Đêm nay ngủ cùng ai

Chương 50: Thỏ trắng bé nhỏ bị sập bẫy*



Quay quảng cáo trang sức kim cương, còn phức tạp hơn tưởng tượng của Tiêu Tiêu rất nhiều.

Cô cứ nghĩ chỉ cần đeo trang sức vào, rồi tạo vài kiểu dáng thanh nhã là có thể qua được cửa, tối đa là mất nhiều thời gian do sắp xếp bố cảnh mà thôi.

Ai ngờ, lần này ông chủ lại đích thân ra chỉ thị, không chỉ thuê nguyên một căn biệt thự tư nhân cao hai tầng có khuôn viên hoành tráng, còn mời cả nhà thiết kế nổi tiếng làm ra một bộ lễ phục trắng có giá trị liên thành.

Cô dè dặt mặc vào bộ lễ phục dưới sự giúp đỡ của trợ lý, đúng là không cẩn thận thì không được mà.

Cổ áo của bộ lễ phục được thiết kế theo kiểu chữ V lộ vai, váy trắng bó sát người, trên mặt vải tơ lụa được thêu bằng kim tuyến, còn được đính những viên kim cương rất nhỏ!

Có điều mặc bộ đồ thế này đi qua đi lại, trong lòng Tiêu Tiêu lập tức kinh hồn bạt vía, chỉ sợ không chú ý giẫm lên vạt váy rồi làm rớt viên kim cương thì sao.

Chỉ cần làm rớt mấy viên thôi, hợp đồng này không những bị hủy, còn phải bồi thường gấp đôi nữa.

Mang đôi găng tay vào, những nụ hoa nho nhỏ được thiết kế tầng tầng lớp lớp, tay áo được làm bằng ren trắng rộng thùng thình, hai tay trắng nõn khi ẩn khi hiện, làm cho người ta cảm thấy rất mờ ảo.

Đợi đến lúc chuyên viên trang điểm sửa sang lại mái tóc và khuôn mặt, Tiêu Tiêu nhìn thấy người trong gương nhất thời kinh hoảng, đơ ngay tại chỗ.

Cao quý thanh lịch, khí thế bức người, cô không nghĩ tới mình lại có một mặt như vậy.

Tiêu Tiêu của trước kia, không có danh tiếng gì, cô chỉ có thể miễn cưỡng đóng những vai phụ cùng bia đỡ đạn, thậm chí là vai diễn quần chúng. Ai ngờ có một ngày, chính mình không những trở thành nữ chính đứng bên cạnh Chung Thụy, mà còn có thể mặc vào bộ lễ phục kim cương lộng lẫy phi phàm này.

Hoàn cảnh đưa đẩy con người đúng là rất kỳ diệu, Tiêu Tiêu đã từng nghĩ đến chính mình sẽ đi tiếp mà không có danh tiếng gì, nhiều nhất là ở trên màn ảnh xuất hiện vài lần, để cho khán giả nhìn thấy khuôn mặt của cô.

Nhưng bây giờ giá trị của cô đã tăng cao mấy lần, giành lấy sự nổi bật của Nguyễn Tình, được phóng viên ca ngợi tâng bốc…

Khó trách không ít diễn viên bán đứng thân thể cùng danh dự của chính mình, mong muốn leo lên vị trí dẫn đầu trong giới giải trí. Chẳng qua, có thể miễn cưỡng nói Tiêu Tiêu đang đứng ở sườn núi, cô biết rõ có được vị trí như thế này đã là tốt lắm rồi. Đã là người từng trãi, cô cũng hiểu được bọn họ làm sao mà cam lòng đem những thứ này trả lại chứ?. (ý là vị trí cao đó)

Bởi vì bất đắc dĩ, cho nên họ mới vứt bỏ nhiều thứ như vậy.

Bất kể là danh dự, hay là nhân cách, và còn nhiều hơn thế nữa…

Nhìn Nguyễn Tình mà xem, không phải là ví dụ tốt nhất hay sao?

Bị dán cái mác bám víu vào đạo diễn, muốn mượn đối phương để leo cao, không đoán được lại bị phản đòn, lén lút quay hình để uy hiếp cô ta. Nếu Tiêu Tiêu không vô tình lấy được băng ghi hình, Nguyễn Tình này đã sớm bị đạo diễn Ôn sai khiến rồi.

“Tiêu tiểu thư, mời nhìn qua bên này” Nhiếp ảnh gia cầm máy chụp hình, ra hiệu Tiêu Tiêu dừng lại ở một vị trí nào đó trước hành lang.

Tiêu Tiêu cầm theo một cây dù nhỏ làm bằng ren trắng, chậm rãi đi về phía hành lang, nghiêng người để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, một vài lọn tóc uốn cong được thả xuống hai bên má, càng tôn lên mấy phần nhu mì.

Trước kia, đạo diễn và thợ chụp ảnh chỉ biết quát mắng cô không được che khuất diễn viên chính, đừng làm cản trở người khác, giành mất vị trí nổi bật của người ta. Không nghĩ tới sẽ có một ngày, thợ chụp ảnh sẽ dùng đến từ “Mời”, dáng vẻ thì khúm núm, còn để mặc cho cô bày ra những kiểu dáng đơn giản nhất, lo lắng sẽ thất lễ với mình.

Trong lòng Tiêu Tiêu cảm thấy châm chọc, vòng lẩn quẩn này chính là như vậy.

Lúc đứng ở tầng thấp nhất, người nào cũng có thể giẫm đạp lên mình, còn mình thì đành im hơi lặng tiếng, không dám cãi lại, ngoại trừ nghe theo, chỉ có thể ủy khuất mà nhận lấy tất cả.

Đứng ở nơi cao, được mọi người tâng bốc nịnh hót, lo lắng sẽ đắc tội với cô, sợ hãi nói không nên lời…

Tiêu Tiêu khẽ thở dài, cô rất sợ bản thân mình sẽ có một ngày, tính cách trở nên khắt khe và kiêu ngạo, thừa cơ hãm hại những người mới vào nghề, hơn nữa lại dựa vào tâm trạng của mình để làm việc ( ý chị nói là vui thì làm, buồn thì thôi).

“Ok! Mời xoay người, nhìn bên này, … Đúng rồi, biểu cảm (biểu hiện cảm xúc) rất tốt” Thợ chụp ảnh thay đổi góc độ, những poster tuyên truyền đã được chụp xong, bắt đầu quay quảng cáo.

“Tới lúc đó, Tiêu tiểu thư chỉ cần đi chậm chậm dọc theo hành lang, trên mặt mang theo một chút uể oải và thất vọng, sau đó bỗng nhiên phát hiện người trong lòng đang từ ngoài cổng đi vào, cầm trên tay một chiếc nhẫn kim cương…” Đạo diễn quảng cáo nói qua loa nội dung kịch bản cho Tiêu Tiêu nghe, với những diễn viên xuất thân như cô mà nói, căn bản không thành vấn đề.

Đạo diễn đã từng xem những bộ phim truyền hình mà Tiêu Tiêu tham gia, kỹ thuật đúng là rất già dặn, một tập quảng cáo này đối với cô mà nói chỉ là việc nhỏ thôi. Vì thế cũng không cần nhiều lời, anh ta lập tức chỉ đạo cho những nhân viên trường quay chuẩn bị bố cảnh thật tốt, rồi bảo thợ trang điểm giúp Tiêu Tiêu dặm chút phấn, bắt đầu quay hình.

Tiêu Tiêu cầm cây dù nhỏ, trên mặt lộ vẻ chán nản, không đến mức buồn rầu ảo não, mặt mày ủ ê, chỉ hơi nhíu mày, mang theo vẻ băn khoăn nhàn nhạt.

Đạo diễn vừa lòng mà gật đầu, rõ ràng thể hiện của Tiêu Tiêu còn tốt hơn tưởng tượng của anh ta.

Cho dù là cảm xúc hay nét mặt, thậm chí là vẻ sang trọng mà tao nhã trong lúc bước đi, đều đã thể hiện hình ảnh cô gái quý tộc vô cùng tinh tế.

Tiêu Tiêu bỗng nhiên quay đầu lại, cô biết ngay cánh cổng kia, cái vị gọi là người trong lòng sẽ xuất hiện.

Đạo diễn cũng đã nói, người trong lòng này chỉ để lộ ra cánh tay và cằm, tuyệt đối không để khán giả nhìn thấy toàn bộ. Dù sao nữ chính là Tiêu Tiêu, nam chính chỉ làm nền thôi, chỉ cần một đôi tay là được.

Nhưng mà vừa quay lại, Tiêu Tiêu lập tức ngẩn người.

Vẻ ngạc nhiên trên mặt rất rõ ràng, khóe miệng của đạo diễn như kéo cả lên, lớn tiếng hô “Cắt”: “Sao lại thế này? Vẻ mặt kinh hỉ của nữ chính đâu cả rồi? Vẻ mặt của cô sao giống như ban ngày gặp quỷ vậy”

Không phải ban ngày gặp quỷ?

Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn Chung Thụy đang đứng ngay cổng mà cười với cô, có chút không hiểu sao người này lại xuất hiện ở đây.

Đạo diễn tức giận mà giải thích: “Chung Thụy có giao tình với tôi, mới đặc biệt sang đây làm khách mời”

Người bình thường thấy Chung Thụy thì mừng rỡ như điên, cảm thấy vừa kiêu ngạo vừa may mắn, nhưng mà anh ta chưa từng nhìn thấy người nào có dáng vẻ kinh hoảng như Tiêu Tiêu, ngay cả sắc mặt cũng có chút thay đổi.

Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, bất ngờ nhìn thấy Chung Thụy như thế, buổi sáng rõ ràng người này đã ra ngoài trước cô, bây giờ bỗng dưng lại xuất hiện, bất kì ai cũng sẽ kinh ngạc thôi.

Nhưng buổi sáng khi anh ra khỏi cửa, cô cũng không nghe anh nhắc đến việc này, đoán chừng là muốn cho cô một niềm vui bất ngờ đây.

Không đoán được niềm vui bất ngờ đâu không thấy, chỉ thấy cực kì hoảng sợ mà thôi.

“Sao anh lại đến đây?” Nhân lúc Chung Thụy mặc vào bộ âu phục trắng , đi từ từ ra khỏi phòng nghỉ, Tiêu Tiêu túm anh đến một góc tối, trừng mắt một cái.

“Vị đạo diễn này rất nổi tiếng trong lĩnh vực quay quảng cáo, chuyên nghiệp lại có tài, anh và anh ta là bạn bè nhiều năm. Đúng lúc anh ấy mới đi quay ở nước ngoài về, đã nửa năm rồi không gặp, vừa lúc sang bên này còn có thể giúp em diễn xuất, không tốt sao?” Chung Thụy cúi đầu, cười hỏi cô.

Tiêu Tiêu làm sao mà cảm thấy không tốt được, vốn dĩ cô cứ tưởng mình sẽ hợp tác với một người mẫu nam ở đâu đó, không nghĩ tới cô sẽ diễn chung với một người rất quen thuộc, chính là Chung Thụy, không phải quá tốt rồi còn gì.

Váy trắng*, âu phục trắng, hai người đứng chung một chỗ quả thật rất xứng đôi.

*Váy trắng: vốn là lễ phục trắng nhưng miu thấy lễ phục trắng, âu phục trắng sao nghe hoành tráng quá.

Tiêu Tiêu đi tới đi lui nhìn ngắm mấy lần, sao cô có cảm giác hai người giống như đang kết hôn vậy?

Cô xấu hổ xoay mặt sang một bên, bàn tay bị Chung Thụy nắm lấy: “Đi cẩn thận, kẻo vướng”

Tiêu Tiêu cảm thấy bàn tay bị Chung Thụy nắm như bị phỏng, vội vàng rút tay ra, nhìn nhìn xung quanh, nhỏ giọng quát: “Đừng động tay động chân chứ, bị người khác nhìn thấy thì sao?”`Chung Thụy bất đắc dĩ, cô gái nhỏ này, luôn luôn nói những câu sát phong cảnh vào những lúc êm đẹp như thế này, làm cho anh muốn tiếp tục cũng chẳng được…

Nữ chính lơ đãng quay đầu lại, nam chính mặc bộ âu phục trắng tinh đang đứng cạnh cửa, trên mặt cô toát ra vẻ kinh hỉ và nhung nhớ, kéo váy, chạy bước ngắn về phía anh, ngay cả cây dù cũng bị ném dưới chân.

Cô cười tươi đứng ở trước mặt người kia, nhìn thấy trong mắt đối phương tràn ngập sự sủng ái cùng vui vẻ.

Chung Thụy đưa tay vén vài sợi tóc mai hơi rối trên trán cô, dịu dàng ôm cô vào trong ngực.

Tiêu Tiêu bỗng nhiên thấy không được tự nhiên cho lắm, ánh mắt dừng trên người mình tăng mãnh liệt, làm như đang dò xét mối quan hệ bên dưới của hai người, làm cô không khỏi lùi về phía sau một chút, bức rức không biết nên để hai tay như thế nào.

Đạo diễn nhìn ra, người con gái trong màn ảnh, muốn nói gì đó, nhưng trước mặt người trong lòng lại thấp thỏm bất an, đem tâm trạng mâu thuẫn của cô gái thể hiện vô cùng hoàn mỹ, trong lòng âm thầm gật đầu.

Cánh tay của Chung Thụy đột nhiên cứng lên, nắm chặt lấy eo của Tiêu Tiêu, làm cho cô muốn lùi về phía sau cũng không được.

Tiêu Tiêu chớp mắt, thân thể hơi cứng ngắc.

Ôm chặt cô, Chung Thụy đặt cằm trên đỉnh đầu của cô, hai người ôm nhau vô cùng thân thiết.

Chung Thụy biết ống kính chỉ quay cằm của anh và khuôn mặt của Tiêu Tiêu, nhưng hai mắt anh vẫn rất tự nhiên mà lộ vẻ ôn nhu cùng vui sướng.

Anh cúi đầu nắm lấy tay Tiêu Tiêu, lấy chiếc nhẫn kim cương từ trong túi áo ra, từ từ mang vào ngón giữa bên tay trái của cô.

Tiêu Tiêu đã sớm biết trong kịch bản sẽ có cảnh này, lúc đầu có cứ nghĩ là người khác, cũng không để ý tới.

Bây giờ đổi thành Chung Thụy, tim cô bỗng nhiên đập dồn dập, cả khuôn mặt đều ửng đỏ cả lên.

Dưới ánh mặt trời, nhẫn kim cương phát ra ánh sáng chói mắt.

Không biết liệu có ngày này hay không? Ở trong nhà thờ trang nghiêm, trước mặt vị mục sư thần thánh, Chung Thụy sẽ tự tay đeo cho cô chiếc nhẫn độc nhất vô nhị.

Trong phút chốc, suy nghĩ này đã nảy lên trong đầu Tiêu Tiêu, lập tức bị cô bác bỏ.

Bát tự chưa biết có hợp hay không, nhưng cô đã nghĩ đến việc sau này sẽ sống chung với Chung Thụy rồi ư?

“Ok!” Đạo diễn nhìn chằm chằm tuấn nam mỹ nữ trên màn hình, có chút tiếc nuối không thể đưa khuôn mặt của Chung Thụy vào bên trong.

Chẳng qua thế cũng tốt, Chung Thụy có thể sang đây giúp đỡ, đã là rất nể mặt đạo diễn rồi.

Đạo diễn vỗ vỗ bả vai của Chung Thụy, cười nói: “Sau khi công việc kết thúc, có muốn cùng nhau uống một chén không?”

Chung Thụy cười lắc đầu: “Không được, tôi phải trở về”

“Đâu phải có vợ, sao về nhà sớm vậy chứ?” Đạo diễn hạ thấp giọng, trêu đùa mà hỏi anh: “Sao, muốn cưới vợ à?”

Nhưng ngoài dự đoán của anh, Chung Thụy lại nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi có dặn Ben mang theo một chai rượu vang quý hiếm, tặng cho cậu đó”

Đợi đến lúc Chung Thụy đi xa, đạo diễn mới lấy lại tinh thần, nhận chai rượu vang đỏ trên tay Ben, tò mò hỏi: “Bắt đầu từ khi nào mà anh ta muốn cưới vợ thế, ngày nào đó dẫn qua đây cho tôi nhìn mặt đi”

Ben và đạo diễn cũng đã quen biết nhiều năm, liếc mắt nhìn anh, bỏ lại một câu rồi đi ngay: “Không phải anh đã nhìn thấy rồi sao”

Đạo diễn nghe vậy, ngây ngẩn cả người.

Tiêu Tiêu thay bộ lễ phục trắng trên người ra, đang định tháo chiếc nhẫn kim cương xuống, thì trợ lý bên cạnh đã nở nụ cười: “Đây là quà mà công ty tặng cho Tiêu tiểu thư, một chút lễ vật nhỏ, coi như là cảm ơn”

Cô sửng sốt, một chiếc nhẫn kim cương như vậy, giá không thấp, ông chủ này cũng quá hào phóng rồi, nói tặng liền tặng.

Tiêu Tiêu cũng không cần ngượng ngùng nữa, cười cười nhận lấy.

Chỉ cần không trừ vào tiền cát sê của cô, khùng lắm mới từ chối! (ngây thơ quá còn gì)

Cô hãnh diện mà đeo chiếc nhẫn vào, Tiêu Tiêu ngồi vào trong xe, nhịn không được mà ra sức nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương đang phát ra ánh sáng mờ ảo trên tay, bỗng dưng bật cười.

“Rất vui?”

“Dĩ nhiên, không người phụ nữ nào mà không thích đồ trang sức bằng kim cương cả…” Khóe miệng đang cười của Tiêu Tiêu cứng lại, cô quay đầu nhìn thấy Chung Thụy đang ngồi ở hàng ghế cuối trong xe, dù bận vẫn ung dung nhìn mình, không khỏi nhíu mày: “Không phải anh còn có hợp đồng à, sao lại ngồi đây?”

“Đã xong rồi, rất đúng lúc chúng ta tiện đường về nhà, không phải sao?” Chung Thụy duỗi tay ra, từ sau lưng Tiêu Tiêu ôm lấy cô: “Thích trang sức kim cương như vậy sao, sau này anh sẽ mua cho em mấy bộ được không?”

Tiêu Tiêu biết khi anh đã nói ra miệng, thì nhất định sẽ thực hiện được, không khỏi cười lắc đầu: “Không cần, bình thưòng em ít khi đeo trang sức, còn bày đặt lãng phí như thế”

“Anh tặng em, em đeo cho anh xem, sao lại lãng phí được? (=.=!) Trong lòng Chung Thụy bắt đầu tính toán, cố gắng nhớ lại kiểu dáng của mấy bộ trang sức mà gần đây anh đã xem qua, cái nào là thích hợp với Tiêu Tiêu nhất.

Tiêu Tiêu nhìn anh nghiêm túc, vội vàng chuyển đề tài: “Hôm nay Nguyễn Tình tới tìm em, anh nói có buồn cười không chứ, cô ta tìm em để đòi đĩa CD. Nói về việc, người trong đĩa CD của đạo diễn Ôn chính là Nguyễn Tình, sao anh lại lấy nhầm thế?” (Té ghế =.=)

Cô nhịn không được muốn cười: “Đã lâu rồi em chưa thấy dáng vẻ nổi trận lôi đình của Nguyễn Tình, đĩa CD ở trong tay chúng ta, cô ta chắc chắn sẽ không dám tìm em gây phiền phức nữa, anh thấy được không?”.

Nhưng Chung Thụy lại không cười, nhìn chằm chằm vào hai mắt Tiêu Tiêu, thấp giọng hỏi cô: “Nguyễn Tình còn nói gì nữa?”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.6 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status