Đêm ấy, tôi rơi vào...

CHƯƠNG 137: NHƯNG TÔI SẼ KHÔNG NGỦ VỚI CÔ



CHƯƠNG 137: NHƯNG TÔI SẼ KHÔNG NGỦ VỚI CÔ

Hôm nay là cuối tuần, Lục Tiểu Nham không cần phải đến trường, vì vậy vẫn ở trong khách sạn chơi đùa với tôi đến tận trưa.

Sau khi chúng tôi tắm rửa xong chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, điện thoại của Lục Tiểu Nham vang lên.

Cô ấy đi lấy điện thoại, tôi lờ mờ nghe thấy, hình như có người hẹn cô ấy đi ăn, cô ấy đã từ chối, nhưng dường như đối phương rất kiên trì, vì vậy cuối cùng cô ấy đã đồng ý.

“Là Quý Xuân, cô ấy muốn mời chúng ta ăn cơm, cảm ơn tối qua anh đã tặng gà rán.”

“Quý Xuân là ai?”

Hiển nhiên là Lục Tiểu Nham không hiểu ý của tôi, vì vậy cô ấy đã giải thích, nói Quý Xuân là bạn học của cô ấy, nhà ở thành phô B, là người rất trượng nghĩa, rất thoải mái không câu nệ tiểu tiết.

“Vậy em cũng dám đưa anh theo, không sợ người ta cướp anh đi sao?”

Lục Tiểu Nham ôm lấy cánh tay tôi, ghé đầu vào vai tôi: “Sợ chứ, nhưng tối qua em đã nghĩ thông rồi, chỉ cần trong tim anh có em, những chuyện khác chẳng là gì cả.”

Cô ấy biết nghề nghiệp của tôi, cũng biết rõ tôi không chỉ có một mình cô ấy, ít nhất thì còn có chị gái của cô ấy là Vũ Bích Phượng nữa. Trong lòng cô ấy nhất định cũng không muốn chia sẻ, chỉ là… Tôi chính là một người như vậy nhưng cô ấy vẫn cứ nhất quyết thích tôi, vì vậy ngoài việc tỏ ra không sao, cũng không còn cách nào khác.

Tôi hiểu rõ suy nghĩ của Lục Tiểu Nham, vì vậy có chút đau lòng cho cô ấy, thầm quyết định ít nhất ở thành phố B này sẽ không phụ lòng cô ấy.

Rời khỏi khách sạn, chúng tôi lái xe đến nhà hàng đã hẹn.

Trong phòng bao, chúng tôi nhìn thấy Quý Xuân, nhưng chỉ có cô ấy mà thôi, không có bạn trai của cô ấy.

“Bạn trai của cậu đâu, sao không gọi đến cùng?”

Chào hỏi xong rồi ngồi xuống, Lục Tiểu Nham hỏi bạn trai của Quý Xuân.

Quý Xuân vẫy vẫy tay: “Để chúc mừng sinh nhật vui vẻ, tối qua tớ đá rồi.”

Cách chúc mừng sinh nhật kiểu này, đúng thật là kì lạ.

“Tối hôm qua hai người không phải vẫn yên ổn đó sao, sao đột nhiên nhanh như vậy đã đá rồi?”

Quý Xuân trừng mắt nhìn Lục Tiểu Nham, rồi quay sang tôi nhướng mày: “Không phải người này của cậu ưu tú quá sao, đẹp trai lại còn chu đáo, từ xa xôi đến đưa gà rán, còn cố ý luyện hát vì cậu, còn có thể khiến cậu đi đường cũng bị biến dạng, tốt biết bao.”





Có thể nhìn ra được, ban đầu Lục Tiểu Nham còn rất vui vẻ, nhưng câu nói cuối cùng kia khiến gương mặt của cô ấy lập tức ửng đỏ: “Nào có!”

Lời này nói ra không có chút sức lực nào, chỉ toàn là cảm giác lo lắng và chột dạ.

“Được rồi, không trêu cậu nữa, ăn thôi!”

Quý Xuân dặn dò phục vụ lên món, sau đó chúng tôi bắt đầu động đũa.

Mọi người cười nói vui vẻ, vô cùng thoải mái, có thể nhìn ra được, Quý Xuân quả thực là một cô gái sảng khoái không câu nệ tiểu tiết, về điều này thì phần cơ thể phía dưới bàn càng cảm nhận được rõ ràng hơn.

Có một bàn chân nhỏ được bọc trong tất đang nhẹ nhàng động chạm cơ thể tôi, móc lấy chân tôi, ma sát nó, cuối cùng còn dừng lại ở vị trí giữa hai chân tôi.

Nhìn khoảng cách giữa tôi và Quý Xuân, tôi có thể tính toán sơ sơ được độ dài của đôi chân đó, ít nhất cũng phải một mét mốt.

Tôi nhớ, ở nước ngoài có một người cao một mét bảy mươi tư, chân dài một mét mười ba phân, tỉ lệ này đã khiến người ta rất kinh ngạc rồi. Nhưng Quý Xuân, chiều cao của cô ấy cũng chỉ khoảng một mét sáu mươi tám mà thôi.

Đôi chân thon dài xinh đẹp này, đúng là câu hồn người khác mà, khiến lòng tôi cũng trở nên rối ren.

Nếu như không phải ở thành phố B, nếu như không có Lục Tiểu Nham, chỉ dựa vào đôi chân dài này, tôi có thể chơi cả đêm không biết mệt.

Tôi không có bất kì hành động nào, chỉ bóc tôm cho Lục Tiểu Nham, không ngăn cản cũng không hùa theo, dường như vô tri vô giác.

Quý Xuân cũng khá có nghị lực, trên mặt bàn vẫn tỏ vẻ nói cười, thỉnh thoảng còn trêu đùa Lục Tiểu Nham, nhưng phía dưới đôi chân dài đó vẫn không ngừng khiêu khích tôi.

Một bữa cơm, hơn một tiếng đồng hồ, tôi không thả lỏng chân, chân của cô ấy cũng không đặt xuống.

Cuối cùng, lúc đặt đũa xuống lau miệng, Quý Xuân đột nhiên thốt ra một tiếng: “Lợi hại!”

Lục Tiểu Nham hỏi: “Lợi hại gì chứ?”

“Tôm hùm này cay thật, rất lợi hại, hơn nữa thịt bên trong còn rất cứng, cũng rất lớn.”

“Cũng tạm thôi, chắc do tớ không quen ăn cay.”

Lục Tiểu Nham không hiểu, chỉ cười một cách ngây thơ, Quý Xuân cũng đang cười, có điều nụ cười rất kì lạ.

Tôi hôn nhẹ lên má Lục Tiểu Nham, sau đó nét mặt cô ấy lập tức xuất hiện vẻ ngọt ngào hạnh phúc.

Dám bắt nạt người phụ nữ của tôi? Tôi sẽ làm cô ấy cười để chọc cô tức chết!

“Em đi vào nhà vệ sinh chút, Xuân, cậu có đi không?”

“Tớ không đi, nhân lúc cậu rời đi tớ phải ăn sạch Trần Cẩn Phong, giống như ăn tôm vậy.”

Lục Tiểu Nham lại dười, sao đó cầm túi sách đi ra ngoài.

“Dường như Tiểu Nham rất yên tâm về anh.”

Tôi lấy điếu thuốc ra hiệu với cô ấy, cô ấy tỏ vẻ không để ý, sau đó tôi châm lửa.





“Tôi càng yên tâm về em ấy hơn, nếu không sao có thể để mình em ấy học ở thành phố B được chứ.”

Quý Xuân cười, nói chuyện có chút nóng, cô ta cởi một nửa áo khoác ra, để nó tuột trên vai, nửa kín nửa hở, khiến cho nơi căng đầy ở phía trong áo sơ mi của cô ta hiện rõ trước mặt tôi.

Tôi rít một hơi thuốc lá, sau đó nói: “Ngực lớn thật.”

Quý Xuân che miệng cười: “Anh khiếm nhã thật đấy, cũng rất thẳng thắn!”

Tôi nhìn cô ấy: “Tôi vẫn luôn rất thẳng thắn, tôi cũng cảm thấy hứng thú với cô, nhưng tôi sẽ không ngủ với cô.”

Lời nói khiếm nhã như vậy, phụ nữ bình thường sẽ không thể chịu nổi, Quý Xuân cũng vậy, vì vậy mặt cô ấy có chút ửng đỏ.

Nhưng dường như cô ấy vẫn tò mò: “Tại sao, quan hệ của tôi và Tiểu Nham rất tốt, tôi sẽ không nói cho cậu ấy, chuyện này anh cứ yên tâm.”

“Tôi đến đây thăm em ấy là muốn em ấy vui chứ không phải khiến em ấy đau lòng, cho dù chỉ là một chút chuyện khiến em ấy đau lòng cũng không thể, tôi không cho phép xảy ra, điều này trái với ý định ban đầu của tôi, tôi phải làm gì đó để xứng với hơn một triệu hai tiền vé xe cao tốc đó.”

Lí do này, dường như khiến Quý Xuân cảm thấy rất buồn cười, không phải kiểu nụ cười chế giễu, mà là nụ cười phát ra từ nội tâm, giống như hồi nhỏ tôi xem phim hài của Châu Tinh Trì, cười cũng vô cùng vui vẻ.

“Tôi thật sự rất có hứng thú với anh, nói thật đó, nếu như anh và Tiểu Nham chia tay, nhớ tìm tôi, tôi rất muốn ở bên anh, tôi cũng muốn cảm nhận được sự xúc động khi được người khác đi xa xôi mang gà rán đến như vậy, tôi cũng muốn có người vì tôi mà tập luyện một bài hát, cho dù động cơ không đơn thuần, tôi cũng muốn ở cùng anh ấy.”

“Ừm, chúc cô tìm được người đó.”

Tôi dập điếu thuốc đi, Quý Xuân cũng chỉnh đốn lại quần áo.

Rất nhanh, cửa phòng được mở ra, Lục Tiểu Nham đã trở lại.

Cô ấy chu miệng: “Lại hút thuốc rồi, nơi công cộng ở thành phố B cấm hút thuốc đó.”

“Anh ở quê lên, ít học, em không được lừa anh đâu đấy, trong phòng bao không cấm…”

Chúng tôi cười nói vui vẻ, sau đó từ biệt Quý Xuân, đi ra ngoài chơi.

Vốn dĩ, tôi định ở thành phố B ba ngày, nhưng kế hoạch không bao giờ đuổi kịp sự thay đổi.

Ba giờ chiều, tôi nhận được điện thoại của Hoàng Hương, bởi vì một vụ án nào đó, mà việc điều tra tối nay bị dừng lại, vậy nên tối nay phải khôi phục lại công việc.

Sau khi Lục Tiểu Nham biết được tôi phải rời đi, cái cảm giác vui vẻ kia lập tức biến mất, gương mặt nhỏ nhắn cũng trở nên lạc lõng.

“Những ngày tháng chúng ta ở bên nhau còn dài mà, đừng để ý một vài ngày như vậy, hơn nữa sắp đến Quốc Khánh rồi, rất nhanh thôi chúng ta lại có thể gặp mặt rồi, đến lúc đó, chúng ta dành ra một ngày, không đi đâu cả, chỉ ở trong phòng làm chuyện đó thôi, có được không?”

Sắc mặt Lục Tiểu Nham đỏ ửng: “Ứ muốn đâu, bây giờ đã có chút đau rồi, nếu như thật sự làm lâu như vậy, thì… thì…”

“Thì làm sao?”

“Thì… Thì lông ở chỗ đó cũng bị mài sạch mất…”

Tôi thích cái vẻ buông thả trong sự ngại ngùng này của cô ấy, vì vậy sau khi đặt vé xe xong, Lục Tiểu Nham lại bị tôi dẫn đến khách sạn, cái thân thể quyến rũ đó, dù là có một trăm ngày cũng không ngán!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status