Dị thế lưu đày

Chương 30: Tiểu nô lệ có gì đó quái lạ, phải canh chừng mới được!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu

“Nghiêm Mặc hận đến mức không thể phát cho lũ người nguyên thủy này mỗi đứa một cuốn sách hướng dẫn cải tạo!”
Khoảng cách hơn hai mươi mét, ở giữa có một con đường có thể đi được rộng cỡ một bàn chân.

Nghiêm Mặc không đi tìm hiểu về loại địa hình kỳ dị này, hắn chỉ cảm thấy con đường gần như thẳng tắp kia thật quái đản, giống như giữa hai bãi cát thiên nhiên có một bức tường, bức tường nhỏ hẹp đó có thể sừng sững đến nay mà không đổ, cũng có lẽ là do áp lực đè lên của hai bãi cát.

Không nói đến địa hình đặc thù nữa, chuyện làm Nghiêm Mặc đau đầu nhất chính là khoảng cách giữa hai người Băng.

Cũng may người Nguyên Tế mỗi khi đi xa nhà đều quen mang theo một bó dây thừng, hơn nữa còn có áo da có thể cởi ra làm dây da tạm, mọi người cùng nhau nối dây, cuối cùng nối ra được sợi dây dài hơn hai mươi mét.

Nghiêm Mặc thắt ở đầu dây lại thành một cái nút thắt thòng lọng. Dây thừng cỏ rất dễ đứt, huống chi nay chỉ là tạm thời cột vào nhau, vì thế, hắn lấy hai sợi chắp lại cột ở hai đầu, chứ lúc này không còn kịp để bện hai sợi thành một nữa.

“Sức lực ai lớn nhất? Ai ném mạnh và chính xác nhất?”

Liệp trả lời: “Sức lực lớn nhất là Sơn, ném mạnh và chuẩn nhất là Băng, Băng không có ở đây thì là Điêu.”

Nghiêm Mặc nhìn Nguyên Chiến, thì ra cũng có lúc anh chẳng được việc đó.

Nguyên Chiến vậy mà hiểu ánh mắt đầy nhạo báng của cậu nô lệ nhỏ nhà mình mắt, nghĩ thầm, về sau mày sẽ biết tao lợi hại cỡ nào.

“Vậy Điêu đại nhân có thể ném đầu dây thừng đến chỗ Băng đại nhân không?”

Điêu khom lưng cầm lấy hai đầu dây thừng ước lượng, rồi so khoảng cách, do dự nói: “Hơi nhẹ, nhưng có thể thử một lần.”

“Từ từ.” Nghiêm Mặc vươn tay ý bảo Điêu đưa dây thừng lại cho hắn, rồi xin Sơn hai miếng thịt muối, cột ở đầu nút thắt, siết chặt, rồi lại đưa cho Điêu: “Nặng cỡ này được chưa?”

Điêu cầm lấy, sau đó nhếch miệng cười: “Mày thông minh thật! Biện pháp này tốt đấy!”

Nguyên Chiến thuận tay xoa xoa đầu tiểu nô lệ, mặt Nghiêm Mặc liền xụ xuống.

Bắt đầu cứu người, Nghiêm Mặc cũng không biết có thành công hay không, chỉ có thể xem ngựa chết như ngựa sống mà chữa.

Nghiêm Mặc kêu Mãnh hô lớn với hai người Băng: “Băng, tụi mày từng đứa qua, tình huống của mày là nguy cấp nhất, cứu mày trước, Dương Vĩ mày tạm thời chờ ở đó. Băng, nghe đây, chụp lấy hai sợi dây thừng, nếu mày sợ tuột tay, thì gỡ miếng thịt xuống, tròng thòng lọng vào cổ tay, sau đó mày chắp hai sợi dây thừng lại, dùng hai tay giữ chặt.”

Băng và Dương Vĩ đều cẩn thận nghe.

“Bọn tao bên này sẽ giữ dây thừng, nhưng cũng không thể kéo mày ra được, bởi vì cát lún sẽ kéo ngược mày lại, đến lúc đó chẳng những không ra được, mà cát lún sẽ còn nuốt mày sâu hơn nữa, cho nên chỉ có thể dựa vào chính mày, mày phải túm chặt hai sợi dây thừng, bò ra ngoài từ từ, tuyệt đối không được hấp tấp, ra được một chút rồi thì mày cố bò lên phía trước, nằm lên bờ cát, sau đó túm theo sợi dây thừng bò đi, đồng thời mày còn có thể dùng thanh giáo cắm vào đất để mượn lực. Chờ khi nào mày hoàn toàn thoát ra, mày đứng dậy trên cái đường hẹp kia, sau đó tự mình đi tiếp, mày làm được không?”

Băng quăng cho bọn họ một ánh mắt xem thường: “Đừng tưởng tao là phế vật, ném dây thừng qua đi, có dây thừng, tao có bò cũng bò ra được!”

Thấy Băng rất có tinh thần, tất cả mọi người đều mừng thầm.

Hai sợi dây thừng được ném tới bên người hắn, Băng cắm thanh giáo vào con đường cát nhỏ, một tay cố định thân thể, một tay khác thả lỏng, cánh tay này bởi vì dùng sức siết chặt con đường hẹp kia một lúc lâu nên ngón tay đều cứng đờ, tốn sức một hồi, khó khăn lắm mới tròng thòng lọng vào cổ tay được, hai miếng thịt hắn không muốn lãng phí, liền ăn ngay tại chỗ để bổ sung thể lực, sau đó làm theo những gì được dặn, chắp hai sợi dây thừng lại, túm chặt.

“Ngay bây giờ ——!” Nghiêm Mặc luôn dặn mọi người, để bọn họ đừng dùng sức quá, chỉ cần làm cái cọc gỗ giữ dây thừng cho Băng tự bò ra là được.

“Băng, có thể rồi!”

Băng bắt lấy hai sợi dây thừng, bò từng chút ra ngoài, lúc phần lớn thân thể hắn đã thoát khỏi cát lún, hắn cũng đã nằm trên con đường an toàn, hắn liền ra sức cắm thanh giáo vào đất, nương theo nó trườn ra ngoài, cuối cùng cũng thoát khỏi cát lún hẳn, mới chậm rãi đứng lên.

Mọi người căng thẳng nhìn Băng, Dương Vĩ ngẩng đầu, vô cùng hâm mộ.

Rất nhanh sau đó, Băng cầm thanh giáo và dây thừng, chậm rãi bước ra khỏi cát lún, một chân dẫm lên con đường an toàn vững chắc.

“Gyaaaaa ——! Thật tốt quá! Thành công rồi!” Mãnh vui vẻ hét to!

Ngay cả Liệp bình thường rất ổn trọng mà cũng nở nụ cười, tuy rằng phí không ít thời gian, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có người bị lún phân nửa trong cát mà còn có thể sống sót trở ra.

“Tiếp theo đến phiên Dương Vĩ.” Nghiêm Mặc phát hiện mình nói xong câu đó, mọi người đều im lặng một cách kỳ quái.

Mãnh khinh thường mà tặc lưỡi: “Cái tên kia!” Vẻ mặt tuy khinh thường, nhưng cũng không ngăn cản Nghiêm Mặc cứu người.

Có lẽ tất cả mọi người đều nhìn thấy hoặc nghe thấy hành động của Dương Vĩ lúc nãy.

Ngay cả bản thân Nghiêm Mặc cũng không muốn cứu Dương Vĩ ra, hắn cảm thấy tên này là cục nợ kéo chân sau của cả bọn, lần này cứu hắn ra, về sau không biết bị hắn làm liên lụy mấy lần nữa đây.

Nhưng mà!

“Tình huống của Dương Vĩ không giống Băng đại nhân, hiện tại anh ta đã nằm trên đường đi, cơ bản không bị cát lún ảnh hưởng, nhưng anh ta nhát gan quá, ném dây thừng cho anh ta, chỉ sợ cũng không bò tới được, mà anh ta lại không thể tự đi, chúng ta cũng không có nhiều thời gian chờ anh ta bò từ từ, cho nên lần này chúng ta có thể kéo anh ta lại đây.” Nghiêm Mặc cầm lấy đầu dây thừng mà Băng vừa ném trở lại thắt một cái thòng lọng lớn, đủ để tròng một người vào.

“Ném dây thừng cho anh ta đi, bảo anh ta lấy hai cái thòng lọng này thắt ngang người, như vậy chẳng những có thể phòng ngừa nửa đường anh ta tuột tay, chúng ta kéo cũng sẽ càng dễ dàng hơn. Nhưng có một vấn đề, trên người anh ta chỉ có một chiếc váy da, ầy, còn rớt mất nữa, dưới tình huống như vậy, nếu chúng ta kéo về, anh ta sẽ bị thương nặng mất.”

“Thế thì làm sao đây?” Mãnh nhìn chằm chằm hai cái thòng lọng lớn, mắt sáng lấp lánh, cậu cảm thấy tiểu nô lệ nhà Chiến thật thông minh, trước kia bọn họ cũng có dây thừng cỏ, nhưng cho tới bây giờ không ai lại nghĩ ra được dây thừng còn có thể dùng như vậy để cứu người, quan trọng nhất là cái thòng lọng này!

Nếu thòng lọng lớn hơn chút nữa, nếu cậu nối dài sợi dây thừng ra, dùng cái thòng lọng đó tròng dã thú, như vậy có phải cũng sẽ kéo con mồi về được hay không?

Oa ha ha! Có vẻ như không khó đâu, cậu nhất định phải thử xem!

“Có hai biện pháp, một là ném cho anh ta tấm da thú có thể bao từ đầu đến chân, để anh ta mặc vào, sau đó lại ném dây thừng cho anh ta, rồi kéo lại đây. Không thôi thì, trước tiên dùng dây thừng buộc hai mép tấm da thú, sau đó ném cho Dương Vĩ, bảo Dương Vĩ tự bò đến đến chỗ tấm da thú, hai tay giữ hai mép tấm da thú mở ra, nằm lên trên tấm da, bên này chúng ta kéo dây thừng, là có thể kéo cả da thú lẫn người về.”

Cuối cùng mọi người và Dương Vĩ lựa chọn phương pháp thứ nhất.

Dương Vĩ bắt lấy sợi dây thừng, dựa theo chỉ dẫn của Nghiêm Mặc, tròng một cái thòng lọng ở hông, một cái dưới nách, sau đó chắp hai sợi dây thừng lại, dùng tay cầm chặt.

Nghiêm Mặc chỉ huy, mọi người cùng nhau ra sức, rất nhanh đã kéo Dương Vĩ đi được một đoạn.

Hơi xui xẻo là, lúc đang kéo thì một cọng dây không chịu được lực, bị đứt, còn lại một cọng kiên trì được tới một mét cuối, sau đó cả bọn dùng phương pháp nối người, ngoại trừ Liệp đang bị gãy một tay còn chưa khỏi hẳn, từng người nối tiếp nhau, Sơn đứng đằng trước, thò người ra ngoài, duỗi tay kéo Dương Vĩ về.

Dương Vĩ an toàn, nhưng không có nghĩa là chuyện của hắn cũng xong.

Băng qua được bờ bên này, liền lột tấm da thú trên người Dương Vĩ ném cho Nghiêm Mặc, sau đó kéo Dương Vĩ sang một bên, dần cho một trận.

Dương Vĩ ôm đầu, gồng cứng thân thể, kêu khóc mặc chủ nhân mình đánh.

Không có ai khuyên can Băng, tựa hồ tất cả mọi người đều cảm thấy Dương Vĩ đáng đánh.

Thật đáng thương, có điều…… đánh hay lắm! Tâm đồng cảm của Nghiêm Mặc đã sớm đem đi cho chó ăn ngay khi con của hắn chết, hắn căn bản không muốn quan tâm Dương Vĩ có bị đánh chết hay không, cho dù công sức hắn vừa mới cứu tên đó hai lần. Hắn còn tưởng Băng sẽ trực tiếp làm thịt Dương Vĩ ăn vì hắn thiếu chút nữa bị nô lệ nhà mình hại chết, ai ngờ đối phương lại đánh hung thủ một trận là xong việc.

Không biết xem người ta bị đánh có bị tăng giá trị cặn bã hay không nhỉ? Nghiêm Mặc nhìn Băng đánh đã tay rồi, đang chuẩn bị giả mù sa mưa khuyên bảo hai câu, liền thấy tên chủ nhân mặt mũi hung ác của hắn đi tới trước mặt.

Anh muốn làm gì? Nghiêm Mặc nảy sinh một loại trực giác không ổn, tức thời cảnh giác.

Nguyên Chiến dùng ánh mắt nói cho hắn: Tính sổ mày! Ngay sau đó vươn tay túm lấy cổ Nghiêm Mặc, nhắc hắn lên.

“Ạch! A! A…… Chiến? Đại…… nhân?” Hai chân Nghiêm Mặc bị nhấc lên khỏi mặt đất, cổ bị ghìm đến hai mắt sung huyết, hai tay liều mạng bắt lấy cánh tay tên chủ nhân của mình, muốn hắn buông mình ra.

“Chiến!” Liệp quát ngang, bảo Nguyên Chiến ngưng lại: “Nó cũng là xuất phát từ hảo tâm, chỉ là một thằng nhóc, bỏ qua đi.”

Nguyên Chiến thuận tay ném Nghiêm Mặc xuống đất, dẫm lên bụng hắn, mắng: “Hảo tâm cái rắm! Nó thiếu chút nữa hại chết mọi người!”

Đệt! Tôi mới vừa cứu các người đấy, các người chẳng những không cảm ơn, mà còn làm vậy với tôi? Cái gì mà ‘bỏ qua đi’? Hoá ra tôi cứu người là công cốc à? Nghiêm Mặc hận đến mức không thể phát cho lũ người nguyên thủy này mỗi đứa một cuốn sách hướng dẫn cải tạo!

Dám đối đãi với ân nhân cứu mạng mình như vậy? Phạt! Phạt hết! Tăng giá trị cặn bã, cả đám tăng mười ngàn điểm! Riêng thằng khốn Nguyên Chiến một mình nó hưởng mười triệu điểm!

Thảo Đinh nôn nóng mà nhìn về phía chủ nhân của mình, Điêu ngại ánh mắt của cô nên cũng mở miệng nói: “Chiến, mọi người chúng ta đều không sao hết. Nói đến cùng, tao còn phải cảm ơn tiểu nô lệ nhà mày, nếu không có nó, Thảo Đinh nhà tao đã chết rồi.”

Thảo Đinh đi đến trước mặt Nguyên Chiến, quỳ xuống, nhưng không dám mở miệng xin tha, thân phận của cô không xứng.

“Nhưng ba lô tao mất rồi, đồ ăn và muối để bên trong cũng mất hết.” Mãnh lẩm nhẩm. Không phải cậu muốn Chiến trừng phạt cậu nô lệ nhỏ kia, chỉ là đơn thuần tiếc của, cái ba lô kia đeo chưa được bao lâu mà đã mất rồi, thịt không có còn có thể đi săn, nhưng muốn có cái ba lô kia, với tình huống hiện giờ là không thể nào.

Nguyên Chiến dùng thanh giáo hất cái ba lô để bên cạnh Nghiêm Mặc qua cho Mãnh: “Cho mày đó.”

Mãnh cầm ba lô, vui vẻ.

Liệp cốc đầu thằng em mình một cái, cướp lại ba lô trả cho Nguyên Chiến: “Không cần, bên này tôi còn một cái, cái này cậu giữ đi.”

“Anh hai!” Mãnh kêu to.

Liệp đá lăn thằng em đần của mình sang một bên, Mãnh tức đến mức dậm chân huỳnh huỵch, bỏ qua chỗ cậu nô lệ nhỏ nhà Chiến chọc phá cho hả giận.

Nghiêm Mặc sẽ cho người khác chọt bậy sao? Nhân lúc không ai chú ý, hắn lấy kim châm trên bao cổ tay ra đâm một phát. Hắn vừa rồi không dám đâm Nguyên Chiến, bởi vì lúc ấy tất cả mọi người đều nhìn bọn họ, trước mắt nhiều người như vậy thật không dễ xuống tay, mà ban nãy hắn đã đâm Nguyên Chiến một lần rồi, nếu lại thêm lần nữa, hắn sợ Nguyên Chiến sẽ phát hiện.

Ngón tay vừa mới chạm lên trên má tên nhóc nô lệ, bỗng nhiên khựng lại, Mãnh hoảng sợ kêu to: “A! Tay của tôi! Tay tôi mất cảm giác rồi, không động đậy được! Anh! Anh đánh tay em phế rồi!”

Không ai thèm để ý đến cậu ta.

Mãnh liều mạng vung tay, còn cho vào trong miệng cắn cắn, mặc kệ cậu ta lèo nhèo tay mình mất cảm giác như thế nào, vẫn không ai thèm tin. Mãnh khóc rồi, ngồi xổm trên đất ôm cổ tay phải kêu rên.

Nguyên Chiến liếc nhìn tên nô lệ nhà mình một cái, trong mắt hiện lên nghi hoặc.

Hắn nhớ rất rõ, lúc ấy tay hắn thả lỏng để tên nhóc nô lệ này tuột xuống, là bởi vì hắn đột nhiên cảm thấy cánh tay vô lực, nhưng không đến một lát sau liền tốt lên, mà trước đó, hắn cảm giác rõ hai bên bả vai và sau gáy bị đâm một cái, giống như bị cây gai trong sa mạc đâm vậy.

Tiểu nô lệ có gì đó quái lạ, phải canh chừng mới được!

Băng bên kia đã dạy dỗ Dương Vĩ xong, tạm thời xả được cơn giận.

Mọi người lại lần nữa tụ họp, chuẩn bị, kiểm tra hành lý.

Nghiêm Mặc bò dậy từ trên mặt đất, đang muốn tròng chiếc áo da thú bị Dương Vĩ mặc kéo đi trên cát thì phát hiện nó đã bị mài mòn rất nghiêm trọng rồi, Thảo Đinh bỗng nhiên ngăn hắn lại, cởi cái áo da thú của mình ra đưa cho hắn, rồi lấy cái tấm mòn đến rách vài lỗ kia mặc vào thân.

“Tiểu Mặc, cảm ơn cậu chịu cứu chị, cậu là người tốt.” Thảo Đinh thấp giọng nói, không đợi Nghiêm Mặc trả lời, cô đã khập khiễng đi trở về bên cạnh chủ nhân mình.

Trong lòng Nghiêm Mặc có chút hẫng, hắn cũng không thật tình muốn cứu Thảo Đinh đâu, chỉ bất đắc dĩ mà thôi. Có điều…… vậy cũng tốt, được người khác cảm kích so với bị người ta ghi hận đương nhiên là tốt hơn rồi, Nghiêm Mặc không chút khách khí mà mặc tấm da thú Thảo Đinh cho lên người.

Dù sao cũng đồ phụ nữ làm, cảm giác hình như thoải mái hơn so với cái mà hắn tự mày mò ra.

Cuối cùng mọi người kiểm kê vật tư còn sót lại.

Ngoại trừ quần áo mặc trên người và thanh giáo cầm trong tay là không bị tổn thất, những thứ khác hoặc nhiều hoặc ít đều mất một chút, trong đó người tổn thất lớn nhất là Nguyên Chiến và Băng.

Trước mắt, cả đội còn tổng cộng bốn cái ba lô, nhưng chỉ có ba cái là có thịt muối.

Cũng may muối tổn thất không lớn, ngoại trừ cái ba lô của Mãnh bị Nguyên Chiến quăng hết đi và cái bao da thú của Băng rớt trong cát lún, thì muối của những người khác vẫn còn.

Thanh giáo thì chỉ có Băng là mất.

Ba lô của Liệp vẫn còn, chứng tỏ đá đánh lửa cũng còn.

Tổn thất tổng thể cũng không tính là nhiều, khi cả đội không có ai mất mạng, tất cả mọi người đều cảm thấy mất mát bao nhiêu đây hoàn toàn không gọi là tổn thất, chỉ cảm thấy tiếc của cái ba lô bị quẳng đi kia.

Bởi vì sau lần chạy thục mạng này, độ bền chắc và tính thực dụng của mấy cái ba lô đều thông qua khảo nghiệm, chứng minh giá trị tồn tại của chúng.

Mấy tên chiến sĩ nhìn bốn cái ba lô mà như nhìn bảo bối.

Sơn và Điêu muốn chia thịt cho Nguyên Chiến, lại bị Nguyên Chiến cự tuyệt.

“Bây giờ chúng ta cách bộ lạc đã là một khoảng nhất định, sắp sửa tiến vào khu vực săn bắn của chiến sĩ cấp ba, nơi này không an toàn, chúng ta nhanh chóng quyết định phương hướng đi, sau đó tìm một chỗ an toàn để qua đêm.” Vẻ mặt Liệp trầm trọng, anh mở miệng.

“Chúng ta nên đi hướng nào đây? Cứ đi tiếp sao? Chúng ta đã tiến vào sa mạc rồi.” Mãnh phát hiện tay mình đã có cảm giác trở lại, không ầm ĩ nữa, chỉ là thường xuyên nhìn nhìn cánh tay phải của mình.

Liệp không lập tức đưa ra quyết định, mà nhìn về phía Khuyết Nha.

Khuyết Nha vỗ đầu một cái, bắt đầu nói cho mọi người nghe chuyện ông biết được về cuối đại lục.

Theo lời miêu tả của Khuyết Nha, ông từng gặp một chiến sĩ tự xưng là người tộc Cao Sơn trong cuộc giao dịch ở bãi đá cuội, người nọ tựa hồ đã đi rất xa, cũng rất lâu, tình cờ gặp được buổi giao dịch ở bãi đá cuội.

“Tôi cảm thấy người nọ ít nhất đã là chiến sĩ cấp bốn, nếu không gã không có khả năng băng qua thảo nguyên và khu rừng đen mà đi đến bãi đá cuội.” Khuyết Nha nói.

“Gã đi qua khu rừng đen?” Liệp kinh ngạc.

Khuyết Nha gật đầu: “Gã nói như vậy.”

Nghiêm Mặc phát hiện một khi Khuyết Nha đã khẳng định, mọi chiến sĩ ở đây đều lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị kính nể, đó là một loại tôn trọng và kính phục sinh ra tự nhiên đối với kẻ mạnh, thật giống như khi bọn họ đối mặt với tù trưởng của mình vậy.

Chiến sĩ cấp bốn rốt cuộc mạnh tới cỡ nào?

Điều này bây giờ Nghiêm Mặc không thể nhận thức được, thẳng đến khi hắn đặt chân vào vùng sâu trong thảo nguyên và đi xuyên qua rừng đen, hắn mới cảm giác được rốt cuộc chiến sĩ cấp bốn phải lợi hại tới cỡ nào mới có thể sống sót mà đi băng qua thảo nguyên, thậm chí là khu rừng đen kia.

“Sao gã lại nói với ông về nơi cuối đại lục?” Băng hỏi.

Khuyết Nha nhớ lại, nói: “Lúc ấy gã ngồi nghỉ ngơi cách tôi không xa, tôi cảm thấy gã rất mạnh, liền đi qua hỏi gã đến từ nơi nào, là người của bộ lạc nào.”

“Gã nói cho tôi biết, gã là người tộc Cao Sơn cách nơi này rất xa, bởi vì tìm kiếm một thứ cực kỳ quan trọng của tộc nhân mà phải rời khỏi bộ lạc.” Khuyết Nha nói tới đây, bỗng nhiên thở dài: “Gã còn nói đi cùng gã vốn dĩ có tổng cộng năm người, nhưng đến được nơi này thì chỉ còn lại một mình gã.”

“Gã đang tìm cái gì?” Băng lại hỏi.

Lòng hiếu kỳ của Băng nặng hơn nhiều so với những người khác, nhịn không được mà hỏi, thường xuyên thể hiện cảm giác tồn tại của mình. Cái tính cách này, Nghiêm Mặc cảm thấy thật quen thuộc.

Người nào đó sờ sờ mũi. Hồi hắn học trung học, hình như cũng y chang vậy đi? Lúc nào cũng muốn đứng đầu, khoe khoang năng lực của mình khắp nơi, cảm thấy trường trung học không phải là nơi chứa nổi hắn, bất luận hoạt động nào của trường cũng muốn chen một chân, bất luận giải thưởng nào cũng phải lấy một cái, không chịu thua ai, còn cứng đầu ương ngạnh, làm sai cũng không muốn thừa nhận, thích được người khác tâng bốc khen ngợi, gây thù chuốc oán khắp nơi mà không tự biết, thẳng đến khi gặp phải đả kích liên tục, thẳng đến khi chịu thiệt lớn, mới học được việc giấu tài quan trọng tới cỡ nào.

Nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, cho dù trong một thời gian hắn có áp chế tính tình mình, nhưng bản chất ngẫu nhiên vẫn sẽ trồi lên, làm hắn từ thời đi học cho đến khi đi làm nhậm chức, vẫn luôn bị không ít người ghen ghét và ghi hận.

Tính cách như vậy có lẽ không có vấn đề gì, cùng lắm thì sống hơi gian nan một chút thôi, chờ khi tương lai ngày càng trường thành, tự nhiên cũng sẽ bình ổn lại, cuối cùng sẽ tìm được nhịp điệu của bản thân.

Nhưng hắn lại là người không chịu nổi dù chỉ một chút uất ức. Dựa vào bản tính trời sinh, mày hại tao một, tao trả mày mười, hắn đối với những người phàm là chán ghét hắn mà không có giá trị cho hắn lợi dụng, đều làm một ít việc thiếu đạo đức khiến điểm cặn bã hiện tại cao ngất ngưỡng thế này.

Hắn không biết Băng có phải loại người này hay không, nhưng đã đủ làm hắn không ưa rồi. Người xấu đều không thích những kẻ tương tự mình, càng không tin tưởng nhau, bởi vì bọn họ đều biết rõ bản thân là hạng người gì. Cho dù hắn đã cứu Băng, nhưng trên đời này chuyện về người nông dân và con rắn cũng không thiếu đâu*.

Nghiêm Mặc không chút cảm xúc nghĩ như vậy.

“Không biết.” Khuyết Nha lắc đầu: “Gã không có nói kỹ, nhưng đôi khi gã có nói về việc phải đi đến cuối đại lục mới có thể tìm được thứ gã cần tìm.”

“Vậy cuối đại lục là ở đâu?”

Khuyết Nha gãi đầu: “Có lẽ người tộc Cao Sơn biết.”

Còn tưởng rằng ông biết được tin tức quý giá gì chứ, ai ngờ cũng như không.

Nghiêm Mặc cảm thấy tin tức này chẳng quan trọng, nhưng Liệp lại rất quan tâm, anh hỏi kỹ: “Vậy sau đó gã tộc Cao Sơn đi đâu? Ông có thấy gã rời khỏi bãi đá cuội không?”

“Tôi thấy sau đó gã đi tìm tộc Bái Nhật, hình như có chuyện gì cần hỏi bọn họ, sau đó gã liền rời đi cùng người tộc Bái Nhật…… Chờ đã!” Khuyết Nha nhịp nhịp thanh giáo trên mặt đất, bỗng dưng hô to: “Tôi nhớ ra rồi, gã biết cưỡi ngựa! Gã và mấy người tộc Bái Nhật đều biết cưỡi ngựa! Mấy người tộc Bái Nhật đưa cho gã một con ngựa, gã liền nghiêng người leo lên cưỡi, con ngựa kia cũng không hất gã xuống!”

“Chẳng lẽ tộc Bái Nhật và tộc Cao Sơn có quan hệ?” Giọng nói ồm ồm của Đại Sơn vang lên.

“Rất có thể.” Liệp trầm tư: “Mỗi một thế hệ tư tế đều nói, đàn ông không thể chỉ kết đôi cùng phụ nữ trong tộc, mà phải trao đổi với tộc khác, nếu không bộ tộc đó sẽ dần sụp đổ. Tư tế đại nhân không nói vì sao, nhưng ba tộc chúng ta sau khi xác nhập quả thật mạnh hơn so với trước kia rất nhiều. Có lẽ tộc Bái Nhật và tộc Cao Sơn cũng định xáp nhập thành một bộ lạc mới giống chúng ta?”

Nghiêm Mặc nghĩ thầm, xem ra tư tế nơi này đã chú ý tới tính nguy hại của việc giao phối cận huyết, có lẽ bọn họ không thể giải thích tại sao lại như vậy, nhưng chỉ cần biết tính nguy hại của việc này là đủ rồi.

Xã hội nguyên thuỷ có phải cũng chính nhờ vậy mà phát triển lên từng chút một? Bởi vì cuộc sống sinh tồn gặp phải nhiều loại nguy hiểm đe dọa, vì lý do nào đó mà một ít bộ tộc có các tư tế cơ trí thúc đẩy, dần dần tiếp xúc với người ngoài, tiến tới giai đoạn phát triển, xác nhập và hòa hợp, rồi hình thành bộ tộc mới, cứ như vậy tuần hoàn, bộ lạc xuất hiện, thành trấn xuất hiện, cuối cùng là quốc gia xuất hiện.

“Tộc Bái Nhật sinh hoạt trên thảo nguyên ở phía đông.” Nguyên Chiến bỗng nhiên nói.

Liệp hiển nhiên cũng nghĩ đến vấn đề này, anh quay đầu nhìn về phía Nghiêm Mặc, hỏi: “Tiểu Mặc, cậu biết cuối đại lục ở đâu không? Cách bộ lạc có xa lắm không? Chúng ta phải đi mất bao lâu? Có thật tìm được muối từ biển không?”

Ai mà biết được? Cứ đi tiếp đi, chỉ cần không chết, có lẽ một ngày nào đó sẽ đến được bờ biển đấy. Đương nhiên Nghiêm Mặc sẽ không nói như thế, hắn suy nghĩ nên dùng từ gì mới thích hợp, lúc trước đã nhắc tới rồi, giờ hắn nên nghĩ kỹ xem phải nói như thế nào mới có thể xây dựng được uy tín trong lòng đám người nguyên thủy này mới được.

Nhưng Liệp không cho hắn thời gian suy nghĩ, vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi: “Tôi ra lệnh cho cậu, ngay bây giờ, ngay lập tức, nói rõ cho tôi biết phương hướng cần đi, nếu không……!”

Nguyên Chiến nhanh tay chụp lấy cổ hắn.

Nữa hả?! Lòng Nghiêm Mặc lạnh ngắt.

Thật uổng cho hắn còn tưởng rằng tên chủ nhân ngu xuẩn của mình đã có chút cảm tình với mình, vừa rồi đối phương túm cổ hắn, tuy hắn giận, nhưng hắn cũng có thể cảm giác ra được Nguyên Chiến hung hăng với hắn là vì muốn lấp miệng những người khác trước một bước, chứ tên kia căn bản không mạnh tay với hắn chút nào.

Nhưng bây giờ Liệp chỉ mới ám chỉ có một câu, thằng này lại bày ra tư thế chuẩn bị giết hắn rồi, nhìn động tác nhanh nhẹn kia kìa, một chút do dự cũng không có!

Bất quá những người này vì sao lại đột nhiên biến sắc, vừa rồi không phải còn đang êm đẹp hả? Hắn nói sai cái gì à? Không đúng, hắn có kịp nói cái gì đâu!!!
*Chuyện về người nông dân và con rắn:

Esope đã từng kể câu chuyện về bác nông dân có lòng thương người nhưng lại hiền lành ít khôn ngoan. Vào một ngày đông bác đi thăm quanh khu vườn nhà mình thì gặp một con Rắn nằm thẳng đơ, đông cứng vì giá rét, nó nằm bất động dưới lớp tuyết dày chẳng hòng sống được nửa giờ. Bác nông dân thương tình mới nhặt đem về nhà mà không hề tính đến hậu quả của hành động nhân từ ấy. Bác đặt con rắn xuống nền nhà, sưởi ấm cho nó. Con vật lạnh cóng dần dần hồi phục nhờ hơi ấm trong nhà. Linh hồn nó cũng dần trở lại cùng với sự giận dữ, nó ngẩng đầu một chút rồi ngay lập tức phồng mang như cha mẹ mình. Bác nông dân liền giận dữ nói:

Đồ bạc bẽo, mi trả công cho ta như thế à? Thế thì mi phải chết.

Vừa dứt lời bác vớ lấy cây rìu và băm hai nhát vào con Rắn khiến nó đứt ra làm ba đoạn: Khúc giữa, khúc đầu và khúc đuôi. Con vật quằn quại nhảy dựng hòng chắp các khúc lại nhưng nó sao có thể làm được điều đó.

Lòng nhân từ vốn rất quý nhưng điều quan trọng là lòng nhân từ ấy phải dành cho ai xứng đáng. Còn đối với những kẻ bạc bẽo vô ơn thì không cần phải rủ lòng thương, những kẻ ấy có chết thảm cũng đáng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status