Đêm ấy, tôi rơi vào...

CHƯƠNG 74: CÓ NHIỆT ĐỘ CƠ THỂ CỦA CHỊ



CHƯƠNG 74: CÓ NHIỆT ĐỘ CƠ THỂ CỦA CHỊ

Về nhà tắm rửa một cái, và thay bộ quần áo khác, sau đó thấy đã sắp đến giờ, tôi liền đi ra nhà hàng.

Sau khi tôi tiến vào phòng mới phát hiện ba mẹ con đã tới từ sớm theo lời Bích Phượng nói, bọn họ chờ tôi đã hơn nửa tiếng.

Tôi nói xin lỗi liên tục và kể cho bọn họ biết về chuyện về quê trước đó của tôi.

Cũng không có ai thật sự quá để bụng, nên bữa cơm này vừa cười vừa nói ăn uống rất vui vẻ.

Trên bàn vui sướng, dưới bàn cũng rất tốt, bàn chân nhỏ được bao trong đôi tất của Bích Phượng đang không ngừng đấu với tôi, sự mềm mại và ấm áp đó khiến cho hỏa khí trong người tôi bùng lên, may mà có cái bàn chắn lại nên cũng không cần phải lo có người nhìn thấy.

Lúc ăn được một nửa, Lục Tiểu Nham muốn đến phòng vệ sinh, Bích Phượng cười duyên đứng dậy, nắm tay Lục Tiểu Nham, sau đó hai người vừa nói vừa cười rời khỏi phòng.

Lục Nhan vặn vẹo cái cổ, sau đó đưa tay bóp một chút.

Vì biên độ của động tác có vấn để, điều này khiến cho chiếc áo sơ vốn rất vừa vắn lúc này rõ ràng là nhìn có vẻ chật. Hoặc là nói, vì bộ phận nào đó quá sung mãn, gần như muốn đem thứ đặt ở bên trong nổ tung ra.

Tóm lại là rất đã.

"Sao vậy, cổ của chị khó chịu sao?”

Lục Nhan lên tiếng: "Lớn tuổi rồi, bệnh tật cũng càng ngày càng nhiều!”

"Hoàn toàn không nhận ra là bà đã lớn tuổi, bà nhìn một chút bộ ngực sung mãn to lớn thẳng tắp kia, chị lại nhìn một chút gương mặt trắng nõn xinh đẹp kia, bà nhìn đôi chân thon dài gợi cảm kia, bà nói cho tôi biết, năm nay bà bao nhiêu tuổi?”

Vừa nói, tôi vừa đứng dậy đi đến bên cạnh Lục Nhan, sau đó hai tay đè xuống vai chị ta, xoa bóp với cường độ thích hợp.

Đối với sự đùa giỡn của tôi, Lục Nhan chỉ là cười, cũng không có bất cứ phản ứng nào, ngược lại đối với tay nghề xoa bóp của tôi còn liên tục khen ngợi: “Thật sự không ngờ, cậu lại còn nghiên cứu qua về việc xoa bóp!”

Tôi cúi đầu nhẹ nhàng liếm láp vành tai chị ta một cái: “Không cần nghĩ, trước đó bà đã từng thử!”

Nói xong, tôi liền đem tay phải nhẹ nhàng mở cổ áo chị ta ra, thưởng thức hai ngọn núi lớn được bao bọc trong chiếc áo lót ngực màu vàng ở bên trong.

Lúc đang muốn đưa tay tiến vào đùa bỡn, bàn tay nhỏ trắng nõn võ nhẹ lên tay tôi một cái.





"Đừng có không đứng đắn, Tiểu Nham chúng nó sắp trở về rồi, nhanh ngồi xuống đi!”

"Sợ cái gì chứ, không cần sợ, sẽ không trở về nhanh như vậy."

Ngay sau đó, hai tay của tôi rời khỏi đầu vai của Lục Nhan, sau đó nhanh chóng chui vào trong quần áo của chị ta, hung hăng đùa bỡn với hai khối đầy đặn kinh người kia.

"Ừm ~"

Lục Nhan nghẹn ngào ưm một tiếng, trong lỗ mũi phát ra âm thanh quyến rũ chết người, khiến tôi muốn ngừng mà không được.

Nhưng lập tức, ngoài phòng vang lên tiếng cười duyên dáng của Lục Tiểu Nham và Bích Phượng.

Cánh tay trắng nõn non cách lớp quần áo hung hăng vỗ lên tay tôi một cái, sau đó tôi nhanh chóng rụt tay lại.

Nhưng trong nháy mắt rút tay ra, tôi sờ soạng trên lưng chị ta một cái, trên đường trở lại chỗ ngồi, một chiếc áo lót ngực màu hồng bị tôi cầm đi.

Quay lại chỗ ngồi, tôi đưa đến trước mũi ngửi ngửi: “Thơm quá, còn có nhiệt độ cơ thể của bà!”

Lục Nhan hung hăng lườm tôi một cái, sau đó vứt cho tôi một tấm danh thiếp, mà tôi cũng đem áo lót ngực trả cho chị ta.

Sau khi cửa phòng mở ra, áo lót ngực được Lục Nhan vội vàng cất vào trong túi da, mà danh tiếp chị ta cho tôi cũng được tôi bình tĩnh cất vào trong túi.

Tiếp theo bữa cơm lại càng vui vẻ, thỉnh thoảng Lục Nhan sửa sang lại quần áo, đối với động tác của mình lại càng yêu cầu nghiêm khắc, tuyệt đối không dám có động tác gì quá lớn.

Dù vậy, loáng thoáng, tôi vẫn có thể ngẫu nhiên nhìn thấy điểm lồi trước ngực chị ta, rất quyến rũ, rất đã!

Sau khi ăn cơm xong, Lục Tiểu Nham lưu luyến không rời đứng dậy, nhìn tôi với ánh mắt ai oán, cả đêm cũng không có cơ hội chơi đùa qua lại với tôi, cô ta hình như cảm thấy rất buồn bã.

Lục Nhan ưu nhã đứng dậy, cầm lên túi da, thướt tha duyên dáng rời khỏi phòng.

Lục Tiểu Nham theo sau lưng chị ta, Bích Phượng tự nhiên đứng trước mặt tôi.

"Đi!"

Bích Phượng lên tiếng chào tôi, tôi gật đầu.

"Đi!"

Bích Phượng nói lại lần nữa, vậy cái này cũng không phải một lời chào hỏi.

Vậy là tôi vẽ một cây thánh giá giữa không trung, cô ta cười cười, gật đầu rời đi.

Trước cửa nhà hàng, sau khi nhìn Lục Nhan lái xe đưa Lục Tiểu Nham và Bích Phượng rời đi, tôi một mình lên xe, sau đó đi đến Địa Liệt Hành Tinh.

"Diệc Thành, ở trước cửa tiệm chờ tôi, sau đó đổi xe với cậu, tối nay tôi lái xe kia của cậu!”

Trong điện thoại Ngô Diệc Thành hỏi tại sao nhưng tôi cũng không trả lời tỉ mỉ với cậu ta.

Sau khi tới trước của Địa Liệt Hành Tinh, Ngô Diệc Thành đã sớm chờ ở đó, đứng trước chiếc Audi A6 bốn tay vừa mới mua của mình. Đúng vậy, là 6, không có chữ L, kiểu dáng tròn lớn.





Theo như Ngô Diệc Thành nói, đó là một công trình nho nhỏ, cũng không tốn nhiều tiền.

"Tại sao đổi xe với tôi, tôi nói cho cậu biết, đổi một đêm thì được, đổi mãi thì tôi không làm, tôi không hầu hạ nổi lão hổ của cậu!”

"Nói nhảm, tôi cũng không làm đâu, hơn ba tỷ đi đổi lấy một chiếc A6 bị hỏng với giá hơn sáu trăm triệu, tôi điên sao!”

Hai bộ chìa khóa xe được trao đổi giữa không trung, sau đó tôi đi lên tìm Trương Ngọc Dung, sau đó yêu cầu cô ta đưa cho tôi chìa khóa căn nhà mái bằng trước đó đón tiếp Loan Gia Gia.

"Tôi nói vừa rồi sao lại thấy cậu đổi xe với Ngô Diệc Thành, hóa ra là sợ bị người khác theo dõi sao?”

Trương Ngọc Dung châm một điếu thuốc, mỉm cười nhìn về phía tôi: "Càng ngày càng thông minh, xe của cậu quả thật hơi chói mắt!”

Nhì cặp đùi thon dài xinh đẹp đang vắt lên bàn làm việc, đầu lưỡi tôi không khỏi dạo một vòng trong miệng.

"Chị, tôi muốn ăn một bữa tiệc lớn, trước lúc này, có phải chị nên đặt nền móng cho tôi trước một chút, để tôi lấp đầy cái dạ dày!”

Vừa nói, tôi vừa đi đến bên cạnh người Trương Ngọc Dung, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đùi trắng nõn mịn màng kia.

Trương Ngọc Dung sờ lên cái gạt tàn thuốc, sau đó trốn ra ngoài cửa, chỉ lộ ra nửa cái đầu.

"Cẩn thận một chút, đưa mình góp vào thì không sao, đừng đem mình trộn vào!”

Tôi đáp lại một tiếng, sau đó quay người rời đi.

Tôi hiểu ý của cô ta, thân thể góp vào thì góp vào, nhưng mạng thì không thể góp.

Lái chiếc xe mấy trăm triệu sang trọng, tôi đi vào ngõ nhỏ phía sau một thẩm mĩ viện, sau đó dừng xe tắt máy.

Lấy ra chiếc điện thoại chuyên dùng để liên hệ với khách hàng, tôi lấy danh thiếp Lục Nhan đưa cho trong bữa tiệc và gọi điện thoại cho chị ta.

"Chị Lục, câu lạc bộ sắc đẹp XX của chúng tôi gần đây đang rất sôi động, rất thích hợp với khách hàng lớn như ngài!”

"Được."

Lục Nhan nói một chữ ‘được’, sau đó điện thoại bị dập mày, tôi soạn một tin nhắn gửi cho chị ta, cũng chỉ có một chữ ‘phía sau’.

Khoảng mười mấy phút sau, hình bóng Lục Nhan xuất hiện ở cửa sau thẩm mỹ viện.

Tôi chớp đèn xe ba lần, sau đó chị ta trực tiếp lên xe.

Chiếc xe di chuyển trên đường, Lục Nhan nói: “Xem ra cậu thật sự rất chuyên nghiệp!”

Chuyên nghiệp hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là tôi không muốn ngày hôm sau Trương Ngọc Dung và Bích Phượng phát hiện trên báo, tôi bị người ta dùng súng bắn thành tổ ong vò vẽ, hoặc bị dùng một thứ vũ khí lợi hại nào đó chặt thành tám khối.

Nhìn bộ ngực mềm mại sung mãn của Lục Nhan, đôi chân dài thon gọn được bao trong đôi tất lụa, trong lòng tôi như lửa đốt.

"Nếu Vũ Cát Minh càng ngày càng không được, tại sao chưa từng nghe đến chuyện chị đi tìm vịt để giải quyết!”

"Nếu chuyện thế này mà đến ngay cả cậu cũng có thể nghe nói, vậy chẳng phải tôi đã sớm chết đi chết lại rồi sao?”

Lục Nhan quay người nhìn về phía tôi, ánh mắt như lửa, gần như muốn đốt cháy cả người tôi.

Tôi thừa nhận chị ta nói rất có lý, vậy nên càng thêm tin tưởng, hỏa lực bên trong thân thể mềm mại của chị ta, không hề kém hơn so với Lý Huệ.

Vậy nên, tối nay chắc chắn sẽ là một khoảng thời gian nhiệm vụ nặng nề…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status