Đêm ấy, tôi rơi vào...

CHƯƠNG 134: TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ BÁO ƠN



CHƯƠNG 134: TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ BÁO ƠN

Hai tiếng thật đúng là có hơi quá đáng, tôi chỉ nói thế để trêu Loan Gia Gia mà thôi.

Nhưng tôi cũng nghịch suốt một tiếng đồng hồ, Loan Gia Gia không biết đã lên đỉnh năm hay sáu lần gì đó, tóm lại lúc này cô ấy đang nằm sụp trên ghế, cả người gần như tê liệt.

Tôi lau sạch tay mình vào người cô ấy rồi rút tay ra, sau đó tôi uống hết cả ly nước, bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt khiến tôi cảm thấy cổ họng hơi khô lại.

Nước trong bình trượt xuống bụng, nháy mắt tôi thấy mình nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều.

Khoảng chừng mười phút sau thì Loan Gia Gia mới hồi phục chút sức lực.

Cô nhỏ giọng mắng tôi: "Tên khốn Trần Cẩn Phong, rõ ràng anh đang muốn gây sự đúng không?"

Tôi ngoài đầu lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp đó của Loan Gia Gia, miệng nói: "Cô thấy tôi giống muốn gây sự à?"

Cô ấy dữ dằn nhìn tôi chằm chằm, nhưng ánh mắt tôi lại rất dịu dàng, lộ rõ vẻ chân thành thẳng thắn.

Lát sau, ánh mắt của cô cũng càng ngày càng dịu dàng, rồi sau đó cô cúi đầu xuống.

"Xin lỗi, tôi không có tiền, chỉ ba triệu mà cũng không thể cho anh được, tuy bây giờ trong ví tôi còn ba triệu, nhưng tôi không nỡ cho, bây giờ tôi thật sự rất cần tiền, nếu không đến lúc tới thủ đô chắc tôi sống không nổi mấy ngày."

Tôi nhìn về phía túi da kia: "Tổng cộng còn bao nhiêu?"

Loan Gia Gia ngây người, ngay sau đó ánh mắt cô cũng lạnh đi, tính tình cũng cáu bẳn.

Cô ấy không kiêng dè gì mà lôi một chiếc bóp màu hồng từ trong túi ra, sau đó chìa ra cho tôi xem, chỉ có khoảng hai mươi ba mươi tờ.

Ngay sau đó tôi lại hỏi trong thẻ ngân hàng của cô còn bao nhiêu tiền.

Loan Gia Gia tức đến nỗi mặt mày trắng nhách, nhưng rồi cũng không nói gì thêm.

Cô ấy lôi hết các thẻ ngân hàng ra, sau đó cầm điện thoại tra tài khoản của từng cái một."





"Chưa đến ba mươi triệu, chỉ có vậy thôi, anh muốn bao nhiêu thì tự lấy đi!"

Tôi cầm lấy một tấm thẻ ngân hàng, Loan Gia Gia đưa tay toan ngăn lại, nhưng cuối cùng cũng chỉ tức tối gom bóp tiền và những tấm thẻ kia lại, quay đầu nhìn đi chỗ khác.

Trong cái thẻ này có nhiều tiền nhất, khoảng mười lăm triệu, hèn gì Loan Gia Gia lại tức giận như vậy, đây là một nửa gia sản của cô lúc này.

"Sao cô không ngăn cản tôi đi, cô hoàn toàn có thể đòi lại mà, nếu tôi nhất quyết không đưa thì cô có thể gọi nhân viên bảo vệ, dù sao đây cũng là thẻ của cô, bên trên còn in tên cô nữa."

Tôi nhắc nhở Loan Gia Gia, nhưng rõ ràng cô ấy bỏ những lời nhắc ấy ngoài tai.

"Tiền mua dâm không được thiếu, tôi đâu phải con người không có lương tri."

"Cô đã nghèo vậy rồi, còn cố chấp giữ vững mấy cái nguyên tắc vớ vẩn đó, thật là..."

Tôi lấy điện thoại ra, cầm cái thẻ loay hoay một hồi, sau đó đưa lại cho cô.

"Ý gì vậy? Chê tiền ít sao? Hay là lương tâm của anh ngóc đầu dậy rồi?"

Nếu nói về võ mồm thì dù có mười Loan Gia Gia cũng không thể đấu lại tôi, nhưng lúc này tôi không hề có ý muốn cãi cọ với cô.

Tôi xé vỏ chiếc bánh quy được phát miễn phí trên tàu cao tốc rồi ăn từng miếdng từng miếng một, có lúc còn cầm bình nước của Loan Gia Gia lên uống một ngụm, điều này làm cô ấy tức phát khùng nhưng lại không thể làm gì được.

"Cô có tin nhắn mới kìa."

Tiếng chuông điện thoại của Loan Gia Gia vang lên, sau đó tôi thấy cô ấy cầm điện thoại lên ngồi đó xem tin.

Tôi đang ăn bánh quy thì cô ấy bỗng dưng ghé vào bờ vai của tôi rồi khóc tu tu.

"Đừng đừng, tôi chỉ uống chút nước của cô thôi mà, thật là, lớn vậy rồi, uống chút nước của cô cô đã khóc dữ vậy rồi, cô thật là..."

"Cảm ơn anh, sau khi tôi gặp chuyện, không ai chịu giúp tôi cả, bạn bè trước kia trông thấy tôi cũng chẳng hó hé câu nào, vội vàng chạy mất, nói chi đến việc gửi cho tôi vài đồng trợ cấp. Trần Cẩn Phong, thật sự rất cảm ơn anh."

Tôi nhìn thoáng qua cô ấy rồi nói: "Bây giờ biết tôi là người tốt rồi chứ? Còn nói không thể nợ tiền mua dâm nữa, lúc mắng tôi chẳng thốt ra lời thô tục nào, hăng say ghê lắm!"

"Ai bảo anh diễn giống vậy chứ? Còn khăng khăng bắt tôi phải mở điện thoại tra số dư tài khoản cho anh xem."

Tôi trừng mắt nhìn cô ấy: "Nói thừa, tôi đâu phải kiểu dư tiền không biết tiêu sao cho hết đâu, không đảm bảo cô đã hết tiền thật sao thôi có thể giúp cô được? Trung tâm báo tin động đất và cảnh báo sóng thần cũng phải đợi tới lúc có địa chấn mới thông báo, cái này gọi là chắc ăn rồi mới ra tay."

Loan Gia Gia không nói gì nữa, chỉ bụm thật chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.

Hồi lâu sau cô ấy mới thôi không khóc nữa, lau khô nước mắt rồi nhìn tôi một cách nghiêm túc.

"Trần Cẩn Phong, cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên anh, dù tôi có phải làm trâu làm ngựa hay đi đứng đường thì cũng nhất định sẽ trả lại ba mươi triệu này cho anh."

"Chẳng có tiền đồ gì hết, tôi cho cô ba mươi triệu đâu phải là để cô đi làm cái đó đâu chứ? Kiếm chuyện gì đàng hoàng mà làm..."





Dạy dỗ Loan Gia Gia một hồi, tôi lại nói với cô ấy: "Cô đừng giận tôi cho tiền ít, tuy lúc trước cô đã cho tôi rất nhiều, nhưng hiện giờ tôi vừa mua lại một quán karaoke, lại cho bạn mượn gần một trăm triệu rưỡi, nên bây giờ cũng chẳng còn dư lại bao nhiêu. Ba mươi triệu này cô không cần trả, tôi chỉ mong cô sẽ sống tốt thôi, đừng quá vất vả, đừng làm những việc phi pháp. Ưm, còn gì không nhỉ?"

Loan Gia Gia không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng ôm lấy tay rồi tựa đầu vào vai tôi.

Dù có người đi ngang qua, dù có tiếp viên bước đến, cô ấy cũng chẳng hề để ý.

Lúc đến trạm xuống, Loan Gia Gia mặc một chiếc váy ngắn ôm mông bước xuống tàu.

Ở sân ga, cô hôn tôi một cái thật mạnh: "Trần Cẩn Phong, tôi sẽ báo đáp anh, Loan Gia Gia này nhất định sẽ bảo ơn, tôi thề!"

Tôi vốn chẳng hề trông mong gì tới việc cô ấy sẽ báo đáp tôi, chẳng qua chỉ là không muốn trông thấy người từng tốt đẹp như cô nay phải rơi xuống đáy vực thẳm mà thôi.

Có lẽ đây chính là sự lương thiện nhỏ nhoi trong lòng tôi, hoặc có thể gọi là bé ngây thơ ngốc nghếch? Ai biết được, nói chung là ba mươi triệu tiêu đi như thế này tôi cảm thấy lòng vô cùng thoải mái.

Bước khỏi sân ga, tôi và cô ấy mỗi người bước về một hướng khác nhau. Sau này không biết tới năm nào tháng nào mới có dịp được gặp lại, thậm chí còn không biết được sau này có thể gặp lại hay không, chỉ mong sao cô ấy sẽ luôn bình an hạnh phúc.

Tôi gọi xe đi đến một nơi dễ nhận biết bên cạnh trường học của Lục Tiểu Nham rồi gọi điện cho cô.

Nói với cô ấy rằng ở chỗ này có một món đồ, mong cô xuống nhận giùm anh.

"Nhưng bây giờ tôi đang hát karaoke với bạn, hôm nay là sinh nhật cô ấy, có rất nhiều bạn học ở đây.

"Rất gấp, khá là gấp."

Sau khi tôi nói xong thì nghe câu đồng ý không chút do dự của Lục Tiểu Nham vang lên ở đầu dây bên kia: "Được."

Sau đó tôi ngồi một bên vừa hút thuốc vừa đợi.

Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, một chiếc Audi A7 dừng ở một nơi cách chỗ tôi hẹn trước không xa.

Sau đó một người đàn ông bước xuống từ ghế lái, rồi cửa hàng ghế sau cũng mở ra, Lục Tiểu Nham bước xuống xe.

Tôi thật lòng mong là phần gà chiên này sẽ không phải cho không, nếu không thì thật sự quá thiệt thòi rồi.

May sao cánh cửa bên ghế phó lái mở ra, một cô gái xinh đẹp vóc người cao ráo bước xuống, choàng lấy tay người đàn ông kia.

"Nham à, có phải bạn cậu lừa cậu không, ở đây làm gì có ai."

"Không đâu, anh ấy sẽ không lừa tớ đâu, để tớ gọi điện hỏi thử, anh ấy không thể nào gạt tớ đâu."

Ngay sau đó điện thoại của tôi liền đổ chuông.

Tôi ấn nhận cuộc gọi, Lục Tiểu Nham đứng cách đó không xa cũng mở miệng hỏi: "Anh Phong, người bạn mà anh nói đang ở đâu vậy, tôi đã tới nơi rồi, nhưng không thấy ai hết, có phải người đó chờ lâu quá nên đi mất rồi không?"

"Không, người đó vẫn chưa đi, đang đứng hút thuốc ở chỗ thùng rác cách cô không xa, còn cầm theo một cái hộp giữ nhiệt nữa."

"A?"

Ngay sau đó tôi liền thấy Lục Tiểu Nham cầm điện thoại dáo dác nhìn quanh, đến lúc nhìn thấy tôi thì liền ngớ cả người ra.

Phải khoảng mười giây sau cô ấy mới hoàn hồn lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy lộ ra vẻ hạnh phúc rõ mồn một...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status