Dị thế tà quân

Chương 479: Âm mưu đê tiện!

Biên Tập

Quân Mạc Tà vươn người đứng thẳng lên, trên mặt mang nụ cưởi khẩy. Nhìn chằm chằm Độc Cô Vô Địch nói:

- Không chỉ riêng Độc Cô thế gia, cho dù có là Thiên Vương lão tử. Cũng không được! Mặt mũi vậy ta cấp không nổi, càng không thể cấp!

Độc Cô Vô Địch mấp máy môi mấy lần, khó xử nói:

- Chẳng lẽ không thể? Huống chi Đường công tử cũng không có…

- Thỉnh bá phụ, không cần nói nữa, người cùng tam thúc có giao tình, hơn nữa còn là huynh đệ sinh tử. Ta chỉ hỏi bá phụ một câu, nếu ta ví dụ: Tam thúc Quân Vô Ý cùng với người đi ra ngoài, lại bị người ta âm mưu quẳng xuống hố phân, người sẽ xử lý như thế nào?

Quân Mạc Tà lạnh lùng hỏi.

- ĐC mẹ nó! Thằng nào dám? Lão tử diệt cả nhà của hắn!

Độc Cô Vô Địch giận dữ nói:

Thằng nào dám đối phó tam đệ của ta?

- Vậy bá phụ còn khuyên ta buông tha được sao?

Quân Mạc Tà khó hiểu nhìn hắn, trên mặt mặc dù vẫn lãnh tuấn, nhưng trong lòng có đôi chút khoái ý, Độc Cô đại tướng quân nói vậy thủy chung là có thể giao người.

Độc Cô Vô Địch nhất thời cứng họng, một câu cầu tình cũng không thể nói ra được.

Đặt mình trong hoàn cảnh người khác, trời đất chứng giám, đúng là người đồng quan điểm!

Quân Mạc Tà ánh mắt như lưỡi dao nhìn Hoàng Thư Lưu nói:

- Huống chi, hắn đã làm như vậy, tất nhiên còn có lý do của hắn! Chẳng lẽ bá phụ không muốn biết nguyên nhân sao?

- Không! Không phải ta làm! Vì cái gì các ngươi liền khẳng định là ta làm? Đường Nguyên kia chính mình không cẩn thận rơi xuống hố phân, làm gì có chuyện liên quan tới ta chứ? Vì cái gì các ngươi nhất định đem tội danh này chụp lên đầu ta?

Hoàng Thư Lưu đột nhiên nhẩy dựng lên, nước miếng văng khắp nơi. Hắn biết vô luận là Độc cô gia hay là Quân gia, thậm chí là Đường gia, đều không phải là thứ Hoàng gia nhà mình có thể trêu chọc được.

Nếu quả thực tội danh này gắn lên người, vậy thì tiêu đời nhà ma rồi, thậm chí Hoàng gia nếu động một tí có thể có nguy cơ bị diệt.

Quân Mạc Tà đột nhiên khẽ vươn tay, ấn đầu của hắn xuống. Động tác cũng không nhanh, Hoàng Thư Lưu động thân, thậm chí toàn lực né tránh, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn không tránh thoát.

Trơ mắt nhìn tay phải Quân Mạc Tà ấn lên đầu mình, một cỗ lực lượng to lớn khó có thể kháng cự truyền tới, thân thể muốn di động một chút cũng không thể được.

Ngay sau đó tựa hồ toàn thân mình mỗi phương vị đều không chịu theo sự điều khiển của chính mình, ngay cả mắt cũng không thể nhắm lại, bên tai vang lên âm thanh của Quân Mạc Tà:

- Mở to hai mắt ra, nhìn ta!

Hoàng Thư Lưu không tự chủ được mở to hai con mắt nhìn lại, chỉ thấy nhất thời trước mắt mình xuất hiện một đôi con mắt, đôi con mắt ấy chậm rãi biến thành hai cái hồ sâu không thấy đáy, đột nhiên có loại cảm giác ngất ngây thần chí mơ hồ thật vi diệu, càng ngày càng giống như đang nằm mơ, Hoàng Thư Lưu cố gắng hết sức giãy dụa thoát ra, nhưng đột nhiên phát hiện ra, đôi con mắt tựa như hố sâu không ngờ lại biến thành ánh sao giữa mênh mông thiên không.

Là ngôi sao lộng lẫy nhất, ánh sao chói lòa giữa thiên không!

Những ngôi sao lấp lánh, mà chính mình lại bay giữa thiên không mênh mông, hoàn toàn không có mục tiêu, cũng không có phương hướng.

Đúng lúc này, một âm thanh dị thường ấm áp vang lên. Càng giật mình hơn nữa là xen lẫn còn có thanh âm hòa ái dễ gần, giống như khúc hát du dương ấm áp, làm cho toàn thân mình thể thả lỏng, buông bỏ toàn bộ đề phòng. Thanh âm này đi vào lỗ tai, giống như là thời thơ ấu được nằm trong lòng mẹ ru, thật an toàn thoải mái.

Trên mặt Hoàng Thư Lưu chậm rãi biến đổi, mọi người mặc sức tưởng tượng cũng không thể tin được, nó có vẻ đáng yêu, khao khát còn có chút thoải mái, biểu tình thoát khỏi cảm xúc sầu bi.

"Ngươi tên là gì?" Vẫn là âm thanh ôn nhu ấp áp, giống như làn gió xuân thổi qua rặng liễu, hương hoa bay vào trong mộng, giống như mẫu thân đang nựng yêu, thân nhân vỗ về.

- Hoàng Thư Lưu.

Hoàng Thư Lưu như thoát khỏi kiếp sầu bi, lộ ra vẻ thư thái, yên lòng tươi cười.

- Đêm qua ngươi đã làm gì?

Quân Mạc Tà nhẹ nhàng hỏi. Mọi người Độc Cô thế gia ở bên cạnh hắn đều lộ ra thần sắc hoảng sợ. Thế gian này quả thật có kỳ thuật khủng bố khống chế thần trí con người! Có thể làm cho người ta cam tâm tình nguyện, đem bí mật lớn nhất trong lòng nói ra!

Không thể tưởng tượng được, khó có thể tin!

- Đêm qua…đêm qua…

Hoàng Thư Lưu nguyên bản đang thư thái tươi cười đột nhiên trở nên dữ tợn, có chút đau lòng nói:

- Đêm qua ta ở Độc Cô thế gia nghe nói bọn họ khoản đãi tân nữ tế…

- Oh? Chuyện này có quan hệ gì với ngươi sao? Vậy tiếp theo ngươi làm gì?

Hoàng Thư Lưu biểu tình càng ngày càng thống khổ nói:

- Độc Cô gia tân nữ tế phải là ta, chỉ là ta! Ta đối với Tiểu Nghệ thương nhớ nàng đã sáu năm, suốt sáu năm trời! Hiện giờ nàng rốt cuộc cũng trưởng thành, nhưng cặp mắt không biết nhìn người, đi coi trọng cái tên quần là áo lụa, xú danh cái đồ bỏ đi Quân mạc Tà! Điều này làm sao khiến ta có thể cam tâm được!

Nói gì thì nói, Hoàng gia chúng ta cũng không phải là một gia tộc cường đại, vài năm gần đây liên tục chịu ức hiếp, nếu không có chiêu bài thân thích với Độc Cô thế gia không chừng sớm đã bị người ta tiêu diệt, nếu ta cùng Tiểu Nghệ - haỏ sự có thể an bài, Hoàng gia của ta từ nay về sau vô sự, nếu mà chỉ ỷ vào tiểu cô cô của ta, căn bản không thể cùng Độc Cô gia quan hệ gần gũi thêm được, nhưng nếu ta là nữa tế Độc Cô gia, vậy tình hình đã có thể hoàn toàn khác, tuyệt đối mối quan hệ có thể tiến một bước dài.

Nói tới đây hắn không thể không đắc ý cười hai tiếng.

Mọi người không biết nói gì. Trông mong tới sáu năm, năm nay Độc Cô Tiểu Nghệ mới mười sáu tuổi, nói cách khác lúc ấy Độc Cô Tiểu Nghệ mới có mười tuổi a, thế mà đã nổi tâm tư.

Thật sự là quá sớm a!

- Nghe nói trước đây Độc Cô gia cự tuyệt hoàng thất cầu thân, ta liền lập tức chạy tới đây. Chuẩn bị hướng Độc Cô gia cầu thân, Dù thế nào đi nữa bọn họ cũng không vừa ý đối với cái tên họ Quân quần là áo lụa. Dù nói thế nào. Ta Hoàng Thư Lưu cũng tính là nhân tài thế hệ trẻ. Hai nhà lại có quan hệ thân thích, chỉ cần tiểu cô cô đêm đêm bên gối thổi vào tai dượng vài lời thì sự tình sẽ có triển vọng. Thật sự không ngờ, không những cự tuyệt ta mà cư nhiên còn ngay tại trước mặt ta khoản đãi tân nữ tế.

Mọi người sôi nổi ồ một tiếng, đã hoàn toàn hiểu rõ.

Lúc này Độc Cô Tung Hoành bên kia cũng nhận được tin tức, hùng hùng hổ hổ chậy tới đây, vừa lúc vọt qua. Nghe thấy tiểu tử đó lại nói như vậy, khuôn mặt tức giận đến tím ngắt, muốn một chưởng chụp chết tên này!

Quân Mạc Tà nhẹ nhàng khoát khoát tay, ý bảo không nên hành động thiếu suy nghĩ, tránh gây ra kinh động.

- Vậy lúc bọn họ khoản đãi tân nữ tế thì ngươi làm gì?

Thanh âm Quân Mạc Tà càng ngày càng nhẹ nhàng.

- Làm gì? Ta còn có thể làm gì? Ha ha ha. Ta thật sự chịu không nổi, xa xa chỉ nghe thấy bọn họ kêu to hét lớn uống rượu, làm cho ta ngủ không được. Liền trộm đến xem, ta muốn nhìn xem bộ dạng truyền thuyết của tân nữ tế Độc Cô gia rốt cuộc là bộ dáng gì. Tới cửa liền chứng kiến một đại mập mạp xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra. Chặn ngàng túm chặt ta. Nói, đưa ta đi nhà vệ sinh, đại bàn tử kia xem lão tử là người nào, là gã sai vặt sao? ĐCM tên mập mạp say đến ngay cả ánh mắt cũng nhìn không ra, thật sự cặp mắt chó mù rồi.

- Ta liền hỏi "Các hạ là ai?". Kết quả mập mạp nói: "Lão tử chính là Quân…Quân …Quân…". Ta giận quá, nguyên lai đây là tân nữ tế. Ta còn tưởng rằng Độc Cô Thế gia tìm một nữ tế thật tốt, nguyên lai là một tên béo chết bầm! Cùng ta so sánh, quả thực là còn kém rất xa so với ta, ĐCM nó, có thể nhẫn nhưng không thể chịu nhục!

- Cho nên ngươi liền ra tay?

- Ta liền mang theo hắn đi về phía nhà vệ sinh, vòng vo một hồi. Ta đột nhiên có ý muốn, nếu ta đem vị tân nữ tế này đến hầm cầu, đem vị này đẩy xuống dưới, nói không chừng làm cho hắn sặc mà chết, may mà hắn vận khí tốt, ha ha ha còn chưa chết, nhưng mà hắn cũng thành cái dạng …

Hắn mười phần đắc ý cười to.

- Lấy tính cách Độc Cô thế gia, làm sao có thể để hắn làm nữ tế chứ? Đến lúc đó chẳng phải ta càng có thêm cơ hội quý báu sao?

Hắn ác độc phát ra hai tiếng cười, sắc mặt dữ tợn khủng bố.

Tất cả mọi người thở dài, đây điển hình là tâm địa tiểu nhân a.

- Ta thấy trái phải không người, liền kéo tên mập mạp ghê tởm kia hướng nhà vệ sinh lớn đi đến, mẹ nó fuck, mập mạp chết này cũng thật nặng, thiếu chút nữa đè chết ta, cuối cùng cũng đã tới, thiếu chút nữa ta kiên trì không nổi. Buồn cười là mập mạp vẫn mơ hồ ói ra toàn thân, lại còn cảm ơn ta, ta liền một cước đạp hắn rơi xuống, đáng tiếc hắn cũng không chết chìm, mập mạp chết tiệt này…

Mọi người bây giờ thì đã rõ chuyện gì xảy ra.

- Việc này vốn thần không hay quỷ không biết, nhưng ta lúc đi ra gặp mấy thủ vệ đi nhà vệ sinh, mắt thấy nhưng tránh không kịp, ta liền hô lớn: "Mau tới hỗ trợ a – Quân thiếu gia rơi xuống hầm cầu…"

Nói tới đây, trên mặt hắn lộ ra thần sắc chán nản:

- Kết quả mọi người đến đây lúc sau ta mới biết được, là Đường mập mạp chứ không phải Quân Mạc Tà ăn quả đắng.Suy nghĩ cả nửa ngày hành động lại nhầm lẫn, bất quá Đường mập mạp kia tuy không phải là Quân Mạc Tà, nhưng thân phận cũng không phải nhỏ, không ngờ là công tử của thượng thư bộ hộ, ta đồng dạng trêu vào không nổi, một khi đã bị người biết, thậm chí cả mạng cả Hoàng gia, đều chí nguy. Toàn bộ tâm tư của ta đều uổng phí. Lại chọc vào đại phiền toái này.

Quân Mạc Tà vỗ tay, đưa hắn vào trạng thái hôn mê bất tỉnh. Đứng dậy, lắc đầu cười nói:

- Độc Cô thế gia quả nhiên là có nhân tài ẩn dật a, cư nhiên còn có vị biểu thiếu gia đầy hứa hẹn như vậy. Hai huynh đệ chúng ta ngay tại Độc Cô thế gia, lại có thể gặp ám toán, không biết vụ này có tính là ý định mưu sát không. Chuyện này thật sự là không thể tượng tượng được.

Độc Cô Tung Hoàng phụ tử, tam đại đồng đường nhất thời đỏ mặt tía tai!

Chuyện như vậy phát sinh ở Độc Cô thế gia, quả thực đã khiến cho bọn họ xấu hổ vô cùng! Quân Mạc Tà thanh âm không cao, nhưng như là thanh dao găm nung đỏ đâm vào lục phủ ngũ tạng bọn họ!

Đại thiếu khẩu khí tuy rằng bình thản, nhưng từ ngữ vô cùng sắc bén, vả lại lộ ra vài thành ý, từ ngữ cũng không có phóng đại.

Đây không thể nghi ngờ là điều cự kỳ nhục nhã! Loại chuyện tình hoang đường này, lại phát sinh ở Độc Cô thế gia đặc biệt coi trọng mặt mũi gia tộc, không chỉ vô cùng nhục nhã! Chính khách nhân đến nhà mình, bị người thân thuộc nhà mình đẩy xuống hầm cầu, coi như một nửa âm mưu giết người cũng không quá.

Hơn nữa vị khách nhân này, còn là tôn tử của Đường Vạn Lý công tước Thiên Hương, nhi tử của thượng thư bộ hộ, gia chủ tương lai Đường gia, tài thần mới của kinh thành…

Loại sự tình này nếu quả thật truyền ra ngoài, vậy Độc Cô thế gia từ nay về sau ở Huyền Huyền đại lục xú danh vang lừng rồi! Sau này ai còn dám đến Độc Cô thế gia uống rượu chứ?

- Người đâu! Đem tiểu tử này đi chém, băm thành tương vứt cho chó ăn!

Độc Cô Tung Hoành cuồng nộ hét lớn một tiếng.

- Lập tức phát thư đến Hoàng gia, lão tử muốn bọn hắn cấp cho lời giải thích! Việc này nếu không làm cho lão phu vừa lòng, lão phu lập tức phát binh áo giáp cương đao, cưỡi ngựa dẫm đạp Kim Đông thành! Làm cho Hoàng gia chó gà không tha, một lần tất diệt! Động tâm động mắt đến lão tử ta, xem ai đùa ai nào?

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status