Dị thế tà quân

Chương 197: Lăng mộ của Vô Hối

Dịch Giả

Mồ hôi lạnh trên đầu Quân Mạc Tà từ từ nhỏ xuống, rầu rĩ miễn cưỡng cười nói: "Tam thúc, tình báo của người đúng thật giăng như võng a, thật cường đại, không phải lúc đó người cũng xuất hiện đó chứ!"

"Địa giới nhiều cường giả điên phong xuất hiện như vậy, ta đi xem náo nhiệt thì có gì lạ!" Quân Vô Ý tức giận quát lớn một tiếng, nói: "Việc này dù sao cũng chính là một đại sự phát sinh trên đất của Thiên Hương quốc chúng ta, sớm đã kinh động đến bệ hạ, người đã hạ lệnh tra rõ chuyện này, ta nếu không biết, vậy Quân gia chúng ta đây quả là quá dốt nát rồi."

Hai mắt hắn sáng quắc nhìn Quân Mạc Tà, nói: "Những điều này đều không trọng yếu, điều trọng yếu, cũng chính là điều ta muốn biết là, vị cầm huyền đan xuất hiện, không biết trời cao đất rộng, làm việc vô liêm sỉ cực kỳ, chính là người hắc y che mặt tiểu Vương Bát Đản kia là ai?!"

"Ách, hẳn là một vị tiền bối cao nhân trong truyền thuyết chăng! Cao nhân như thế, há điệt có thể biết được, có khi là Chí Tôn Thần Huyền Vân Biệt Trần cũng không biết chừng, người khác há lại có khí độ xuất trần như vậy!" Quân Mạc Tà trịnh trọng nghiêm túc nói.

"Rất xuất trần sao?" Nét mặt của Quân Vô Ý lúc này giống như một tòa núi lửa sắp bộc phát, nói: "Mấy ngày trước ta mới cho ngươi một khỏa lục giai huyền đan, hiện tại lấy viên huyền đan này ra cho ta nhìn một chút coi."

Huyền đan hiện tại đang ở trong ngực Hạc Trùng Tiêu, lấy ra thế quái nào được? Thật sự là không cho ta đường sống mà.

A!

"Ách, chính là lục giai huyền đan đó sao." Nhãn châu Quân Mạc Tà xoay động, nói: "Bị mất rồi."

"Ném đi rất tốt, không phải là ném cho thiên phạt chi vương sao?" Quân Vô Ý chậm rãi gật đầu nói: "Rất tốt, rất cường đại, từ lúc ngươi tỉnh lại tới giờ, lão tử hỏi ngươi một đống vấn đề, ngươi trả lại cho lão tử tám đống lời nói dối. Quân Mạc Tà, Quân tam thiếu gia ngươi lớn lên đúng là có tiền đồ."

"Tuy ta không biết ngươi dựa vào cái gì mà có thể nắm chắc như vậy, thế nhưng bằng với thủ đoạn thoát thân của ngươi, lại càng không biết ngươi làm sao lừa những người kia; ta biết ngươi nói láo chính là không muốn ta lo lắng, thế nhưng." Quân Vô Ý chậm rãi nói, ngữ khí vô cùng bình tĩnh.

Quân Mạc Tà nghe vậy, trái tim bình bịch đập. Hắn vội vã xô chăn lên, muốn xuống giường, nói: "Tam thúc, điệt có chút mắc tiểu, không chịu được nữa rồi."

"Nhịn xuống cho lão tử! Nếu không nhịn được thì tiểu trong quần, trong chăn cũng được!" Quân Vô Ý rống to một tiếng. Quân Mạc Tà sầu khổ ngoan ngoãn không dám động. Quân tam gia lúc này mới tiếp tục nói: "Ta sẽ trừng trị ngươi theo gia pháp."

Quản Thanh Hàn giờ phút này đang tại nội viện lo lắng đi tới đi lui, vừa nghe được chuyện Quân Mạc Tà đã tỉnh lại, đang định tiến vào, thế nhưng lại thấy Tam thúc tiến vào trước. Tuy Quân tam thiếu gia chính là tiểu thúc tử, thế nhưng dù sao cũng là phòng ngủ của một thanh niên nam tử, Quản Thanh Hàn tự nhiên xấu hổ không dám tùy tiện xông vào, đành phải ở bên ngoài chờ. Đi tới đi lui đột nhiên nghe thấy tiếng gào trong phòng truyền ra. Nàng không khỏi xiết chặt nắm tay, nghĩ: Tam thúc bạo nộ rồi, cái tên gia hỏa này không phải là làm chuyện xằng bậy gì chứ, sao lại làm cho Tam thúc giận giữ lớn như vậy?

Chính là lúc trong lòng nàng đang lo lắng!

"Rầm!" Một đoàn bóng trắng từ trong phòng bay ra, Quản Thanh Hàn cơ hồ là vô ý thức đón lấy, lại bị xung lực mãnh liệt làm cho lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã, đồng thời tiếp được thân thể này, ép vào khuôn ngực mình, người nọ còn kêu thảm một tiếng: "Tam thúc, nhẹ tay thôi a!"

Thì ra là Quân đại thiếu gia!

Quản Thanh Hàn "A" Một tiếng kinh hãi, bàn tay sờ trúng hạ thân hắn, nàng đỏ bừng cả khuôn mặt.

Quân Mạc Tà bị Quân tam gia một cước đạp bay, ngoài miệng tuy hô to gọi nhỏ, thế nhưng thân thể trên không trung đã điểu chỉnh thật tốt tư thế, tuyệt đối mười phần nắm chắc có thể đẹp mắt rơi xuống đất; sao biết thoáng cái lọt vào ngực một nữ tử nhuyễn ngọc ôn hương a, hắn sợ hãi định mở miệng kêu lên, lại ngửi thấy một mùi thơm xông lên mũi, cảm giác mềm mại như xuyên qua lớp vải, khiến hắn có cảm giác mình lập tức bắn ngượi lại.

Nhịn không được toàn thân một hồi sảng khoái. Đang muốn hảo hảo mà hưởng thụ lại bị ném ra ngoài.

Lần này đúng thật là không kịp đề phòng chỉnh tư thế, tư thế lúc này chính là rơi tự do, cho nên cái mặt trực tiếp hôn lên mặt đất, thiếu chút nữa răng môi lẫn lộn. Tiếp đó Quân tam gia nhảy ra khỏi phòng, không tránh khỏi một trận rầm, bịch, bốp, chá...t Đánh điên cuồng một trận, quyền đấm cước đá dày đặc như mưa rơi,lại thấy Quản Thanh Hàn ở bên cạnh sắc mặt đỏ bừng kêu lên một tiếng kinh sợ.

Quân tam gia cũng không hỏi han gì, biết là Quản Thanh Hàn ở bên ngoài cũng đã nghe hết, cho nên Quân Vô Ý hoàn toàn không có điểm cố kỵ, buống chân xả quyền.

Quân Mạc Tà một tay ôm đầu, một tay che đũng quần, toàn thân trực tiếp co thành một khối cầu y như bao cát.

Bó tay a, cứ thế mà đáng a! Nếu mãi không hết giận thì làm sao đây? Mỗi một đòn đều hơn một trăm cân đó! Tam thúc ngài không biết thu pháp tùy tâm hay sao!

"Tam thúc...Người, người, đừng đáng, đừng đáng nữa!" Quản Thanh Hàn sốt ruột ra mặt khuyên can.

Lời vừa nói ra rõ ràng trong thanh âm còn xen lẫn vẻ sốt ruột cùng đau lòng. Quân Vô Ý rất bất ngờ ngừng tay, thậm chí Quân Mạc Tà nằm trên mặt đất cũng kinh ngạc mở to hai mắt. Thúc chất hai người vô cùng có ăn ý đồng thời trừng tròng mắt thành chữ o nhìn Quản Thanh Hàn, sau đó nhìn nhau, cùng thấy vẻ không tin trong mắt đối phương.

Khi nào mà Quản Thanh Hàn lại quan tâm đến chuyện chết sống của Quân Mạc Tà vậy?

Chẳng lẽ gặp quỷ, hay cháu dâu, chị dâu bị điên?

Quản Thanh Hàn thấy hai người đang ngơ ngác trơ mắt ếch nhìn mình, hơi suy nghĩ lại liền hiểu ra, lúc trước mình đối xử rất cực đoan với vị tiểu thúc tử này, bây giờ đột nhiên vì hắn cầu tình, khó trách hai người lại có biểu tình như vậy.

Quái lạ.

Thế nhưng tại sao mình lại vì hắn cầu tình?

Quản Thanh Hàn nghĩ đi nghĩ lại. Khuôn mặt trong sánh, nhưng lạnh lùng đỏ lên, đỏ đến tận mang tai, không khỏi giậm mạnh chân, có phần thẹn quá hoá giận, nói: "Điệt, điệt sợ Tam thúc người mệt mỏi thôi, nếu không, người người cứ đáng tiếp đi, đáng chết hắn càng tốt." Nói xong lại cảm thấy trong thanh âm của mình có pha chút làm nũng, không khỏi một hồi bối rối, túng quẫn. Thấy ánh mắt của hai người lại càng nở ra, quả thực có dấu hiệu rách mí mắt. Trái tim bình bịch đập mạnh, nhanh như làn khói biến mất trước mặt hai người. "Ta vừa rồi hẳn là không nhìn lầm chứ? Cũng không có nghe lầm a? Người nọ thật sự là đại tẩu sao?" Quân Mạc Tà gãi gãi đầu. Cong người hai cái liền bật lên. Tư thế này thật sự là rất giống với Lý Tiểu Long a.

"Có vẻ, đúng vậy." Khẩu khí của Quân Vô Ý cũng không có xác định. Đột nhiên lại giận dữ nói: "Ai cho ngươi đứng lên, tưởng ta già rồi à."

Tiếp tục thao luyện đánh đấm: bộp, bịch, chá...t

Thật lâu sau, Quân tam gia có vẻ đắc ý dào dạt lắc lắc cánh tay, nói: "Ngày mai chính là ngày dỗ của phụ thân ngươi, đến lúc đó theo ta tiến đến Từ Đường gia tộc thắp hương, sau đó tới nơi mộ phần của các các tướng sĩ và phụ thân ngươi bái tế. Ngươi phải có trách nhiệm với thế hệ sau của bọn họ, hiểu không?"

Mạc Tà lầm bầm hai tiếng: "Hiểu rồi."

Quân tam gia xoa cổ tay sau đó tiêu sái bước tới ngồi lên xe lắn. Bản thân tự điều chỉnh xe thản nhiên rời đi. Đi tới cửa viện tử mới dừng lại, sau đó quay đầu lại nói: "Chuyện tình về Huyết Hồn sơn trang rốt cuộc là như thế nào!"

Thật sự vẫn chưa xong a, Quân Mạc Tà khóc không ra nước mắt.

Tam gia rời đi.

Sướng! Chỉ có thể nói một từ tam gia cảm thấy rất sướng! Có thể tìm cớ dạy tiểu tử này một lần thật sự là đã nghiền. Tam gia cảm thấy đây mới chính là đoạn thời gian vui vẻ nhất đời mình.

Ngày tiếp theo, bầu trời vẫn còn một mảnh u ám.

Quân Mạc Tà, Quân Vô Ý hai người cùng một cái xe lăn, lặng lẽ đứng nghiêm, nhìn lên một tòa mộ chôn quần áo và di vật có thể dùng hai chữ "Vĩ đại" Để hình dung, nhân tâm hai người đều cảm thấy xúc động dạt dào.

Đây đã sớm vượt qua phạm trù là một nơi mộ phần, có vẻ giống một tòa quân doanh cùng một tòa cung điện hơn, nơi này mang một cỗ khí tức nồng đậm giống như trong cung điện.

Khi đến nơi này, ngay cả Quân Vô Ý cũng phải đi qua tám đạo trạm gác, hai bên chung quanh rõ ràng còn ẩn chứa vô số bẫy rập. Một tòa mộ phần lại có thể được bảo vệ sâm nghiêm như vậy!

Tám cây cột đá to lớn chống lên thẳng lên. Hai bên là hai khối đá lớn đứn sừng sững trước mặt. Bên trên có khắc mấy hàng chữ lớn.

Bên trái là: phong vân thính quân rền vang!

Phía bên phải: thiên địa trung quân tung hoành!

Mặt đất, chính là từng hàng từng hàng đá xang xếp chỉnh tề thành hàng. Hai bên có một đội nhân mã cưỡi ngựa mang thương đều bằng thạch điêu, càng tiến lên phía trước, hai bên, mỗi bên đều có bốn cự hán bằng thạch điêu hùng dũng đứng thẳng. Người người đều là tay đè chuôi kiếm, mắt nhìn thẳng. Tuy là thạch điêu thế nhưng trông thật sự rất sống động. Tất cả đều là lầm lẫm uy phong, khí thế không thể xâm phạm.

"Tám bức thạch điêu này đều dựa vào tướng mạo hình dáng của người thực mà điêu khắc, chính là đám người thị vệ thiếp thân của phụ thân ngươi.Đó chính là nhân nghĩa Bạch y bát tướng; từ khi đại ca bắt đầu gia nhập quân đội, tám người này đã đi theo phục thị rồi, mãi cho tới khi chết trận ở Thiên Quan Lĩnh, đám người cũng không rời một bước!" Quân Vô Ý nhìn lên tám bức tượng đá, trong mắt bắn ra quang mang cảm khái. Ngữ điệu dị thường trầm thấp. Mang theo vẻ hoài niệm da diết.

"Cùng sinh tử, chung vinh hoa, bạch y vệ, quần áo dính máu, nghĩa quán trường hồng tùy vô hối, huyết thấu thiên quan ai như hắn?" Quân Vô Ý trầm thấp ngâm lên, chậm rãi đi tới, ánh mắt lưu luyến chăm chú nhìn thật sâu lên mỗi pho tượng.

Quân Mạc Tà không khỏi nghiêm nghị cung kính, trong lúc bất giác, lưng cũng dựng thẳng lên.

Cả tòa mộ phần rộng rãi này đều rất sạch sẽ, không có một điểm nhiễm bụi, lúc này trời đã cuối thu, vậy mà không có lấy một nửa phiến lá rụng, nửa phần rễ cỏ, thậm chí không có nửa điểm rong rêu.

"Ở đây có người trong quân doang tới phụ trách, trong quân đội có một quy định bất thành văn: Bất luận kẻ nào chỉ cần để cho mộ phần của đại ca nhiễm một điểm tro bụi, chính là tử tội! Cần trảm lập quyết! Mặc dù không phải là quy định rõ ràng, thế nhưng còn nghiêm khắc hơn rất nhiều so với quân pháp! Tuyệt không ngoại lệ, cho nên không có người dám vi phạm, cũng không thể vi phạm!" Quân Vô Ý trầm giọng nói, chậm rãi thôi động xe lăn, một đường tiến lên phía trước.

Quân Mạc Tà yên lặng ở bên cạnh hắn, trong lòng chấn động không thôi, chỉ từ điểm này là có thể nhận ra, trong quân đội cha mình được tôn trọng cỡ nào, hiển nhiên đã được tôn sùng đến mức thần thánh, có lẽ trong lòng đám quân nhân của Thiên Hương,hình tượng bạch y quân suất Quân Vô Hối đã sớm trở thành Thần! Chiến Thần!

Dưới đỉnh điện, tại vị trí chính giữa, có một tòa thạch điêu cao lớn, đứng trên đó là một vị chiến tướng trung niên cưỡi ngựa oai phong, thân hình thẳng tắp. Mày kiếm nhập thần, hai mắt hữu thần sáng ngời, từ hai đầu lông mày toát ra bá khí khiến bá táng kính ngưỡng. hai tay rủ xuống đặt vào chiến kiếm bên hông, tay trái hờ hững nắm cương ngựa, khóe miệng khẽ nhếch nở một nụ cười lãnh khốc mà nghiêm nghị, tựa hồ như non sông ngàn dặm trước mặt đều đặt dưới chân, hàng tỉ sinh linh đều nằm trong lòng bàn tay!

Sau lưng là tấm áo choàng giống như gió thổi nhành liễu, tuy chỉ là một vật phẩm chết được tạc bằng đá, thế nhưng cũng ẩn ẩn một cỗ hùng tráng khí khái quân lâm thiên hạ, phong vân một cõi!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 2: Thiên Hương phong vân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status