Dị năng vương phi

Chương 39: Đâu mới là quyết định đúng đắn?


Lăng Vân Trúc sau khi rời khỏi hoa viên liền thật sự đến trước cửa phòng của Liễu Hoàn Hoàn. Biểu tỷ gần đây hầu như đều chưa hề bước chân ra khỏi phòng nữa bước, cả khi dùng bữa cũng là nha hoàn đưa vào. Lăng Vân Trúc biết biểu tỷ đang chuẩn bị đưa ra quyết định lớn nhất trong đời, nhưng nếu nàng cứ mãi nhốt mình trong phòng như thế, cô cũng không thể yên tâm nổi. Ai, chắc cô phải cho thêm ít chất xúc tác thôi ~

“Biểu tỷ, muội là Tuyền Cơ, muội vào được chứ?” Lăng Vân Trúc vươn tay gõ nhẹ lên cửa, ngay sau liền có giọng nói từ bên trong vọng ra “Đợi chút, để tỷ ra mở cửa”

Trong phòng thỉnh thoảng có tiếng sột soạt, cùng tiếng bước chân vội vã, Lăng Vân Trúc chưa kịp suy nghĩ điều gì thì cánh cửa đã mở ra, Liễu Hoàn Hoàn vẫn như cũ thân tử y linh động mỉm cười ra đón cô. Biểu tỷ biết cô dù trong vương phủ vẫn phải che dấu đôi chân đã lành bệnh của mình nên ngồi xe lăn, không tiện di chuyển nên đích thân ra mở cửa, dẫu cho chính mình đang có tâm sự. Ai, biểu tỷ vẫn luôn quan tâm đến cô a ~

Liễu Hoàn Hoàn đưa Lăng Vân Trúc vào trong phòng, sau liền kêu nha hoàn đi pha trà, lúc này mới ngồi xuống nói chuyện với cô.

“Tiểu Kê Nhi, biểu tỷ mới nghe chuyện của Nạp Lan tiểu thư. Đó là sự thật sao?”

Khi nghe tin này nàng đã rất sốc. Dù mới chỉ gặp một lần nhưng nàng có thể thấy được cô nương Nạp Lan Như Nguyệt này tính cách hiền hậu lại hiểu lễ nghĩa luân đức, nào đâu lại gặp phải tai ương như vậy. Đúng là hồng nhan thì bạc mệnh a…

“Đúng là có chuyện này” Lăng Vân Trúc gật đầu “Muội vừa từ chỗ Vu Ly thái hậu trở về. Nàng sau khi biết chuyện cũng rất buồn a”

“Buồn là cũng đúng thôi, dù sao Nạp Lan tiểu thư cũng là tâm phúc của nàng mà” Liễu Hoàn Hoàn thở dài “Mà muội đến tìm tỷ có chuyện gì không?”

“Phải có chuyện muội mới được đến tìm tỷ sao?” Lăng Vân Trúc bĩu môi “Tỷ trông tỷ xem, cả ngày đem mình nhốt trong phòng, trên mặt thì dán mác “Ta có tâm sự, cấm lại gần”. Muội thấy tỷ như vậy còn không thể lo lắng hay sao? Biểu tỷ, có phải tỷ vẫn nghĩ đến chuyện của Đông Phương Tuấn hay không?”

“A” Liễu Hoàn Hoàn vừa nghe đến ba chữ Đông Phương Tuấn thì có chút hoảng hốt, nhưng ngay sau đó chỉ biết cười trừ.

Lăng Vân Trúc nói không sai. Nàng quả thật đang nghĩ về chuyện của Đông Phương Tuấn.

Kể từ ngày gặp hắn ở Hoàng Vị Lâu, Liễu Hoàn Hoàn luôn nhốt mình trong phòng. Nàng biết hắn đang chờ câu trả lời của nàng. Chỉ là nàng không thể đưa ra quyết định được.

Đông Phương Tuấn là một nam nhân tốt, cái này nàng công nhận. Nàng cũng từng hứa sau này gả cho hắn, nhưng đó chỉ là lới hứa của một đứa trẻ còn chưa hiểu chuyện. Nàng không thể phó thác bản thân bằng vào một lời hứa được. Nhưng nó lại ảnh hưởng đến cách làm người của nàng. Vân Khả Nhi là một cô gái chưa bao giờ thất hứa. Một khi nàng đã hứa điều gì nàng nhất định sẽ thực hiện cho bằng được, cho dù điều hứa kia có khó khăn đến mấy. Chỉ là lần này quá khó rồi…

“Tiểu Kê Nhi, có phải tỷ rất ngốc hay không? Đến một quyết định cũng làm không được, đã suy nghĩ lâu như thế mà vẫn không thể giải quyết, tỷ thực sự ngốc mà” Liễu Hoàn Hoàn mỉm cười, nhưng Lăng Vân Trúc biết đó không phải nụ cười thật sự.

“Không có, ai dám nói tỷ ngốc muội sẽ đánh chết hắn” Lăng Vân Trúc nắm chặt lấy tay biểu tỷ “Chẳng qua là tỷ suy nghĩ quá phức tạp thôi. Biểu tỷ, chuyện ngày xưa tỷ hứa với Đông Phương Tuấn chỉ là lời hứa của một đứa con nít, cái đó không thể coi là lời hứa được. Tỷ có từng nghĩ tới, Đông Phương Tuấn lợi dụng cái tính có hứa tất làm của tỷ nên mới nhắc đến chuyện này hay không? Hồi đó tỷ có lẽ không để ý nhưng muội thì khác. Muội nhìn ra tên đó thích tỷ từ lâu rồi. Đông Phương Tuấn sau khi chết xuyên không đến đây vốn đã hết hy vọng, ai ngờ sự xuất hiện của tỷ lại mang đến hy vọng cho hắn. Mà bây giờ hắn lại hoàn toàn khỏe mạnh không còn là con bệnh như trước kia, cho nên mới nghĩ đến đem chuyện lời hứa ngày xưa kể ra. Cho nên biểu tỷ, muội vì nghĩ hạnh phúc sau này của tỷ mới nói điều này: Đừng đồng ý gả cho Đông Phương Tuấn, được không?”

Không thể không nói Lăng Vân Trúc nói lời cuối cùng là có chút tư tâm. Ai bảo cô đã nhận định ghép biểu tỷ với Lãnh đế làm một đôi chứ.

Liễu Hoàn Hoàn giống như bị lời của Lăng Vân Trúc đánh tỉnh vậy. Lời của biểu muội không phải không có lý. Trần Tuấn đã xuyên đến đây trước nàng mười mấy năm rồi, con người thay đổi thế nào nàng làm sao biết được, đặc biệt là có thể trở thành thiếu chủ của thương gia lớn nhất Khải Huyền đại lục lại càng không thể khinh thường. Nàng suýt nữa thì bị hình ảnh ngây thơ của hắn trong kí ức đánh lừa rồi.

“Tiểu Kê Nhi, cảm ơn muội. Ngày mai tỷ sẽ lập tức đi gặp Đông Phương Tuấn để từ chối hắn. Tỷ nghĩ đó là lựa chọn tốt nhất cho cả hai”

“Tỷ nghĩ đúng lắm, ngày mai muội không có chuyện gì, muội sẽ cùng đi với” Lăng Vân Trúc trong lòng đánh trống tưng bừng. Hắc hắc, quả nhiên biểu tỷ vẫn nghe cô nhất ~ Kế hoạch thành công được một nửa rồi.

“Ân” Liễu Hoàn Hoàn gật đầu, nếu để nàng đọc được suy nghĩ của biểu muội mình, không biết sẽ tức giận đến mức nào. (Y: Yên tâm là chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra ~~)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status