Đêm ấy, tôi rơi vào...

CHƯƠNG 293: NHÌN NGƯỜI KHÔNG THỂ NHÌN VẺ BỀ NGOÀI



CHƯƠNG 293: NHÌN NGƯỜI KHÔNG THỂ NHÌN VẺ BỀ NGOÀI

Ngày hôm sau, lúc tôi còn đang ngủ mà tôi lại nghe thấy tiếng ồn ào ở trong sân, giống như là con chó nhà họ Trương bị nhà họ Lý mang lên trên bàn, vô cùng ầm ỉ, tôi còn đang suy nghĩ là cái chuyện tầm xàm gì nữa đây.

Sau khi tôi thức dậy mặc quần áo xong rồi lại đi vào trong sân gọi người một lượt, ánh mắt mơ màng đi đến bồn rửa mặt.

Định xả nước ra để rửa mặt, vòi nước bị đông lạnh, nắp bình được mở ra và nước ở trong bình cũng đã bị đóng băng.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ tình hình như thế này thì phải rửa mặt như thế nào, có một ngọn gió từ phương bắc thổi qua, lạnh đến nỗi phải rùng mình một cái. Lúc này tôi mới kịp phản ứng lại, trưởng thôn dẫn theo kế toán, bọn họ đến nhà tôi làm cái gì vậy?

Tôi đóng nắp bình nước lại, sau đó đi đến trước mặt của trưởng thôn Lữ Đông: “Chú Lữ, có chuyện gì vậy?”

“À, cũng không có việc gì lớn đâu, đúng lúc sinh viên như cháu trở về đây, chú Lữ của cháu nói cho cháu nghe đúng sai..."

Lữ Đông còn chưa kịp nói ra chuyện chính thì ba của tôi đã không vui rồi: “Có liên quan gì đến thằng bé đâu, nói tới chuyện đúng sai thì để đó cho tôi nói, tôi mới là chủ của gia đình này.”

“Ba của cháu làm như vậy là không đúng, có chuyện gì thì mọi người cùng nhau bàn bạc thảo luận, có đúng không, thôi thương lượng đi.”

“Chuyện này không cần phải thương lượng!”

Lúc đó ba của tôi liền nổi trận lôi đình, lúc đó ở trên đầu không có đội mũ, nếu như mà có mũ cũng bị ngọn lửa này làm cho bay đi.

“Chú Lữ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy, chú nói nhanh đi.”

Mẹ tôi ngăn cản ba của tôi lại, lúc này Lữ Đông mới có thể mở miệng nói.

“Cẩn Phong à, cháu có biết chuyện nhà cháu nhận thầu ao cá không?”

Tôi biết được một vài điều, ba đã nhận thầu ao cá mười năm trời, mùa hè năm sau chắc là cũng đã đến kỳ hạn, nhưng mà mùa xuân năm nay vẫn chưa trôi qua mà, có chuyện gì vậy?

“Ao cá đến mùa xuân là đã đến kỳ hạn rồi, nhưng mà ba của cháu cứ lại muốn chiếm không chịu..."

“Không phải, chú chờ cái đã, trên hợp đồng rõ ràng có viết là đến tháng tám lận mà, đúng lúc là mùa hè sao bây giờ lại đổi thành mùa xuân từ lúc nào vậy?”





Tôi đã nhìn thấy hợp đồng rồi, lúc đó ba tôi sợ có bẫy cho nên còn cố ý để cho tôi xem.

Lữ Đông cười nói: “Cái thằng nhỏ này còn nói mò nữa, trên hợp đồng rõ ràng đã viết kia kìa, đến mùa xuân tết năm nay không tin thì cháu cứ kêu ba cháu lấy hợp đồng ra xem đi.”

Trong lòng tôi lập tức có một loại dự cảm không tốt, quả nhiên một giây sau ba của tôi liền chứng minh suy nghĩ của tôi.

“Đi tìm kế toán Chu đi, hợp đồng ở chỗ của kế toán Chu đó, ông ta nói với tôi là ở trong thôn cần phải sao chép bản hợp đồng kia để giữ lại, kết quả là lấy đi rồi thì cũng không đưa lại cho tôi, bây giờ lại đến đây kiếm chuyện với tôi?”

“Ai ai ai, ông Trần, chúng ta đều đã lớn tuổi như vậy rồi, đừng có mở to mắt mà nói lời bịa đặt nữa. Tôi lừa ông muốn lấy bản hợp đồng lúc nào chứ, ông đây chính là điển hình của loại người ngậm máu phun người.”

Ba tôi còn muốn nói cái gì nữa, tôi trực tiếp cản ba lại: “Được rồi được rồi, chuyện này con đã hiểu rồi, đừng có làm rộn nữa, cũng không có ý nghĩa gì, có đúng hay không? Chú Lữ, chú về nhà trước đi, để cháu khuyên nhủ ba của cháu, đều là hương thân quê nhà, gấp cái gì, có đúng không?”

Lữ Đông khen tôi hiểu chuyện, kế toán Chu cũng khen ba tôi có một đứa con trai ngoan, duy nhất chỉ có ba của tôi là tức giận không nhẹ, nói sinh ra một đứa con ngu ngốc giống như tôi, cái đồ không hiểu chuyện!

Tôi cũng không để ý, ai công khai khen tôi mắng tôi ở trong lòng tôi đều hiểu hết.

“Ba, ba đừng có tức giận mà, cái này rõ ràng là do trưởng thôn với kế toán bắt tay nhau mà hãm hại ba, đầu xuân là thời gian thu hoạch cá đúng không? Hãm hại ba một vố như thế này, chẳng phải cá thành của bọn họ rồi à? Con hiểu hết, không có việc gì đâu, con xử lý cho ba, không cần phải gấp gáp. Thuốc lá đâu rồi, đốt một điếu lên đi, gấp cái gì chứ, không cần phải vội.”

Sau khi châm thuốc lên cho ba, sau đó tôi cũng châm thêm một điếu.

Đúng vào lúc này ông Lưu hàng xóm đi đến, một bộ dạng khá là quan tâm lo lắng hỏi ao cá như thế nào rồi, nhưng mà trên mặt lại mang theo biểu cảm nở hoa trong bụng.

Tôi thích loại người này nè, không thể nhìn thấy người khác kiếm tiền, thấy người khác gặp nạn ông ta mới vui vẻ.

Sau khi đuổi xéo ông Lưu đi, tôi lấy điện thoại di động ra gọi qua cho Ngọc Dung, đương nhiên tôi cũng không có đề phòng ba tôi.

Bây giờ ông cũng đang than thở đây này, phiền não không chịu được, có khuyên như thế nào cũng không thể tốt hơn. Sau khi hút thuốc được một nửa thì trực tiếp ném lên trên đất, đẩy chiếc xe đạp với tuổi tác không ít hơn tôi của ông ấy đi ra ngoài.

“Ông đi đâu vậy ông kia?”

“Tôi đi tìm luật sư, tôi phải đi lên trấn tìm luật sư hỏi một chút, cá của tôi không thể không còn như vậy được.”

“Nè nè nè..."

Cả mẹ cũng không ngăn cản được, ba vừa mới đi ra ngoài liền leo lên xe đi mất.

Cuộc gọi với Ngọc Dung được kết nối, tôi nói cho cô ta nghe chuyện ở trong nhà.

“À, chuyện này ấy hả, đơn giản thôi, ông ta trộm hợp đồng muốn đi làm thủ tục pháp lý, vậy thì chúng ta không đi làm thủ tục pháp lý thì sao. Muốn bắt nạt ba chồng với mẹ chồng của em à, không có cửa đâu.”

“Anh chính là thích khí thế nữ vương bá đạo của em đó vợ, với lại bọn anh cũng đã suy nghĩ rồi, trước tiên lấy phần hợp đồng đó trở về, sau đó lại dọa bọn họ.”

“Yên tâm đi, ai dám ức hiếp ba chồng với mẹ chồng của em thì em sẽ để cho bọn họ viếng mồ mả cũng không tìm được chỗ để khóc. À đúng rồi, không phải là anh đi với khách hàng đến vùng khác hả..."

Tôi nói đại khái chuyện của Lâm Thế Thanh cho Ngọc Dung nghe, sau đó lại hàn huyên vài câu, tôi liền cúp điện thoại.





Mẹ đang ở trong sân phát sầu đến hoảng, vừa quét sân vừa buồn bã thì thầm, tôi đi đến lấy cái chổi sau đó khuyên ngăn: “Mẹ à, không có chuyện gì đâu, chuyện này sẽ được giải quyết rất nhanh thôi, mẹ không cần phải lo lắng.”

“Con đừng có an ủi mẹ nữa, cá có thể bán được mấy chục triệu lận, mẹ khuyên ba thì cũng chỉ là khuyên như thế thôi, nhưng mà sao mẹ có thể không đau lòng được chứ..."

Mẹ lầm bầm rất nhiều, mở miệng ra khép miệng lại đều là tiền, cũng có thể hiểu được, hai vợ chồng làm việc thành thật cả một đời, lại bị người ta hãm hại lừa hết mấy chục triệu thì sao có thể không đau lòng được?

Buổi trưa ba tôi về nhà, mẹ tôi hỏi ông ấy trưng cầu ý kiến như thế nào rồi, ông ấy trực tiếp lắc đầu.

Sau đó ở trong phòng liền có hai người than thở.

Tôi có khuyên như thế nào cũng không tốt hơn, không thể làm gì khác ngoài than thở cùng với hai người bọn họ luôn, nhưng mà tôi sầu muốn chết đi được, chuyện lớn bao nhiêu đâu chứ lại làm cho hai người bọn họ phiền não như thế này.

Lúc này là chuyện lớn ở trong mắt của bọn họ, ở chỗ của tôi thì lại... nói thật thì căn bản cũng không gọi là vấn đề.

Sáng ngày hôm sau lúc tôi đang ngủ say giấc thì lại bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, là một dãy số xa lạ, người gọi điện thoại là một người đàn ông, mở miệng gọi một tiếng "anh Cẩn Phong", tôi cũng không biết anh ta là ai nữa.

Sau khi đạp chiếc xe cũ của ba tôi ra khỏi cửa, tôi cực kì tiêu sái đi đến cửa hàng bán quà vặt, sau đó liền nhìn thấy một người đang chìa tay ra ở phía xa xa, một người đàn ông bẩn thỉu như là tên ăn mày, khoảng chừng ba mươi tuổi, trong nách còn kẹt một cái túi hồ sơ.

“Anh Cẩn Phong?”

Âm thanh rất quen thuộc, chính là giọng nói của người lúc nãy gọi điện thoại cho tôi.

Tôi lên tiếng nói: “Lúc nãy cậu gọi điện thoại cho tôi đó hả?”

Anh ta vô cùng soái khí vuốt đầu tóc bóng bẩy của mình, tôi sợ là anh ta vuốt xong có hai con chí bay lên trên người của tôi.

“Anh Cẩn Phong, chuyện mà chị Ngọc Dung giao cho tôi đã xử lý xong rồi, ở trong này có hợp đồng, còn có một vài thứ tài sản ở trong thôn bị trưởng thôn với kế toán liên thủ lại tham ô, đều ở đây hết này.”

Tôi chậc lưỡi lấy làm kỳ lạ, đúng là nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài, nước biển không thể đo được lượng nước.

“Anh trai, anh bị sao vậy?”

Anh ta vô cùng đắc ý lấy ra một bao thuốc lá thơm từ trong túi đưa qua cho tôi một điếu, sau đó tự anh ta cũng đốt một điếu.

Luồn hai ngón tay xuống dưới cánh tay rồi quơ, sau đó làm một động tác kẹp đồ vật: “He he, không đi đường, không đi đường.”

Không đi đường, đây là tiếng lóng, ý tứ chính là không dám đắc ý vì dùng những thủ đoạt xấu không thể cho người khác biết đạt được mục đích của mình.

Nhưng mà anh ta nói là không đi đường, biểu cảm ở trên mặt thì lại lộ ra một bộ dạng kiêu ngạo, loại kiêu ngạo này cũng không phải là loại mà mấy đứa lớp ba đạt được mười điểm, mà nó cho biết rằng đã đạt kết quả nhất định trong ngành nghề, chính vì vậy mà tản ra một loại niềm tự hào, hoặc nói đúng hơn là kiêu ngạo.

Rốt cuộc thì tôi đã hiểu anh ta mặc đồ như thế này là vì cái gì, ngay cả người làm cái nghề không đàng hoàng như tôi mà cũng không thèm nhìn anh thêm một chút, sao người khác lại chú ý đến anh ta được chứ, mà không chú ý thì đó chính là hi vọng của anh ta, cũng chính là cơ hội tốt để anh ta ra tay!

“Vậy cái gì ấy, anh Cẩn Phong, tôi đi trước nha, anh cho tôi bao thuốc này luôn nha.”

Anh ta chụp lấy tay của tôi, không bộc lộ tài năng.

Tôi sờ lên túi của tôi.

Mẹ kiếp, tôi còn nói là sao cái gói thuốc lá nhăn nhúm này nhìn quen mắt như vậy, còn có cái bật lửa đốt thuốc cho tôi nữa chứ, tất cả đều là của tôi!

...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status