Đích nữ nhị tiểu thư

Chương 66-2: Vương bài hộ mệnh (2)


Editor: Quỳnh ỉn

Vân Bá Nghị vừa buồn vừa vui, nếu lúc khác hắn nghe thấy tin mang thai này, sẽ cực kỳ cao hứng, nhưng mà lúc này Nhị di nương mua chuộc ngoại nhân hãm hại Vân Lãnh Ca, lại bị tra ra dùng vu cổ nguyền rủa mình và lão phu nhân, nữ nhân rắn rết như vậy sinh ra con nối dõi của hắn, một mẫu thân thất đức tâm ngoan, còn có năng lực đi xa được sao?

Đại sư Phổ thế tự và người của Tả tướng phủ ở trong này, tất phải xử lý chuyện này công bằng, không thể không công bằng được, nhưng Nhị di nương lại hoài thai đứa nhỏ của hắn, dù thế nào hắn cũng không thể ném cốt nhục thân sinh của mình nuôi lớn ở am ni cô được.

“Nhị di nương ở trong Tích Ngô uyển dưỡng thân mình, ngày thường không được ra khỏi viện một bước, chờ đến khi bình an sinh đứa nhỏ ra, lập tức đưa đến Thanh Liên am.” Vân Bá Nghị gian nan ra quyết định, nhưng so lợi ích của mình với của Tướng phủ, một chút tình cảm đối với Nhị di nương cũng không coi là đáng kể gì.

“Phụ thân, mẫu thân mang thai, sao người còn vô tình như thế, đưa nàng đến am ni cô.” Tâm Vân Hạ Ca vừa bay tới trên mây, cho rằng hôm nay di nương có thai tất cả mọi chuyện cũ đều sẽ được bỏ qua, nhưng không nghĩ tới trong phút chốc lại bị rơi xuống dưới bùn dơ bẩn, phụ thân vẫn kiên trì đuổi người đến am ni cô, chỉ khác là muộn mấy tháng thôi.

“Câm miệng, ta còn chưa có phạt ngươi đâu, ngươi dám mạnh miệng, người đâu, kéo tam tiểu thư xuống đánh ba mươi trượng.” Lão phu nhân thấy Nhị di nương được giữ lại đã không thể ngăn cản, tâm tình buồn bực, nghĩ tới Vân Hạ Ca cũng đồng lõa nguyền rủa nàng, trước mắt còn dám cuồng ngôn loạn ngữ, nhất thời tức giận nói.

Mắt Vân Hạ Ca đầy lửa giận, cuồng loạn kêu lên: “Vân Lãnh Ca mới là người phía sau, tổ mẫu ngươi không giáo huấn nàng, hay là người lớn tuổi nên hồ đồ rồi sao?”

Vân Lãnh Ca khẽ lắc đầu, bên môi nở nụ cười lạnh nhạt, đều nói mẫu này nữ đấy, Vân Hạ Ca không học được một chút tiến thối thỏa đáng nào Nhị di nương, tính toán từng bước, ngược lại học được mười phần tâm ngoan thủ lạt của nàng ta, nếu Nhị di nương chuyển dời hết yêu thương Vân Hạ Ca lên trên người Vân Xuân Ca, thì cục diện hôm nay cũng hoàn toàn khác hẳn rồi.

“Phản, phản rồi.” Lão phu nhân nổi trận lôi đình, liều lĩnh xông lên tát Vân Hạ Ca một cái, cái tát này có khí lực rất lớn, đánh cho cả khuôn mặt của nàng ta lệch hẳn sang một bên.

Vân Hạ Ca thất thần một chút, sau đó giận tới cực điểm, tóc tai bù xù không quan tâm, kêu to: “Nên đánh phải là tiểu tiện nhân Vân Lãnh Ca kia mới đúng, dựa vào cái gì một đứa mồ côi nương lại chiếm vị trí dòng chính nữ, ta có chỗ nào không bằng nàng, cả đám các ngươi đều là người mù.”

Nhị di nương bị lời nói hỗn loạn của Vân Hạ Ca dọa cho mất hồn, nàng vừa mới từ trong nguy hiểm bước ra, vốn còn chưa hết hoảng sợ, nhìn nữ nhi giống như phụ nữ điên ngỗ nghịch với lão phu nhân, còn ra những nhiều bất hiếu như vậy, nàng mang thai không chịu nổi kinh hách quá độ, trợn mắt một cái, trước mắt liền tối sầm lại, thân mình mềm nhũn, ngất đi, đầu không có lực dựa vào trên ghế.

Sắc mặt Vân Bá Nghị đỏ bừng vì tức giận, dùng ánh mắt xa lạ nhìn Vân Hạ Ca, giống như là nữ nhi lần đầu tiên nhìn thấy người xa lạ, cho tới bây giờ hắn cũng không nghĩ tới, nữ nhi bên ngoài nhu thuận dịu dàng hiểu chuyện, tâm cơ sau lưng lại tàng độc như vậy, cũng bởi vì nàng luôn luôn oán hận thân phận dòng chính nữ của Lãnh Ca, cho nên nàng trăm phương nghìn kế muốn trừ bỏ chướng ngại vật này, cũng bởi vì mình không phù Nhị di nương lên làm bình thê, không để nàng trở thành con vợ cả, cho nên nàng hận mình, nàng cũng giống mẫu thân ngoan độc kia, nguyền rủa mình và lão phu nhân.

Tuy nàng là thứ nữ, nhưng Vân Bá Nghị đặt tay lên ngực tự hỏi, hắn chưa bao giờ khắt khe quá với nàng, đối với nàng còn hơn cả Vân Lãnh Ca, vậy mà nàng còn chưa thỏa mãn.

“Người đâu, đánh Tam tiểu thư năm mươi đại bản, cấm túc trong Liên Hạ uyển, bất luận kẻ nào cũng không được đến thăm, không có lệnh của ta, không được ra ngoài.” Vân Bá Nghị nổi gân xanh đầy trán, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt của nữ nhi trước mắt này, khiến hắn cảm thấy đáng sợ, nhìn về phía ngoài cửa hét lớn một tiếng: “Người đâu? Chết hết rồi sao? Còn không mau kéo Tam tiểu thư xuống cho ta, đánh thật mạnh.”

Đây là giam lỏng rồi, Vân Lãnh Ca nhắm mắt lại, che giấu cảm xúc trong đôi mắt, như vậy cũng tốt, việc này khiến Nhị di nương thống khổ, khiến nàng tậm mắt thấy bản thân mình kéo hai nữ nhi của mình xuống địa ngục, nhận hết mọi khổ sở.

Từng bước từng bước xâm chiếm tin tưởng của nàng ta, làm tan dã ý chí của nàng ta, khiến nàng ta vô lực thay đổi, lại cắn răng không thể không thừa nhận.

Bà tử ngoài cửa chen chúc tiến vào, giữ chặt Vân Hạ Ca đang không ngừng giãy dụa đấm đá, kéo nàng ta ra ngoài: “Phụ thân, tha cho ta đi, không phải người luôn thương nữ nhi nhất sao, nữ nhi nhất thời hồ đồ, mới nói ra những lời đó, người tha cho ta đi.” Đợi đến lúc thật sự bị kéo xuống, Vân Hạ Ca mới yên tĩnh trở lại, hối hận không kịp, da thịt mình mềm, năm mươi đại bản đánh trên người nam nhân còn không chịu nổi, huống chi là một tiểu thư khuê các như nàng.

Vân Bá Nghị bất vi sở động, trầm mặc khoát khoát tay.

Rất nhanh, ngoài sân liền vang lên tiếng “bốp bốp” của đại bản rơi lên da thịt, nhưng không có tiếng kêu đau vang lên, tất cả mọi người đều biết, đây là bị chặn miệng rồi.

Trong phòng là một mảnh tịch mịch.

“Lão nạp xuống núi cũng đã lâu, nên cáo từ rồi.” Không Liễu đại sư đánh vỡ yên tĩnh trong phòng.

“Chuyện hôm nay xin đại sư đừng nói ra ngoài, bổn tướng sẽ vô cùng biết ơn.” Trong lời nói của Vân Bá Nghị còn mang theo một chút cầu khẩn, sắc mặt thật sự khó coi, lại chỉ có thể nở nụ cười, người ở bên ngoài nhìn, tươi cười này thật sự quá khó coi, Không Liễu đại sư là cao tăng đắc đạo, tất nhiên là không thể đe dọa, nhưng chuyện hôm nay nhất định không thể truyền ra ngoài, bằng không sẽ là đại họa của Tướng phủ, không bằng bí mật dụ dỗ, đóng chặt miệng.

“A di đà phật, tiểu tăng vào cửa phật nhiều năm, đã sớm vứt bỏ mọi chuyện của thế tục, thí chủ yên tâm, hôm nay lão nạp chưa từng đến Tướng phủ.” Không Liễu đại sư lắc lắc đầu, nói.

Nghe Không Liễu đại sư cam đoan, trong lòng Vân Bá Nghị thở phào nhẹ nhõm, hắn đây mới xứng với danh hiệu thế ngoại cao nhân, thành tín làm gốc, không nói dối.

“Chúng ta tiễn đại sư.” Lâm Tập Phong “phạch” một tiếng mở chiếc quạt, phơi bày ra bộ dạng công tử, tươi cười ôn hòa nói.

“Lãnh Ca và các ngươi là biểu huynh muội, về sau tiểu chất và chất nữ thường xuyên đến phủ, trong phủ chỉ có một mình con vợ cả, khó tránh khỏi cô độc.” Vân Bá Nghị quét mắt về phía Lâm Tập Phong, lời nói tương đối có thâm ý.

“Dĩ nhiên, tổ phụ thương yêu Lãnh Ta, ta làm biểu ca, đương nhiên cũng yêu ai yêu cả đường đi rồi.” Lâm Tập Phong làm như không hiểu ý tứ trong lời nói của Vân Bá Nghị, không chút để ý tiêu sái cười, nói.

Đây cũng được coi là một cam đoan gián tiếp, tảng đá trong lòng Vân Bá Nghị cuối cùng cũng được thả xuống, hắn cũng không lo lắng Tả tướng phủ sẽ vui sướng khi người nhân cơ hội này phá hủy Vân phủ, chỉ cần một ngày Lãnh Ca còn ở đây, Lâm Bác Hải sẽ nhớ nàng, kéo Vân phủ xuống, đối với Tả tướng phủ không có lợi ích gì, cân nhắc lợi hại, bọn họ cũng sẽ tuyệt đối giữ bí mật.

Lâm Tập Phong và Không Liễu đại sư cùng nhau ra cửa, Lâm Thư Hàn nhìn thoáng qua biểu cảm lạnh nhạt ung dung của biểu tỷ, có chút lo lắng, đến khi đối phương cho nàng một ánh mắt an tâm, nàng mới theo hai người kia rời đi.

Thấy người ngoài đều đã đi rồi, chỉ còn lại một Tuệ Vân đại sư, ánh mắt Vân Bá Nghị liền chuyển đến Tuệ Vân.

Người này, tuyệt đối không thể giữ lại được.

“Tướng gia, tiểu tăng chính là người không danh tiếng, là Nhị di nương tìm ta, cho ta hai trăm lượng bạc bảo ta cố ý nói trong phủ có yêu nghiệt, tiểu tăng là bị Nhị di nương mê hoặc.” Tuệ Vân cũng nghĩ tới Vân Bá Nghị là muốn giết người diệt khẩu, hoảng hốt tay run, quỳ trên mặt đất nói hết mọi chuyện.

Đối với thân phận tiểu nhân đê tiện, Vân Bá Nghị không nghĩ sẽ lãng phí võ mồm, liền phân phó thị vệ trong phủ trực tiếp kéo người xuống loạn côn đánh chết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status