Dị giới lĩnh chủ sinh hoạt

Chương 80: Cửa hàng vật phẩm trang sức 3



“Con Địa Hành Long này lớn quá à.” Mới vào cửa, đám học viên đã cảm thán.

“Da của nó giống như mặc giáp, đuôi y chang roi, đúng là nhìn rất hung dữ nha.”

“Nghe nói rồng có tính phòng ngự vật lý rất cao, đến ma pháp cũng có khả năng chống được.”

“A, nó liếc qua đây kìa.”

Đôi mắt lạnh như băng nhìn qua hướng này, giống như phát hiện con mồi.

Có người không tự chủ được run lẩy bẩy, thì thầm, “Sao lại sợ áp lực của ma thú cấp cao đến mức này nhỉ.”

“Có thể đưa được rồng về học viện, các giáo sư thật quá giỏi”, một nữ pháp sư hưng phấn reo lên, ánh mắt toát lên vẻ ngưỡng mộ.

Thầy dẫn dội cũng có chút tự hào, “Loại sinh vật như rồng không phải ai cũng có khả năng bắt được, cũng chỉ có học viện hoàng gia mới đủ thực lực bắt được ma thú cấp cao như thế.”

Chưa kịp khoác lác xong, Địa Hành Long đã ngửa đầu rống một hồi dài.

“Sao vậy?” Nhóm học viên hoảng sợ.

Có mấy người thực lực quá yếu, vừa nghe tiếng rống, sắc mặt đã trắng bệch như giấy, giống như bị tấn công vào tinh thần.

“Bị giam giữ còn gây thương tổn cho người khác”, nhìn thấy vậy Victoria nhíu mày.

Thực lực của cô nàng này đứng đầu lớp nên nghe tiếng rống cũng không hề bị thương.

Chỉ là tứ chi của con Địa Hành Long đã bị xích lại, bên ngoài còn có tường ma pháp ngăn cách. Theo lý thì không có nguy hiểm gì cả, vậy mà chỉ cần nó rống một cái đã có người bị thương.

“Lạ thật, Địa Hành Long chỉ là Long tộc cấp thấp, không hiểu ma pháp, sao lại có tinh thần lực mạnh như vậy.” Thầy giáo dẫn đội không giải thích được vấn đề.

“Làm sao bây giờ” học viên nhìn nhau, không biết phải làm gì.

Thầy dẫn đội sầm mặt nói, “Mấy đứa không khỏe rời khỏi trước đi, những người còn lại tiếp tục quan sát.”

“Từng nhóm học viên tới quan sát, mỗi nhóm chỉ có 10 phút. Nói cách khác, cho dù không muốn rời khỏi, cũng vẫn phải đi ra ngoài.”

“Cố gắng mà tận dụng 10 phút này đi, đây là cơ hội hiếm hoi của số ít người trong đời thấy được rồng đấy.”

Trong lòng Victoria thầm oán, “Ai mà muốn ở lại đây cũng điên rồi.”

Trước khi đến sở nghiên cứu, cô còn mong ngóng. Chứ vào rồi, cô giật mình nhận ra, Long tộc không phải là sinh vật con người có thể động vào.

Cơ thể to lớn, vảy giáp cứng cỏi, đồng tử thẳng đứng màu vàng, đuôi thô to lực quật mạnh, mỗi thứ đều như sinh ra để chiến đấu.

Cho dù đã bị xích lại, cho dù bị trói buộc trong bức tường ma pháp, Địa Hành Long vẫn nhìn bọn họ với ánh mắt bề trên.

Bị rồng nhìn như con mồi, toàn thân Victoria khó chịu. Chỉ mong chuyến viếng thăm nhanh chóng kết thúc, cả đám rời khỏi đây.

Ý muốn vừa xuất hiện, trong phòng bỗng vang lên tiếng rống rung trời chuyển đất.

Tiếng rống so với trước còn mạnh mẽ hơn, lực tấn công tinh thần càng mạnh hơn.

“A…” Tiếng rên rỉ vang lên không ngớt, ai cũng bị thương. Mặt ai cũng trắng bệch, khóe miệng còn có vết máu.

Không đúng, quá mức bất thường rồi.

Thầy dẫn dội suy nghĩ mãi cuối cùng lạnh lùng bảo, “Tất cả đều rời khỏi đi.”

Vừa nói xong, vội rảo bước đến báo cho những người trực ban, hi vọng bọn họ kịp chạy tới ổn định tình hình.

“Hống” tiếng rống thứ ba vang lên vừa có chút cuống quýt vừa có chút giận dữ.

Tiếng rống kèm theo sự giãy dụa mãnh liệt của cơ thể.

Sau một giây, khóa sắt bung ra. Cơ thể như ngọn núi nhỏ lao vào bức tường ma pháp, trong phút chốc, trên đó đã xuất hiện vết rạn nứt.

Nhìn vậy, mọi người đã biết là không ổn.

“Chạy mau.” Không biết ai hô lớn, nhiều người kịp phản ứng theo, quay đầu chạy vội.

Tiếng kêu, tiếng chạy, tiếng thở gấp gáp xen lẫn nhau, chỉ một chút xíu mà cục diện đã rối nùi.

Đám học viên đột nhiên hiểu ra được, trước mặt ma thú cao cấp, bản thân mình nhỏ bé cỡ nào. Hiện tại ngoại trừ việc chạy trốn, cũng không còn ý nghĩ nào khác trong đầu cả.

“Uỳnh” tiếng Địa Hành Long đâm vào tường ma pháp như đâm vào tim những người đang ở đây.

Mỗi một lần va chạm, bên trên tường ma pháp xuất hiện thêm vài vết nứt, cứ đà này việc thoát khỏi giam giữ chỉ là sớm hay muộn.

Nhưng thực tế mà nói, phái người chạy đi thông báo chỉ có mười giây.

Hiện trạng nguy hiểm làm cho ông thầy này có cảm giác thời gian trôi qua rất chậm.

“Tất cả lui ra xa, cố gắng tự vệ.” Thầy dẫn đội gào lên.

Vừa nói vừa chạy về phía trước. Thầy đã quyết tâm, nếu lỡ mà con rồng ác độc này thoát khỏi, nhất định sẽ liều hết sức kéo dài thời gian.

Đúng lúc này, Địa Hành Long đã tích đủ lực, một lần nữa đâm vào tường phòng hộ.

“Rắc.” Một tiếng gãy giòn tan vang lên. Cùng lúc tường ma pháp bị vỡ vụn.

Rốt cục Địa Hành Long đã thoát khỏi trói buộc, vung vẩy cái đuôi rắn chắc, vẻ đắc ý. Ngay sau đấy, nó nhìn về phía con mồi đã nhắm sẵn, lao nhanh đến.

Địa Hành Long lao tới làm Victoria rùng mình, sử dụng ngay “Phiêu Phù Thuật.” (thuật làm cho lơ lửng).

Phiêu phù thuật là pháp thuật cơ bản, làm cho cơ thể nhẹ nhàng như chim yến, di chuyển rất nhanh.

Pháp thuật vừa hết thời gian, Victoria nhanh chóng lùi lại, không dám dừng lại chút xíu nào.

Nhưng hướng của cô có không ít học viên khác. Pháp sư hệ phong học theo cô, quăng phiêu phù thuật chạy rất nhanh cuối cùng cũng thoát thân.

Những người còn lại thì quá thảm rồi, pháp sư nhỏ bé chân thì ngắn, còn kẻ địch Địa Hành Long thì một bước đã bằng mười bước. Ma thú cao cấp rất nhanh đến gần bọn họ, những người bị nó ngắm trúng rơi vào tuyệt vọng.

Tả thì lâu mà diễn ra thì nhanh, thầy dẫn đội gọi sấm sét, đánh vào cổ Địa Hành Long, lớn tiếng nói, “Thầy cố gắng giữ chân nó, các trò chạy mau.”

Ai cũng biết, cổ của rồng là nơi yếu nhất. Sau khi bị đánh trúng nó sẽ đổi mục tiêu ngay.

Chỉ cần kéo dài chút thời gian, cứu viện sẽ tới kịp, giam Địa Hành Long lần nữa, như vậy là bọn họ thoát rồi.

Thầy dẫn đội tự mình hiểu rõ, cầm chặt pháp trượng trong tay.

Đám học viên sắp bị đuổi kịp vui mừng, vội vàng gật đầu, sau đấy dùng hết sức chạy tiếp.

“Chúng ta đến hỗ trợ.” Sau một lúc bối rối, học viên bình tĩnh lại, dùng pháp thuật giúp đỡ công kích.

Cầu lửa, tên nước, đao gió, sấm sét ầm ầm đánh vào cơ thể của Địa Hành Long.

“Đánh trúng rồi” một người kích động hô lên, cho rằng mọi việc đã xoay chuyển.

Không ngờ Địa Hành Long không hề bị tổn thương tí nào, ngược lại còn gầm rít như bị chọc giận.

Người kia ngơ ngẩn, nhớ lại bạn mình đã từng nói, “Rồng có sức phòng ngự vật lý rất cao, phòng ngự ma pháp cũng rất hiệu quả.”

Cái này có phải là phòng ngự mạnh đâu, rõ ràng là ma pháp không có tí hiệu quả nào thì có.

Địa Hành Long nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nhìn đến thầy dẫn đội, ánh mắt lóe sáng. Sau khi đã chọn được mục tiêu, nó bắt đầu tấn công, cứ thẳng đó mà lao tới.

Đến rồi.

Thầy dẫn đội hít thật sâu, dùng “Lôi điện”, rồi “Lưới điện”.

Lôi điện thành hình bay ngay đến cổ Địa Hành Long. Ai ngờ nó thò vuốt ra, bóp nát.

Sau đấy, một nguyên tố sét tạo thành lưới điện bay đến, muốn bọc lấy nó.

Địa Hành Long phẩy một cái, lại dùng vuốt đè lên, cắn xé một cái. Chẳng mấy chốc sau, lưới điện đã bị rách nát.

Ngay sau đấy, nó lại húc tới, chạy đến trước mặt thầy dẫn đội.

Giáo viên hệ sét vừa quăng ra “Tường điện”, đã thấy con rồng đánh lên. Ngay lập tức, phép thuật mất hiệu lực, vỡ nát ngay.

Địa Hành Long không đả động gì, chỉ là người bị đánh bay đi luôn.

Thầy dẫn đội đập thẳng vào tường, hôn mê tại chỗ.

Tin không còn ai quấy rầy mình dùng bữa nữa, Địa Hành Long quay đầu lại, mặt đầy hưng phấn.

“Chạy, chạy mau.”

Học viên chạy loạn xạ.

Địa Hành Long theo sau, đuổi khắp nơi.

“Pháp sư hệ Phong chú ý, còn ma lực, cùng tôi giúp những người bị đuổi theo dùng phiêu phù thuật” Victoria vuốt nhẹ Hải Dương Chi Tâm, hô lớn.

Pháp sư hệ Phong giật mình tỉnh ngộ, ra tay.

Nhưng phương pháp thì tốt, đáng tiếc ở đây đều chỉ là học viên, không có nhiều ma lực. Dùng được bốn, năm cái phiêu phù thuật đã hết sức.

Mặt khác, Địa Hành Long cũng khá thông minh, thấy mục tiêu vừa tăng tốc, nó đổi hướng sang mục tiêu mới ngay.

Chính vì vậy, vài giây sau, khi Connor phát hiện bị nhìn chằm chằm, cậu ta tuyệt vọng nhận ra, pháp sư gió ở đây đã hết ma lực, cũng chẳng thể giúp được tí gì.

Thế nhưng mình là con của công tước, nếu chết vậy sao cậu ta cam tâm chứ.

Connor mím môi, cầm chặt pháp trượng, lần lượt thi triển hết ma pháp đã từng học được.

Nhưng công kích lên người Địa Hành Long chẳng có chút hiệu quả gì cả, chả khác gì gãi ngứa.

Không còn cách nào sao?

Connor nhìn quanh, thấy ngoài mình ra còn có một nam hai nữ nữa cùng trong tầm ngắm. Hai nữ học viên nắm chặt tay nhau, thiếu mỗi nước ôm nhau mà khóc thôi. Còn nam học viên đứng kia là một tên béo, giờ này đang run lập cập, không có khả năng giúp đỡ gì hết.

Lại nhìn ra cửa, cứu viện vẫn chưa tới.

Lòng Connor lạnh như tro tàn, kiểu này mình chết chắc rồi.

“A, đúng, đúng, tớ còn có phù bảo vệ tính mạng.” Tên nhóc béo run rẩy, lục túi.

Ngay lập tức, cậu ta ra hiệu cho bạn học, “Các bạn… các bạn nhanh nhanh tới gần tớ mau.”

Lòng Connor thầm nghĩ, ngang nhiên đi qua thế khác gì tiện cho Địa Hành Long làm một miếng.

Có điều, dù nghĩ thế nhưng cậu ta vẫn đến gần, dù sao cũng không có biện pháp tự cứu mình, tình huống đã không thể xấu hơn được nữa, làm theo lời người ta cũng chẳng sao.

“Nắm lấy tay tớ”, nói xong, tên béo liều chết dứt khoát xé nát quyển trục ma pháp.

Trước khi biến mất, Connor vừa kịp thấy cái đầu Địa Hành Long cực lớn, trên mặt vảy giáp dày đặc, đang há mõm với một miệng đầy răng sắc nhọn.

Bởi góc nhìn, những người khác chỉ thấy Địa Hành Long há to mồm ngoạm xuống, các học viên khác biến mất không còn dấu tích, vô thức mà nhận định là bọn họ đã bị ăn mất.

Nhất thời, tiếng khóc vang lên. Có người không kiềm chế được, chạy vội ra ngoài.

Không gian bị xé ra, một người xuất hiện ở phía trên phòng nghiên cứu, nhăn mặt nhíu mày, “Ầm ĩ quá.”

Các học viên mừng rỡ, “Là giáo sư Noah.”

“Thầy đến cứu chúng ta rồi.”

“Giáo sư, mau giam Địa Hành Long lại.”

Tiếng cầu cứu không ngừng vang lên.

Vẻ mặt Noah khó chịu, tiện tay thả xuống một bức tường không gian quanh người Địa Hành Long.

Chỉ thấy nó lặp lại chiêu cũ, cứ dùng thân thể đâm vào. Đáng tiếc tường hiện tại vững chắc vô cùng, đừng nói đâm nát, ngay cả vết rạn cũng không có.

Cục diện ổn định lại, không ít người thả lỏng, ngồi bệt xuống đất.

Người trực ban chầm chậm đi tới, thấy trong phòng lộn xộn, ngạc nhiên.

“Thầy ơi, bọn Connor bị ăn mất rồi” một người khóc to báo lại.

Những người khác chưa kịp nói, Noah đã lạnh lùng ngắt lời, “Không chết, trước khi bị ăn đã kịp dùng quyển trục dịch chuyển, hiện tại cả bốn đang ở Clayton.”

Cửa hàng trang sức bán quyển trục, chẳng lẽ có thể cứu người trong lúc nguy cấp một mạng thật sao.

Trong lòng Victoria khẽ xúc động, ánh mắt phát sáng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status