Đêm ấy, tôi rơi vào...

CHƯƠNG 198: CÔ GÁI LƯƠNG THIỆN



CHƯƠNG 198: CÔ GÁI LƯƠNG THIỆN

Jason quả nhiên dựa vào căn dặn của tôi, tạm thời đè lửa giận trong lòng xuống, kiên nhẫn từng chút thu thập, điểm này có thể nhìn ra từ chiếc xe anh ta mới mua.

Vốn dĩ chỉ là chiếc xe việt xã bình thường, anh ta trực tiếp lái đến một cửa hàng sửa chữa ở nông thôn, đánh bóng toàn bộ xe, lớp sơn kính chống trộm ở cửa xe cũng dùng dao cạo hết ra, mọi dấu vết của chủ xe đều bị anh ta xử lý sạch sẽ.

Thậm chí ngay cả màu xe cũng thay đổi, sơn lại toàn bộ không chừa chỗ nào, sau đó sơn lại màu khác, sáng bóng như mới.

Để toàn diện hơn, anh ta còn dán một lớp gương chống trong xe, như thế, camera giám sát cũng sẽ không quay được dáng vẻ nên trong xe của anh ta, cả chiếc xe từ trong ra ngoài căn bản cái gì cũng không nhìn thấu.

Thời gian chuẩn bị đúng một tuần, anh ta đã chuẩn bị đầy đủ, lúc này mới gặp mặt tôi.

“Cậu ở xưởng sửa chữa có bị bọn họ nhìn thấy mặt không?”

“Không có, tôi đều đã xử lý gọn gàng, anh yên tâm, cho dù sau có người tìm đến nơi này, cầm ảnh của tôi đến, cả xưởng sửa chữa cũng sẽ không có người nhận ra tôi.”

Hỏi han rất nhiều, Jason đều đã chuẩn bị hoàn tất. Không thể không nói, tên nhóc vừa hầm hố vừa thích chống lại tôi, làm loại chuyện này thật sự phù hợp, suy nghĩ chu toàn.

Tôi đưa cho Jason một điếu thuốc, bản thân cũng châm một điếu: “Không được chúng ta từ bỏ đi, cậu coi như đã giết hắn ta rồi, trực tiếp cùng Trần Linh cao chạy xa bay, rời khỏi thành phố này.”

“Được, lời này anh không cần nói nhiều nữa, sau khi giết người tôi chuẩn bị cùng Trần Linh rời khỏi nơi này, anh nếu như trượng nghĩa, cho tôi mượn vài tỷ, nếu không coi tôi là anh em thì cho tôi vài trăm triệu cũng được.”

Anh ta từ đầu đến cuối đều coi tôi là kẻ đứng đầu, họa này cậu không gánh, tôi cũng cảm thấy có lỗi với chính mình!

“Được, tôi giúp cậu chuẩn bị ít tiền, khi làm gọi tôi một tiếng, tôi đưa Trần Linh đi trước, sau đó cậu làm xong việc chúng ta trực tiếp tụ lại, đến lúc đó tôi đem cho cậu.”

“Như này không tệ, không hổ chúng ta là anh em tốt!”

Nói rồi, Trương Sơn Đản nhét điếu thuốc của tôi vào trong túi của anh ta.

“Đúng rồi, nhớ chuẩn bị tiền mặt, tôi không cần thẻ ngân hàng.”

Sau khi cùng Jason tách ra thì đã sẩm tối, sắp đến giờ ăn cơm rồi.

Nghĩ cũng vài ngày chưa có gặp chính cung nương nương của nhà mình rồi, vì thế tôi gọi điện cho Trương Ngọc Dung.





“Chính cung nương nương, dùng bữa chưa, bụng trẫm đang đói đây!”

“Thịt không có, màn thầu bao no.”

Sau đó cuộc gọi kết thúc.

Sau khi đến KTV Địa Liệt Hành Tinh, tôi trực tiếp vào phòng làm việc của Trương Ngọc Dung.

Lúc này, cô ta đang đeo tạp dề nấu ăn trong bếp, rất thơm, đồ ăn cũng thơm, người cũng thơm.

Tôi cắn nhẹ vào dái tai nhỏ, còn rất ngọt.

“Bà xã, tối này màn thầu ăn cùng tai heo sao?”

Trương Ngọc Dung lườm tôi: “Còn có sữa heo nữa, anh không uống chút sao?”

Tôi trịnh trọng gật đầu: “Cái này có thể!”

Sau khi trêu đùa xong thì giúp cô ta dọn bàn, sau đó bê tất cả đồ ăn lên.

6 món mặn 2 món canh, rất phong phú.

Sau khi ăn xong, ợ một tiếng, sau đó tôi đến ghế làm việc của cô ta ngồi xuống, uống nước, nhìn camera, sau đó lại nhìn thấy chiếc xe của mình và xe của Trương Ngọc Dung cùng với xe của Ngô Diệc Thần.

3 chiếc xe này có một điểm chung, đó chính là có quan hệ nhất định với KTV Địa Liệt Hành Tinh.

Suy nghĩ này nhìn trông rất vô dụng, có hơi nhảm nhí, nhưng rất quan trọng.

“Bà xã, giúp anh tìm loại xe khác, nhất định phải không có liên quan đến em, tìm chỗ đỗ tốt, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ dùng.”

Trương Ngọc Dung thu dọn bàn sạch sẽ, sau đó gọi một cú điện thoại, rất nhanh đã xử lý xong.

Sau đó, cô ta vòng ra sau người tôi: “Cảm thấy anh tối này không đúng lắm, lại chuẩn bị gây ra chuyện xấu gì.”

“Em từ đâu nhìn ra anh không đúng, anh chỉ muốn đổi loại xe khác mà thôi, cái này có gì không ổn?”

Trương Ngọc Dung ấn nhẹ vào trán của tôi: “Tối nay khi ăn cơm anh rất quy củ, hôm nay sau khi thấy em luôn rất quy củ, lẽ nào điều này nhìn không ra cái gì đó không đúng sao?”

Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại không xương của cô ta, sau đó ôm cô ta lên đùi, hai tay đùa nghịch đôi gò bồng no đủ đó, còn hôn lên xương quai xanh và cằm của cô ta.

“Quá để ý rồi.”

Trương Ngọc Dung đối với tôi quá quen thuộc rồi, mỗi một động tác của tôi, cô ta đều có thể phân tách ra được tâm trạng của tôi lúc đó.

“Không có gì, chỉ là gần đây lại tiếp xúc với Thư Hiểu Cầm, Thư Hiểu Cầm em biết mà, chính là người phụ nữ của Trịnh Quốc Huân...”

Nói chuyện của Thư Hiểu Cầm cho Trương Ngọc Dung, sau đó khẽ gật đầu: “Thư Hiểu Cầm chắc từ lâu đã không còn tình cảm với Trịnh Quốc Huân rồi, chỉ là không chết tâm mà thôi. Chỉ là Trịnh Quốc Huân từ đầu đến cuối chỉ yêu Cố Diệu Hà, điều này ngược lại vượt dự tính.”

“Vượt dự tính mới tốt.”





Vỗ nhẹ vào mông của Trương Ngọc Dung, sau đó cô ta đứng dậy, tôi cũng đứng dậy.

Hôn nhẹ cô ta một cái, sau đó tôi xoay người rời khỏi.

Khoảnh khắc tôi đóng cửa phòng làm việc của cô ta lại, cô ta đã nói với tôi: “Cẩn thận.”

Tôi lại đẩy cửa phòng ra: “Còn đợi em sinh cho anh một đội bóng đá đó!”

Trương Ngọc Dung cười vui vẻ, sau đó gật đầu đồng ý.

Rời khỏi KTV Địa Liệt Hành Tinh, tôi tiếp tục cuộc sống như cũ, lái xe đến quán bar Ma Tính.

Kinh doanh tối nay bình thường, mặc dù trong đại sảnh vẫn đông đúc, các loại phụ nữ ở trên sàn phô bày vóc người nóng bỏng trong tiếng hò reo của đàn ông, nhưng trong phòng bao lại không có mấy vị khách, cho dù thỉnh thoảng có đến, cũng là một số khách hàng cũ, các thiếu gia đều có chỗ chơi của mình.

Khoảng đến qua 11 giờ, có khách hàng đến cửa rồi, tuổi tác trẻ, dáng đẹp, nhìn trông cũng chỉ ngoài 20 tuổi, độ tuổi đẹp nhất, lay động, uyển chuyển như nước.

Rất không tệ, sau khi đến phòng bao, phát hiện dung mạo của cô ta cũng không tồi.

Vừa hay gần đây có ngọn lửa, tối nay có thể phát tiết ở trên người cô ta, cũng không tồi, chỉ là không biết cô gái quyến rũ này có chịu hay không.

Ánh mắt của cô ta quét qua người của mấy đồng nghiệp, cuối cùng dừng trên người tôi.

Điều này rất tốt, đây chính là tôi có hy vọng.

Ông trời chiều lòng người, cô ta thật sự chỉ vào tôi, sau đó những người khác đều rời khỏi.

Nhưng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại của tôi lại vang lên. Rút ra nhìn, vậy mà là Trương Sơn Đản.

“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại đã.”

Cô ta khẽ gật đầu, không có để ý.

Sau khi nghe máy, Trương Sơn Đản trực tiếp nói thẳng một câu: “Tối nay tôi muốn động thủ, anh giúp tôi đi đón Trần Linh, nhớ mang theo tiền, có bao nhiêu đem bấy nhiêu.”

Sau đó cuội gọi kết thúc.

Tôi có hơi sững người, hoàn toàn không ngờ, tên nhóc này động thủ vậy mà tốc độ như vậy, tôi ngay cả tiền mặt cũng chưa có chuẩn bị.

Thấy tôi ngây ra, cô gái hỏi tôi bị sao thế.

Tôi nói: “Một người anh em của tôi xảy ra tai nạn xe, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện, tôi phải đến đó đưa tiền.”

“Ồ, vậy anh đi mau đi, tôi ở đây còn có 6 triệu tiền mặt, anh cầm tạm mà dùng trước.”

Sự nhiệt tình của cô ta khiến tôi ngây người, tôi vốn dĩ tưởng cô ta sẽ tức giận, dù sao cô ta vừa chọn xong tôi thì tôi phải đi, nhưng hoàn toàn không ngờ, cô ta không những không tức giận, ngược lại còn cho tôi 6 triệu.

Đây chính là lương thiện đơn thuần, trừ điều này không còn gì khác nữa. Loại lương thiện này, thật sự rất khó gặp.

Vì thế tôi vốn muốn từ chối nhận tiền, cuối cùng để lại: “Cô để lại số điện thoại cho tôi, tôi sẽ nhanh chóng trả lại cho cô.”

Cô ta lắc đầu: “Không cần đâu, anh mau đi đi, đợi sau này tôi đến thì anh trả tôi cũng được.”

“Cảm ơn.”

Tiếng cảm ơn này, rất chân thành, không một chút giả dối, tôi chưa từng gặp được cô gái nào lương thiện như thế, lương thiên có chút ngốc nghếch, nhưng nhìn trông lại đặc biệt ngây thơ, khiến tôi cũng có hơi không nhẫn tâm nói dối cô ta.

Chỉ là hy vọng, sau này còn có thể gặp lại cô ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status