Đêm nay bao giờ sáng

Chương 30


Mạc Hoành bước vào phòng họp, trợ lý nam bên cạnh báo cáo lộ trình buổi chiều, “12h dùng cơm tại Hoa Thành với ngài Doãn Chính Thượng công ty SUM, 1h30, hội nghị công ty theo quý, 3h30 hoạt động triển khai khai mạc sản phẩm mới, 5h dùng cơm ở Ginza với mẹ của ngài – Lưu phu nhân.”

Mạc Hoành gật đầu, nhận tài liệu thư ký đưa đến, “Ngày mai bắt đầu điều tra tình hình kinh doanh bốn nhà tài trợ của SA2, tình trạng tiêu thụ và sản xuất các sản phẩm cùng kỳ trong và ngoài nước, thông tin hai nhân viên chiến thắng giải nước hoa, còn có —-” ngừng lại một lát, “Tài liệu về tạp chí điện tử R-LILE, trước thứ sáu chuyển đến văn phòng tôi.”

Trợ lý ghi lại từng điều một, nhưng khi nghe đến mục cuối cùng không khỏi hoài nghi, “Tạp chí điện tử R-LILE?”

Mạc Hoành không chút động tĩnh lướt đọc văn kiện trong tay, “Chuyển lời cho giám đốc Trần, trong ba ngày tôi muốn xem được một phần phương án quảng cáo của SA2.”

Lạc Trăn hai ngày nay mặc mưa mặc gió, chăm chỉ cần mẫn, tiếng oán ngút trời đưa đón Hạ Thiên Liên đi làm, cô cảm thấy mình sắp trở thành tài xế mất rồi, còn chẳng có tiền boa, tâm lý Lạc Trăn tự điều chỉnh sau này muốn đòi ân cứu mạng cũng được.

Còn về Hạ Thiên Liên, đối với thái độ của Lạc Trăn căn bản không có biến chuyển gì, vẫn là bộ dạng hồ ly cười tựa có tựa không như trước, tuy thỉnh thoảng vẫn nhướng mày chút xíu trước cái “đưa tình ẩn ý” của cô, nhưng Lạc Trăn chỉ coi như khóe mắt hắn giật giật.

Buổi chiều nhận được điện thoại của Thẩm Hạ Thụy, nói muốn mời cô ăn cơm, Lạc Trăn khi đó nhìn chằm chằm vào di động một lúc lâu, tự hỏi phía sau chẳng phải đã thiếu mất một câu “Mày thanh toán nhé.”

Đồng ý là lập tức trả lời luôn, chỉ cần nghĩ đến Hạ Thiên Liên lát nữa mỉm cười xuất hiện mời cô ăn cơm, Lạc Trăn lại cảm thấy dù cô nàng họ Thẩm nào đó muốn mượn tiền của mình để thanh toán thì cô cũng vẫn lết sang.

Đến tận bây giờ Lạc Trăn mới phát hiện ra một sự thật đáng buồn —- mỗi lần cô cùng Thẩm Hạ Thụy hay Liên Ân ra ngoài cũng cần nhờ có ngoại lực mạnh mẽ thôi thúc!

Thẩm Hạ Thụy lái một chiếc xe màu xanh ngọc tới, đây gọi là phong cách, trong gió lạnh Lạc Trăn khẽ cảm khái về khoảng cách giàu nghèo của Trung Quốc cùng sự khinh bỉ với người có tiền, đoạn nhảy lên xe phóng đi.

“Ba mày chẳng phải vẫn không đồng ý cho mày mua hai chiếc cơ mà? Khai thật mau, lừa kiểu gì hay thế?”

Thẩm Hạ Thụy nghe xong vẻ mặt trở nên mờ ám, “Đợi lát nữa mày sẽ biết.”

Lạc Trăn mắt trái nháy ba cái, “Không tiết lộ được một chút à, chúng ta ăn cơm ở đâu thế?”

“Quán bar quốc tế Ginza.”

“Woa, sẽ gặp thủ tướng quốc gia sao! Mấy thường dân nhỏ bé như tụi mình mà vào liệu có bị tóm ra không?”

“Đừng lo, ba tao trả tiền.”

Lạc Trăn vừa nghe nhất thời càng lo lắng.

Lúc đến cửa quán bar đã gần xế chiều, đối với hoàng hôn, Lạc Trăn luôn bị cuốn hút một cách lạ lùng.

Thẩm Hạ Thụy xuống xe nhìn Lạc Trăn ngây người trước mặt trời đỏ thẫm đang dần chìm xuống, “Giả bộ u buồn gì thế hả.”

“Tao có một dự cảm chẳng lành.” Lạc Trăn quay đầu yếu ớt liếc Thẩm Hạ Thụy một cái.

Thẩm Hạ Thụy bị ánh mắt này làm cho hết hồn! Lập tức cúi đầu dẫn đường đằng trước, Lạc Trăn bước theo Thẩm Hạ Thụy trên tấm thảm đỏ đi vào bên trong, vừa đến đại sảnh đã thấy ba Hạ Thụy quần áo chỉnh tề đứng trước quầy phục vụ vẫy tay với bọn họ.

Thẩm Hạ Thụy vô cùng đau khổ tiến lên gọi một tiếng ba, còn Lạc Trăn vô cùng ngọt ngào bước đến gọi một tiếng ba nuôi.

Thẩm Quyền Lương chỉ luôn miệng hai tiếng ngoan.

Đi giữa những dãy phòng, Lạc Trăn nghĩ thế nào cũng cảm thấy việc này không tầm thường, thường ngày mỗi lần Thẩm Hạ Thụy đụng độ ba cô ấy đều ầm ĩ như hai đứa trẻ, nhưng lần này một câu cũng chẳng nói, lại còn ngấm ngầm sát khí.

Vừa bước vào phòng, quả nhiên là sát khí chồng chất!

Hóa ra là Thẩm Quyền Lương sắt xếp một bữa tiệc xem mắt, hai nam hai nữ, kết quả Thẩm Hạ Thụy rất nghĩa khí kéo cô xuống nước cùng, Lạc Trăn không khỏi cảm thán, đúng là chị em tình thâm mà.

“Tiểu thư.” Người đàn ông tuấn tú đối diện dịu dàng gọi cô một tiếng.

Tình hình bây giờ à, một trong hai nam chính vẫn chưa đến, mà người đã có mặt dường như lại có hứng thú với Lạc Trăn.

“Vâng, anh nói đi.” Vướng ba nuôi ở đây nên chỉ đành nhẫn nhịn khóc thầm.

“Vẫn chưa biết quý danh của tiểu thư.”

Lạc Trăn uống được nửa ngụm nước suýt nữa thì phun ra! Người này nói chuyện sao lại mang phong vị cổ xưa như vậy.

“Lạc Trăn.”

“Lạc tiểu thư, tên của cô rất nghệ thuật.”

“Nào có nào có, tên của anh vẫn êm tai hơn nhiều.”

“Hóa ra Lạc tiểu thư biết tên của tôi sao.” Người đàn ông nở nụ cười càng thêm dịu dàng.

Lạc Trăn sửng sốt, cười cười đứng dậy, “Tôi ra toilet một chuyến, xin lỗi anh.” Tao nhã cất bước, đột nhiên nhớ đến việc gì đó bèn dừng lại, nhìn sang Thẩm Hạ Thụy bên cạnh cứ cúi đầu suốt, “Hạ Thụy, cậu đi cùng mình, mình không biết đường.”

Thẩm Hạ Thụy vừa nghe liền lắc lắc đầu như hận không thể rơi xuống.

Thẩm Lương Quyền ra lệnh, “A Thụy, đi cùng Tiểu Trăn đi con.”

Lạc Trăn nhìn Thẩm Hạ Thụy vật lộn đứng lên từ trên ghế như thể dùng keo 502 dính lấy mông mình.

Ra khỏi gian phòng, Thẩm Hạ Thụy lập tức bày ra cái mặt cười.

“Cho dù trên mặt mày có nở hoa cũng vô dụng.” Lạc Trăn bắn sang ánh mắt lạnh lùng.

Thẩm Hạ Thụy run rẩy, rụng hoa, “Tức giận thật à.”

Lạc Trăn thở dài một cái, “Chỉ lần này thôi đấy, lần sau không được thế nữa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status