Đích nữ tàn phi

Chương 79-9: Tiệc sinh thần phong ba (9)


“Tiết tiểu thư...” Hạ Nguyệt Lam rời đi không lâu, Tiết Phong Lan cũng định đi tìm Nguyệt Viên Viên thì một nha hoàn khác lại xuất hiện, bất quá lần này không có đến tìm người mà là thay người đưa tin.

“Xin hỏi, trong hai vị ai là Tiết tiểu thư?”

“Là ta, không biết có chuyện gì?” Tiết Phong Lan nhướng mày, ánh mắt chứa hàn quang không rõ.

“Là thế này, Diệp tiểu thư nhờ nô tì nói với Tiết tiểu thư một tiếng là lúc nãy Diệp phu nhân cho gọi cho nên không kịp cùng với Tiết tiểu thư nói lời nào, cho nên Diệp tiểu thư lấy làm có lỗi, một lát nữa Diệp tiểu thư sẽ đợi người ở hoa viên cùng nhau tâm sự.” Nha hoàn mỉm cười thân thiện, từ đầu chí cuối đều lộ vẻ ôn nhu hòa nhã, lời nói chặt chẽ đến mức khiến người khác không thể bắt lỗi.

Hoa viên? Tiết Phong Lan hơi sửng sốt, lúc nãy các nàng ở hoa viên Diệp Linh Vi bảo sẽ đợi nàng ở chính viện, hiện tại lại cho người đến bảo là hẹn nàng ở hoa viên?

“Hay quá Lan tỷ tỷ, Linh Vi là đi tìm mẫu thân, như vậy là ngươi yên tâm rồi nhé.”

“Ân.”

“Nếu không còn gì thì nô tì đi trước.”

“Khoan đã.” Tiết Phong Lan mở miệng: “Linh Vi cùng Diệp phu nhân đang ở đâu?”

Nha hoàn hơi giật mình, sau đó bèn trấn tỉnh trả lời: “Ở đại sảnh...” Nàng không có biện pháp nói thật.

“Đúng rồi, ngươi gọi là gì?” Tiết Phong Lan tùy tiện hỏi một câu.

“Nô tì... chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, vì sao tiểu thư lại muốn biết tên?”

“Ngươi giúp Linh Vi chuyển lời đến cho ta, ta định ban thưởng cho ngươi, chính là hiện tại ta không có mang theo đồ vật gì đáng giá, đợi sau khi ta trở về ta sẽ cho người mang đến tạ ngươi, nếu ngươi không nói cho ta biết tên thì khó mà giao được tận tay ngươi.” Tiết Phong Lan hợp tình hợp lí nói.

Nha hoàn nghe được ban thưởng hai mắt liền sáng lên, sau đó như nghĩ đến gì đó gương mặt lộ vẻ khó xử, rốt cuộc cũng mở miệng trả lời: “Nô tì gọi Xảo Xảo, bất quá tiểu thư không cần cần phải thưởng cho nô tì, dù sao đây cũng là trách nhiệm của nô tì.”

“Sao có thể, ngươi yên tâm, ta nói được làm được.” Tiết Phong Lan mỉm cười, cho nàng một ánh mắt chắc chắn.

“Vậy... đa tạ Tiết tiểu thư, nô tì đi trước.”

Nhìn bóng dáng nha hoàn đi xa, thần sắc trên mặt Tiết Phong Lan dần trở nên lạnh lùng, ngay cả Nguyệt Viên Viên cũng cảm thấy không khí có chút ngột ngạt.

Nha hoàn này có gì đó rất kì lạ.

Mặc dù không biết lời nàng ta nói là thật hay giả nhưng Tiết Phong Lan vẫn không có cách nào tin tưởng được lời của đối phương, đặc biệt là khi nàng ta nói đến việc Diệp Linh Vi sẽ hẹn gặp nàng tại hoa viên, khi lúc nãy cả hai người các nàng đều từ nơi đó mà ra. Cứ xem như là Diệp Linh Vi nhờ nàng ta đến chuyển lời với nàng, bất quá tiệc sinh thần hôm nay mời nhiều người như vậy nàng ta làm sao biết được chính xác là vị tiểu thư nào của Tiết gia? Nếu Diệp Linh Vi đã nói rõ danh tính của nàng cho đối phương biết thì khi nàng ta đến đây cũng không cần phải hỏi lại, xem như nàng ta là muốn xác nhận lại để chắc chắn bản thân không tìm lầm người đi, huống hồ khi nàng hỏi đối phương còn không muốn nói ra tên của bản thân, đến khi nghe được ban thưởng mới khó xử nói ra, bộ dạng giấu giấu diếm diếm, nữ nhân này đúng là có vấn đề!

Mặc dù nàng có thể khẳng định nha hoàn này và nha hoàn gặp gỡ Tiết Phong Linh ở hoa viên là hai người khác nhau nhưng ai có thể dám chắn rằng đó không phải là người cùng phe với Tiết Phong Linh? Tiết Phong Linh đã có thể mua chuộc một nha hoàn thì thêm một nha hoàn nữa có khác gì đâu chứ?

“Viên Viên ta có chuyện phải đi trước...” Nữ nhân này có nhiều điểm kì lạ như vậy, lời của nàng ta chưa chắc đã là sự thật, nếu nàng ta nói dối, chẳng phải đại biểu cho việc Diệp Linh Vi có thể sẽ xảy ra chuyện gì hay sao?

“Nếu là việc gấp thì tỷ hãy cứ đi trước, không cần để ý tới ta.” Nhìn thấy gương mặt Tiết Phong Lan lộ vẻ nghiêm túc Nguyệt Viên Viên liền biết có chuyện, nàng xua tay, bộ dạng không thèm để ý.

“Thất lễ rồi.” Hiện tại quan trọng nhất là phải nhanh chóng đi tìm ra được Diệp Linh Vi.

“Chúng ta trước đi đại sảnh.”

Như Sương không nói gì, đẩy xe lăn đi về phía đại sảnh, trên đường đi có không ít người nhìn các nàng với ánh mắt khó mà có thiện cảm, có lẽ là vì Tiết Phong Lan ngồi trên xe lăn hoặc là vì tin đồn gần đây cho nên mới thu hút sự chú ý của nhiều người như vậy, bất quá bọn họ chỉ nhìn và thì thầm to nhỏ chứ không có tiến đến bắt chuyện với nàng, điều này khiến Tiết Phong Lan yên tâm vì loại bỏ được không ít phiền toái.

Khác hẳn với không khí náo nhiệt ở bên ngoài chính viện, từ bên ngoài nhìn vào đại sảnh có phần âm u lạnh lẽo, hộ vệ bên ngoài đi đi lại lại nhìn như không có gì nhưng lại vô cùng nghiêm ngặt, các nàng còn chưa kịp bước đến cửa thì đã bị hộ vệ chặn lại.

“Thái tử đang ở bên trong, người không phận sự không được phép vào.” Giọng nói của hộ vệ nghiêm nghị mười phần, không cho người khác phản kháng.

Tiết Phong Lan hơi ngẩn ra, hô vệ bên ngoài nhiều như vậy, nàng sớm đoán được người bên trong thân phận không tầm thường, bữa tối hôm nay người đến rất nhiều, thân phận đều cao quý, bất quá Ngụy đế không có ở đây, người có địa vị cao nhất không ai khác ngoài Thái tử điện hạ, chỉ là hôm nay là sinh thần của Liên Như Nguyệt, Thái tử tụ họp một đám người ở đại sảnh, còn cho người canh gác, đây là muốn làm gì?

Tiết Phong Lan lắc đầu, chuyện này cùng nàng không liên quan, kiếp này nàng chẳng muốn dính đến hoàng quyền nữa, mục đích duy nhất của nàng là trả thù Tiết Phong Linh và Lam Thành Vũ, những chuyện khác chỉ cần không liên quan đến nàng nàng sẽ không bận tâm.

“Thật xin lỗi, ta không phải là muốn xông vào, ta đến đây là để tìm người.” Thái tử đã bên trong như vậy trong đó nhất định sẽ có rất nhiều công tử quý tộc, Diệp Linh Vi thân là tiểu thư khuê các, còn chưa có gả chồng, đứng cùng một chỗ với đám người này tuyệt đối không có khả năng.

“Tìm người?” Hộ vệ hơi nhíu mày: “Bên trong ngoại trừ Thái tử còn có các vị hoàng tử khác, cùng các vị công tử thế gia, không biết tiểu thư muốn tìm ai?”

“Ta tìm Diệp tiểu thư, ta nghe nói nàng ở đây...”

“Bên trong không có vị tiểu thư nào họ Diệp cả, Hạ tiểu thư nữ nhân duy nhất có mặt trong đó.” Thân phận của người bên trong đại sảnh đều tôn quý, thân là hộ vệ hắn tất nhiên phải nắm rõ danh tính của người bên trong, nếu không có người trà trộn vào, hắn sẽ phải gánh toàn bộ trách nhiệm.

“Như vậy a...” Tiết Phong Lan ngập ngừng, gương mặt lộ vẻ có lỗi: “Có lẽ là ta đã nhầm, làm phiền rồi.”

“Không sao.” Đối với mỹ nhân, nam nhân luôn mềm lòng, huống hồ thái độ của Tiết Phong Lan cũng rất tốt cho nên hộ vệ cũng không có làm khó nàng.

“Linh Vi không có ở đây, nàng ta đứng là nói dối.” Tiết Phong Lan nhíu mày, thời gian cũng không còn sớm, nếu không nhanh chóng tìm ra Diệp Linh Vi chỉ sợ đối phương sẽ lọt vào âm mưu mà Tiết Phong Linh sắp đặt.

“Như Sương, ngươi làm sao vậy?” Từ khi rời khỏi đại sảnh, Tiết Phong Lan nhạy cảm phát hiện Như Sương có gì đó không đúng.

“Nô tì chỉ đang nghĩ Thái tử tụ họp mọi người ở nơi đó không biết là để làm gì?” Tiết Phong Lan đã nói, Như Sương cũng không muốn giấu đi suy nghĩ của mình nên thẳng thắng nói ra.

“Ngươi cảm thấy hứng thú sao?” Hiếm khi thấy Như Sương đột nhiên nhắc đến chuyện gì đó, nàng hơi lấy làm kinh ngạc, nàng vẫn luôn nghĩ rằng Như Sương sẽ không có hứng thú về hoàng gia, bất quá xem ra nàng đã lầm.

“Nô tì chỉ cảm thấy kì lạ...” Người đến hôm nay đều có thân phận không tầm thường, cho dù là Lý Thừa tướng, Hạ Thái phó, Vĩnh vương hay Thế tử Trịnh vương, những người đó đều là những nhân vật có tiếng nói trong triều, huống hồ đó lại còn là những công thần khai quốc của Đại Ngụy, quyền cao chức rộng không phải là nói suông, Thái tử vậy mà tập hợp những người này ở tại đại sảnh, nếu bàn chuyện quan trọng thì có thể đến thư phòng, bất quá có lẽ thư phòng của Trường Bình Hầu phủ cũng không đủ lớn để chứa những người này, nếu là chỉ thảo luận thông thường thì không cần phải cho hộ vệ canh gác nghiêm ngặt như vậy, chỉ sợ là có chuyện không muốn để cho người khác biết, chính là Hạ tiểu thư thân là nữ tử lại bị gọi vào, cũng không biết là nói về chuyện gì?

“Kì lạ?” Tiết Phong Lan cũng cảm thấy có điều gì đó khác thường, bất quá nàng cũng không có nói ra, nàng hiện tại là muốn thỉnh giáo suy nghĩ của Như Sương.

“Tiểu thư có nghe đến tên trộm tự xưng là Thần Thâu gần đây?”

Tiết Phong Lan gật đầu, việc này nàng có nghe nói qua, dù sao đây cũng là tin tức nổi nhất trong các tửu lâu hiện nay sau những tin đồn về nàng, nhờ vậy mà những tin đồn về nàng bị dập tắt, Tiết Phong Lan rất cảm tạ tên trình giảo kim đột nhiên xuất hiện cướp đoạt đi nổi bật thuộc về nàng.

Sự việc xảy ra vào đại hôn của Thái tử, ngày đó hôn lễ kết thúc, dùng tiệc xong sau khi tất cả mọi người gần như đã ra về hết, lúc này Thái tử đi đến tân phòng của Thái tử phi vừa mới qua cửa là Lý Kiều, hai người còn chưa kịp động phòng hoa chúc, chủ mới uống rượu hợp cẩn thì hộ vệ trong phủ lại hô lên là có thích khách. Nói là thích khách thì nên gọi hắn là tên trộm thì thích hợp hơn, bởi vì hắn đến không phải hành thích Thái tử mà là đến để trộm đồ, bất quá tên trộm này cũng thật quái lạ, hắn đến trộm đồ nhưng lại không đến khố phòng ở phủ Thái tử mà ngược lại lại chạy đến tân phòng dành cho Trắc phi Lý Thiến vừa mới qua cửa, nghe nói là khi hắn bước vào phòng, Lý Thiến vẫn còn đang ngồi trên giường đợi Thái tử đến tháo khăn voăn, bởi vì khăn voăn che mất cho nên Lý Thiên không biết người ở trong phòng không phải là trượng phu của nàng mà là một người khác, cho đến khi tiếng lục lội đồ đạc vang lên Lý Thiến mới cảm thấy có gì đó không ổn, lúc này nàng bất chấp lễ nghi mà tháo khăn voăn xuống, nhìn đến hắc y nhân thì hét toáng lên, kinh động cả phủ.

“Nghe nói khi Thái tử chạy đến thì tên trộm đã biến mất, mặc dù Trắc phi không có bị làm sao nhưng miếng ngọc tượng trưng cho thân phận Trắc phi mà Thái tử ban cho nàng đã biến mất.” Như Sương tiếp lời: “Chuyện này gây ra oanh động không nhỏ, thứ tên trộm đó trộm đi không phải là một miếng ngọc mà còn là mặt mũi hoàng thất, đại hôn Thái tử, hộ vệ canh phòng nghiêm ngặt vậy mà tên trộm đã không chỉ thản nhiên đi vào mà còn thản nhiên đi ra, chẳng khác nào đánh một cái tát vào mặt hoàng thất, Ngụy đế đối với việc này tức giận vô cùng, để cho Thái tử đi điều tra chuyện này nhưng vẫn chưa có manh mối.” Hiện tại Thái tử cho người tập trung đến đại sảnh, sợ là có liên quan đến chuyện này.

Tiết Phong Lan trầm mặc, chuyện này kiếp trước cũng từng xảy ra, mặc dù nàng đã trùng sinh nhưng quá khứ vẫn không có nhiều thay đổi, những thứ cần xảy ra thì sẽ xảy ra, giống như tỷ muội Lý gia đều gả cho Thái tử, cũng giống như Tiết Phong Linh muốn tính kế Diệp Linh Vi, sự việc về tên trộm đột nhập vào phủ Thái tử vào ngày đại hôn của Thái tử vẫn không ngoại lệ. Kiếp trước tên trộm tự xưng là Thần Thâu này rất có bản linh, hắn đột nhập vào Thái tử phủ như đi dạo hậu viện của nhà mình, sự việc trộm miếng ngọc thân phận của Lý Thiến thật ra chỉ mới là khởi đầu, thứ tên trộm đó muốn có không phải là vàng bạc châu báu hay trân phẩm quý giá, thật ra hắn làm như vậy chỉ là để phô trương danh tính của mình, hắn đột nhập vào Thái tử phủ trong khi hộ vệ bên trong nhiều như mây, hắn làm như vậy là muốn thể hiện bản lĩnh của mình, thứ hai hắn lấy danh hiệu là Thần Thâu thật ra là muốn nói cho tất cả mọi người biết hắn có năng lực hơn người, chỉ cần là thứ hắn muốn có không có gì không trộm được. Hắn không giống những tên trộm khác đi trộm đồ để thỏa mãn hư vinh của bản thân, thứ hắn muốn là danh tiếng, hắn muốn lưu danh thiên cổ, muốn được mọi người biết đến, cũng không biết là cha mẹ nhà nào lại dạy dỗ ra đứa con có suy nghĩ như vậy, bất quá hắn đúng là có năng lực cho đến hai năm sau Thái tử mới điều tra ra được danh tính thật sự của hắn, chính là khi đó quyền hành của Thái tử suy giảm, bị Lam Thành Vũ ở sau lưng tính kế hết lần này đến lần khác hắn đều không có cơ hội trở mình, Ngụy đế đối với điều này thất vọng vô cùng, cho đến khi Lam Thành Vũ bắt được tên trộm, thái độ của Ngụy đế đối với Lam Thành Vũ cũng khác hẳn, nhờ vậy mà Lam Thành Vũ có cơ hội thể hiện năng lực của mình trước Ngụy đế.

“Tên trộm thì liên quan gì đến Hạ Nguyệt Lam?” Tiết Phong Lan nhướng mày, Thái tử gọi đến một đám đại thân để bàn chuyện này nàng có thể hiểu, chỉ là Hạ Nguyệt Lam thân là nữ tử sao lại có mặt trong đó?

“Nghe nói khi Trắc phi vừa hét lên thì đúng lúc Hạ tiều thư đi ngang qua đó, vừa hay nhìn thấy hình dáng tên trộm, cho nên có thể nói Hạ tiểu thư là một nhân chứng quan trọng trong chuyện này.”

“Có chuyện này sao?”

“Nghe nói Trắc Thái tử phi bị kinh sợ cho nên ngày hôm Thái tử liền qua ở chỗ Trắc phi, điều này khiến Thái tử phi tức điên lên, sau đó Thái tử cùng Thái tử phi còn cãi nhau một trận, hơn nữa Thái tử phi còn ỷ thế hiếp người, phạt Trắc phi quỳ hai canh giờ.”

“Như Sương, ta không biết là ngươi cũng bát quái đó nha.”

Như Sương có chút ngượng ngùng, không có nói tiếp.

“Chúng ta vẫn là chia nhau ra tìm kiếm Linh Vi nhanh đi...”

“Tiểu thư quên rằng Tam tiểu thư còn đang âm mưu tính kế người, nếu như chúng ta tách ra không phải là đang tạo cơ hội cho đối phương sao?”

“Ta sẽ đề phòng các nàng, chỉ cần ta không đi đến hoa viên là được. Với lại chúng ta chia nhau đi tìm sẽ tìm thấy nhanh hơn, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy Linh Vi bị hủy hoại trong tay một nam nhân không ra gì như Vương Kim sao?”

Như Sương ngập ngừng, bộ dạng rõ ràng là không muốn, tiếng xấu của Vương Kim như sấm bên tai, người nào chưa từng nghe qua? Nếu một mỹ nhân như hoa như ngọc như Diệp Linh Vị mà bị Vương Kim chà đạp chỉ sợ Diệp Linh Vi sẽ lấy cái chết tạ tội, cho dù nàng không chết thì cuộc đời sau này của nàng cũng gắn liền với Vương Kim, Diệp gia là gia tộc y học có tiếng, nếu gả nữ nhi cho Vương gia thì Diệp gia sẽ bị người đời nhìn như thế nào?

“Nô tì mặc dù không muốn nhưng trong lòng nô tì, tiểu thư vẫn quan trọng hơn.” Nàng là người của tiểu thư, mệnh của tiểu thư mới là quan trọng nhất, cho dù nàng thật sự không đành lòng nhìn Diệp Linh Vi bị Vương Kim vấy bẩn nhưng nếu vì vậy mà thanh danh tiểu thư bị hủy hoại, nàng lại càng lo lắng hơn.

Tiết Phong Lan hơi trầm mặc, cũng không biết nên nói gì cho tốt, trải qua một kiếp nàng sớm đã không dám tin tưởng vào bất kì ai, Xuân Cầm là người đầu tiên nàng chịu mở lòng, chính là nàng nhận thấy trong lòng đối phương Thượng thư phu nhân vẫn quan trong hơn nàng, không giống như Như Sương, có thề vì nàng mà mặc kệ an nguy của người khác. Tiết Phong Lan không thể nói Như Sương ích kỷ, bởi vì thân là con người nàng cũng có tâm tư của riêng mình, nàng không thể vì một người khác mà vứt bỏ đi lợi ích của bản thân, càng không thể vì người khác mà không màng đến thanh danh của bản thân, nhưng bắt nàng phải đứng nhìn Diệp Linh Vi xảy ra chuyện Tiết Phong Lan quả thật là không làm được, dù sao Diệp Thái y cũng có ân với nàng, nàng không phải loại người lấy oán báo ân.

“Ta biết người có tâm, ta cũng tin tưởng ngươi chỉ là Như Sương... ta không trơ mắt nhìn Diệp Linh Vi rơi vào hố lửa được, thà rằng ta không biết kế hoạch của Tiết Phong Linh, nhưng nếu đã biết rồi thì không thể chỉ đứng bên ngoài quan sát được.”

“Tiểu thư, người quá lương thiện.” Như Sương thở dài, cũng không biết dùng từ nào để hình dung người trước mặt, có mưu có dũng nhưng lại quá lương thiện, người như vậy sẽ đi được bao xa, huống hồ đối thủ lại còn là người có tâm địa độc ác và tàn nhẫn?

Thiện lương?

Nàng sao?

Tiết Phong Lan có chút không thể tin được.

“Nếu tiểu thư đã nói như vậy thì Như Sương chỉ đành nghe theo, chỉ là nếu tiểu thư thật sự xảy ra chuyện nhất định sẽ hét lớn, ta nghe được sẽ lập tức chạy tới.” Nàng vó võ công, so với người thường thì có thể nghe được xa hơn nhiều, nếu Tiết Phong Lan ở gần nơi của nàng thì chỉ cần đối phương hét lớn nàng sẽ có thể nghe thấy và lập tức xuất hiện.

“Hảo, như vậy chúng ta tách ra ở đây đi.”

“Tiểu thư nhớ cẩn thận.”

Như Sương đi rồi, Tiết Phong Lan cũng để xe lăn đi về phía ngược lại, giữa đường nàng gặp phải Lục La đang đi về phía này, quả nhiên là nàng ta theo dõi nàng cùng Như Sương từ nãy đến giờ, vừa thấy Như Sương rời đi liền chờ không được mà lập tức tiến lên gặp nàng.

“Tiết tiểu thư...” Nhìn gần mới cảm thấy nhan sắc của Lục La so với người bình thường thì nổi bật hơn một chút, ăn mặc như vậy cũng không biết là nha hoàn của ai, mặc kệ là nha hoàn của ai nhưng nàng ta dám cùng Vương Kim thông đồng lại cùng Tiết Phong Linh cấu kết thì xem ra lá gan cũng không nhỏ.

“Ngươi là ai?”

“Nô tì là nha hoàn của Trường Bình Hầu phủ.”

“Ta biết, ta là hỏi tên của ngươi.”

“Nô tì... nô tì gọi... Tiểu... Tiểu Ngọc...” Lục La tùy tiện tìm một cái tên để lừa gạt Tiết Phong Lan, nếu Tiết Phong Lan có tìm người thì cũng không ai đối chứng, dù sao trong phủ cũng không có nha hoàn nào gọi Tiểu Ngọc.

“Tiểu Ngọc a...” Tiết Phong Lan nhếch môi, nhìn vẻ đôi mắt Lục La rũ xuống, không nhìn nàng mà trả lời, trong lòng nàng sớm đã không tin tưởng lời đối phương nói, chỉ sợ là nàng ta tùy tiện tìm một cái tên đến để gạt nàng đi?

“Ngươi là nha hoàn của viện nào?”

“Nô tì bất quá cũng chỉ là nha hoàn nhỏ bé trong phủ, chỉ phụ trách pha trà rót nước mà thôi, nào dám lấy thân phận của mình khoe khoang trước mặt tiểu thư?”

Bộ dạng khác xa với lúc nãy, ở trước mặt Tiết Phong Linh Lục La chẳng khác nào chuột đứng trước mèo, thế nhưng ở trước mặt nàng lại là dáng vẻ bình tĩnh, tự tin mười phần, đây rốt cuộc là ai giáo dục ra loại nha hoàn cực phẩm như vậy?

Nàng ta sợ hãi Tiết Phong Linh, chẳng lẽ lại không sợ hãi nàng?

À, đúng rồi, Tiết Phong Lan quên mất, lúc này nàng đã tàn phế hai chân, đối với bất kì người nào mà nói thì nàng trông cũng vô cùng “vô hại”, hoàn toàn là một bộ dáng mặc người muốn làm gì thì làm, không hề có sức chống cự!

“Ngươi tìm ra có chuyện gì sao?”

“Là thế này này, một lát nữa ở hoa viên sẽ tổ chức ngắm hoa, tất cả mọi người đều phải đến đó...” Thấy Tiết Phong Lan không có nghi ngờ, Lục La yên tâm đi vài phần, thuật lại những lời lúc nãy Tiết Phong Linh dạy nàng.

“Ngắm hoa?” Tiết Phong Lan hơi kinh ngạc: “Tại sao tất cả mọi người đều phải đến?”

“Trường Bình Hầu phủ có một loại hoa chuyên nở về đêm, rất đẹp, tiểu... Đại tiểu thư muốn tất cả mọi người đều được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó, cho nên mới cho nô tì đi gọi mọi người đến.”

Đại tiểu thư? Là nói về Liên Như Nguyệt sao? Tiết Phong Linh đúng là to gan, vì hãm hại nàng mà đến danh của Liên Như Nguyệt cũng mang ra, không sợ Liên Như Nguyệt phát hiện điều này rồi tuyệt giao với nàng ta sao? Nàng nên khen Tiết Phong Linh dũng cảm hay là nói nàng ta quá tự tin vào khả nàng của bản thân? Nếu Liên Như Nguyệt biết khuê mật của nàng ta mượn danh của nàng ta làm ra “chuyện tốt” thế này, không biết là nàng ta sẽ có phản ứng thế nào?

“Ngắm hoa a, ta không phải người yêu thích hoa cỏ, huống hồ ta còn có việc, xem ra là không thể đến đó ngắm hoa cùng mọi người rồi.”

Lục La thấy Tiết Phong Lan từ chối bèn cố gắng khuyên nhủ: “Tiết tiểu thư, chuyện gì cũng có thể để sau, hoa chỉ nở trong chốc lát, không tốn nhiều thời gian của người, huống hồ chẳng lẽ người muốn bỏ lỡ thời khắc đẹp nhất của hoa nở sao?”

“Theo như lời ngươi nói đúng là không sai nhưng hoa lúc nào thấy mà chẳng được? Hôm nay không có cơ hội ngày sau lại đến.”

“Hoa này không phải là loại hoa tầm thường, là loại hoa từ Tây Lương mang đến, vô cùng quý hiếm, khắp kinh thành chỉ có Trường Bình Hầu phủ chúng ta có nó mà thôi, hơn nữa... hơn nữa một năm chỉ nở một lần, qua đêm nay sẽ phải đến năm sau.”

“Tây Lương a, nếu vậy thì thật quý hiếm, bất quá ta có việc quan trọng hơn, năm sau nhìn đến cũng không muộn.”

“Hoa viên tập trung không ít người, chẳng lẽ Tiết tiểu thư không muốn làm quen với các vị thế gia công tử?” Lục La đang cố gắng thuyết phục Tiết Phong Lan nghe theo nàng.

“Chính là...”

“Nếu Tiết tiểu thư đi đứng bất tiện thì không bằng giúp người đẩy xe đến đó.” Dứt lời liền muốn tiến lên đẩy xe lăn giúp Tiết Phong Lan, bất quá còn chơi kịp đợi nàng kịp động thủ Tiết Phong Lan đã điều khiển xe lăn lui về phía sau.

“Không cần.” Sắc mặt Tiết Phong Lan lạnh đi vài phần, giọng nói cũng lạnh lùng không kém: “Ta có việc không muốn ngắm hoa, ta đi trước.”

“Tiết tiểu thư...” Lục La làm sao dám để Tiết Phong Lan rời đi, nàng là nha hoàn bên người Liên Như Nguyệt, đối với tính tình của Tiết Phong Linh cũng xem như hiểu rõ, người này tâm cơ rất nặng, tâm kế lại sâu, thủ đoạn độc ác, so sánh với tên ác bá Vương Kim chẳng khác bao nhiêu, nếu nàng không làm theo lời nàng ta, chỉ sợ hậu quả khôn lường. Cho nên nhân lúc Tiết Phong Lan điều khiển xe lăn đi về hướng khác, Lục La liền không chút do dự bước lên nắm lấy tay đẩy xe lăn, còn chưa đợi Tiết Phong Lan phản ứng đã đẩy đối phương một mạch về hướng hoa viên, Tiết Phong Lan không ngờ Lục La lại dám động thủ với nàng, gương mặt xinh đẹp hiện lên tia tức giận, nàng giơ tay muốn đẩy người phía sau ra nhưng sức lực có hạn, huống hồ hai chân nàng lại không thể di chuyển cho nên không phải là đối thủ của Lục La, bất quá nàng không có bỏ cuộc, nàng rút trâm cài trên đầu xuống đâm thẳng vào tay của đối phương, Lục La ăn đau vội vàng buông xe lăn ra, Tiết Phong Lan nhanh chóng điều khiển xe lăn đi, Lục La phát hiện nàng muốn chạy liền mặc kệ đau đớn trên người chạy đến đá vào xe lăn, xe lăn đánh ngược vào thân thể của Tiết Phong Lan khiến nàng ngã xuống.

“A...” Tiết Phong Lan nằm trên đất, bàn tay bị trầy một mảnh, máu tươi hiện rõ, nàng cố gắng nhìn đau mà nhìn về phía Lục La, ánh mắt nàng thập phần bình tĩnh, nghĩ đến vết thương còn đang chảy máu trên tay Lục La liền cảm thấy lạnh cả người.

“Tiết tiểu thư, người không sao chứ?” Lục La cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa cho kinh hãi, nàng vốn chỉ muốn ngăn cản Tiết Phong Lan, cũng không có ý định khiến đối phương bị thương.

“Giả nhân giả nghĩa, không phải là ngươi khiến ta ra nông nổi này sao?” Tiết Phong Lan cười lạnh, là nàng đánh giá cao bản thân, đồng thời cũng xem nhẹ nha hoàn này, vốn nghĩ đối phương là người của Trường Bình Hầu phủ, nàng thân là khách mà Liên Như Nguyệt mời đến, đối phương muốn tính kế nàng cũng sẽ không dám hành động lỗ mãng, không nghĩ đến đối phương thật sự dám đá nàng một cước, nghĩ lại một người như nàng ta vì tiền mà ngay cả Tiết Phong Linh còn dám bán đứng cho Vương Kim thì chuyện mà nàng ta không dám?!

“Nô tì...” Lục La luống cuống: “Nô tì đi gọi người đến giúp người...” Dứt lời liền quay người chạy đi.

Tiết Phong Lan trầm mặc nhìn bóng lưng Lục La chạy đi, gọi người đến không biết là muốn giúp hay hại nàng nữa, chỉ sợ là hại nàng đi? Suy nghĩ như vậy nàng bèn vội vàng ngồi dậy, bở vì đôi chân không thể di chuyển cho nên nàng chỉ có thể dồn tất cả sức lực vào thân thể phía trên, trườn về phía xe lăn, ý đồ muốn kéo ngắn khoảng cách, cuối cùng nàng cùng đến gần được xe lăn, hiện tại phải tìm cách ngồi lên xe lăn để rời khỏi nơi này trước khi Lục La gọi người đến.

“Sột soạt.” Từ phía bụi cây truyền ra tiếng động kì lạ khiến Tiết Phong Lan giật mình, chẳng lẽ nhanh như vậy mà Lục La đã tìm Đới Tứ thiếu đến?

“Ai đó?” Âm thanh nàng bén nhọn, sắc mặt cực kì không tốt, nếu không phải người Lục La gọi đến còn tốt, ngược lại Tiết Phong Lan không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì.

Từ trong bóng tối thân hình cao lớn của nam tử dần xuất hiện trước mặt Tiết Phong Lan, một thân thanh y tươi mát, tô lên khí chất phóng khoáng tựa gió của nam tử, nhìn đến dung mạo của nam tử trước mặt thần sắc Tiết Phong Lan khẽ biến đổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status