìn nhau, rồi lại lập tức nhìn đi chỗ khác.

Long Ngôn lúc này lớn tiếng nói: “Tiểu Thất Lầu Chủ, nữ nhân này giết luôn chứ?”

Lúc bấy giờ Lâu Thất mới nhớ ra Tố Lưu Vân, nàng nhìu mày nói: “Giết đi.”

Nàng đã chẳng còn hứng thú chơi thủ đoạn gì đó với Tố Lưu Vân nữa rồi.

Long Ngôn đáp lại một tiếng rồi giơ kiếm đâm xuống Tố Lưu Vân. Có máu bắn ra, Tố Lưu Vân co giật, mắt mở trợn trừng, giống như là không tin bản thân mình cuối cùng lại rơi vào kết cục như này.

Bên đó, cánh cửa đá nặng nề đã mở ra không một tiếng động gì, một mùi khí quái dị xộc tới khiến tất cả mọi người đứng ở cửa đều phải đồng loạt bịt mũi lại, Long Ngôn cũng chẳng nhìn Tố Lưu Vân nữa, hắn đưa U U rảo bước chạy tới đó.

Ẩm Huyết Máu nhanh hơn bất cứ ai, ngay lập tức “vút!” một tiếng lao thẳng vào bên trong. Mặt Trầm Sát trùng xuống, năm ngón tay giơ lên thành trảo, dùng lực hút nó lại, nắm chặt trong tay.

Bất cứ cái gì cũng không thể tác động đến chàng được, chỉ là một thanh kiếm mà thôi, vậy mà nó lại có thể thoát khỏi sự khống chế của chàng, chàng đã nhẫn nhịn lâu lắm rồi. “Lâu Thất tới đây.”

Lâu Thất rảo bước đi tới bên cạnh chàng, một tay chàng nắm lấy kiếm, tay còn lại cầm lấy tay nàng, ánh mắt lạnh lùng mới có chút vơi đi. Nhưng Lâu Thất lại nghe thấy tiếng truyền âm của chàng: “Những người khác ta đều có chút ấn tượng mơ hồ rồi, nếu như lát nữa ta động thù thì nàng phải nhắc nhở ta.”

Cái gì?

“Chàng không biết bọn họ là ai sao?” Lâu Thất có chút kinh hoàng.

Trầm Sát gật gật đầu.

Vì vậy, bộ dạng này của chàng rốt cuộc có phải là mất trí nhớ không? Cái ảnh hưởng đến chàng rốt cuộc là cái gì? Thực sự không biết bên trong này là cái gì, nhưng lòng Lâu Thất lại có chút trùng xuống.

Bọn họ đi vào bên trong, trong này vốn dĩ là một khoảng tăm tối, nhưng trên tường có bó đuốc, nó tiếp xúc với luồng không khí bên ngoài tràn vào liền tự khắc đốt lên.

Ánh đèn đỏ của lửa chiếu sáng nơi trống hoác này. Địa hình bằng phẳng, ở giữa có một cái bể được quây lại bởi những hòn đá, cái mùi vị kỳ quái kia dường như phát ra từ trong cái hồ này.

“Cô nương, thủ hạ đi qua đó trước xem sao.” Trần Thập nói.

“Ta đi cùng với huynh!”

“Ta đi cùng với huynh!”

Lâu Thất không kiềm được nhìn qua Ấn Dao Phong và Thu Khánh Tiên, không ngờ rằng hai người họ lại cùng lúc lên tiếng.

Thu Khánh Tiên lùi lại một bước, nói: “Hai vị cẩn thận.”

Ấn Dao Phong liền nhìn Trần Thập: “Trần đại ca, chúng ta đi thôi.”

“Cô nương cũng ở lại đi, ta tự đi một mình.” Giọng nói trầm khàn của Trần Thập thốt ra xong liền sải bước đi tới cái bể đó. Gọi là cái bể nhưng thực ra bọn họ không thấy ở trong đó có nước, hắn bước lại gần liền nghe thấy có rất nhiều tiếng thở nặng nề, nghe ra thì giống như là có tới mười mấy hai mươi người, không biết họ bị cái gì trói buộc lại mà không thoát ra nổi sự đau khổ đó.

Bước gần hơn tí nữa, lúc này hắn đã nhìn rõ mọi tình cảnh trong bể. Một cái hồ bể, bên trong có nước, không, dường như không phải là nước, có lẽ là cái nước thuốc gì đó, bên trong bể là khoảng mười mấy hai mươi nam nhân đang đứng, những người này đều bị dây xích sắt trói lại với nhau, dây xích sắt đen đó trói rất chặt, dường như thắt hết cả thịt của bọn họ lại. Nước ngập đến phần hông của họ. Những người này cứ đứng ở đó, mắt nhắm nghiền, da mặt trắng như tờ giấy, đến ngay cả môi cũng trắng bệch, nhìn vào cảnh tượng này quả thật khiến con người ta phải sởn hết cả gai ốc.

Trần Thập đang định quay đầu lại thì đúng lúc nhìn thấy một nam nhân chậm rãi mở mắt, miệng hắn động đậy nhả ra đúng một chữ.

“Cút.”

Trần Thập sững sờ, bởi tuy chỉ là một chữ nhưng khẩu âm của hắn vô cùng quái lạ, dường như... không phải khẩu âm mà bọn họ quen thuộc.

“你们是什么人?”他问道。

“Các người là ai?” Hắn hỏi.

Người đó không lên tiếng nữa, hắn lại nhắm mắt lại. Nhưng có thể nhìn ra được bọn họ đều rất đau khổ, những người này rõ ràng đang phải chịu cực hình.

Trần Thập quay người lại đã thấy Trầm Sát đưa Lâu Thất đi tới rồi, thanh kiếm trong tay chàng đang khẽ rung lên, tựa như cảm nhận được cái đồ gì hay vậy.

Lâu Thất nhìn thấy cảnh ngày ngay lập tức nhíu mày lại.

Còn ánh mắt và thần sắc của Trần Sát lại vô cùng lạnh lùng.

“Đây là……”

Đám người Hoả cũng theo qua đó, đều bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi. Trầm Sát lại nghe thấy tiếng “Boong!” vang lên trong đầu mình, lần này còn vang dội hơn cả những lần khác, rung chấn tới nỗi sắc mặt chàng trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi, ngụm máu đó lại phun đúng vào trong bể. Mặt nước vốn đang phẳng lặng đột nhiên như bị đun sôi lên vậy, mặt nước nổi lên những hạt bong bóng, tiếng nước sôi sùng sụng vang lên.

“Trầm Sát!”

“Đế quân!”

Tất cả đồng loạt hốt hoảng.

Nhưng đám người đứng ở trong nước lại cùng lúc đột nhiên mở mắt ra, nhìn về phía bọn họ. Sắc mặt bọn họ trắng bệch như ma, nổi lên những biểu cảm kinh hãi.

Nam nhân lúc bảo Trần Thập cút bỗng nhiên hơi thở trở nên gấp gáp, ánh mắt lướt qua một lượt rồi dừng lại trên khuôn mặt Trầm Sát, nói: “Người, người có phải thái tử điện hạ không?”

Trần Thập nghĩ không sai, khẩu khí của hắn quả thật vô cùng kỳ quái.

Trầm Sát nắm chặt cây kiếm luôn túc trực bay ra ngoài, áp khí huyết xuống, chàng lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi là ai?”

“Là thái tử điện hạ phải không? Có phải người họ Trầm không?” Nam nhân đó không trả lời câu hỏi của chàng mà cúi đầu nhìn nước đang sôi sục, khoé mắt ngay lập tức đỏ au, hắn nghẹn ngào: “Nhất định là thái tử điện hạ, ngoài huyết mạch hoàng thất Trầm Thị thuần tuý nhất ở trên người thái tử điện hạ ra thì làm gì còn máu của ai có thể khởi động Khải Mệnh Trận này chứ?

Lời nói này tựa như câu lẩm bẩm vui mừng khôn xiết nhưng cũng cho bọn họ biết được rất nhiều thứ.

Bọn họ đang ở trong trận, Khải Mệnh Trận. Phải là huyết mạch thuần tuý nhất của hoàng thất Trầm Thị mới có thể khởi động được nó.

Vậy nhưng sau khi khởi động thì nó có tác dụng gì? Bọn họ đang làm gì vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.6 /10 từ 47 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status