Dĩ thân dưỡng hồn

Chương 55: Cha con

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Bất Hội Hạ Kỳ

Edit: Dĩm

Beta: Ziyu

🍌🌼

Hai người dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới trường học Ân Nhạc. Trên đường đi Bộ Liên lại gọi một cuộc điện thoại đến báo giáo viên với bảo vệ trường học đã chạy tới khống chế cục diện, nhưng cánh tay Ân Nhạc bị thương, bị cắt một vết dài chừng năm centimet phải khâu lại, đang ở phòng y tế băng bó.

Dụ Trăn nghe thấy càng thêm lo lắng, có lẽ là cảm xúc ảnh hưởng tới thân thể, đột nhiên trên người truyền tới một trận nóng rực.

Xe vững vàng dừng lại trước cửa trường học, Dụ Trăn lập tức muốn kéo cửa xuống xe, lại phát hiện cửa xe lại bị khóa. Cậu ngơ ngác quay đầu lại, hỏi: "Ân Viêm, sao anh...... ưm."

Một viên thuốc bị đút vào, suy nghĩ vì lo lắng mà lộn xộn lập tức bình tĩnh lại, cho nên hiện tượng nóng rực xuất hiện trên người càng trở nên càng rõ ràng và quỷ dị.

Dụ Trăn ngơ ngác, cúi đầu nhìn thân thể của mình, không rõ bản thân bị làm sao.

"Cảm giác huyết mạch trên người em bị kích hoạt rồi." Ân Viêm kéo tay cậu qua, lấy một sợi tơ màu bạc quấn quanh cổ tay cậu, dùng linh khí quét ngang, khẳng định nói: "Trong trường học này có người thân cùng huyết mạch với em, huyết mạch của em bị họ kêu gọi."

Sợi tơ trên cổ tay biến mất, thân thể nóng lên cũng bình thường lại, đến thần kinh cũng thả lỏng.

Dụ Trăn bị lời hắn dọa: "Nhưng em cũng chỉ có ông nội là người thân, cha mẹ đã sớm ngoài ý muốn......"

Cậu nói đến một nửa đột nhiên nhớ tới ảo giác khi vừa nhập đạo, miệng khẽ nhếch, không nói được nữa.

Chuyện cha mẹ chết sớm là ông nội nói với cậu, cậu vẫn luôn tin tưởng không nghi ngờ, nhưng chuyện gặp phải trong khoảng thời gian này cho cậu biết lời ông nội nói cũng không nhất định tất cả đều là thật sự. Hơn nữa trong những ảo giác đó, cậu rõ ràng nhìn thấy, cậu là bị cha mẹ vứt bỏ.

Nếu những ảo giác đó là thật...... Trái tim cậu run lên, suy nghĩ nháy mắt rối loạn.

Tuy rằng lúc ấy cậu cũng đã nghĩ thông suốt, mình thật sự bị cha mẹ vứt bỏ. Vứt bỏ thì vứt bỏ, dù sao ở trong lòng cậu, chỉ có ông nội mới là người thân, những người khác đều không có quan hệ với cậu.

Nhưng nghĩ thông suốt là một chuyện, hiện tại có thể tiếp xúc với đối phương lại là một chuyện khác. Lấy kinh nghiệm sống trước mắt của cậu, còn chưa thể hoàn toàn bình tĩnh và không thèm để ý.

Ân Viêm sờ mặt cậu, xác định cảm giác huyết mạch của cậu đã bị phong bế, sẽ không gợi lên sát khí, bèn buông tay cậu ra, xuống xe, vòng qua đầu xe dắt cậu xuống. Hắn trấn an nói: "Đừng nghĩ nhiều, em là tàn hồn, mệnh bàn đặc thù, vô duyên với người thân cùng huyết mạch, đây là thiên mệnh, dù gặp được họ cũng không cần quá để ý, cứ xem như người xa lạ. Đi tìm Tiểu Nhạc trước, cảm giác huyết mạch của em đột nhiên thức tỉnh, có lẽ là liên quan đến việc Tiểu Nhạc xảy ra chuyện lần này."

Cũng chỉ có khi hai bên có quan hệ với mình xảy ra chuyện, sinh ra cảm ứng mới có thể mãnh liệt đến mức không chỉ ảnh hưởng cảm xúc.

...... Vốn là vô duyên.

Dụ Trăn lại chỉ chú ý tới những lời này, bị hắn nắm tay bị động đi về phía trước, đột nhiên nhớ tới ông nội đã từng nói về mệnh của cậu—— Đoạn tuyệt thân duyên.

Từ thời khắc cậu sinh ra, liền chú định không có duyên phận với người thân.

Sự thật cũng đúng là như thế, cậu không có cha mẹ, cũng không có anh chị em. Nhưng thật ra ông trời lại rất hậu đãi cậu, tuy rằng cậu không có người thân huyết mạch tương liên làm bạn, nhưng lại có ông nội bảo vệ cậu trưởng thành.

Bây giờ còn có người Ân gia.

Trái tim nóng nảy chậm rãi kiên định. Cậu nhìn Ân Viêm đi phía trước, cầm lại tay hắn, đột nhiên đẩy nhanh tốc độ: "Cũng không biết Tiểu Nhạc hiện tại thế nào, chúng ta đến phòng y tế xem nó trước."

Vị trí dắt và bị dắt thay đổi một chút, Ân Viêm cảm ứng được khai ngộ truyền đến từ cậu, nhẹ nhàng nhéo nhéo tay cậu.

Phòng y tế chen đầy người, tầng ngoài cùng là bảo vệ trường học, tầng giữa là bác sĩ hộ sĩ, tầng còn lại là giáo viên và đương sự. Họ chen trong phòng, khiến người bên ngoài hoàn toàn không thể đi vào.

Hai người vừa đến cửa liền nghe thấy giọng Ân Nhạc, trung khí mười phần, một chút cũng không giống như bị thương.

"Thầy, là cậu ta trộm đồ của em trước, chết sống không thừa nhận còn muốn chạy, em bất đắc dĩ mới giữ cậu ta lại, không phải cố ý gây sự!"

"Một cái kiếm gỗ nát có gì hay ho, đáng giá để tôi trộm chứ? Đã nói là tôi nhặt được, nhặt đó cậu hiểu không? Sớm biết vậy thì không thèm đưa kiếm gỗ lại cho cậu, thật là lòng tốt không được báo đáp."

Một giọng nói khác của thiếu niên vang lên, ngữ khí tràn đầy khó chịu và trào phúng.

"Cậu có lòng tốt? Cậu có lòng tốt sẽ đánh tráo kiếm gỗ, đổi cái giả cho tôi? Có thể lấy cái hàng giả như thật thế này, có thể thấy cậu đã sớm mơ ước đồ của tôi, cậu còn nói không phải cậu trộm! Con rùa khốn khiếp Lâm Trâu Vĩ, trả kiếm gỗ thật lại cho tôi! Trả lại cho tôi!"

"Cái gì mà thật thật giả giả, cậu rốt cuộc còn muốn quấy rối tới khi nào? Thầy, thầy xem cậu ta còn muốn đánh em."

"Tao đánh mày thì sao, ăn trộm! Kẻ lừa đảo vô sỉ! Tao không đánh mày, mày sớm đã cầm kiếm gỗ chạy mất! Còn nói mày không phải chủ mưu, nhân lúc mọi người thi đại học xong đường ai nấy đi mà trộm đồ, mày thật đê tiện!"

"Ân Nhạc mày đủ chưa, đừng ép tao động thủ."

"Ai không động thủ là cháu trai, tới đi, ai sợ ai."

"Tao đm mày......"

Tiếng lôi kéo với tiếng giáo viên hét thất thanh vang lên, Ân Viêm buông tay ra. Dụ Trăn vốn nghe giọng Ân Nhạc đã nhịn không được muốn vọt vào, hắn vừa buông tay cậu đã lập tức cất bước vào phòng, ỷ vào mình là tu sĩ, linh hoạt xuyên qua đám người vào bên trong, cất cao giọng gọi: "Tiểu Nhạc, không được đánh nhau! Cẩn thận động đến miệng vết thương."

Ân Viêm nhìn cậu trong lúc vô tình đứt quãng dùng súc địa thành thốn bản đơn giản hoá, cất bước đi theo.

Trong vòng Ân Nhạc nghe thấy giọng Dụ Trăn, lập tức theo sự ngăn cản của giáo viên tách ra khỏi Lâm Trâu Vĩ, hung hăng trừng đối phương một cái. Cậu tránh tay giáo viên, nhìn sang hướng truyền tới giọng Dụ Trăn, vừa muốn tìm chút đồ che khuất miếng băng trên cánh tay lại.

"Cậu hiện tại biết sợ? Trước đó đánh nhau sao không chú ý một chút. Đừng che, miếng băng gạc lớn như vậy, người mù mới không nhìn thấy." Bộ Liên ở bên cạnh nhíu mày nói thầm.

Ân Nhạc nhỏ giọng phản bác: "Tớ không phải đánh nhau, là kế hoãn binh." Nói xong lấy chăn mỏng trên giường che khuất cánh tay, mười phần giấu đầu lòi đuôi.

Hoãn binh hoãn đến phòng y tế, cũng thật lợi hại.

Bộ Liên tức đến không muốn nhắc nhở cái tên thiểu năng trí tuệ như cậu nữa, cô quay đầu không thèm nhìn cậu.

Giáo viên cũng nghe được giọng Dụ Trăn, thấy cuối cùng cũng có phụ huynh tới, nhẹ nhàng thở phào, vội bảo người trong phòng tán ra, để phụ huynh tiến vào.

Dụ Trăn thuận thế chen vào bên trong, tầm mắt thẳng tắp dừng trên người Ân Nhạc, làm lơ nụ cười nịnh nọt trên mặt cậu, xụ mặt quét cậu từ trên xuống dưới một lần, sau đó tiến lên, vô tình kéo chăn mỏng trên người cậu ra.

Ân Nhạc: "......"

"Ha ha." Bộ Liên cười đầy trào phúng.

"Anh Dụ, em có thể giải thích." Ân Nhạc nhìn dáng vẻ lo lắng sốt ruột của Dụ Trăn, vừa chột dạ lại ấm áp, duỗi tay nắm tay áo cậu.

Dụ Trăn đè lại tay cậu nhóc không cho động, nhíu mày dặn dò: "Em đừng nhúc nhích, miệng vết thương sâu không? Bác sĩ nói thế nào? Có để lại sẹo không?"

"Không sao, vết sẹo là huân chương của nam nhân, anh Dụ anh không cần......"

Tiếp xúc đến tầm mắt không tán đồng của Dụ Trăn, Ân Nhạc yên lặng nuốt lời an ủi xuống, cười lấy lòng: "Không sâu không sâu, chỉ không cẩn thận bị khóa kéo balo rạch một đường, không cần may lại, thoa thuốc mấy ngày thì tốt rồi."

Bộ Liên yên lặng đá thùng rác tới, bên trong đầy rẫy băng gạc dính máu lúc bác sĩ băng bó, thoạt nhìn rất ghê người.

Vẻ mặt Dụ Trăn thay đổi dùng mắt thường có thể thấy, mặt Ân Nhạc nhăn thành một cục, nghiêng đầu nhìn Bộ Liên.

Bộ Liên cho cậu một ánh mắt xem thường.

"Các người mắt đi mày lại đủ chưa? Vỡ kịch tình thân ghê tởm muốn diễn tới khi nào đây, có buồn nôn không?" Lâm Trâu Vĩ bị kéo ra nhịn không được lên tiếng, dáng vẻ như thật sự bị họ ghê tởm.

Dụ Trăn nhíu mày, nghiêng đầu nhìn đối phương.

Lâm Trâu Vĩ chú ý tới tầm mắt của cậu, bèn nhìn lại đầy khiêu khích, còn hừ lạnh một tiếng.

Ân Nhạc tức giận muốn nhào tới đánh gã một trận, lại bị Ân Viêm đến sau một bước đè lại bả vai.

Khách quan mà nói, diện mạo Lâm Trâu Vĩ cũng không tệ. Tuy rằng cùng so với Ân Nhạc khung xương nẩy nở đơn bạc hơn, chiều cao cũng thấp hơn một chút, nhưng ngũ quan nhu hòa, mặt mày tiêu chuẩn, ăn mặc cũng thời thượng, rất đẹp mắt.

Hơn nữa, có hơi quen mắt.

Dụ Trăn nhớ tới lúc giải quyết chuyện miêu yêu, thiếu niên xấu tính từng ở ngoài tiểu khu Bộ Liên dây dưa với Bộ Liên. Cậu cẩn thận quan sát diện mạo và thân hình Lâm Trâu Vĩ, rất nhanh xác định chính là một người, chẳng qua đổi thành quần áo mùa hè và thay đổi kiểu tóc. Vì thế ấn tượng trong lòng với gã thẳng tắp tuột không phanh.

Gấu con bị chiều hư.

Tầm mắt Ân Viêm cũng dạo qua một vòng trên người Lâm Trâu Vĩ, nhưng thứ hắn xem lại không phải diện mạo, mà là tướng mạo và mệnh bàn.

Xem tướng mạo và mệnh bàn của người thường với hắn mà nói rất đơn giản, chỉ vài giây hắn đã thu hồi tầm mắt, ngón tay khẽ nhúc nhích, điểm nhẹ lên người Dụ Trăn.



"Anh Dụ, anh nói cái gì? Em không nghe rõ." Ân Nhạc cũng không nghe được Ân Viêm truyền âm nhập mật. Thấy Dụ Trăn quay đầu lại nói chuyện, còn tưởng rằng cậu đang nói với mình, vừa nghi hoặc hỏi vừa chậm rãi cúi người về phía trước, ý đồ thoát khỏi ma trảo đặt ở trên vai cậu của Ân Viêm.

Dụ Trăn cúi đầu nhìn cậu, rồi cười cười với cậu, lắc đầu tỏ vẻ không có gì.

Ân Viêm nhìn thấu ý đồ của cậu, một tay khác túm cậu về, đồng thời bước lên một bước giấu Dụ Trăn lại sau người mình, ngăn cách tầm mắt Lâm Trâu Vĩ, không quản Lâm Trâu Vĩ, nhìn về phía giáo viên nói: "Xin chào, tôi là Ân Viêm anh trai của Ân Nhạc."

Giáo viên vội vàng chào hỏi, sau khi tự giới thiệu thì cố gắng đơn giản kể lại chuyện vừa phát sinh, tỏ vẻ là giáo viên họ sơ sẩy, để bọn nhỏ đánh nhau ở trường học, còn bị thương.

Ân Viêm tỏ vẻ không sao, sau đó hỏi: "Báo cảnh sát chưa?"

Giáo viên phản ứng không kịp, hỏi: "Cái gì?"

"Kiếm gỗ đào của em trai tôi có khảm bảo thạch đỏ, giá trị xa xỉ. Nếu bọn nhỏ chỉ là đùa giỡn bình thường giữa học sinh với nhau, vậy tự nhiên không cần báo cảnh sát, nhưng nếu tranh cãi tiền tài, vậy vẫn nên báo cảnh sát xử lý mới phải."

Ân Viêm nói rất hợp tình hợp lý, giáo viên nghe thấy trán đầy mồ hôi lạnh.

Bảo, bảo thạch đỏ, hắn còn tưởng khảm trên mộc gỗ chỉ là thủy tinh màu đỏ thôi. Trước đó vì ngăn hai học sinh, để hai người đừng đánh nhau, cái kiếm kia bị Ân Nhạc nói là giả, Lâm Trâu Vĩ đầu sỏ gây tội lại kiên trì là thật nên kiếm gỗ đào nhỏ bị hắn cưỡng chế tịch thu, hiện tại còn nằm ở trong túi hắn.

Đột nhiên cảm thấy túi nặng ngàn cân.

Hắn vội bắt đưa tay vào túi, cẩn thận lấy kiếm gỗ đào ra đưa cho Ân Viêm: "Kiếm gỗ đào ở đây, ngài nhìn xem trước, lỡ như thật sự là bạn học Ân nhìn lầm, vậy......"

"Vốn là cậu ta nhìn lầm! Nếu bảo thạch đỏ là giả, em ra cửa bị xe đâm chết!" Lâm Trâu Vĩ đột nhiên mở miệng, dáng vẻ bị oan uổng đến tức giận, lạnh lùng nói: "Tôi dám thề độc, các người dám không?"

Ân Nhạc nghe vậy tức giận đến muốn há mồm sặc lại, bị Ân Viêm không nhẹ không nặng ấn bả vai, hết sức nghẹn khuất thành thật lại.

"Bảo thạch đỏ là thật." Dụ Trăn đột nhiên mở miệng, tiến lên cầm lấy kiếm gỗ đào trong tay giáo viên, vuốt ve thân kiếm, rồi bổ sung: "Nhưng kiếm gỗ đào bị đánh tráo, là giả."

Vẻ mặt Lâm Trâu Vĩ biến đổi, lập tức cao giọng mắng: "Các người ít tìm việc! Một lúc tôi trộm kiếm gỗ, một lúc bảo thạch đỏ là thật, kiếm gỗ là giả, tôi ăn no rửng mỡ à, bảo thạch đỏ không lấy, lấy cái kiếm gỗ nát làm gì? Còn hao tổn tâm cơ đổi cái giả giống như đúc, người một nhà các ngươi sao cứ dây dưa không bỏ, oan uổng người khác như vậy chơi vui lắm sao! Cút ngay! Tôi phải về nhà, thích báo cảnh sát thì báo, tôi muốn nhìn xem cảnh sát có thể kiểm tra ra cái gì!"

Pháp khí do tu sĩ làm, mặc kệ bên trong có càn khôn thế nào, ở trong mắt người thường, bất quá cũng chỉ là khúc gỗ bình thường, cảnh sát tới tra thật ra cũng không tra được gì.

Dụ Trăn nhìn Lâm Trâu Vĩ không chút sợ hãi, ngón tay không tự giác siết chặt.

Cố ý, người này rõ ràng là biết kiếm gỗ đào có chỗ đặc dị, mới có thể từ bỏ đá quý càng có giá trị, lựa chọn đánh tráo mộc kiếm. Nếu việc đánh tráo không bị phát hiện, vậy tự nhiên vạn sự đại cát, được pháp khí tới tay, nếu bị phát hiện, cũng có thể khiến người ta khổ mà không nói nên lời, chỉ có thể ngậm bồ hòn.

Lâm Trâu Vĩ này không kiêng nể gì như thế, là cảm thấy Ân Nhạc sẽ ngốc đến mức không phát hiện kiếm gỗ giả, hay là cảm thấy Ân gia không có người hiểu thuật pháp, sẽ không vì một cái kiếm gỗ thật sự làm lớn chuyện?

Cũng phải, Ân gia hiện tại còn cái mũ bị ông ngoại và nhà cậu dùng "thủ đoạn phong kiến" khi dễ hãm hại nhiều năm cũng chưa phát hiện, thoạt nhìn rất dễ khi dễ.

Trực giác nói cho cậu biết, người này là con trai của người cha chưa lộ mặt kia. Cũng chỉ có đứa con do đạo sĩ nuôi dạy ra mới có thể hiểu pháp môn tu chân, không cần đá quý, chỉ muốn kiếm gỗ.

Lâm Trâu Vĩ nhận thấy tầm mắt cậu, không kêu gào nữa, nghiêng đầu nhìn thẳng vào cậu,. Lúc tiếp xúc với ánh mắt sâu không thấy đáy kia, trong lòng gã không hiểu sao hơi luống cuống, cổ lạnh căm, tựa như là bị thứ đáng sợ gì đó theo dõi.

Ân Viêm đột nhiên vượt một bước chắn giữa hai người, đẩy Ân Nhạc đến bên người Dụ Trăn, từ trong tay cậu lấy đi kiếm gỗ đào, thưởng thức một lát, mới nói: "Kiếm gỗ đào của Tiểu Nhạc là do người trong nhà tự tay làm, bên trong rỗng, vách trong dùng mực màu bạc khắc một chữ "Nhạc",, mà cái này......"

Rắc.

Ngón tay hắn dùng sức, trực tiếp bẻ kiếm gỗ thành hai nửa, cầm lấy một nửa trong đó đưa cho người khác xem: "Là thật sao. Mặt khác, nguyên liệu dùng chế tác kiếm là gỗ đào có giá trị xa xỉ. Lâm Trâu Vĩ, gọi điện thoại cho cha cậu, một lát cảnh sát tới, cậu chắc cần một người giám hộ đấy."

Vẻ mặt Lâm Trâu Vĩ cứng lại, nhìn hai đoạn kiếm gỗ đào trong tay hắn, như là vịt bị chặn yết hầu, không ồn ào được nữa.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác, không ngờ tới còn có chuyện này nữa.

Kiếm không giống, cho nên Lâm Trâu Vĩ thật sự trộm đồ của Ân Nhạc, còn cố ý đánh tráo?

Giáo viên cũng ngây ngẩn cả người, sau khi hoàn hồn thì dùng ánh mắt phức tạp nhìn kiếm gỗ, lại nhìn Lâm Trâu Vĩ, nhíu mày, thở dài, xoay người ra hiệu bảo vệ và học sinh xem náo nhiệt tản ra, lại mời đám người Ân Viêm đến phòng họp hành chính chờ.

Chuyện phát triển đến bây giờ, Ân Nhạc cũng xem như bớt nghẹn, trong quá trình chờ cảnh sát với phụ huynh Lâm Trâu Vĩ đến, cố ý sặc Lâm Trâu Vĩ vài câu. Toàn bộ hành trình mặt Lâm Trâu Vĩ đều đen, rõ ràng bị châm chọc rất tức giận, nhưng chỉ nghẹn lại không nói chuyện, chỉ thường thường lấy di động ra ấn ấn ấn, không biết đang nhắn tin với ai.

Ân Viêm tìm lấy cớ dẫn Dụ Trăn ra khỏi phòng họp, tìm cái góc cho đút cho cậu viên thuốc, còn dùng linh khí quét toàn thân trên dưới cậu một lần.

"Em thật sự không có vì Lâm Trâu Vĩ mà ảnh hưởng đạo tâm, anh đừng lo lắng." Dụ Trăn chịu đựng cảm giác ái muội khi bị linh khí càn quét thân thể, nhỏ giọng giải thích.

Ân Viêm vuốt mạch môn trên cổ tay cậu, nói: "Một lát phụ huynh Lâm Trâu Vĩ sẽ đến."

Lông mi Dụ Trăn run lên, rút tay về.

"Dụ Trăn." Ân Viêm nắm chặt cổ tay của cậu, vươn tay nâng cằm cậu lên, nhìn vào hai mắt cậu: "Nếu em không muốn đối mặt, có thể vào xe chờ tôi, không cần nghĩ nhiều, hết thảy đã có tôi."

Dụ Trăn nhìn đôi mắt vĩnh viễn bình tĩnh bao dung của hắn, những cảm xúc nặng nề trong lòng đột nhiên tan biến. Cậu thả lỏng thân thể bước lên ôm lấy hắn, vùi đầu ở cổ hắn, thở dài một hơi: "Em không phải không muốn đối mặt, em chỉ là...... chỉ là tạm thời không thể tiếp thu, họ sao lại có thể như vậy...... Không sao, em từ từ sẽ ổn, em chỉ cần thời gian để tiêu hóa tin tức này."

Đây là một cái ôm buông bỏ hết tâm phòng bị, trần trụi lộ ra nội tâm mềm mại nhất, muốn tìm kiếm an ủi từ người yêu. Cũng là cái ôm đầu tiên, sau khi hai người xác định quan hệ, hoàn toàn không mang theo ái muội.

Trái tim Ân Viêm khẽ run, nhìn dáng vẻ vô cùng tin tưởng của cậu, thu lại cánh tay ôm chặt cậu, cúi đầu hôn lên trán cậu.

Chờ Dụ Trăn sửa sang lại cảm xúc trở lại phòng họp, cảnh sát với phụ huynh Lâm Trâu Vĩ đều đã tới. Người tới là cha Lâm Trâu Vĩ, Trâu Thành Cảnh, một người trung niên có vẻ ngoài hiền lành văn nhã, cũng là người trong thương giới thành phố B, nhưng việc kinh doanh chủ yếu ở nước ngoài, không có hợp tác gì với Ân gia.

Hai cha con một người họ Lâm, một người họ Trâu, rất rõ ràng, Lâm Trâu Vĩ không theo họ cha.

Thấy Ân Viêm và Dụ Trăn trở về, Trâu Thành Cảnh lôi kéo Lâm Trâu Vĩ rất không vui chủ động chào đón, trên mặt tràn đầy sự áy náy và có lỗi của một người cha không dạy tốt con. Sau khi gã tự giới thiệu một phen thì nói: "Ngài Ân, xin lỗi, là tôi không biết dạy con, nó vừa nãy đã nói thật với tôi, kiếm gỗ đào đúng là nó tráo, vốn chỉ muốn trêu đùa Ân Nhạc. Thật không dám giấu diếm, đứa nhỏ này thông suốt sớm, có chút tâm tư với cô gái Bộ gia, chuyện này vì thấy đối phương mỗi ngày ở cùng Ân Nhạc nên tức giận, làm chuyện ngu xuẩn."

Gã nói xong không đợi Ân Viêm nói tiếp, nghiêng đầu kéo Lâm Trâu Vĩ, quở mắng: "Còn không mau xin lỗi, kiếm gỗ cũng nhanh trả cho người ta, đã là người trưởng thành sao còn làm chuyện tùy hứng như trẻ con vậy."

Lâm Trâu Vĩ không cam lòng, có lệ mà cúi thấp đầu, nói: "Xin lỗi." Sau đó móc một cái kiếm gỗ trụi lủi đưa qua.

Kiếm gỗ lần này gã đưa qua là thật, Dụ Trăn lập tức cảm ứng được, nhưng phía trên lại còn mang theo thứ khác, là thứ không tốt.

Cậu siết chặt ngón tay, nhìn Trâu Thành Cảnh biểu hiện hoàn toàn không chút sai sót, tựa hồ thật sự chỉ là một người cha đang đau đầu không thôi vì một đứa con tùy hứng, cũng không có gì đáng ngờ. Cậu giơ tay làm bộ vuốt trán, quét linh khí qua hai mắt.

Minh biện mở ra, trong thế giới ấm quang di động, màu đỏ xen lẫn đen trên người Trâu Thành Cảnh rõ ràng đến đột ngột.

Đó là tội nghiệt, là nhân quả, là bản tính chân thật không cách nào che giấu.

Vậy mà lưng đeo mạng người.

Nếu Lâm Trâu Vĩ chỉ là một gốc cây bị trồng nghiêng lệch, vậy Trâu Thành Cảnh chính là một gốc cây quỷ dữ tợn đã hư thối từ tận gốc rễ.

Mà trong luồng sương đỏ đen xen lẫn kia, một sợi tơ hồng vươn từ ngực đối phương, thẳng tắp kéo đến ngực cậu.

Ngày đó tới đón Ân Nhạc đến Cừu gia, người đại ác cậu thấy ở cổng trường cư nhiên lại là Trâu Thành Cảnh. Mà người này, là cha cậu, cha ruột, huyết mạch truyền thừa.

Tại sao lại là người như thế.

Ông nội tốt như vậy, tại sao lại có một người con nuôi như thế.

Cậu nhắm chặt mắt, triệt đi minh biện, dù không mở minh biện thì sát khí đen đỏ trên người Trâu Thành Cảnh vẫn rõ ràng đến không thể bỏ qua. Đè lại tay Ân Viêm chuẩn bị nhận kiếm gỗ đào, tự mình nhận lấy, không để ý đến Lâm Trâu Vĩ, mà nhìn Trâu Thành Cảnh, học bộ dáng của Ân Viêm, bẻ kiếm gỗ thành hai nửa.

Mộc kiếm gãy, linh khí và một tia sát khí màu đen đồng thời tiêu tán, mực màu bạc bên trong nhanh chóng hóa đen chảy ra, nhỏ giọt xuống đất.

"Ô uế." Cậu nghe thấy giọng của mình, bình tĩnh và lạnh nhạt xưa nay chưa từng có, còn mơ hồ mang theo chút thói quen ngày thường của Ân Viêm, "Người Ân gia chúng tôi, chưa bao giờ dùng thứ đã bị người khác làm dơ."

Trâu Thành Cảnh, Dụ Cẩm Thành.

Lại dám đưa sát khí vào kiếm gỗ, không chiếm được thì hủy diệt, còn muốn hãm hại lại một phen, rất tốt, quà gặp mặt của người cha này, cậu rất vừa lòng.

Trâu Thành Cảnh bị hành vi và ngôn ngữ của cậu khiến lòng trầm xuống, cuối cùng cũng dời tầm mắt lên người cậu.

--- Hết chương 055

Chúc các cô 20/10 vui vẻ nhé.

Bắt đầu tuần sau, lịch post là 2 chương/tuần, đăng vào ngày chủ nhật. Đến lễ, Tết gì đó tui sẽ cân nhắc theo thời gian rảnh của tui để thêm chương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status