Dị thế tà quân

Chương 114: Quyết định điên cuồng

Dịch Giả: Sói

Độc Cô Vô Địch thở phì phò ngồi xuống, tiện tay nâng chén rượu bên cạnh lên ngửa cổ một hơi uống sạch, âm thanh ừng ực ừng ực vang lên. Lão không tự chủ được khen: "Rượu ngon! Đúng là rượu ngon, nghe dang đã lâu nay mới được thấy a!"

"Đây đúng là thứ rượu tốt." Quân Mạc Tà cười giống tiểu hồ ly, nói: "Xin hỏi đại tướng quân, mười vạn lượng một vò, chẳng lẽ là quá đắt sao?"

Chép chép miệng, Độc Cô Vô Địch buột miệng nói: "Đáng giá, quá đáng giá."

Nhấn thời lão trợn trừng mắt dật mình nói: "Rất, rất không đáng, giá trị cái rắm! Một vò rượu ngươi bán mười vạn lượng, ngươi định chém người à!"

"Mười vạn lượng chính là mười vạn lượng, chỉ có một giá, ai mua thì mua, nếu đại tướng quân không có mắt, rắp tâm nói dối, ta cũng chẳng còn các nào."

Quân Mạc Tà trở mình, ánh mắt xem thường, tiện tay cầm một chén rượu đẩy qua nói: "Đây là rượu nước đầu, Độc Cô đại tướng quân thử một chút cũng không mất một vạn lượng bạc một chén đâu! Một chén này là tiểu chất kính trưởng bối, coi như là tặng không tính tiền."

Độc Cô Vô Địch hừ lạnh hai tiếng, rất muốn nói không thèm, thế nhưng lại không cưỡng được hấp dẫn bực này, liền mở rộng miềng nói: "Rượu này quả thật không tồi, thế nhưng cũng không phải là thượng phẩm, cũng không đến mức một vạn lượng một chén a." Nói xong lão liền bĩu môi nâng chén rượu lên, chớp mắt đã dốc cạn vào trong cổ họng.

"Khà" Một cỗ mát lạnh như tơ tằm truyền tới yết hầu, "ầm" một tiếng lại như núi lửa sắp phun trào, Độc Cô Vô Địch cảm thấy máu huyết toàn thân cũng bị thiêu đốt, một chén xuống bụng, cư nhiên cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ, lão cố gắng khắc chế cảm giác này.

Hai mắt cũng đỏ bừng lên.

"Rượu ngon! Không hổ là rượu nước đầu!" Độc Cô Vô Địch nâng cái chén trống trơn lên lắc lắc, rồi đặt mạnh lên bàn nói: "Thêm một chén nữa!"

"Một vạn lượng một chén, tuyệt không hai lời." Quân Mạc Tà hừ một tiếng nói tiếp: "Độc Cô tướng quân, người đã uống hết một chén một vạn lượng bạc rồi đó! Cư nhiên còn muốn thêm một chén nữa? Vậy mà còn nói rượu này không phải thượng phẩm, là giá trên trời!

Một chén trước là tặng, nếu muốn uống nữa, vậy tiểu chất cũng không còn đủ rượu để tặng nữa rồi!"


"Rượu này quả thực là hảo tửu, bất quá cũng không đến cái giá một vạn lượng một chén chứ?" Hai mắt Độc Cô Vô Địch tham lam nhìn bình rượu, trong đầu lão có một loại dục vọng muốn xông lên đoạt bình rượu kia, thế nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thừa nhận.

Nói đùa! Đây chính là vấn đề lớn a! Nếu mình thừa nhận chén rượu này đáng giá một vạn lượng bạc, vậy Độc Cô thế gia sẽ phá sản tại đường tràng rồi.

"Theo ý tứ của Độc Cô đại tướng quân, chẳng lẽ muốn ghi nợ?" Quân Mạc Tà cười lạnh một tiếng nói tiếp: "Hay là Độc Cô gia xông vào nhà Quân gia, tùy ý đập phá, khiến chúng ta mang nhục một phen,.

Cuối cùng thấy nhà ta có rượu ngon liền quay lại mạnh mẽ cướp đoạt, hay coi hết thảy những lời này đều là lời ngoài miệng, tựa như quá khứ? Cho nên định bỏ đi? Quân gia ta ngay cả điểm mặt mũi ấy cũng không có hay sao? Há có thể để cho người của Độc Cô các người khi dễ?"


"Những lời này của tiểu tử ngươi, cũng đâu phải là do ta nói như thế!" Độc Cô Vô Địch nhảy dựng lên, tội danh này quá lớn a, coi như là Độc Cô Vô Địch đại tướng quân cũng không gánh nổi!

"Nếu không phải như vậy, vậy thì là cái khác, Độc Cô đại tướng quân cho rằng Độc Cô thế gia nên bồi thường cho nhà ta như thế nào đây?" Quân Mạc Tà dẫn dắt từng bước một.

"Đương nhiên là sẽ bồi thường rồi! Độc Cô thế gia chúng ta tuy nhiên..."

"Như vậy thì tốt rồi. Vậy là tổng cộng bạch ngân một ngàn năm trăm lượng." Quân Mạc Tà cắt đứt lời lão, cười gian xảo nói.

"Rác rưởi, hỗn đản!" Độc Cô Vô Địch trợn mắt há mồm, lão lắc đầu ba lượ...tMột người dày dặn kinh nghiệm chiến trường như lão cũng phải ngẩn ngơ hồi lâu mới nghẹn lời nói: "Ngươi không nên ép người mua rượu nha. Sao ta có thể biết được rượu này nhất định là một vạn lượng? Đây chẳng phải là chiếm tiện nghi của nhà ta sao? Chỉ vì rượu của ngươi cho nên ngươi có thể đẩy giá lên trời, nếu ta mà chấp nhận thì còn đạo lý gì nữa!"

"Dựa theo ý tứ của Độc Cô đại tướng quân là muốn ta đem bình rượu này ra ngoài bán được giá bao nhiêu, sau đó ngài sẽ trả như vậy?" Quân Mạc Tà hỏi.

"Không sai! Không sai! Đúng là ta có ý đó, ngươi có thể đem một vò rượu giống như vậy đem ra ngoài bán, nếu mọi ngươi tán thành, vậy Độc Cô Vô Địch ta tất nhiên sẽ cam chịu rồi!"

Độc Cô Vô Địch đắc ý cười, rốt cuộc cũng tìm ra được biện pháp trị tiểu tử này, rượu của ngươi quả thực là cực phẩm không phải bàn, thế nhưng giá một bình cũng chỉ đến 182 lượng bạc là cùng, mặc dù đó cũng không phải là con số nhỏ, thế nhưng vẫn không là gì so với cái giá bạch ngân 1500 vạn lạng!

"Được! Một lời đã định! Nhưng ta nói trước Độc Cô gia các ngươi không được nuốt lời, không được phép tìm ta gây phiền phức!" Quân Mạc Tà nhất thời đập bàn nói.

"Được! Nhưng mà, phải trong vòng ba tháng! Trong khoảng thời gian này, tiểu tử ngươi nếu như động đến nữ nhi ta, lão tử sẽ tới hỏi tội ngươi!" Độc Cô Vô Địch lầm bầm hai tiếng, nhìn lại khuôn mặt bóng như gạo của tên tiểu tử trước mắt này,

Trong lòng lão đang nghĩ tới một gian kế, liền nói: "Nếu nhà ngươi không bán được với cái giá 2500 lượng, sau này hảo tửu nhà Độc Cô gia chúng ta phải do ngươi cung ứng! Thế nào? Đây chính là một lần đánh cuộc, ngươi có dám hay không?"

Dừng lại hồi lâu, rốt cuộc Độc Cô đại tướng quân cũng lộ ra ý đồ.

"Ta đối với loại rượu này có mười phần tự tin, cho nên một lời đã định! Nhưng ngươi cũng phải quản chặt nữ nhi của mình đó, nếu nàng tới tìm ta, ta cũng không chịu trách nhiệm với chuyện phát sinh sau đó đâu!" Quân Mạc Tà hừ lạnh hai tiếng nói.

Trong lòng hắn thầm nghĩ, Độc Cô gia các ngươi cứ chuẩn bị một núi nợ đi! Đúng là nhà trâu! Đừng nói là một vạn lượng, cho dù nhiều hơn nữa cũng không thành vấn đề, chờ mà khóc đi!

Quân Mạc Tà điều một chiếc xe ngựa tới, Độc Cô Vô Địch liền ra lệnh một tiếng, đám tướng sĩ liền tiến tới nâng bảy huynh đệ như con lợn chết ném lên xe, Độc Cô đại tướng quân cẩn thận bước đi.

Thật sự là thiên phẩm mĩ tửu a, tiểu tử này cũng quá keo kiệt đi, vừa rồi chỉ rót được một chén nhỏ. Quân Mạc Tà nhìn lão rời đi, hắn cười cười sau đó quay về phòng, vuốt cằm trầm tư, Quân gia hiện giờ quá yếu, bản thân mặc dù dùng dược khiến huyền khí của tam thúc tăng lên đến cấp thiên huyền, thế nhưng cũng chỉ là sơ cấp. Phỏng chừng với thực lực bây giờ, còn chưa thể đấu lại với Thịnh Bảo Đường...Hoặc là cũng khiến thực lực của gia gia tăng lên một bậc, chẳng phải trong tay mình còn có một viên cửu giai huyền đan sao? Vừa lúc nên dùng, nến lợi dụng tốt hẳn là có thể đem thực lực gia gia tăng lên tới chí tôn thần huyền trung giai! Bất quá viên đan dược kia dùng như thế nào đây? Bản thân mình cũng không rõ nữa.

Rốt cuộc vấn đề này làm sao giải quyết, trong lòng Quân Mạc Tà suy nghĩ hồi lâu, hắn đã từng nghĩ vô số lần muốn tung tin tức này ra đê hấp dẫn cường giả trên đại lục tới, nhưng thủy chung vẫn kiềm chế được suy nghĩ này.

Phải nói là một viên cửu cấp huyền đan đã là tuyệt đối đủ rồi, tin là ngay cả chí tôn thần huyền cao thủ cũng bị động tâm, hoặc nói, chỉ cần người có đủ thực lực để cướp, sẽ không có người nào không động tâm cả!

Thế nhưng làm như vậy chả khác nào như chơi với lửa, mà tình hình trước mắt, nếu như thất bại Quân gia sẽ không thể nào gượng dậy được nữa.

Cho dù trước mắt Quân gia có hai vị thiên huyền cao thủ cũng không thể đùa kiểu này được!

Sự thật chính là tàn khốc như vậy, thiên huyền cao thủ giống như người đã tiến nhập tới đỉnh phong trên thế giới này, nhưng khi càng đứng trên cao, con người lại càng cảm thấy vô lực!

Lãng thổ của Thiên Hương quốc không thể nói là nhỏ, thế nhưng so với cả đại lục cũng chỉ được xếp thứ mười một, cho dù là như vậy thế nhưng lại là nơi tàng long ngọa hổ, cường giả như mây! Mặc dù cường giả hiện thân cũng không nhiều, thế nhưng Quân Mạc Tà biết số lượng cường giả ẩn thân lại rất nhiều, đều giấu thân nơi núi rừng sâu thẳm! Gia gia, tam thúc thực lực mặc dù không kém, thế nhưng lại không đủ dùng!

Hắn tin tưởng một khi phong vân tụ hội, sẽ diễn ra một tràng long hổ tranh phong!

Mà chính mình trong tay lại nắm giữ cửu cấp huyền đan, đó là một miếng mồi hấp dẫn nhất!

Vô luận là thiên huyền hay là chí tôn thần huyền, không người nào mà không muốn có một đồ vật tốt cả, mà nếu như tin này được truyền ra ngoài, lập tức sẽ dẫn cường giả tới, lúc đó máu tanh sẽ nhuộm đỏ khắp nơi!

Đến lúc đó chỉ cần sơ sẩy một chút, đừng nói là Quân gia, mà ngay cả Thiên Hương quốc cũng bị san phẳng, chuyện này không phải là không có khả năng!

Nhưng nếu không dụ những người này đến, vậy mình sao có thể đoạt được phương pháp dùng viên cửu phẩm huyền đan này? Thực lực Quân gia làm sao để đề tăng? Chẳng lẽ cứ giấu trong bảo khố, không dùng đến, điều này quá làm khó người rồi!

Quân Mạc Tà cau mày tự hỏi hồi lâu, thủy chung vẫn chưa đưa ra được lựa chọn, cứ giữ bên người, hay là mạo hiểm một phen đây? Hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời, không khỏi nhớ tới kiếp trước của mình, một người cô độc đi khắp thế giới, tiếu ngạo tứ hải, không có chỗ nào có thể ngăn bước chân của mình! Nhưng bây giờ thì thế nào đây, đụng chuyện là bó tay bó chân?

Nghĩ tới đây, một cỗ khí tức cuồng ngạo từ trong tâm bắn ra, nhịn không được cười dài một tiếng, trong lòng hắn lập tức đưa ra quyết định!

Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con?

Ngay cả vì quyết đinh ngày hôm nay mà dẫn tới bao nhiêu cường giả thần huyền tới, ta cũng đâu có gì phải sợ?

Một điều này cũng không đơn giản là chuyện huyền khí, mà chính là một đợt khảo hạch trí tuệ của mọi người!

Tâm kế của Tà Quân còn sợ ai nữa?

Ngay cả thần huyền như mây, ta cũng có thủ đoạn để ứng phó!

Quân Mạc Tà bình tĩnh hạ quyết tâm, rốt cuộc khóe miệng cũng nở một nụ cười mỉm, hắn lại theo thói quen đưa tay phải lên xoa cằm.

Nếu như là huynh đệ kiếp trước của hắn thấy động tác, vẻ mặt bây giờ của hắn, sợ rằng ngay lập tức sẽ chạy trốn thật xa. Bởi vì thái độ này chứng tỏ hắn sẽ làm ra chuyện động trời. Không, phải nói là một quyết định điên cuồng, hơn nữa quyết định này vô luận là thành hay bại đều khiến cả thế giới oánh động!

Hắn nhìn qua khe cửa, bầu trời đã dần ngả về tây, hoàng hôn buông xuống.

Nhưng Nhi nhẹ nhàng tiến vào, bẩm báo: "Thiếu gia, lão thái gia mời ngài đến dùng cơm."

Quân Mạc Tà ừ một tiếng.

"Gia gia hôm nay sao lại cao hứng vậy nhỉ? Chẳng lẽ là có chuyện vui?" Nhìn vẻ mặt Quân Chiến Thiên lão gia tử có chút hả hê cùng nét vui mừng khôn tả, Quân Mạc Tà không khỏi hỏi thầm một câu.

"Khiến ta cười chết mất, cái lão vương bát đản kia, cũng không biết từ nơi nào kiếm được phương thuốc cổ truyền, nói là từ ngọc san hô dưới đáy biển có thể trị khỏi thương thế trong đan điền, đê cháu hắn bỏ ra một cái giá trên trời năm trăm linh hai vạn để mua về dùng luyện công, phụ công gì đó, kết quả ngươi đoán thế nào?" Quân lão gia cười đến nỗi híp con mắt lại, cả người run rẩy từng hồi.

"Sao vậy ạ? Chẳng lẽ là hàng giả? Là một phế vật không dùng được?" Quân Mạc Tà thấy lão nói thế liền hỏi lại.

Ừm, bây giờ lão gia tử muốn thổi phồng chuyện này lên, mà tam thúc ở bên cạnh cũng không nói gì.

"Oa ha ha ha." Quân lão gia tử một tay vỗ bàn, một tay vỗ đùi, cười đến nỗi nước mắt cũng chảy ra, nói: "Không, không phải là phế vậy, mà đúng là hàng thật, rất thật, dùng rất tốt! Ha ha. Kết quả, kết quả, mau đem rượu đến đây cho lão nhân gia, nếu không ta cười đến chết mất." Sau khi lão gia tử uống một ngụm rượu, liền thở ra một hơi nói tiếp: "Nghe nói là đang tới thời khắc mấu chốt, đan dược thần kỳ chữa thương ngọc san hô cư nhiên nổ mạnh một tiếng! Thật sự là quá tốt mà! Oa ha ha ha."

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 2: Thiên Hương phong vân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status