Dì ghẻ

Chương 15: Không thể hàn gắn


Nghe lời bà Nam sang chiếc giường nhỏ nằm nghỉ, bên mắt trái phải khâu của nó bây giờ hơi đau. Nằm một lúc nó cũng thiếp đi vì khá mệt mỏi, đang trong giấc ngủ nó mơ hồ nghe được mọi người nói chuyện:

- - Sao thằng bố nó lại ác thể nhỉ, đánh con đến mức như thế này.

Giọng một bác gái nhưng nó không rõ đó là ai, bà ngoại nói tiếp:

- - Khẽ mồm thôi cho cháu nó ngủ, mới nằm được một lúc thôi..

Mọi người bàn tán rì rầm khiến Nam ngồi dậy, nó nhìn thấy trong nhà có bác Dung, bác Yến, cậu Thành, mợ Phương. Mọi người thấy nó tỉnh dậy thì vội hỏi thăm:

- - Còn đau không, sao luc nó say rượu không chạy đi mà đứng đấy để nó đánh cho vỡ cả đầu thế này.

Bác Yến chép miệng:

- - Nãy con đi chợ mua đồ ăn cho bà thấy mấy người gần nhà bố thằng Nam hỏi hôm nay không đi đám cưới à..? Nghĩ bụng còn thân thuộc gì mà đi, đến đó nhìn mặt chúng nó nghĩ đến em gái mình càng thêm lộn ruột. Thấy bảo đông lắm, trăm mười mấy mâm cơ mà...Tưởng ngày vui thì thương con ai ngờ lấy vợ mới cái nó đánh con nhập viện luôn. Sớm con không biết chứ không con cũng phải vào xem nhà nó thế nào.

Bác Dung nói thêm:

- - Ngày trước khi ra đón thằng này tao chả bảo sợ không ở được với chúng nó lâu đâu. Bánh đúc thì lấy đâu ra xương, tự nhiên đón thằng con lớn về nó sợ chiếm nhà, chiếm cửa thì làm sao nó để yên. Con mặt lồn đó bây giờ có tí tiền vênh váo lắm...Ra đường xe đâm chết cụ nhà nó đi có phải không..?

Mọi người trong nhà thi nhau rủa xả mụ Hường, Nam đi lại chỗ bà ngồi rồi kể lại những gì mà các bác các cậu hỏi. Bà ngoại nói với các bác:

- - Tình hình cháu nó bây giờ như vậy đấy, giờ cũng không ở đấy với bố nó được. Lại về đây ở với bà thôi, có gì ăn nấy. Còn con bé Hạnh nữa, giờ muộn rồi mai cái Dung mày chở cháu nó về đấy lấy quần áo rồi đón luôn con bé về đây cho mẹ. Để nó ở đấy rồi cháu mình nó chôn ở đâu không hay. Tao mà không ốm tao phải đến tận nhà tao chửi bố chúng nó lên.

Bác Dung nghe vậy hơi lưỡng lự:

- - Đón thì đơn giản nhưng sợ thằng bố nó có cho đón không..Con sợ vào đó đòi cháu nhà nó lại ngoạc cái mồm ra. Dù gì thì trên giấy tờ hai đứa vẫn là con của nó, con kia còn nhỏ có biết cái gì đâu. Mà thôi trước mắt để mai con đưa cháu về trong đấy nói chuyện xem thế nào đã. Giờ các cháu nó còn học hành không phải cứ nay ở đây mai ở đó được.

Cũng phải thôi, trẻ con thì nghĩ đơn giản không ở đấy thì ở đây, nhưng người lớn họ nghĩ theo kiểu tính toán. Bà giờ đã già, lại nuôi thêm hai đứa nhỏ thì kham sao nổi. Các bác thì ai cũng có gia đình con cái. Chẳng ai muốn chuốc nợ vào thân, họ hàng thì họ hàng chứ, con cái họ còn lo chưa xong hơi đâu mà lo cho con của em. Trong khi trong mắt các bác bố nó nhà to, xe đẹp, lắm tiền kia còn bỏ thì sao các bác lại phải lo. Chính vì vậy tuy không ai nói ra nhưng mọi người đều có ý định là dẫn Nam quay về nhà bố. Bà ngoại nghe vậy quát:

- - Nói chuyện gì nữa, nó đánh cháu mình tan cả mặt như này còn chuyện trò gì. Mày định vào xin lỗi nhà nó à. Tao không cần, tao chỉ cần đón cháu tao về thôi. Tao nuôi hai đứa nó chục năm nay tao đâu có cần xin ai...Trong mấy chị em mẹ nó khổ nhất rồi, giờ hai đứa con cũng khổ không kém. Tao không xin...khụ..khụ...chúng mày nuôi các cháu...Tao chỉ cần chúng mày đón về đây thôi...Bà cháu tao tự lo cho nhau...Chúng mày có nuôi được ngày nào đâu mà chúng mày xót…

Vừa nói bà vừa ho, mấy bác thấy bà giận dữ thì vội vàng chữa lại:

- - Ý con không phải thế, ý con là vào hỏi xem bố nó sao lại đánh nó thế này thôi. Chứ con cháu nhà mình ai chẳng xót...Mẹ đang ốm đừng giận kẻo mệt..

Bà nói:

- - Đấy là tao cứ nói trước vậy...Còn chúng mày có gia đình tao cũng biết...Mai vào đó đón cháu về đây..không...không tao đi báo công an thắng bố nó đánh con vỡ đầu..Mà vào đó chửi bố con dì ghẻ rắn độc ấy lên. Cào nát mặt nó ra…

Nói đến đây mợ Phương khoe:

- - Con mụ ấy mặt giờ nhìn kinh lắm, mắt một bên thành sẹo sập hẳn xuống. Hôm trước con cũng có biết đâu, đi mua quần áo cho chồng con thì gặp mụ ấy trong chợ. Thấy con bán hàng hỏi là đi mua áo cho ông Tuấn à, sau lúc mụ ấy về con mới hỏi có phải bồ ông Tuấn Khùng không thì con bán hàng nó bảo đúng rồi. Con bảo sao nhìn già thế thì mấy người ở đó ai người ta cũng cười. Người ta bảo mụ này đi phẫu thuật gì ấy xong hỏng hết mặt. Ra chợ thì cậy ông kia đầu gấu lúc nào cũng phi xe vào trong ai người ta cũng ghét. Người ta chửi cho bảo ngu, ham rẻ giờ như con ma. Vậy mà bố kia cũng ở được, đi với nhau ra chợ như hai chị em ấy...Con nghe xong mà không dám cười, đấy trước mặt thì nó tươi cười, sau lưng nó chửi cho đấy.

Bà ngoại nghe xong vỗ đùi:

- - Đấy cho chết mẹ nó đi..

Mọi người bớt căng thẳng sau câu chuyện của mợ Phương, vậy mà lúc nào mụ cũng ra vẻ mệnh hệ phu nhân, ra vẻ cao sang. Mụ đâu biết ra ngoài mụ bị ghét như chó, nhưng mụ lại có tiền cho nên trước mặt mụ lúc nào người ta cũng khen lấy khen để. Cứ được khen trẻ với xinh là mụ thích lắm, cậu Thành bây giờ mới lên tiếng:

- - Đúng la con mụ ấy nó ác thật, nhưng do anh Tuấn cũng nghe vợ thì mới đánh con. Trách con mụ ấy một thì phải xem lại ông Tuấn. Không nuôi được con thì thôi lại còn đánh con, để lát về con gọi điện nói chuyện xem thế nào. Trước cứ nghĩ dân xã hội anh em đông này nọ thì phải sống đẹp. Đánh con mình đến mức này thì cũng chỉ được cái mồm. Nghĩ thế là oai, hai loại người đấy có ở với nhau rồi cũng tan bát, vỡ mâm thôi…

Bà ngoại lắc đầu:

- - Đến lúc hết tiền thì lại quay mặt với nhau ngay ấy mà. Tính thằng đấy mẹ lạ gì, mẹ thằng Nam đây trước ở với nó nó hành đủ kiểu từ ăn uống, quần áo. Giờ ở với con kia nó có tiền thì phải nịnh. Bố gì loại đấy, trước nó ra đây van xin tao mới cho đón. Với nghĩ cho các cháu sau này bố con lại không nhận nhau. Chứ lần trước con kia nó cho thằng này ăn đồ thiu thối là tao muốn đón cháu về rồi. Kiểu gì tao cũng phải gặp nó một lần nói cho ra nhẽ. Nuôi được mấy ngày muốn đánh là đánh à..Ông nó đây còn chưa bao giờ đánh nó lấy một cái…

Nam ngồi im nghe mọi người nói chuyện, nó thấy thương bà vô cùng. Nó ước phải chi giờ ông còn sống thì anh em nó với bà không phải khổ nữa không. Cũng đến giờ cơm cháo, bác Dung bảo bà:

- - Sớm tưởng mình mẹ nên con mua ít thức ăn. Lát nữa nấu cơm xong con mang đồ ăn sang đây nhé. Nam nấu cơm cho bà đi tí bác sang...Mọi người cũng về thôi, mai có gì rồi nói sau. Con về đây mẹ ạ..

Bà ngoại gật đầu, Nam đi ra mở cổng cho các bác, cậu mợ đi về rồi chạy vào cắm cơm. Bà nhìn nó nói:

- - Mai bà khỏe bà đi chợ rồi bà nấu cơm cho cháu ăn. Thế bác sỹ có đưa thuốc cho không..?

Nam móc túi quần ra bọc thuốc rồi trả lời bà:

- - Có bà ạ, cả băng gạc nữa này.

Bà lấy rồi cất đi cho nó:

- - Đấy phải chăm uống thuốc vào cho mau khỏi. Tí ăn cơm xong nhớ phải uống thuốc đấy.

Nhà ông bà ngoại chỉ là ngôi nhà cấp 4 cũ kỹ chẳng có tầng hay phòng ốc gì, tuy nhiên ngôi nhà lại cho Nam cảm giác thoải mái đến kỳ lạ. Đồ gì để đâu nó cũng biết, từng cái muôi, cái nồi hay vị trí của cái mâm tất cả vẫn giữ nguyên như ngày nó còn ở đây. Tối đó ăn cơm xong bà ngoại giúp nó thay băng trên đầu. Hai bà cháu ngồi nói chuyện, bà dặn dò nó kỹ càng ngày mai đến đó phải nói như nào, như nào. Khoảng 9h tối hai bà cháu đi ngủ, sáng hôm sau bà ngoại dậy từ 5h sáng, bà dậy nấu cháo cho Nam ăn còn uống thuốc. Không biết bà đợi cái gì mà cứ đi ra đi vào. Hôm nay là chủ nhật, đường làng ngõ xóm cũng thưa người qua lại hơn hẳn. Thi thoảng bà lại chép miệng:

- - Lâu thế nhỉ, giờ này còn chưa thấy đâu.

Nam thấy lạ bèn hỏi bà:

- - Bà đợi ai vậy ạ...Giờ mới có 7h sáng hôm nay lại là chủ nhật mà bà.

Bà gắt:

- - Đợi bác Dung mày chứ ai, hôm qua đã bảo sáng nay sang rồi vào kia đón con bé Hạnh mà sáng bảnh mắt ra chưa thấy đâu. Nóng hết cả ruột, con bé đấy không có anh là nó hay khóc lắm đấy..

Nam cười, nó vớ lấy cái chổi cùn vừa quét sân vừa nói:

- - Bà ơi, chỉ có bà là dậy sớm từ 5h thôi. Các bác ấy đi làm có mỗi ngày chủ nhật được ngủ. Chắc phải 9-10h bác ấy mới sang.

Bà ngoại thấy nó quét sân vội giằng lấy cái chổi:

- - Đưa đây bà quét cho, mày mắt mũi thế kia thì quét gì…

Hai bà cháu ai cũng muốn quét, không ai chịu nhường ai, bỗng có tiếng xe máy đỗ trước cổng. Là bác Dung, bác Dung thò tay vào mở cổng thấy hai bà cháu đều đã dậy bác hỏi:

- - Mẹ khỏe chưa mà đã ra ngoài sân thế này.

Bà thấy bác Dung thì mừng rỡ chạy lại:

- - Tiên sư nhà chị, tôi khỏe rồi...Hôm qua điên quá nóng hết cả người sáng nay lại khỏe như vâm. Dậy từ 5h sáng đợi chị đến bây giờ đây..

Bác Dung mua đồ ăn sáng mang cho bà với Nam bác nói:

- - Mẹ buồn cười, nhà người ta cũng phải dậy có giờ. Vào đó lúc nhà nó chưa ngủ dậy thì đứng đợi à. Con mua cháo sườn cho mẹ với xôi khúc cho thằng Nam đây, mẹ cư ăn đi rồi con chở cháu vè đấy…

Bà ngoại không chịu, bà bảo hai bà cháu sáng ăn cháo rồi. Bà giục bác Dung đi ngay như sợ để lâu cháu bà bị bắt cóc mất vậy. Bác Dung nhìn Nam hỏi:

- - Vậy lên xe bác chở vào đó, chắc giờ này cũng phải dậy rồi nhỉ…?

Nam vâng dạ rồi hai bác cháu chào bà đi đến nhà bố nó. Trên đường đi bác Dung hỏi Nam:

- - Vào đó nếu bố cháu không cho cháu ở với bà thì làm sao…??

Nam trả lời:

- - Không cho cháu cũng về ở với bà, hôm qua cháu cũng nói không cần người bố như vậy rồi.

Bác Dung thở dài thườn thượt, đến nhà bố Nam bác Dung bấm chuông. Người đi ra là mụ Hường, xe oto của bố nó vẫn đỗ trong sân, bố nó đang ở nhà. Bác Dung nói:

- - Chào cô, tôi là Dung bác của cháu Nam, là chị gái của mẹ nó. Tôi muốn tìm chú Tuấn để nói chuyện. Chú ấy có nhà không ạ..?

Mụ Hường nhìn sang phía Nam rồi nói:

- - Tưởng bảo không thèm quay về nhà này nữa cơ mà. Giờ còn gọi cả người đến đây cơ à..

Bác Dung vẫn điềm tĩnh đáp:

- - Xin lỗi, cô là người có tiền mà hình như cô không có học. Tôi đến đây tìm chủ nhà là chú Tuấn chứ không phải tìm cô. Cô là ai mà tôi giới thiệu tên tôi nhưng cô không trả lời, đây là con trai chú ấy chắc cô cũng biết rồi phải không..?

Mụ Hường hơi dơ, mụ định nói thêm gì đó thì trong nhà giọng bố Nam nói vọng ra:

- - Ai mà ra mở cửa mãi vậy..?

Bác Dung bên ngoài nói vào:

- - Tôi Dung đây, tôi dẫn cháu về đây nói chuyện với chú.

Bố Nam nghe giọng người quen vội chạy ra, thấy Nam với bác Dung đứng ngoài bố nó mặt hơi tối lại:

- - Vầng, mời chị vào nhà..

Nam đi qua mụ Hường không thèm cất lời chào, và nó nhìn bố nó cũng vậy. Những gì hai con người này làm với nó ngày hôm qua nó chưa thể quên ngay được. Ngồi xuống phòng khách mụ Hường cũng ngồi đối diện, bố Nam thấy vậy rót nước mời bác Dung, bác Dung nói:

- - Thôi tôi không dám uống nước nhà chú, vừa bước vào cổng là thấy toàn khí độc rồi. Uống vào về lại phải đi rửa ruột.

Không để mụ Hường kịp nói bác Dung tiếp:

- - Trước tiên nói với chú là tôi đến đây hôm nay không phải là dắt cháu về đây xin chú nuôi nó. Ban đầu tôi cũng muốn hai bố con nói chuyện với nhau để tìm hướng giải quyết tốt nhất. Nhưng ban nãy cô này...à mà cô này là ai nhỉ...tôi không biết tên...Mà cô ấy khinh người cũng không thèm nói..Nên thôi tôi cũng không quan tâm cô ây đang ở đây sống hay chết. Tôi đến trước là để hỏi chú sao lại đánh con đên rách cả mắt, vỡ cả đầu…??

Bố Nam lặng im trước những lời nói sắc như dao của bác Dung, im lặng một lúc không ai nói gì mụ Hường cười nhạt đáp:

- - Chuyện đâu còn có đó, chị đã đến thì cũng phải nghe hai tai..Lý do vì sao…

Bác Dung nhìn mặt mụ Hường đáp:

- - Cô là ai vậy..? Tôi đâu có nói chuyện với người không có tên tuổi. Tôi đang hỏi chú Tuấn đây cơ mà..?

Mụ Hường bị chọc tức đến tận óc, bực quá mụ gào lên:

- - Chị đang ngồi trong nhà tôi đấy, tôi là vợ anh Tuấn, thế đã được quyền nói chưa..?

Bác Dung vẫn giữ thái độ bình tĩnh:

- - À, hóa ra cô là cái người cho cháu tôi ăn đồ ăn thiu đấy hả, là con mụ già đi phẫu thuật bị hỏng một bên mắt mà ở chợ người ta đồn đấy hả...Mới cưới hôm qua chứ gì, sợ thật đấy...Cưới vợ mới cái là con riêng của chồng vỡ đầu nhập viện luôn. Nhà này có phúc lớn quá ha….

Càng nói mụ Hường càng bị chọc cho những câu như kim đâm vào tim, bố Nam giận tím mặt nhưng cố ngăn mụ Hường lại. vì ông ta biết càng nói thì chỉ càng thêm nhục:

- - Hôm qua do em say rượu nên nóng tính, không kìm chế được bản thân. Em cũng biết lỗi rồi, giờ chỉ mong cháu nó tha thứ về đây ở với em. Hôm nào em sẽ ra nhà xin lỗi bà cùng mọi người bên đó.

Bác Dung khẽ cười rồi nói:

- - Chú Tuấn này, chú có còn nhớ hôm chú ra noi chuyện với bà để mang hai cháu về đây không..? Thằng Nam ở với bố mẹ tôi từ nhỏ, con bé Hạnh cũng vậy. Từ khi chú bỏ mẹ con nó đi đã bao giờ chú làm tròn trách nhiệm của một người bố chưa..? Chú hứa như nào mà giờ chú nhìn xem, mặt nó giờ có thêm một vết sẹo lớn rồi đó. Chú đã không bù đắp được cho nó thì cũng đừng ác đức như vậy chứ. Ông bà nuôi nó bao năm nay còn không lỡ đánh nó, về ở với chú được mấy tháng chú khắc lên mặt nó một vết sẹo.

Bố Nam định phân bua nhưng bác Dung đưa tay ngăn lại, bác Dung tiếp:

- - Thôi, chú không cần giải thích. Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, đây còn thiếu nước chú giết nó nữa thôi. Tôi đến đây không phải muốn hơn thua với chú, nhà tôi cũng không có tiền như chú đây. Tôi đến đây để chuyển lời của bà ngoại thằng Nam là mong chú để tôi đón hai cháu nó về nhà ngoài đấy. Ở đây rồi các cháu nó chết lúc nào không biết, mẹ nó vì chú đã khổ đến lúc chết rồi, tôi cũng không muốn các con của em tôi lại bị chú hại chết. Mà trong nhà này độc lắm….Chuyện là như thế, tôi đến để đón các cháu nó về bên nhà. Nãy có người chưa gì đã sợ cháu nó về đây ở rồi đấy….

Bố Nam quay sang nhìn mụ Hường mặt giận dữ, bố Nam nói:

- - Nãy vợ em nó có nói gì ngu dại chị bỏ quá cho. Em chỉ muốn các cháu nó được sống thoải mái…

Thằng Nam như sợ bác Dung sẽ đổi ý, nó không nói không rằng chạy lên tầng hai gọi em. Nhưng trong phòng không có ai, nó vội chạy xuống tầng dưới hỏi bố:

- - Ông mang em gái tôi đi đâu rồi.

Ồng Tuấn mặt đỏ tía tai sau câu hỏi của Nam, lão gắt lên vì không ngờ thằng Nam lại dám gọi ông xưng tôi với lão:

- - Giờ mày gọi tao như vậy phải không..?

Bác Dung vội nói:

- - Nam không được hỗn, dù gì đó cũng là bố cháu.

Thằng Nam hốt hoảng:

- - Nhưng không thấy cái Hạnh đâu bác ạ.

Lúc này trên tầng có người đi xuống, người đó cất tiếng:

- - Đây, em gái cháu đây. Tối qua không có anh nên nó lên tầng ba ngủ với chú. Bình tĩnh chứ thanh niên.

Chú Đại, thì ra chú Đại ở đây từ sớm, đi cùng chú Đại xuống là bé Hạnh. Nhìn thấy anh con bé vội vàng chạy xuống bám lấy chân anh. Thằng Nam nhìn chú Đại không nói gì, hiện giờ những người bên cạnh bố nó đều gây chó nó ác cảm. Nó nắm tay em gái rồi nói với bác Dung:

- - Mình về nhà bà thôi bác, để cháu lên lấy quần áo..

Ông Tuấn quát lớn:

- - Thằng mất dạy, mày đi đâu thì đi nhưng không được mang em đi.

Thằng Nam nhìn bố nói:

- - Nhưng nó cũng không muốn ở với ông, nó ở đây để bị bà kia đánh à…?

Dứt lời thằng Nam kéo tay áo em lên cho mọi người ở đó cùng xem những nốt bầm tím ngày hôm qua. Nó nói với Hạnh:

- - Em nói đi, em nói xem ai đánh em như thế này…

Con bé thấy mọi người quát to thì sợ hãi, nó không dám nói chỉ đưa tay chỉ về phía mụ Hường. Thằng Nam nhìn bố cười khẩy:

- - Nó bị vợ của ông đánh đấy….

Trước thái độ của Nam, bố nó định giơ tay lên nhưng bị chú Đại ngăn lại. Người đàn ông với thân hình nhỏ bé, người đầy hình xăm mà hai anh em nó từng coi là anh hùng đã nghe hết mọi chuyện từ đầu đến giờ nay mới lên tiếng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status