Dị thế tà quân

Chương 130: Ta chính là lưu manh

Phương lão nhân là người sắc sảo, lão nhận ra được rằng Quân Mạc Tà mỗi lần ngắt ngang câu chuyện đều lựa chọn thời cơ thích hợp, đều đúng vào lúc mọi người nói về thực lực của Quân Gia hay tỏ ý mời chào, hoặc hỏi những câu Quân Mạc Tà không thể trả lời, hắn sẽ giả vờ nói ẩu nói tả, nói toàn chuyện làm người nghe muốn buồn nôn, sau đó vờ vịt lướt qua những chuyện đó.

Tuy là một tên công tử quần là áo lượt, nhưng đúng là không thể xem thường, thật là thú vị". Phương Bác Văn lắc đầu thầm nghĩ, xem ra hôm nay Nhị hoàng tử có lẽ tay phải chịu cảnh tay không mà quay về rồi. Bất quá, Quân Mạc Tà làm như vậy, rốt cuộc là trong nhà dặn dò hay là bản thân hắn tự mình quyết định? Điều này cần phải suy nghĩ thật kỹ.

Tuy nhiên, theo tình hình hiện tại, Quân gia không theo về phía mình cũng không quan trọng lắm, quan trọng là Quân gia cũng không theo hai vị hoàng tử kia là được.

"
Hehehe, Nhị vương gia, hôm nay, ngoại trừ việc uống rượu, còn có tiết mục khác không? Uống rượu không thì đã hết hứng, có phải hay không nên đổi tiết mục!" Quân Mạc Tà trưng ra bộ mặt cười cợt hèn mọn, khiến mọi người hận không thể đạp vào mặt hắn vài đạp.

Mà làm cho mọi người phản cảm nhất chính là từ lúc gặp mặt đến bây giờ, hắn đã thay đổi cách xưng hô với Nhị hoàng tử ba lần "
Nhị Hoàng Tử", "Nhị Điện Hạ", rồi "Nhị Vương Gia". Thực sự là khiến mọi người khó chịu đến cùng cực.

Thật ra Nhị hoàng tử vốn đã an bài tiết mục khác, nhưng nhìn thấy thái độ Quân Mạc Tà như thế, Nhị Hoàng Tử đã quyết định hủy bỏ luôn, muốn hắn rời đi càng sớm càng tốt. Chỉ trong thời gian chưa tới một bữa cơm, hắn đã bị Quân Mạc Tà chọc tức thiếu chút nữa là hộc máu đương trường, lại phải cố gắng đè nén, trong lòng khinh bỉ Quân Mạc Tà đến mức không thể khinh bỉ hơn nữa.

Thấy mọi người cố gắng thuyết phục không thành công,cuối cùng cũng buông tha mình, Quân Mạc Tà âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn đứng lên, nghiêng ngả bước tới phía rèm che, nơi Nguyệt Nhi cô nương đang đánh đàn, mục đích lớn nhất khiến Quân Mạc Tà tới đây chính là nàng, làm sao có thể dễ dàng buông tha?

Tiểu nha đầu, ngươi nghĩ ngươi là ai mà mở miệng ra nói sẽ tiêu diệt Quân gia?

Nhớ lại đêm hôm đó, Nguyệt Nhi này thể hiện hận thù đến khắc cốt ghi tâm đối với Quân gia, trong lòng Quân Mạc Tà đối với cô gái này rất đề phòng. Cô gái này dám trà trộn vào chốn phong trần, chứng tỏ rất thông minh, mà tu vi cũng không kém. Bề ngoài có vẻ như dựa dẫm vào Nhị Hoàng Tử, nhưng thật ra cũng không thực sự toàn tâm toàn ý với Nhị Hoàng Tử.

Một cô gái thanh lâu dưới sự theo đuổi của một vị hoàng tử mà có thể giữ được sự trong sạch sao? Nói ra nghe có vẻ buồn cười, tuy nhiên, từ đó có thể nhận ra ý đồ của cô gái này thật sự không nhỏ.

Quân Mạc Tà đương nhiên nghi ngờ cô gái này có ý đồ không tốt, thậm hắn còn hoài nghi đằng sau cô gái này có một thần bí thế lực chống lưng! Vì thế, hôm nay hắn sẽ không làm ra loại chuyện đả thảo kinh xà.

Phải để mục tiêu từ từ lộ ra mới được. Hiện giờ phải nhẫn nại đối với địch nhân âm thầm trốn trong bóng tối. Thực lực của Quân gia bây giờ vẫn đang từ từ phát triển, nói chung phải có một cái mục tiêu thì mới có thể phát triển nhanh hơn được.

Nếu cứ để nàng ta âm thầm dò xét Quân gia không ngừng thì Quân gia sẽ rơi vào thế bị động. Tuy nhiên, nếu trực tiếp giết nàng, cuối cùng sẽ chặt đứt manh mối, làm cho địch nhân hoàn toàn biến mất thì tình thế càng bất lợi hơn.

"
Nguyệt Nhi cô nương cơ thể thật là đầy đặn nha hehehe…" Quân Mạc Tà không thèm che dấu bộ dạng mê say háo sắc, nhìn chằm chằm Nguyệt Nhi, sau đó lại đem ánh mắt dán chặt vào bộ ngực sữa cao vút của nàng ta mà đánh giá.

Nguyệt nhi lập tức cảm thấy cả cơ thể giống như bị một đôi bàn tay to vô hình đang sờ mó vuốt ve nên cảm thấy vô cùng khó chịu. Nàng lạnh lùng nhìn hắn nói:"
Quân công tử, xin công tử hãy tự trọng."

"
Không không, bản công tử không có nặng, ưu điểm duy nhất của ta là thân nhẹ như chim yến, tên mập mạp Đường Nguyên kia mới nặng (tự trọng cũng có nghĩa là nặng ^^!)" Quân Mạc Tà cười dê, vén rèm che tiến vào.

"
Quân công tử, Nguyệt Nhi mặc dù là người của thanh lâu, nhưng ta chỉ bán nghệ không bán thân, mong công tử thông cảm!" Nguyệt Nhi lạnh lùng nói.

"
Hehehe, ta làm xong với cô nương rồi ta cũng không trả tiền, như vậy cũng tính là không bán thân đúng không? Đa tạ cô nương đã có ý tốt nhắc nhở ta" Quân tam thiếu mặt dày tiếp tục tiến tới.

Lúc này, ai cũng nhìn ta được tên công tử quần là áo lượt Quân Mạc Tà này đã chấm trúng Nguyệt Nhi cô nương, thậm chí là tính Bá Vương ngạnh thương cung ( hấp diêm ^^!), đối với tên phá gia chi tử Quân thiếu gia tiếng xấu lan xa thì chuyện này cũng chẳng có gì lạ.

Tuy nhiên, vấn đề lớn nhất bây giờ là: Nguyệt Nhi cô nương là ai? Chính là người được chủ yến hội lần này là Nhị Hoàng Tử điện hạ xem như người trong nhà! Trong khi Quân Mạc Tà làm như không biết chuyện này, mà Nhị Hoàng Tử thì không thể công khai.

Thật là chuyện lớn mà!

Mọi người ai cũng không ngờ, chỉ vì ăn một bữa cơm với Quân tam công tử, một người không chung chí hướng lại xảy ra chuyện như thế này. Như thế này mà gọi là con cháu quý tộc sao?

Nếu Nguyệt Nhi mạnh mẽ cự tuyệt tên công tử này, chỉ e là sẽ bị hắn trả thù. Đây chỉ là một cái thanh lâu bình thường, làm sao chịu nổi con giận của Quân gia. Tuy nhiên, nếu không cự tuyệt, chẳng lẽ nàng nhượng bộ cho tên hỗn đãn này chiếm tiện nghi của mình? Hiện giờ, Quân tam thiếu đã bị lửa dục thiêu đốt rồi.

Mọi người chỉ biết giương mắt nhìn nhau, chẳng biết phải làm sao.

Nhị Hoàng Tử mặt xám xịt nói: "
Tam thiếu, Nguyệt Nhi cô nương cũng là một người có danh tiếng, từ xưa tới nay trong sạch thanh cao, ta và tam thiếu hôm nay lần đầu tiên gặp mặt, có thể xem như là chuyện tốt, không nên làm khó cô nương này mà làm mất vui". Nhị Hoàng Tử đã thay đổi cách xưng hô, từ "hiền đệ" thành "tam thiếu".

"
Khó xử? Như thế nào gọi là khó xử? Thanh lâu mở cửa ra buôn bán, làm chó gì có cái gọi là thanh cao? Ha ha ha, nói như thế, nếu ta không "khó xử"thì nàng lấy tiền đâu ra mà ăn mà uống? Đây là ta chiếu cố đến đường làm ăn của nàng thôi. Lúc nãy chính người đẹp nói là không bán thân để khiêu khích bổn thiếu gia, nếu ta bỏ qua, chẳng khác nào cô phụ tấm chân tình của nàng ta?"

Quân Mạc Tà rõ ràng là đã say rượu, ai nói gì cũng không nghe, hứng thú nhìn chăm chú Nguyệt Nhi đang phía bên trong rèm che, trưng ra vẻ mặt t*ng trùng thượng não.

Nguyệt Nhi cô nương trừng mắt nhìn, ngực phập phồng tức giận nói: "
Quân công tử, ta chỉ là một nữ tử, mong Quân công tử còn có một chút khí phách quân tử."

"
Khí phách quân tử? Ha ha ha, ở đây là thanh lâu nha! Cô có biết thanh lâu có ý nghĩa gì không? Chính là nơi ăn chơi trác táng cô có hiểu không? Cô muốn tìm quân tử bên trong thanh lâu này? Thật sự là chết vì cười, thanh lâu chính là nơi để cho lưu manh đùa giỡn, mà bản công tử từ trước tới giờ chưa bao giờ nhận mình là quân tử cả, ta là một tên lưu manh thì đã sao?"

Nguyệt Nhi tứ giận đến nghiến răng nghiến lợi, cơ hồ không kềm được tức giận mà ngay lập tức giết chết tên công tử ăn chơi trác táng này. Thật sự là đáng hận, với "
đức hạnh" của tên chó má nhà ngươi, cho dù nam nhân trên thế giới này chết sạch ta cũng không thèm nhìn tới ngươi. Lúc này, nàng ta nhìn ra ngoài tấm rèm che, nhìn thấy Nhị hoàng tử mặt mày xanh lét đang nhìn mình, nàng liển nãy ra một kế.

"
Xin Nhị gia cứu ta!" Nguyệt Nhi cô nương hoảng sợ từ trong màn che hướn về Nhị hoàng tử mà chạy tới. Cước bộ mặc dù hơi loạng choạng, nhưng tốc độ không ngờ là vô cùng nhanh, tin rằng dù cho là cao thủ tu vi cửu phẩm đỉnh phong cũng không theo kịp nàng.

Tuy nhiên, nàng không ngờ tốc độ của Quân Mạc Tà cũng đột nhiên tăng lên, chỉ lắc thân một cái, hai tay mở rộng, đã ôm gọn thân thể mềm mại của nàng vào lòng ngực mình, miệng hắn thì ha ha cười, tay thì không ngừng vuốt ve mò mẫm trên bộ ngực cao vút của Ngọc Nhi cô nương, hắn dùng sức bóp bóp vài cái rồi cười gian: "
Phụ nữ đúng là khẩu thị tâm phi mà, ngoài miệng thì la hét không thèm, còn người thì nhảy vào lồng ngực chủ động yêu thương, thật là doạ người mà, người đẹp cứ yên tâm, nơi đây toàn là người nhà, nàng không cần giả bộ thẹn thùng đâu."

Nguyệt Nhi cô nương hoàn toàn bất ngờ, nàng không ngờ một người như Quân Mạc Tà, huyền khí nghe đồn đã bị phế đi lại có thể bắt được mình. Nên biết, khi nàng lắc mmình chuyển thân, nhìn thì có vẻ bình thương nhưng trên thực tế, nàng đã dùng tới thân pháp cao nhất của nàng. Tuy nhiên, Quân Mạc Tà như con sâu trong bụng nàng, không ngờ trước khi nàng nghiêng mình bỏ chạy, hắn đã bước tới chờ sẵn chỗ nàng sẽ tiến tới, trong mắt những người đang nhìn thì có vẻ như chính nàng ta chủ động nhảy vào lồng ngực Quân Mạc Tà mà mong chờ được yêu thương.

Chẳng lẽ là trùng hợp? Nếu như thế thì quá hi hữu.

Nguyệt Nhi cô nương cảm thấy rõ ràng hai tay của Quân Mạc Tà rờ rẫm toàn thân mình, nàng vô cùng xấu hổ, máu nóng xông lên não, giận dữ đến mức cơ hồ muốn ngất đi.

Mọi người nhìn nhau biến sắc, trước mặt mọi người, nhất là trước mặt một vị hoàng tử, tên này không ngờ dám ngang nhiên dâm loạn nữ tử? Đây la loại hành động bỉ ổi gì? Cho dù nơi này là thanh lâu, hành động này của Quân đại thiếu gia cũng rất quá đáng.

"
Quân Mạc Tà! Mau buông Nguyệt Nhi cô nương ra!" Thành Đức Thao hét lớn xông tới.

Nguyệt Nhi cô nương lúc này cố gắng thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Quân Mạc Tà, trong mắt bừng bừng lửa giận và xấu hổ, không cần suy nghĩ vung tay tát thẳng vào mặt Quân Mạc Tà.

Nàng ta suy nghĩ với tu vi của chính mình, Quân Mạc Tà chỉ là một tên vô dụng không có huyền khí thì dù hắn muốn tránh cũng tránh không được. Dù sao cũng phải trả mối hận này.

"
Bốp!" một tiếng vang lên, mọi người ngây như phỗng.

Cái tát của Nguyệt Nhi cô nương vung ra chưa kịp tới mặt của Quân Bảo Kiếm, ngược lại trên mặt nàng đã ăn một cái tát. Ngay lập tức, trên khuôn mặt trắng nõn mịn màn của nàng hiện ra năm dấu tay đỏ rực, dù lấy mắt thường nhìn cũng thấy được nơi đó từ từ sưng to lên, tóc tai nàng cũng rối tung bung xõa. Trong thời khắc ấy, nàng ta cũng không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ biết ngây người ra.

"
Con kỹ nữ ngu xuẩn này, chỉ được cái mồm miệng xoen xoét, bán thân thì không bán thân, đến sờ cũng không được sờ, vậy ngươi làm kỹ nữ làm cái chó gì? Đúng là không có đạo đức nghề nghiệp! Không ngờ còn dám ra tay đánh ta? Muốn làm phản hả?"

Quân Mạc Tà tức giận mắng to, còn muốn tiếp tục tiến tới vung chân đạp mấy đạp, ngay lập tức Thành Đức Phủng liền tiến tới ngăn lại: "
Quân tam công tử, nàng ta chỉ là một nữ tử thanh lâu, cần gì phải vì nàng mà tức giận?" Thành Đức Phủng mặt có chút không vừa lòng, hắn tuy ngoài miệng khuyên can, nhưng trong lòng đã cực kỳ căm ghét Quân Mạc Tà, chỉ hận không thể ra tay đập chết thứ cặn bã trước mặt.

"
Cút ngay! Hôm nay bổn lão gia nhất định sẽ đập chết con kỹ nữ này! Dám làm bộ thanh cao trước mặt lão gia sao, đúng là không biết sống chết là gì mà!" Quân Mạc Tà lửa giận bừng bừng quát.

"
Quân Mạc Tà, ngươi nên hiểu rõ ràng, yến tiệc hôm nay là do Nhị điện hạ tổ chức, người còn đang ngồi đây, chẵng lẽ ngươi muốn làm mất mặt Nhị điện hạ?" Thành Đức Thao trừng mắt nhìn hắn.

"
Thật là kỳ quái nha, ta muốn trị con kỹ nữ này thì liên quan gì tới mặt mũi của Nhị điện hạ?

Ý của Thành Đức Thao nhà ngươi là con nhỏ tiện nhân này dám trước mặt ta giả bộ thanh cao là do Nhị hoàng tử sai nó làm sao?" Quân Mạc Tà quay lại quát vào mặt.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 2: Thiên Hương phong vân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status