Dĩ thân dưỡng hồn

Chương 63: Áo bông nhỏ


Vốn Dụ Trăn đã bị linh khí trêu chọc đến cả người nóng rực, nay Ân Viêm đột nhiên hôn xuống, đầu óc cậu lập tức nổ tung, lý trí mơ hồ bay xa, chỉ còn sự hưởng thụ là rõ ràng nhất.

Thân thể càng ngày càng nóng, nhưng lại cảm thấy vui thích hơn những lần lui tới đơn thuần bình thường, lần này Ân Viêm dẫn theo linh khí thân mật vỗ về chơi đùa khiến người ta không thể kiềm nén được.

Bên tai gần như có thể nghe thấy tiếng máu đang chảy nhanh, linh khí ấm áp quen thuộc bồi hồi nơi đan điền, vờn quanh mầm nhỏ từ từ đong đưa, giống như là trái tim của cậu lúc này vô thức trầm luân theo Ân Viêm.

"Nóng quá......"

Cậu nghiêng đầu né tránh cái hôn của Ân Viêm, vừa thở dốc vừa cởi quần áo của mình, ánh mắt mông lung lấp lánh ánh nước, dáng vẻ đã không còn quá nhiều lý trí.

Ân Viêm bị cậu cọ xát như vậy cũng rất khó nhịn, nhưng việc kiểm tra đan điền không thể qua loa. Vì thế hắn cố gắng bình ổn hô hấp, tay vừa chuyển lấy ra một bình thuốc.

"Không được uống!"

Từ sau khi phát hiện loại thuốc này còn có lượng trữ hàng thật lớn, Dụ Trăn cực kỳ để ý đến sự tồn tại của nó, lúc này ngửi được hương vị mát lạnh thuộc về loại thuốc kia, đầu óc hỗn độn bỗng có một chốc thanh tỉnh ngắn ngủi. Cậu gần như hung ác cướp đi lọ thuốc trong tay Ân Viêm ném mạnh ra ngoài, rồi giơ tay ôm lấy mặt Ân Viêm, trừng mắt nói: "Anh không muốn thân mật với em sao?"

"Không phải." Ân Viêm lắc đầu, một tay vẫn dán trên đan điền của cậu, một tay thu lại cái ôm siết nhẹ lấy eo cậu. Hắn để mặc cậu ôm lấy gương mặt mình, nhẹ giọng giải thích: "Đan điền em có dị, trước hết cần kiểm tra một chút, cảm xúc kịch liệt quá mức sẽ ảnh hưởng đến sự ổn định của linh khí, tôi sợ sẽ không cẩn thận làm em bị thương."

Loại lý do gặp quỷ này ai mà tin! Hơn nữa cậu cảm thấy đan điền của mình cực kỳ khỏe mạnh!

Dụ Trăn đã bị linh khí của Ân Viêm hong đan điền hong đến chẳng còn thừa bao nhiêu lý trí, nhưng cậu vẫn biết hắn lại muốn chọc ghẹo rồi quắp đuôi chạy mất. Cậu chất vấn: "Vậy sao vừa nãy anh lại hôn em! Kiểm tra đan điền cũng không cần dùng miệng!"

Ân Viêm: "......"

Ái nhân đỏ mặt mềm nhũn trong ngực, là đàn ông đều không nhịn được.

Dụ Trăn kéo đầu hắn xuống, trán dán trán hắn, chóp mũi ái muội cọ xát, đại não vừa khôi phục thanh tỉnh lại hỗn loạn lần nữa. Cậu theo bản năng nói ra khát vọng của mình: "Ân Viêm, em muốn anh......"

Hô hấp Ân Viêm cứng lại, tay đang ôm cậu nhịn không được siết chặt, linh khí rót vào đan điền của cậu cũng vô thức tăng lớn.

"Ưm......" Dụ Trăn nghiêng đầu dựa vào vai hắn, thân thể hoàn toàn mềm nhũn, cậu nắm lấy quần áo của hắn, linh khí trên người chạy loạn, khó nhịn nói: "Anh...... anh hoặc là làm...... hoặc là cứ vậy ném em xuống, dù sao em cũng không muốn uống thuốc......"

Ân Viêm lập tức thu lại linh khí, vuốt ưng cậu an ủi, tay lại sờ đến phía trước, giọng khàn khàn nói: "Tôi có thể giúp em trước......"

"Cũng không cho anh uống!"

Dụ Trăn nghĩ đến thuốc là nhịn không được cắn răng, bị khát vọng thân thể thúc giục, lá gan đột nhiên phình lớn, vươn tay đẩy mạnh Ân Viêm về phía sau.

Ân Viêm không phòng bị, thân thể bị đẩy lui về ngã xuống sô pha phía sau, linh khí rót vào đan điền của cậu cũng bị đứt.

Dụ Trăn nhào qua khóa ngồi trên người hắn, trước cởi nút áo sơ mi của mình, sau đó hai tay ấn ngực Ân Viêm đè lại hắn đang chuẩn bị nhỏm ngồi dậy. Cậu dịch dịch mông, khom lưng túm chặt cổ áo hắn rồi nói: "Ân Viêm, chúng ta đã kết hôn, em cũng xác định rất yêu anh, tại sao anh không muốn? Anh đang cố kỵ cái gì?"

Cậu nói, sức lực trên tay đột nhiên yếu đi, ghé vào trên người hắn, thấp giọng nói: "Hay là anh cũng không thích em, vẫn luôn gạt em dỗ em vui vẻ...... Anh chắc chắn không thích em."

Ân Viêm bị cậu đột nhiên thổ lộ lời yêu khiến bản thân không còn bình tĩnh nữa, hắn đưa tay ôm lấy cậu, nhanh chóng phủ định: "Không phải."

Không phải không thích em, sao có thể không thích em chứ.

"Vậy rốt cuộc tại sao anh lại không chạm vào em!" Dụ Trăn lại ngồi dậy, hung hăng chất vấn.

Cậu cứ nhích tới nhích lui, nhiệt độ cơ thể Ân Viêm rõ ràng cũng cao lên, tay ôm cậu cũng càng chặt, nhưng vẫn khắc chế không làm động tác tiếp theo.

"Anh đã như vậy rồi mà vẫn không chạm vào em?" Dụ Trăn cố ý xê dịch mông, không có linh khí quấy rầy đan điền, đại não dần dần bình tĩnh lại, vì thế càng thêm tức giận, tức đến muốn cắn hắn!

Ân Viêm vuốt sống lưng cậu trấn an: "Dụ Trăn, nếu em muốn, tôi có thể......"

"Ban ngày anh rõ ràng nói đêm nay cái gì cũng nghe em!" Dụ Trăn cắt lời hắn, chỉ sắc trời bên ngoài đã sẩm tối, đúng lý hợp tình: "Anh xem! Trời tối, tối rồi!"

Sau khi hồn phách dần bổ toàn, tính cách Dụ Trăn càng ngày càng hoạt bát, càng ngày càng lớn gan, cũng càng ngày càng...... không tôn sư trọng đạo. Cậu giống như một đứa bé bị người lớn chiều đến có chút tùy hứng, ở trước mặt người mình ỷ lại sẽ lộ ra một mặt bá đạo vừa quấn quýt lại si mê.

"Dù sao em cũng phải làm!" Cậu bắt đầu lột quần áo của mình hoàn toàn không có chút rụt rè nào.

Ân Viêm bắt lấy tay cậu, muốn ngồi dậy: "Là nghe em, nhưng mà......"

"Không có nhưng mà!" Dụ Trăn cắt lời hắn, ném tay hắn ra, thân thể hạ xuống lại ép hắn nằm trở về.

Mắt thấy nút áo sơ mi của cậu đã cởi hết, lộ ra da thịt trắng nõn tinh tế bên trong, Ân Viêm lại đưa tay muốn nắm lấy tay cậu: "Dụ Trăn......"

Lần này đổi thành Dụ Trăn dùng nụ hôn lấp kín miệng hắn, hai tay còn không quên cởi áo sơ mi ra. Cậu một bên dùng sức dây dưa gặm cắn, một bên kéo tay hắn đặt lên người mình, mặt đỏ bừng để hắn sờ bản thân, dùng hành động biểu đạt ý nguyện của mình.

Bị người đặt ở đầu quả tim cọ xát dây dưa như vậy, tự chủ của Ân Viêm cũng sắp hỏng mất. Hắn ôm cậu thân mật hôn đáp lại, rõ ràng đã có một giây trầm luân nhưng lại nhanh chóng lấy về lý trí. Hắn xoay người đè cậu ở dưới thân, vừa hôn nhẹ an ủi vừa nói: "Nghe lời, tôi giúp em......"

Giúp cái rắm! Đừng có mơ lại dùng tay lừa gạt cho qua!

Dụ Trăn hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng. Hai chân cậu vòng qua eo hắn, linh khí và công đức trên người kích động, không thèm quan tâm chạy đến vị trí đan điền của hắn, cũng không quên dùng linh khí tới tới lui lui điên cuồng quét qua thân thể hắn.

Loại chuyện dùng linh khí trêu chọc thân thể này cũng không phải có mình Ân Viêm biết! Cậu cũng là tu sĩ! Cậu cũng có thể! Hơn nữa đã nhập đạo lâu như vậy, hồn phách Ân Viêm cũng bổ toàn một ít, cậu còn chưa xem thử bộ dáng đan điền của Ân Viêm, không công bằng!

Thân thể Ân Viêm chấn động, đè lại bờ vai của cậu, giọng nói khàn khàn, khắc chế gọi: "Dụ Trăn!"

Hai người đều là tàn hồn, cảm giác linh khí giao hòa càng nhạy bén. Hơn nữa, đối với tu sĩ mà nói, loại chuyện như thăm dò đan điền lẫn nhau, linh khí giao hòa này đại biểu cho việc càng thân mật hơn so với dây dưa dục vọng của người bình thường. Hắn không muốn dưới tình huống Dụ Trăn còn chưa khôi phục ký ức......

"Anh rốt cuộc muốn cự tuyệt em tới khi nào!" Dụ Trăn ôm lấy hắn, sau khi bùng nổ chính là khổ sở, cao giọng chất vấn một tiếng thì ngữ khí lập tức nhỏ lại, buồn bã lẩm bẩm: "Ân Viêm, em chỉ là thích anh......"

Nếu không phải thích, cậu cần gì phải da mặt dày như vậy, gần như đã ném sự rụt rè của mình đi mất. Cái gì mà lý trí, cái gì mà khắc chế, ở trước mặt người này toàn bộ đều thành hổ giấy.

"Có phải em còn chỗ nào đó không tốt hay không? Em cũng không muốn bức anh như vậy, nhưng mà Ân Viêm, chúng ta ở bên nhau sắp nửa năm......"

Cậu không hiểu, rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt, tại sao Ân Viêm lại lảng tránh thân mật với cậu như vậy.

Phải, tu sĩ phải chú ý đạo tâm, không thể quá mức tham hoan. Nhưng chẳng lẽ chỉ cùng ái nhân yêu thương nhau làm chuyện vợ chồng như đại đa số người thường khác thì tu vi mà tu sĩ vất vả tu luyện nói phế liền phế sao?

Nếu thật sự sẽ bị phế, so với việc không thể tới gần Ân Viêm, cậu cần nó thì có ích lợi gì?

"Ân Viêm, anh luôn nói tu đạo tu tâm, phải tùy tâm làm việc. Bây giờ tâm ý của em anh đã biết, vậy còn anh? Anh luôn cự tuyệt em, là bởi vì...... anh cũng đang tùy tâm sao? Anh có phải không muốn ở bên em không?"

Đây là nghi hoặc và sợ hãi mà cậu giấu trong lòng rất lâu, ban ngày ở chung với Ân Viêm trôi chảy ngọt ngào bao nhiêu, thì ban đêm phải thủ lễ khắc chế bấy nhiêu, thật sự khiến cậu bất an thấp thỏm.

Bởi vì càng ngày càng thích, cho nên càng ngày càng lo được lo mất.

Linh khí càn quét dần dịu đi, cánh tay Dụ Trăn ôm Ân Viêm cũng dần thả lỏng.

Cậu thật sự rất khổ sở, cũng thật sự không nghĩ ra, nếu như vậy vẫn bị cự tuyệt, vậy cậu không biết bản thân còn có thể tiếp tục da mặt dày như vậy hay không.

Ân Viêm không ngờ cậu sẽ để ý chuyện này như vậy. Cảm ứng được cảm xúc tự hoài nghi tự phủ định truyền đến từ chỗ cậu, nhận thấy linh khí bất ổn của cậu, nghe ngữ điệu của cậu vang bên tai tựa như đang khóc, trái tim hắn siết chặt, thân thể nhanh hơn đại não một bước, cúi người ôm chặt thân thể sắp trượt xuống của cậu, ấn vào lồng ngực. Hắn nói: "Không phải...... Em rất tốt, là vấn đề ở tôi, đều là tôi sai, rất xin lỗi."

Dụ Trăn ngoan ngoãn rúc trong ngực hắn, rầu rĩ hỏi: "Vậy tại sao anh không chạm vào em?"

Ân Viêm nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu trong gương trang trí phòng khách, rũ mắt, ngồi dậy ôm cậu vào ngực, hôn trán cậu trấn an, vẫn không trả lời.

Không có thuốc trở ngại, Dụ Trăn rõ ràng chính xác cảm nhận được tình yêu và chút chua xót truyền đến từ hắn, cậu sửng sốt, nghiêng đầu cẩn thận dựa vào ngực hắn cảm nhận một chút, tức khắc vừa vui mừng vừa ấm ức.

Nếu là yêu, vậy tại sao lại chua xót? Tại sao lại chua xót? Thân mật giữa người yêu với nhau khiến người ta cảm thấy khó khăn vậy sao? Rốt cuộc là vì...... khoan đã.

Cậu trợn to mắt, trong đầu đột nhiên nhảy ra một cái suy đoán đáng sợ.

Cảm xúc không thể gạt người, Ân Viêm thật sự rất thích cậu, cũng rất muốn thân mật với cậu, nhưng Ân Viêm lại không động thủ với cậu......

"Chẳng lẽ anh dương, không phải, anh...... không được?" Cậu ngửa đầu hỏi, vẻ mặt trống rỗng không dám tin, đưa tay sờ chỗ dưới mông, muốn tìm kiếm chân tướng, "Tu sĩ cũng sẽ...... sao? Khó trách hai lần trước em dùng tay giúp anh, anh đều trốn tránh, còn nửa ngày đã ra——"

"Dụ Trăn!" Dịu dàng của Ân Viêm đều ném đi cho chó ăn, bắt lấy cái tay tặc của cậu, trên mặt lần đầu hiện ra cảm xúc xấu hổ buồn bực, cau mày, hơi thở nặng nề.

Nếu là ngày thường, Dụ Trăn nói không chừng sẽ bị bộ dáng "hung ác" khó có được này của Ân Viêm chấn động. Nhưng bất đắc dĩ hiện giờ cả đầu óc cậu đều là cảnh cấm trẻ em, thấy hắn như vậy, không chỉ không sợ, còn cảm thấy hắn đang chột dạ, vẻ mặt càng thêm một lời khó nói hết.

"Này, thật ra có chút bệnh như vậy rất bình thường, em có thể hiểu, có thể hiểu......" Cậu thiện giải nhân ý mà nói, mông còn không thành thật dịch dịch, vắt hết óc mà nghĩ từ để an ủi: "Thật sự, em không sao, hôn nhân Platonic* cũng được, đương, đương nhiên, thỉnh thoảng dùng tay cũng được."

*Hôn nhân thuần khiết, cảm xúc và tinh thần giữa vợ chồng không liên quan đến ham muốn tình dục.

Mặt Ân Viêm càng đen, tay ôm eo cậu yên lặng siết chặt.

"Giấu bệnh sợ thầy không được đâu, nếu không thì em rút ra thời gian đi khám với anh? Nói rõ trước, em thật sự không có ghét bỏ anh, em chỉ lo lắng cho thân thể của anh thôi, dù sao thì anh—— á!"

Ân Viêm không thể nhịn được nữa kéo tri kỷ, thiện giải nhân ý, đồ đệ bảo bối, áo bông nhỏ vào trong lồng ngực, nhắm ngay cái miệng đang nói không ngừng của cậu hôn mạnh lên, bàn tay dời xuống lưng quần cậu.

Dụ Trăn đầu tiên bị hôn đến đơ người, sau khi hoàn hồn thấy hắn đen mặt lại có thể nói là thô bạo mà kéo quần mình, trái tim run lên, vẻ mặt cẩn thận hơn, ngoan ngoãn mặc hắn làm. Cậu nhỏ giọng nói: "Anh không cần cậy mạnh, em có thể tự dùng tay......"

Thật là hiểu chuyện đáng chết!

Ân Viêm dừng động tác, giương mắt nặng nề nhìn cậu.

Dụ Trăn mím môi, cong cong khóe miệng, nhìn hắn nở nụ cười ngoan ngoãn lấy lòng.

Muộn rồi!

Nghiệt đồ!

"Hư Vô."

Ân Viêm phất tay chấn vỡ kính trang trí phòng khách, dùng thân thể che lại nửa người trên trần trụi của Dụ Trăn, nghiêng đầu gọi.

Mèo trắng xuất hiện, cực kỳ thức thời đưa lưng về phía họ.

Hắn gỡ tháp bạch ngọc tạm thời chứa đám người Tam Nhi trên cổ tay Dụ Trăn xuống, ném qua cho nó, rồi nói: "Giữ lấy, bảo vệ viện, không cho bất luận kẻ nào nhìn trộm."

Hư Vô ngoắc đuôi bay qua quấn lấy tiểu tháp, meo một tiếng, ẩn người xuyên qua cửa phòng biến mất.

Dụ Trăn không hiểu sao cảm thấy tình huống có chút không ổn, theo bản năng cọ xát dịch ra bên ngoài, muốn dịch khỏi cái ôm của Ân Viêm. Cậu nhỏ giọng nói: "À cái đó, tối rồi, thịt thỏ nướng làm xong chưa? Em, chúng ta còn chưa ăn cơm tối......"

"Không vội." Ân Viêm ôm cậu về, tay thong thả hoạt động trên lưng cậu, đột nhiên câu môi nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Dụ Trăn...... đây là em yêu cầu."

Không muốn cậu lộ ra bộ dáng khổ sở, không muốn cậu đời này còn phải thể nghiệm thống khổ cầu mà không được, cho nên nguyên tắc có thể vứt bỏ, kiên trì có thể thay đổi, nếu cậu muốn, vậy hắn sẽ cho, cho cậu toàn bộ.

Nụ cười kia dịu dàng lại bao gồm cảm xúc thâm trầm mà người xem không hiểu. Trái tim của Dụ Trăn không tiền đồ đập nhanh vài giây, phía sau lưng đột nhiên cảm thấy rợn gai ốc, bản năng cầu sinh thúc cậu phải vỗ mông ngựa: "Ân Viêm, anh, anh thật là đẹp."

"A." Ân Viêm câu lấy lưng quần cậu, híp mắt, cúi đầu ghé sát vào bên tai cậu, nhẹ giọng nói: "Không, nói như vậy cũng không khiến ta cảm thấy vui vẻ, Tiểu Trinh, em quá không ngoan, lại dám khen nam nhân khác đẹp."

Người đàn ông khác? Ai?

Dụ Trăn nghi hoặc, thân thể bị hơi thở bên tai đùa đến nóng rực, vừa định hoạt động che giấu một chút, một cổ lực mạnh truyền đến, trời đất quay cuồng, sau đó linh khí quen thuộc vây quanh lại đây.

Ầm.

Nhiệt tình nháy mắt bị bật lửa, Dụ Trăn nhìn Ân Viêm vừa cởi nút áo sơ mi vừa bình tĩnh áp xuống, trong đầu hiện lên hai chữ to —— Tiêu đời. Hình như cậu mở cái chốt không nên mở nào đó của Ân Viêm rồi.

Cầu hình vòm đối diện, trong viện Phong Nguyên.

Phong Lâm nghi hoặc nhìn Phong Nguyên đứng ở cửa phòng khách nhíu mày "tự sờ", hỏi: "Ông nội, ông làm gì đó? Ăn cơm thôi."

Phong Nguyên ngẩng đầu đáp lại cậu ta một tiếng, lại sờ sờ túi, nhíu mày.

Chẳng lẽ là quên mang ra?

"Ông nội, còn không dùng bữa sẽ lạnh đó!" Phong Lâm thúc giục.

"Tới liền, đừng thúc giục." Ông lại lên tiếng, vỗ vỗ túi tiền, cất bước đi vào trong phòng. Quên đi, chắc chỉ là lá bùa bình an mà thôi, ném thì ném.

Ngày hôm sau, Phong lão đi tìm Dụ Trăn, gõ cửa không ai lên tiếng, chỉ nhận được một lá bùa truyền âm với nội dung "bận bế quan". Ông đoán Dụ Trăn đại khái là ngày hôm qua luyện khí mệt, đang tĩnh dưỡng, nên không quấy rầy mà xoay người rời đi.

Ngày thứ ba, Phong lão lại đi tìm Dụ Trăn, lần này Ân Viêm ra mở cửa, nhưng khí sắc thoạt nhìn có hơi kỳ lạ, hơi thở trên người cũng càng cổ quái, nói Dụ Trăn có chút không thoải mái, không tiện gặp khách.

Phong lão hơi lo lắng, linh khí phô vào trong viện, không phát hiện có gì không đúng, vì thế thu lại cảm xúc, lễ phép cáo từ.

Ngày thứ tư......

......

Ngày thứ năm.

Lão yêu quái nghẹn hai đời sức chiến đấu quá là mạnh mẽ.

Dụ Trăn cuốn khăn trải giường nằm liệt trên giường, nghe thấy động tĩnh Ân Viêm vào cửa, quay đầu chôn mình vào trong chăn.

Bước chân Ân Viêm khựng lại, tiến lên ngồi vào mép giường, vươn tay kéo chăn, nhẹ giọng nói: "Tiểu Trăn, ngồi dậy ăn chút gì đi."

Cục chăn giật giật, một chân duỗi ra đá hắn.

"...... Tôi bảo đảm không làm nữa." Ân Viêm nắm lấy mắt cá chân cậu, ngón tay nhịn không được nhẹ xoa hai chỗ nhô lên ở mắt cá chân.

Dụ Trăn chấn động, rút chân về xoay người xốc chăn ngồi dậy trừng hắn, nghiến răng nói: "Cầm, thú!"

Ân Viêm bị mắng cũng không cãi lại, đưa tay biến ra một bộ áo ngủ màu xanh nhạt khoác lên người cậu.

"Anh vừa làm đã làm đến mấy ngày!" Dụ Trăn nhìn gương mặt bình tĩnh của hắn liền nghẹn khuất, nhịn không được lên án.

Ân Viêm bắt lấy cái tay vươn lại đây của cậu, nhét vào trong tay áo của áo ngủ.

"Em đã nói không làm, mệt mỏi, anh lại nhét thuốc bổ thể lực cho em rồi tiếp tục làm! Em cũng không phải làm bằng sắt!" Dụ Trăn đổi một bàn tay tiếp tục lên án.

"Xin lỗi."

Ân Viêm lại bắt lấy một cái tay khác của cậu, cúi đầu hôn nhẹ một cái, nhét vào một cái tay áo khác, vừa cúi đầu thắt đai lưng áo ngủ cho cậu vừa dùng linh khí quét qua, muốn giúp cậu thư hoãn mệt mỏi thân thể.

Dụ Trăn như lâm đại địch, vừa phát hiện hắn đưa linh khí qua, lập tức vèo vèo hai cái bò đến mép giường, co người phòng bị nói: "Không được lại đây! Em sẽ không để anh thực hiện được!"

Ân Viêm trầm mặc, giải thích: "Tôi chỉ muốn để em thoải mái một chút."

Thoải mái?

Sinh hoạt có thể nói sa đọa hoang đường mấy ngày nay hiện lên trong đầu, Dụ Trăn đỏ mặt, tiếp theo là tối sầm, lắc đầu nói: "Không, anh gạt em! Anh chính là kẻ lừa đảo!"

Cái gì gọi là để cậu thoải mái một chút, lời đó mấy ngày nay Ân Viêm đã nói vô số lần. Lần đầu tiên cậu tin, để linh khí quét thân, sau đó bị trêu chọc đến nhịn không được lại làm một lần. Lần thứ hai cậu vẫn tin, sau đó lại khắc chế không được mà tiếp tục làm. Lúc sau là lần thứ ba lần thứ tư...... Dù sao không có lần nào không phải lấy "làm" làm kết cục!

Cậu không muốn nữa! Cậu eo đau mông cũng đau! Linh khí của Ân Viêm y hệt chủ nhân của nó, thoạt nhìn đứng đắn, thật ra đều là lưu manh! Lão lưu manh!

"Anh đến mầm nhỏ trong đan điền của em cũng đùa giỡn! Anh không phải người!"

Đều đùa giỡn tới héo! Đây là việc mà cậu cảm thấy không thể tưởng tượng nhất! Làm loại chuyện này quả nhiên sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm và tu vi! Bị linh khí của Ân Viêm quấn quanh lâu rồi, mầm nhỏ trong đan điền cậu cũng héo luôn!

Tóm lại không thể làm nữa, sẽ tinh tẫn nhân vong! Tuyệt đối sẽ! Cho dù có thuốc bổ sung tinh lực và thể lực cũng tuyệt đối sẽ chết người! Thật sự thật sự sẽ!

Dù, dù có bất tử, cậu sớm muộn gì cũng sẽ giống mầm nhỏ trong đan điền, đau thương héo rụng!

"Phải tế thủy trường lưu* anh có hiểu không? Anh, anh......"

*Nước chảy nhỏ thì dòng chảy dài: Tiết kiệm thì dùng được lâu, làm việc đều, từng ít một, không ngừng nghỉ.

Cậu nghèo từ, nhìn bộ dáng Ân Viêm bình tĩnh ngồi ở mép giường, trong đầu không tự giác hiện ra dáng vẻ hắn không mặc quần áo, tóc mướt mồ hôi, mang khuôn mặt chính trực tiên khí lại nói mấy lời không biết xấu hổ kia......

Thật ra gạt việc mệt mỏi vì làm quá nhiều mấy ngày này qua một bên, bộ dáng Ân Viêm kích động thật là mẹ nó vừa gợi cảm lại vừa có mị lực! Người này chỉ là bên ngoài thoạt nhìn cấm dục vô dục vô cầu, kỳ thật bên trong......

"Tiểu Trăn." Ân Viêm thấp giọng gọi cậu, ánh mắt thật sâu.

Dụ Trăn hoàn hồn, nhớ tới liên hệ cảm xúc giữa hai người, mặt cọ một chút hồng thấu, giấu đầu lòi đuôi: "Em không có nghĩ loạn! Anh đừng nghĩ mượn cơ hội làm chút chuyện quá phận!"

Sợ như vậy, xem ra mệt mỏi thật rồi.

Ân Viêm trực tiếp dùng linh khí bắt cậu qua, không đợi cậu giãy giụa kháng cự đã bế cậu lên, cúi đầu hôn môi cậu, vừa ôm cậu xoay người ra ngoài phòng nghỉ vừa nói: "Đan điền em có dị, sơn trang này không thể ở lâu, cần phải mau chóng về nhà vào tháp bế quan."

Hai người đã cao gần bằng nhau, giờ bị ôm như con nít, Dụ Trăn quả thực sợ ngây người, giãy giụa hai cái không thể xuống đất, bèn đỏ mặt nói sang chuyện khác: "Đan điền của em bị sao vậy? Là mầm nhỏ thật sự bị anh chơi hư rồi sao?"

Chơi hư......

Ân Viêm nghiêng đầu liếc cậu một cái, mới nói: "Loại mầm kia chỉ là biểu tượng công pháp của em hóa ra, sẽ không hư."

"Nhưng nó đã héo!" Dụ Trăn nhíu mày, lên án: "Bị anh quấn héo!"

"Đó là tôi kiểm tra cho nó."

"Kiểm tra xong liền cởi quần áo chủ nhân nó?"

"......"

"Còn cởi rất nhiều lần!"

"............"

"Một tháng! Không, ít nhất hai tháng, hai tháng anh không được mưu đồ gây rối em!" Dụ Trăn tùy thời nói điều kiện.

Ân Viêm đặt cậu lên sô pha, từ trên cao nhìn xuống cậu: "Mấy ngày trước em cũng không phải nói như vậy."

Dụ Trăn nghẹn họng, không có lời gì để nói.

Trước đó là cậu vô tri, xem nhẹ thực lực Ân Viêm!

Cậu giương mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh chính trực của Ân Viêm, ở trong lòng yên lặng bổ sung, y như cầm thú.

"Em đang mắng tôi?"

Thân thể Dụ Trăn cứng đờ, nhanh chóng túm gối ôm che mình lại, nói sang chuyện khác: "Em đói bụng, muốn ăn cơm."

Ân Viêm nhìn dáng vẻ lúng túng lại đáng thương bây giờ của cậu, ngón tay hắn giật giật, khom lưng sờ đầu cậu, dịu giọng nói: "Xin lỗi, lần này là tôi không đúng mực...... Em chờ một lát, tôi mang đồ ăn lên cho em."

Dụ Trăn vội vàng gật đầu, ôm gối nhìn theo hắn rời đi, chờ hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng, cậu đột nhiên nghiêng người dựa vào sô pha, ngây ngô cười rồi dùng đầu cọ cọ lưng sô pha.

Làm, rất kịch liệt, triệt triệt để để.

Ân Viêm rất thích cậu, đặc biệt đặc biệt đặc biệt thích, thích đến hoàn toàn không nhịn được.

Hai mắt cậu lấp lánh dựa vào sô pha, giơ tay chà chà mặt.

Không được không được, không thể tỏ ra quá vui, quá không rụt rè rồi.

Nhưng mà nếu Ân Viêm không phải không được, cũng không phải không thích cậu không muốn làm với cậu, vậy trước đó sao lại kháng cự thân mật với cậu?

Là sợ cậu quá mệt mỏi?

Nhớ tới mấy ngày nay không tiết chế, cậu nhịn không được lại chà chà gương mặt hồng thấu, lắc đầu.

Hẳn là không phải, mấy ngày nay cậu rất nhiều lần nói mệt, nhưng Ân Viêm làm sao cũng vẫn nhịn không được tiếp tục làm, dáng vẻ vừa thấy cậu thì không có tự chủ.

Cho nên rốt cuộc là tại sao nhỉ?

Tiếng bước chân truyền đến, Ân Viêm bưng đồ ăn trở lại.

Cậu vội vàng ngồi dậy ngoan ngoãn chờ ăn, nhìn Ân Viêm chậm rãi đến gần, khom lưng buông khay giúp cậu xếp lại chén đũa và rót nước, đầu óc cậu nóng lên, ma xui quỷ khiến hỏi: "Ân Viêm, trước đó anh không làm với em, là tại sao? Sợ kỹ thuật của mình không tốt?"

Lúc vừa mới làm cậu đã phát hiện, Ân Viêm cũng giống như cậu, đều là gà tơ, tuy rằng Ân Viêm đã cố gắng dịu dàng cẩn thận hết mức, tiền diễn cũng làm rất lâu, nhưng cái loại cảm giác mới lạ kia thì không cách nào gạt người được.

Tay Ân Viêm run lên, nước đổ ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status