Dị thế tà quân

Chương 775: Ta hiến ngươi một kế có thế diệt được Thánh Giả!

Quân Mạc Tà lẩm bẩm, cũng không có tăng thêm âm thanh nhưng Lý Du Nhiên chợt cảm thấy rùng cả mình trong lòng lãnh khí dâng trào, nhịn không được thân mình giật nảy lên một cái.

Chính là nhìn thấy ánh mắt Quân Mạc Tà liền giật mình, hướng về phía mình nhìn một cái, Lý Du Nhiên đột nhiên hiểu được mình làm như vậy, thật vẫn còn có chút đoán trước được. Hơn nữa, trong lòng còn có chút vui vẻ…

- Hiện tại những người này đi đến nơi nào vậy?

Quân Mạc Tà trầm ngâm một hồi rồi nói:

- Nếu bọn hắn còn trong Vương phủ, ngươi căn bản là không có đảm lượng nói ra lời này.

Lý Du Nhiên toát mồ hôi, nói:

- Người quang minh chính đại không nói tiếng lóng, từ sau cuộc chiến đêm đó, Mộng Huyễn Huyết Hải ba tên Thánh Giả tất cả bị diệt, mà các Thánh Giả khác cũng có mấy người vì bị kiếm khí của Mai Tôn Giả, lôi kiếp thiên uy mà bị thương, bọn họ càng sợ hãi bị huyền thú liều lĩnh trả thù, trạng thái chưa hoàn toàn sung sức bọn họ vị tất có thể toàn mạng, cho nên suốt đêm liền ra khỏi thành! Bây giờ, đã ở nơi nào không rõ!

Trong ánh mắt Lý Du Nhiên, ẩn chứa một tia tự giễu. Bởi vì, khi bọn họ đi khỏi, cũng không có thông tri cho mình, càng không muốn mang mình đi theo. Điều này có thể nói trong mắt trong lòng họ không coi mình ra gì, hoặc căn bản mình chỉ làm bọn họ thêm vướng tay chân mà thôi!

Chính mình, ở trong mắt bọn họ từ đầu đến cuối chỉ là một người không quan trọng gì, loại râu ria tôm tép! Một khi giá trị lợi dụng đã không còn, là có thể ném sang một bên! Hoàn toàn không cần quan tâm đến sống chết của mình!có chết cũng không màng!

Nhưng ta chưa chắc đã không bằng các ngươi! Thậm chí, tâm trí của ta càng thêm siêu việt hơn xa các ngươi! Các ngươi dựa vào cái gì mà đối đãi với ta như vậy? Ta tuy rằng giết không được các ngươi, nhưng, người khác có thể! Ta nương sóng đẩy thuyền, tất nhiên có thể đẩy nhanh kỳ hạn chết cho các ngươi! Hiện tại ta chỉ là tiểu nhân vật, nhưng sẽ khiến các ngươi cực kỳ hối hận!

Ngay cả là con kiến, cũng có cơ hội cắn chết voi! Ngàn vạn lần không nên, các ngươi không nên mưu đồ với Lý Du Nhiên ta! Đây là nguyên nhân căn bản thay đổi tâm tính Lý Du Nhiên!

- Nguyên lai là bọn họ từ bỏ ngươi! Đáng thương vì ngươi bị vứt bỏ a!

Quân Mạc Tà thầm nở nụ cười. Đã hiểu rõ nguyên nhân làm sao hôm nay Lý Du Nhiên lại hợp tác như thế. Trước khi đến đây, hắn còn tính toán phải động tay động chân một phen…

Bọn họ hiện tại rất có thể tụ tập cùng một chỗ, tập hợp lực lượng mạnh nhất mưu đồ ứng biến. Cho nên nếu ngươi muốn trả thù, lúc này cũng không phải là thời cơ tốt! Dù giết được địch, nhưng bên mình cũng hao tổn lực lượng rất lớn!

Lý Du Nhiên hoàn toàn không để ý đến Quân Mạc Tà nhìn có chút vui sướng khi người gặp họa, nên tiếp tục nói:

Biện pháp tốt nhất, là chia ra mà tiêu diệt.

Ngươi nếu tự tiện hiện thân, tạo thành mục tiêu cho bọn họ. Bọn họ tất nhiên sẽ rất nhanh chuẩn bị đối phó với ngươi, rất có thể sẽ tiếp tục dùng một ít phương pháp bỉ ổi đối phó với ngươi, giống như đã dùng để đối phó với Mai Tôn Giả, ta thực sự tin tưởng, nếu đối phó với ngươi, cũng sẽ đồng dạng hữu hiệu! Khó lòng phòng bị! Vào đoạn thời gian này, ngươi tốt nhất làm ra một loạt dấu hiệu giả tạo, làm cho bọn họ vẫn nghĩ rằng ngươi không ở trong Thiên Hương thành…Hơn nữa, còn để cho bọn họ có điều kiêng kị và dè chừng, không dám nhằm vào người nhà của ngươi. Điều này ngươi cần phải suy nghĩ biện pháp thật tốt, sau đó mới làm cho bọn họ giảm bớt tính cảnh giác, thuận lợi cho ngày sau âm thầm ra tay!

Biện pháp?

Quân Mạc Tà nhíu mày, nhưng hiện tại, lại không có nhiều biện pháp để áp dụng. Lý Du Nhiên nói không sai, nếu bọn họ lợi dụng người nhà uy hiếp mình, thật đúng là một đại phiền toái.

Vào lúc này, Quân Mạc Tà đột nhiên nổi lên ý tưởng trước tiên mang người nhà dời vào Thiên Phạt sâm lâm. Chỉ có như vậy, mới không phải lo lắng về sau!

Bất quá, quyết định của hắn là sau khi ân cừu kết thúc, lập tức di chuyển người nhà. Thấy tình thế hiện giờ, nhất định phải tiến hành nhanh hơn rồi…Hoàng thất Thiên Hương…vậy tiêu diệt trước đi! Ánh mắt Quân Mạc tà chớp động, trong lòng âm thầm đắn đo…cân nhắc…

Ta suy nghĩ ra một kế, hẳn là dùng được. Kế này, có thể diệt được Tam Đại Tánh Địa!

Lý Du Nhiên ánh mắt chợt lóe, mang theo một tia tàn nhẫn, nói:

Tam Đại Thánh Địa mục đích hành động lúc này, cùng nhằm vào ba người, một là ngươi, một là Mai Tôn Giả, một còn lại là sư phụ ngươi! Hiện tại, Mai Tôn Giả coi như đã chết…Cũng chỉ còn lại có…

Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên trên cổ cảm thấy khó thở, lại bị Quân Mạc Tà túm chặt cổ, hầu như không thở được, lo sợ không yên trong lúc ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy hai ánh mắt Quân Mạc Tà hàn quang lẫm liệt, sát khí lành lạnh bắn ra, một câu nói lạnh như băng tới cực điểm giống như dốc cạn cả đáy lòng truyền đến tai hắn:

- Nàng, không có chết! Ngươi nhớ cho kỹ! Nếu còn dùng từ "chết" với nàng, ta sẽ giết ngươi!

Nói xong, Quân Mạc Tà buông lỏng tay, Lý Du Nhiên sụp đổ rơi về trên ghế, ôm lấy yết hầu ho khan vài tiếng, nhưng trong mắt hiện ra vẻ đã hiểu rõ: Quả nhiên! Mai Tuyết Yên quả nhiên là nghịch lân của Quân Mạc Tà! Phải nói, người nhà của hắn, chính là nghịch lân của hắn!

- Là ta nói sai rồi…mục tiêu trước mắt của Tam Đại Thánh Địa cũng chỉ còn lại ngươi với sư phụ ngươi.

Lý Du Nhiên cũng không có tức giận, thở hổn hển mấy hơi liền nói tiếp, bởi vì vậy mà hắn biết điểm trọng yếu của Quân Mạc Tà, chính là bị nghẹn cổ một chút, trái lại cảm thấy rất xứng đáng…

- Ngươi đại khái có thể tạo nên tin đồn, nói là vì trả cừu hận cho Mai Tôn Giả, ngươi muốn đi tìm sư phụ ngươi, sau đó trở về báo thù!

- Hơn nữa, ngươi phải nói vị trí của sư phụ ngươi cách xa Thiên Hương thành một chút. Như vậy song phương mới có thời gian xoay chuyển tương đối dài.

- Mà trong khoảng thời gian này, sẽ là thời gian của ngươi!

Lý Du Nhiên nhìn thẳng vào Quân Mạc Tà, thản nhiên nói:

- Đây không chỉ là sách lược, mà cũng là thủ đoạn xoay chuyển tình thế. Lấy thực lực bây giờ của ngươi, tuy rằng đã rất mạnh, nhưng nếu đồng thời đối đầu với sáu đại Thánh Giả còn lại, ngươi nhất định không chiếm được chút tiện nghi nào! Thậm chí coi như chỉ có một vị, liền đủ để cho Quân gia vạn kiếp bất phục! (muôn đời không hồi phục lại được)

- Trọng điểm của Tam Đại Thánh Địa, cũng tập trung ở trên người sư phụ của ngươi! Nhân tố quyết định để trả thù, cũng là vị sư phụ kia! Loại điều kiện trời ban này, ngươi không thể không sử dụng!

- Chỉ có thể sử dụng tốt điểm này, thì việc trả thù mới có hy vọng lớn nhất.

Lý Du Nhiên nói:

Hư Hư thực thực, cứ như vậy, tin tưởng Tam Đại Thánh Địa sẽ toàn lực chuẩn bị chiến với sư phụ ngươi. Hơn nữa đương nhiên tin tưởng rằng, chờ ngươi cùng sư phụ trở về, mục đích của bọn họ cũng toàn bộ đạt được. Ngược lại, như vậy sẽ không đi đối phó với Quân gia, dù sao lấy thân phận Thánh Địa của bọn họ, một lần nữa phải ra tay đối phó với người thế tục, thủy chung là khó nghe!

- Mục đích của Tam Đại Thánh Địa, chính là ngươi mà thôi. Nếu ngươi đã không ở Quân gia, bọn họ căn bản ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn.

Lý Du Nhiên nói:

- Ta nói đây mặc dù là những lời khó nghe, nhưng tuyệt đối là sự thật, ngươi hảo hảo cân nhắc!

Quân Mạc Tà nhíu mày, thật lâu cân nhắc về kế sách của Lý Du Nhiên. Không thể không thừa nhận, vị Lý Du Nhiên này ở nhà luôn luôn đùa bỡn với âm mưu hơn nữa đã trở thành thói quen, một hồi nói ra, Quân Mạc Tà qur nhiên thu được lợi ích rất lớn. Lý Du Nhiên, thật sự không hổ là chuyên gia danh đầu về mưu mô. Một bụng mưu mô này, quả nhiên là vừa "cay" vừa "độc"!

Hơn nữa một kế này có thể nói là chu đáo đến mọi mặt, toàn bộ bốn phương tám hướng đều che dấu, nguyên bản ngay cả lo lắng trong lòng cũng tiêu trừ…

Ân, kế sách này ta sẽ thận trọng suy nghĩ, ngươi hiến cho ta một kế, ta trả lại ngươi một kế, vậy trong đoạn thời gian này, ngươi có thể giúp đỡ nhị hoàng tử đi.

Để cho hắn đem lão đại cùng lão nhị giết hết, cũng đem vị phụ hoàng kia xử lý nốt, ngươi ở bên hắn thời gian lâu như vậy, dù sao vẫn không có ý tứ rõ ràng, chung quy cũng nên cấp ra điểm hồi báo đi. Luôn ăn nhờ ở đậu, cũng không phải hay lắm!

Quân Mạc Tà đột nhiên đổi đề tài, đem một chuyện hoàn toàn không liên quan gì nói ra. Hường về phía Lý Du Nhiên nhoản miệng cười, cười ra vẻ đầy lạnh lùng và nghiêm nghị, một chiếc răng nanh lộ ra trông vô cùng tàn khốc!

- Nguyên lại sự trả thù chân chính của ngươi là ở trong này!

Lý Du Nhiên trong nháy mắt liền minh bạch, hắn trợn trừng hai con mắt, lần đầu tiên thất thố, nói:

Để cho hắn tận mắt chứng kiến cốt nhục tương tàn? Hơn nữa còn dựa vào người khác mà làm nên.

Quả thật cao minh! Đây là ngươi vì báo thù cho phụ thân mà thi triển ra kế sách này sao?

Hắc hắc hắc, Lý Du Nhiên, ngươi quả nhiên thông minh, ngay cả nội tình trong đó ngươi cũng đều thông suốt, ta đưa cho ngươi kế sách này, chắc không tồi chứ! Quân Mạc Tà nhíu mày.

- Há chỉ là không tồi, quả thực là cực kỳ tinh ảo!

Lý Du Nhiên âm thầm cười một tiếng:

- Kế hoạch đặc sắc như vậy, ta nguyện ý dốc hết sức mình, chỉ cần ngươi ở bên kia thu xếp xong kia, thì thông báo cho ta một tiếng.

- Ta hiện tại chính là rất trông mong trận thảm kịch đặc sắc này! Như vậy, tâm trí ta sẽ rất khoái hoạt! Ngay cả không thể đạt được mục đích, có thể làm cho hoàng thất bởi vì ta mà chết, cũng là tốt!

- Người này hình như có chút biến thái!

Quân Mạc Tà nhìn hắn một cái:

- Ta phải đi rồi. Cám ơn!

Quân Mạc Tà để lại một câu, xoay người liền nhẹ nhàng mà đi, đối với Lý Du Nhiên lại rất quan trọng! Hơn nữa hai từ này. Luôn luôn là điều Lý Du Nhiên muốn! Cám ơn! Chính là hai từ tầm thường đến cực điểm.

Cám ơn! Đây cũng là hai từ ta muốn nói với ngươi. Lý Du Nhiên đứng một mình, trên mặt hiện ra nụ cười, lẩm bẩm: Ta Lý Du Nhiên luôn luôn ở sau màn bày mưu tính kế, lại có thể dưỡng thành một tật xấu như vậy. Chẳng lẽ luôn luôn vì người khác bày mưu tính kế, mới là cuộc sống có ý nghĩa với ta sao?

Nhị hoàng tử Dương Đán, đang buồn bực đuổi mấy cơ thiếp ầm ầm đi ra cửa, quả thật là là hoàn toàn không được tốt, thật sự làm cái gì cũng không có tâm tình! Hơn nữa người của Tam Đại Thánh Địa đột nhiên bỏ đi, càng làm cho vị nhị hàng tử mất đi chỗ dựa đáng tin cậy! Mặc dù vẫn còn Lý Du Nhiên, nhưng mà, không biết hắn sẽ như thế nào?

Đúng lúc này, Quân Mạc Tà lại xuất hiện trước mặt hắn. Cơ hồ như một loại quỉ mị đột ngột xuất hiện, lúc mà nhị hoàng tử phát hiện ra, Quân Mạc Tà đã chắp tay sau đít đi thong dong được hai bước, nhàn nhã mà tiêu sái. Cửa sổ đều đóng như thường, hắn rốt cuộc là vào bằng cách nào? Hắn rốt cuộc là người hay là quỷ?

Nhị hoàng tử thất kinh khi thấy Quân Mạc Tà đến, lại càng hoảng sợ, vừa mới ngoác mồm chuẩn bị kêu to, thì đã bị tay Quân Mạc Tà bưng kín, nhất thời cả người đều run lẩy bẩy, trong ánh mắt lộ ra thần sắc như không muốn chết!

- Đừng kêu! Có gọi ai đến cũng vô ích, ta lần này đến chính là mang tin tốt lành cho ngươi!

Quân Mạc Tà điềm đạm nói:

- Ngoan nào! Đừng sợ! Ta sẽ không ăn thịt ngươi! Hơn nữa, ta nếu đã đến nơi này, ngươi có kêu đến vỡ yết hầu cũng không có tác dụng gì…tốt nhất nên ngoan ngoan nghe lời.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status