Đích nữ vô song

Chương 125-2: Kỹ kinh tứ tọa (bản lĩnh kinh động tứ toạ) (2)


Lúc này Ôn Dật Lan mới lại có chút lo lắng nói: “Kỳ thật, Nguyên Ca ta vẫn rất lo lắng. Dù sao cũng nói làm con dâu người ta khác với làm con gái, ta rất lo lắng phu quân, cũng lo lắng công công bà bà (cha mẹ chồng) sẽ không thích ta.”

“Làm sao có thể chứ?” Bùi Nguyên Ca an ủi nàng nói, “Tính tình ngươi ngây thơ, không có ý xấu, nếu bá phụ bá mẫu Tần gia thật sự là người thông suốt phân rõ phải trái thì nhất định sẽ thích ngươi. Có điều, lại nói tiếp dù sao phủ đệ Ôn gia cao, chỉ sợ bá phụ bá mẫu Tần gia cũng bồn chồn ở trong lòng, sợ con dâu như ngươi không dễ nói chuyện đấy! Nhưng mà nếu Ôn Các lão và Ôn phu nhân đều chọn trúng đã nói lên nhị lão Tần gia quả thật nên là dễ nói chuyện. Tần gia không có con gái, ai biết trong lòng Tần bá phụ Tần bá mẫu không có tiếc nuối? Ngươi xem ngươi bày ra ngây thơ mềm mại ở trước mặt Ôn phu nhân, biết chính là bíêt, không biết thì học đàng hoàng, bên trong âm thầm ngẫu nhiên ăn vạ làm nũng, nói vậy Tần bá phụ và Tần bá mẫu cũng sẽ cảm thấy vô cùng thân thiết, như vậy, bọn họ vừa xem ngươi là con dâu, lại xem ngươi là con gái, muốn không thương ngươi cũng khó!”

Ôn Dật Lan nghe, liên tục gật đầu: “Ừ, Nguyên Ca ngươi nói đúng! Tuy rằng nói rất nhiều người đều thích con trai, nhưng lúc trước nương ta đã nói, có ta sau hai ca ca nhưng thật ra càng muốn có con gái. Cho nên dù lúc ấy có đại phu nói nương ta thai vị không đúng, có thể sẽ có nguy hiểm, nương ta vẫn cố ý muốn sinh ra ta. Hơn nữa, nương ta và gia gia thương ta tuyệt đối không ít hơn so với các ca ca!”

“Chính là đạo lý như vậy!” Bùi Nguyên Ca cười nói, “Chờ sau khi các ngươi cưới, Tần Hàn Lâm phải giải quyết việc công, trong nhà cũng chỉ có nhị lão Tần gia và ngươi, ngươi nói giỡn với bọn họ nhiều một chút, hầu hạ chu đáo. Chỉ cần để tâm, bọn họ nhất định sẽ thích ngươi!”

“Nghe ngươi nói như vậy, ta lại thêm yên tâm!” Ôn Dật Lan thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên ôm lấy Bùi Nguyên Ca, làm nũng nói, “Nguyên Ca, ngươi thật tốt!”

“Thật không đó, nghe Ôn tỷ tỷ ngươi làm nũng như vậy, một cô gái như ta cũng chịu không nổi, càng miễn bàn nhị lão Tần gia đấy!” Bùi Nguyên Ca cười nói, “Được rồi thôi đi, cho dù ngươi không thổi * canh, ngươi cũng là Ôn tỷ tỷ của ta, chỉ đừng lãng phí ở trên người ta, vẫn là tiết kiệm chút bản lãnh làm nũng này, chờ dùng ở trên người Ôn tỷ phu và nhị lão Tần gia đi! Ta đoán bọn họ nhất định thích lắm!”

Nói xong, đã sớm đứng dậy nhảy ra ngoài, đề phòng Ôn Dật Lan thẹn quá thành giận, lại mở chiến trường.

“Tốt lắm, nha đầu xấu xa ngươi, ta cảm kích ngươi, thích ngươi thế! Nhưng ngươi lại trêu ghẹo ta, xem ta làm sao trị ngươi?” Quả nhiên Ôn Dật Lan liền thêm đỏ giống như đóa hoa, dậm chân, chỉ vào Bùi Nguyên Ca nói, “Lúc này nói hay như vậy, chờ tương lai lúc ngươi cũng tìm vị hôn phu, xem ta có tha cho ngươi hay không? Lúc này chỉ biết trêu ghẹo ta, ta lại muốn nhìn một chút tương lai ngươi có vị hôn phu, ngươi còn làm bộ đứng đắn như thế nào! Ngươi đứng lại đó cho ta!”

Trong phòng nhất thời lại là một trận cười vui, âm thanh trốn nháo.

Ở bên ngoài trông coi, Tử Uyển Sở Quỳ rất ít nghe thấy Bùi Nguyên Ca cười vui chơi đùa ầm ĩ như vậy. Nha hoàn Ôn Dật Lan cũng biết gần đây chủ tử nhà mình có chút buồn bực, nay hai người gặp mặt nhau, đúng là đều vui vẻ hơn nhiều so với trong ngày thường. Nghe phòng trong tiếng hoan hô tiếng nói cười đùa giỡn cầu xin tha thứ, nha hoàn hai bên cười với nhau.

Ngày mùng ba tháng bảy là hôn kỳ (ngày cưới) của thế tử Phó Quân Thịnh phủ Thọ Xương Bá và công chúa Vũ Oản Yên. Tuy rằng gần đây phủ Thọ Xương Bá có tiếng xấu, nhưng dù sao cũng còn công chúa, lại là thái hậu tứ hôn, bởi vậy hôn lễ vẫn vô cùng long trọng như cũ. Thọ Xương Bá lại không biết xấu hổ đưa thiếp cưới đến cho Bùi Chư Thành, kết quả Bùi Chư Thành ngay cả xem cũng không xem đã xé nát.

Tuy rằng không đi, Bùi Nguyên Ca vẫn ngẫu nhiên nghe được có người nói, công chúa Oản Yên thanh thế lớn gả vào phủ Thọ Xương Bá, cũng không bày ra thái độ khiêm nhường, công chúa lên mặt ra oai hoàn toàn, hết thảy làm việc y theo lễ nghi. Ngược lại vợ chồng Thọ Xương Bá yêu cầu nàng hành lễ, từ đầu tới đuôi mặt phu nhân Thọ Xương Bá một mình buồn bực đã kéo dài giống như mặt lừa.

Nhưng mà, để người ta ngoài ý muốn là ngày thứ ba sau kết hôn, vẫn còn ở tân hôn Phó Quân Thịnh lại xin chuyển với hoàng thượng, yêu cầu được phái đến biên cương tôi luyện.

Động tác này vượt ra ngoài mọi người dự kiến, ngay cả vợ chồng Thọ Xương Bá cũng không nghĩ đến, mọi người khuyên giải đủ kiểu, tiếc rằng Phó Quân Thịnh yếu đuối xưa nay mà lần này ý chí vô cùng kiên định, dù như thế nào cũng xác định không hé miệng. Nhưng thật ra công chúa Oản Yên thuyết phục Hoa phi và hoàng thượng, phái Phó Quân Thịnh đến Tần Dương quan phía nam, vốn cắt cử chính là chức vụ thiên tướng. Nhưng Phó Quân Thịnh tuyên bố mình chưa bao giờ đến biên cương, mọi việc không hiểu, kiên trì muốn từ binh lính làm lên, cuối cùng cũng chỉ có thể tùy vào hắn.

Sau khi lấy được ý chỉ, Phó Quân Thịnh cũng không dừng lại một khắc, hôm đó đã lên đường rời kinh, chỉ mang theo người hầu tùy thân lao tới biên cương.

Tin tức này chính là ngoài ý muốn với Bùi Nguyên Ca, cũng không gây nên gợn sóng gì.

Nhưng thật ra Bùi Chư Thành nghe nói, lên tiếng khen ngợi: “Có chí khí!” Lập tức lại thở dài, cũng quăng chuyện này đến một bên.

Ngày bảy tháng bảy, tiết khất xảo (cầu Chức nữ được khéo tay thêu thùa).

Ở vương triều Đại Hạ, tiết khất xảo còn gọi là tiết khất nguyện, nam nhi xin dũng cảm, nữ nhi cầu khéo tay, là ngày hội vô cùng long trọng. Bởi vì Bùi Chư Thành còn đang “Dưỡng bệnh”, bởi vì Bùi Nguyên Ca và Bùi Nguyên Vũ cũng không vào cung nhưng thái hậu vẫn ban thưởng không ít cho Bùi phủ như cũ. Mà đồ của Bùi Nguyên Ca không thể nghi ngờ phong phú thêm gấp đôi so với Bùi Nguyên Vũ, nhìn ở trong mắt Bùi Nguyên Vũ lại là một trận chói mắt, nhưng chỉ là không biểu lộ ra.

Bùi Nguyên Dung đúng là đỏ mắt, ra vẻ khinh thường nói: “Cũng không có gì ghê gớm!”

Buổi trưa, dựa theo tập tục tiết khất nguyện, trong viện Tĩnh Xu Trai bày bát sứ lớn, đựng đầy nước trong, từ Bùi Nguyên Ca đến đám tiểu nha hoàn chia nhau dùng sợi tơ nhiều màu xuyên qua kim chín lỗ, theo thứ tự đưa vào trong nước. Hễ là kim chỉ nổi lên tức là khất được “Khéo”, kim chỉ chìm vào trong nước, đó là “Kém“. Kết quả quăng đến ném đi, toàn bộ Tĩnh Xu trai lại chỉ có kim chỉ một mình Bùi Nguyên Ca nổi lên, những người còn lại đều chìm vào trong nước.

Tử Uyển Mộc Tê Sở Quỳ Thanh Đại cười nói: “Quả nhiên trong Tĩnh Xu trai chỉ có tiểu thư là khéo, đám nô tỳ đều là kém!”

Bùi Nguyên Ca cảm thấy kỳ lạ, cẩn thận xem xét một lúc, liền phát hiện manh mối.

Thì ra là đám người Tử Uyển Sở Quỳ vì dụ dỗ nàng vui vẻ, sau khi lấy ra sợi tơ xỏ kim chín lỗ từ trong tay nàng, thuận tay bôi lớp dầu ở phía trên, có lớp dầu nâng đỡ, kim chỉ rất dễ dàng đã nổi ở trên mặt nước. Mà chờ Bùi Nguyên Ca ném vào liền có người gian lận, thả khối nam châm ở dưới bát sứ, kim sắc bị nam châm hít, đương nhiên là chìm vào trong nước, bởi vậy toàn viện chỉ có Bùi Nguyên Ca xin được “Khéo”!

Vạch trần trò vặt của đám tỳ nữ, Bùi Nguyên Ca vừa buồn cười vừa cảm động, trách mắng các nàng một chút, sai người đổi lại bát sứ kim chỉ lần nữa, ném khéo lần nữa.

Lần này không có người gian lận, Bùi Nguyên Ca và Tử Uyển Sở Quỳ Mộc Tê đều quăng được “Khéo“. Chỉ có kim chín lỗ của Thanh Đại lảo đảo chìm xuống, Thanh Đại gấp đến mức trực tiếp dậm chân, oán giận nói: “Tiểu thư, ngươi thật là mới vừa rồi có Tử Uyển Mộc Tê và Sở Quỳ làm bạn với nô tỳ, mọi người cùng mất mặt cũng không có gì. Hiện nay khen ngược, các ngươi đều là khéo, chỉ một mình nô tỳ là kém, mất mặt này quăng quá trớn rồi!”

Thấy nàng làm nũng, Bùi Nguyên Ca bước lên phía trước an ủi, ngoại trừ thông lệ ngày hội, mặt khác lại lấy vòng tay pha lê giống phỉ thúy trên tay cho Thanh Đại lấy làm an ủi.

Kết quả này Tử Uyển Mộc Tê và Sở Quỳ lại không chịu, mọi người đều cầm lấy kim chỉ một lần nữa, nhất định quăng về phía “Kém”, sau đó đưa tay muốn Bùi Nguyên Ca đòi vòng tay, luôn miệng nói là “An ủi tâm hồn bị thương của các nàng“.

Bùi Nguyên Ca biết tuy rằng loại vòng tay pha lê này cũng coi như quý trọng, nhưng tài nguyên Mộc Tê và Sở Quỳ cũng không hề coi trọng như vậy, chính là cố ý quá hờn dỗi, trêu ghẹo vui đùa lẫn nhau. Nàng cũng theo bọn họ, ra vẻ đau lòng, thở dài lại lấy ra ba cái vòng tay pha lê giống phỉ thúy, vuốt ve, bộ dáng keo kiệt không nỡ cho. Kết quả ba người Tử Uyển Sở Quỳ Mộc Tê nháy mắt lẫn nhau, cùng nhau xông lên cướp vòng tay đi. Bùi Nguyên Ca vội tiến lên trước đuổi lấy, mọi người ồn ào hi hi ha ha, cười thành một đoàn.

Ban thưởng cho bốn nha hoàn bên người, Bùi Nguyên Ca cũng không coi nhẹ những người khác, ba vòng nha hoàn mỗi người một cây trâm vàng, nha hoàn còn lại mỗi người một cây trâm bạc mạ vàng. Tất cả mọi người được ban thưởng ngoài định mức vui sướng không thôi, chỉ có Tư Âm tự cảm thấy cũng là nha hoàn nhị đẳng lại chỉ được trâm mạ vàng, có chút rầu rĩ không vui.

Mọi người thu dọn ngay, đang lúc chuẩn bị hoàng hôn đi chơi.

Vương triều Đại Hạ yêu cầu với nữ tử vẫn có vẻ nghiêm khắc, đơn giản không thể ra cửa, chỉ có tết Nguyên Tiêu, tiết khất xảo.. đợi đến vài ngày hội ít ỏi có thể quang minh chính đại ra ngoài trên đường, dạo chơi ngắm đèn. Bởi vậy mọi người cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, bốn nữ nhi Bùi phủ đều chuẩn bị ra phủ, dạo chơi ở trên đường, chờ đến tối muộn thả đèn trên sông. Mấy ngày nay Bùi Nguyên Ca đã phi thường hào hứng, không muốn bị Bùi Nguyên Dung và Bùi Nguyên Vũ phá hỏng tâm tình, bởi vậy lấy cớ có hẹn với Ôn Dật Lan, đã sớm ra cửa.

Ôn Dật Lan quyết định địa điểm gặp gỡ lầu bốn Vân Minh Hiên ở ngoại thành.

Lúc Bùi Nguyên Ca đến đó, Ôn Dật Lan đã chờ ở đó, đang xuyên qua cửa sổ phía tây ra phía ngoài nhìn gì đó, nghe được tiếng bước chân của Bùi Nguyên Ca, quay đầu vẫy tay về phía nàng. Bùi Nguyên Ca đi qua ngồi xuống, lại nhìn theo ánh mắt nàng mới vừa rồi về phía ngoài, chỉ thấy phía tây có tòa đài cao mới được dựng lên. Ngay phía tây là bức tường trúc màu trắng đồ sộ, cách chỗ tường trúc ước chừng khoảng cách hai mũi tên lại dựng một cái giá gỗ thẳng đứng, mặt trên treo cầu hoa to nhỏ cao thấp không đều, lắc lư theo gió, càng lên cao mặt hoa cầu càng nhỏ nhưng cũng càng tinh xảo. Đỉnh cao nhất là đóa tơ lụa nhiều màu tết thành hoa mẫu đơn, trông rất sống động.

Dưới đài cao chen chúc rất nhiều nam tử trẻ tuổi, bên đài thì lại bày ra vẻ mười cái cung cứng, vô số mũi tên.

Bùi Nguyên Ca biết đây là phong tục kinh thành, tiết khất nguyện, nữ tử quăng kim cầu khéo tay, nam tử bắn tên xin dũng cảm, lấy tài bắn cung để phân cao thấp. Bởi vậy mỗi khi đến tiết khất nguyện, phố lớn ngõ nhỏ lại bố trí rất nhiều loại đài cầu dũng này. Chẳng qua này chỗ đài cầu dũng tỷ thí tài bắn cung dùng chính là cầu hoa mà không phải bia tên. Đài cũng trang trí đặc biệt hào hoa xa xỉ, bên cạnh còn bày ra rất nhiều sự vật, dường như là khen thưởng trúng tên, bởi vậy đưa tới rất nhiều người vây xem.

Bùi Nguyên Ca nhìn đám đông chuyển động phía dưới, cười tủm tỉm nói: “Nói đi, vì sao hẹn ở Vân Minh hiên?”

“Cái gì vì sao?” Ôn Dật Lan lắp bắp nói, trên mặt đỏ ửng đã sớm bán đứng nàng, oán hận trừng mắt liếc nhìn Bùi Nguyên Ca, nói, “Nha đầu quỷ tinh linh ngươi đấy, cái gì cũng không thể gạt được ngươi!” Nói xong, chỉ vào chỗ góc rìa nói, “Ừ, chính là người mặc quần áo lam bảo thạch, đầu đội tử kim quan kia chính là... Tần Hàn Lâm! Trước tiên nói rõ ta xem ngươi là tỷ muội mới nói cho ngươi, để ngươi đến xem, không cho ngươi cười ta! Nếu ngươi dám cười ta, ta sẽ không để ý ngươi!”

Bởi vì người nọ ở bên ngoài đám đông, cách Vân Minh hiên khá gần, Bùi Nguyên Ca trầm ngâm nhìn lại, chỉ thấy dáng vẻ người nọ đường đường, dáng người cao ngất. Ở trong sóng người mãnh liệt người đó vẫn có vẻ hào phóng khéo léo như cũ, thấp thoáng có thể thấy trên mặt có nụ cười, vẻ mặt vô cùng đôn hậu, cũng không lộ rõ chất phác, thoạt nhìn đúng theo như lời Ôn Dật Lan thật là người tốt thành thật. Nếu người như bề ngoài, vậy người này tuyệt đối sẽ không bắt nạt Ôn tỷ tỷ, hơn nữa chắc cũng sẽ thích ngây thơ ngay thẳng của nàng ấy.

Bùi Nguyên Ca buông nỗi lòng, cười nói: “Xem ra Ôn tỷ phu này của ta là văn võ song toàn đấy!”

“Mới không phải đâu, hắn chính là một con mọt sách, là đến cùng bạn!” Ôn Dật Lan tiếp lời ngay, lập tức nhận thấy không đúng, ở dưới ánh mắt Bùi Nguyên Ca cười tủm tỉm, không nhịn được lại bắt đầu xấu hổ, “Nha đầu xấu xa, chỉ biết cười ta!”

Bùi Nguyên Ca chịu đựng cười nói: “Ta chỉ cảm thấy kỳ quái, Ôn tỷ tỷ, làm sao mà ngươi biết rõ ràng như vậy?”

“Nương ta nói cho ta biết, là bên Tần phủ kia truyền tin tức đến. Thôi, đều nói thật cho ngươi biết là được, là nương ta nói… nói ta đã thấy Tần công tử nhưng Tần công tử còn chưa gặp mặt ta, cũng không biết cá tính của ta, nói không chừng hắn không thích người như ta đâu, vậy sau cưới chẳng phải là một đôi vợ chồng bất hoà? Cho nên thừa dịp hôm nay tiết khất nguyện, các cô gái có thể quang minh chính đại ra phố, cũng thừa dịp danh phận còn chưa định ra, cho nên bảo ta lại đây để cho Tần công tử gặp mặt một chút.” Ôn Dật Lan nhăn nhăn cái mũi nói, “Chuyện này là nương ta đề suất, sau khi suy tính gia gia cũng đồng ý, chỉ có phụ thân ta bướng bỉnh nhất, nói cái gì thấp thân phận Ôn phủ để người ta xem nhẹ. Nương ta nói với ta không cần để ý phụ thân ta, muốn đính hôn thật cũng là chuyện ta và Tần công tử, không cần để ý người khác.”

Dựa theo quy củ vương triều Đại Hạ cũng có phủ đệ trước khi có cưới xin sẽ xem mắt nói chuyện, nhưng bình thường đều là nhà gái xem mắt nhà trai, hoặc là dòng dõi cao xem mắt dòng dõi thấp.

Nhưng Ôn phủ này lại đi ngược lại con đường cũ, gần nhất là cho Tần phủ thấy thành ý, để bọn họ không cần lo lắng Ôn phủ sẽ ỷ thế hiếp người; thứ hai cũng là lòng riêng của Ôn phu nhân luôn cảm thấy nhìn xa xa vậy không yên lòng, muốn cho hai vị trẻ tuổi có tiếp xúc, cũng tiện có cái để trong lòng lẫn nhau.

Vì Ôn tỷ tỷ, Nhàn di thật đúng là nhọc lòng! Bùi Nguyên Ca cảm thán.

Nhân tiện lúc này đây bên đài khất dũng đã có động tĩnh, đầu tiên là một gã trẻ tuổi áo xanh tiến lên, giương cung tên bắn tới phía cầu hoa cao nhất, kết quả ngay cả rìa cầu hoa cũng chưa sượt đến, rơi vào trên tường trúc phía sau, trong tiếng xuỳt mọi người, người nọ chỉ có thể xấu hổ xuống đài như thế. Ngay sau đó mấy người cũng chưa bắn trúng, mà người kế tiếp cũng bắt đầu trở nên cẩn thận, không dám chọn cầu hoa quá cao nữa. Nhưng dù là cầu hoa thấp nhất, chỉ thắt bằng một sợi tơ gấm ở trên giá cao, lắc lư lúc lắc theo gió cũng rất khó bắn trúng.

Lại liên tục thay đổi mấy người, rốt cụôc có người bắn trúng cầu hoa màu đỏ tầng dưới cùng, chỉ nghe vang lên một tiếng”Vèo”, cầu hoa nổ tung từ giữa, một vệt pháo hoa xông thẳng lên trời, sau khi nở rộ rực rỡ chậm rãi biến mất, vô cùng đẹp mắt.

Cạnh đài có người tiến lên nói khẽ chút gì đó, sau đó người nọ lại bắn một mũi tên, lần này lại không bắn trúng.

Người trước đó nói chuyện vẫn chắp tay chúc mừng về phía hắn như cũ, lại từ bên đài lấy ra một thỏi bạc đưa cho hắn. Người nọ xoay người xuống đài, ngay sau đó lại có người lên đài.

Lúc mọi này người xung quanh mới hiểu được quy tắc, thì ra chỗ đài cao này mỗi người chỉ có thể bắn một tên. Nếu không trúng thì thôi, nếu trúng thì có thể tiếp tục bắn tên, mãi đến thất bại mới thôi. Mà cũng không phải như lúc trước bọn họ cho rằng chỉ có một tên, bắn trúng, bắn không trúng đều là như vậy.

Kế tiếp lại có mấy người bắn trúng, khiến cho phát pháo hoa trang bị ở bóng đêm từng bước toả sáng rực rỡ trong trời đêm, vô cùng khiến người chú ý.

Rất hiển nhiên, theo độ cao cầu hoa bay lên, bên trong tầng pháo hoa cũng càng tinh xảo hơn. Đến bây giờ thành tích tốt nhất là bắn trúng pháo hoa tầng thứ ba, nhưng cũng đã vô cùng tráng lệ rực rỡ, mà cầu hoa mẫu đơn chỗ cao nhất đài lại là một mình ở tầng thứ bảy. Không nói đến phần thưởng sang quý này, chỉ thầm nghĩ một chút pháo hoa đỉnh kia sẽ là đẹp đẽ rực rỡ cỡ nào cũng đã rất khiến người ta mơ màng. Huống chi lại là lúc tiết khất nguyện như vậy, trên đường có nhiều nữ tử dạo chơi, càng là cơ hội để nổi trội lớn.

Lúc này, lại có người bắn trúng pháo hoa tầng thứ tư, nở rộ ra ánh sao sáng rực đầy trời, ánh sáng màu bạc như sao băng ào ào xẹt qua, mờ ảo xinh đẹp.

“Đẹp quá!” Bùi Nguyên Ca không khỏi tán thưởng, “Đây mới là pháo hoa tầng thứ tư lại đẹp như vậy, thật không biết pháo hoa đỉnh cao nhất sẽ là bộ dáng gì! Những pháo hoa này làm ra không dễ, cũng không biết danh tác là ai có thể làm ra một đài pháo hoa như vậy? Lại không biết đêm nay có ai có thể bắn tới cầu hoa mẫu đơn đỉnh cao nhất hay không? Có thể xem pháo hoa đẹp mắt nhất kia hay không đây!”

Đôi mắt như ánh sao sáng rực dừng ở đài cao kia, tràn ngập chờ đợi, âm thanh liên quan cũng theo đó bắt đầu như có như không, như mờ như ảo.

“Đúng vậy, hy vọng có thể xem được!” Ôn Dật Lan cũng chờ mong nói, bỗng nhiên đẩy Nguyên Ca, vẻ mặt có chút kích động nói, “Tốt lắm, đến phiên hắn lên đài!” Lập tức lại nhận ra không đúng, sửa lời nói, “Đến phiên bạn hắn lên đài!”

Bùi Nguyên Ca từ từ cười nói: “Hắn là ai vậy? Ai là hắn?”

Ôn Dật Lan dậm chân: “Ngươi không để yên có phải hay không? Không để ý tới ngươi!” Quay đầu nhìn bên đài cao kia.

Chàng trai áo tím đứng trước ở đài cung, Tần công tử ở bên cạnh trợ trận cho bạn. Chỉ thấy chàng trai áo tím nhắm cầu hoa tầng thứ tư trên đài cao, nhẹ buông tay, tên dài giống như sao băng bắn về phía cầu hoa, mắt thấy sắp bắn trúng cầu hoa, bỗng nhiên một mũi tên màu trắng bắn nhanh ra từ phía sau, đi sau mà tới trước, “Phịch” một tiếng bắn trúng cầu hoa, theo đó pháo hoa sáng chói bay lên, lượn lờ sáng rực hơn.

“Là ai thế? Đáng ghét như vậy!” Ôn Dật Lan dậm chân, “Rõ ràng bạn của Tần công tử đã sắp bắn trúng, hắn lại cản trở từ giữa!”

Không chỉ Ôn Dật Lan, mọi người ở đây đều rất bất mãn với loại chuyện phá hư quy củ này, ầm ĩ kháng nghị tới tấp, nhìn lại về phía chỗ mũi tên đến, bởi vì khoảng cách ngăn cách rất xa, nhìn xa xa không rõ ràng, chỉ biết là mũi tên bắn ra từ trong lầu cao bên trái. Đột nhiên một người cao giọng cười to ở lầu ba, cất cao giọng nói: “Ta còn cho rằng kinh thành địa linh nhân kiệt, nhất định tập trung đàn anh, không nghĩ tới xem nửa ngày, chỉ là một đám cẩu hùng! Ngượng ngùng, hôm nay chỗ đài pháo hoa này, bản công tử bao hết, hai mươi bảy đóa cầu hoa còn lại đều là của ta! Trước bắt đầu từ tầng dưới cùng đi!”

Nói xong, lại là một tên bắn ra, rất chính xác trúng mục tiêu cầu hoa tầng dưới cùng, lại là một tia pháo hoa bay lên.

Người này đột nhiên bắt tên, mạnh mẽ cứơp đoạt cầu hoa của người khác, đương nhiên khiến cho mọi người ở đây bất mãn. Lúc này lại nghe hắn nói chuyện kiêu ngạo như vậy, trong lòng càng tức giận bất bình, có vài tính tình nóng nảy đã muốn bắt đầu quát mắng.

Người nọ cất tiếng cười to: “Nếu không phục, đều là nam tử hán, cứ gặp thực chương trên tài bắn cung, miệng lưỡi lợi hại tính là bản lãnh gì?”

Nói xong, lại bắn ra một mũi tên màu trắng.

Người này liều lĩnh như thế, hiển nhiên khiến cho mọi người bất mãn, lúc này còn có người lấy ra cung tiễn, muốn giành bắn trúng cầu hoa trước người kia, dưới nhiều mũi tên cùng bắn, thế nhưng đều không trúng mục tiêu. Có người âm thầm tính khoảng cách toà lầu kia cách đài cao, đang thấy người này liên tục bắn trúng hai mũi tên, hiển nhiên không phải nói bừa mà thật sự là tài bắn cung siêu quần. Trong lòng thầm giật mình biết bản thân không phải đối thủ, bên trong hội trường, trong chốc lát gần như đã trở nên yên tĩnh lại.

Mắt thấy mũi tên màu trắng kia sắp bắn trúng cầu hoa, bỗng nhiên một tiếng gào thét mạnh liệt, phía đông cũng có một mũi tên nhanh như sấm đánh, “pằng” một mũi tên bắn ở trên mũi tên màu trắng kia, hai tên mũi cùng lúc hết thế, rơi xuống đất. Ngay sau đó lại là một mũi tên bắn tới, cũng vô cùng chính xác bắn trúng cầu hoa mà mũi tên mày trắng muốn bắn lúc trước, “Ầm” một tiếng pháo hoa nở rộ, tên bắn vào thật sâu bên trong tường trúc, mũi tên màu đỏ thắm vẫn hơi rung động.

Có thể bắn trúng mũi tên lao vùn vụt, phần bản lãnh này hiển nhiên cao hơn so với chủ nhân mũi tên màu trắng trước đó!

Trong một lúc âm thanh mọi người hoan hô ủng hộ như sấm, thậm chí ngay cả tiếng pháo hoa bùng nổ cũng bị đè ép xuống.

Chủ nhân mũi tên màu trắng thấy bị thiệt thòi, không chịu bỏ qua, lại bắn một mũi tên tới, mạnh mẽ bắn thẳng tới cầu hoa. Mà gần như cùng lúc với hắn, mũi tên đỏ cũng mạnh mẽ bắn theo, mỗi lần đều là hai tên, một tên bắn rơi tên màu trắng, một tên khác lại trúng mục tiêu cầu hoa, pháo hoa nở rộ không ngừng bên tai. Có người biết hàng đã sớm lớn tiếng kêu gọi: “Là nhị liên thỉ (hai tên liền), tài bắn cung giỏi! Đây mới là bản lãnh nam nhi kinh thành chúng ta!”

“Chỉ là nhị liên thỉ mà thôi, chẳng có gì lạ!” Liên tục bị bắn rơi vài lần, tiếng chủ nhân mũi tên màu trắng vẫn trong trẻo như cũ, “Đến thử xem thập ngũ liên châu (mười lăm tên liên tục) của ta đây!” Nói xong, chỉ thấy một tên lại một tên màu trắng bắn nhanh ra từ trong lầu cao, chia ra đến cầu hoa khác nhau, cùng lúc trúng mười lăm mục tiêu, vậy mà có mười bốn phát đều là chính xác, “Ta lại muốn xem, nhị liên thỉ của ngươi làm sao phá thập ngũ liên châu của ta!”

Nghe thấy tên “Thập ngũ liên châu”, người biết hàng không khỏi phát ra một tiếng thét kinh hãi, biết đây là tài bắn cung siêu tuyệt nhất trong tài bắn cung.

Chủ nhân mũi tên màu trắng kia nghe tiếng vô cùng trong trẻo, chắc là tuổi không lớn, tuổi còn nhỏ có thể luyện thành tuyệt nghệ như vậy, thật sự là khiến người ta thán phục! Có điều, chính là theo như lời chủ nhân mũi tên màu trắng kia, hắn cùng lúc bắn ra mười lăm mũi tên, nhị liên thỉ nhiều nhất lại chỉ có thể bắn rơi hai mũi tên, mười ba mũi tên còn lại vẫn có thể bắn trúng cầu hoa. Đáy lòng không khỏi âm thầm sốt ruột cho chủ nhân mũi tên màu đỏ, hy vọng hắn có thể giáo huấn chủ nhân mũi tên màu trắng ngông cuồng kia một lần nữa.

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh.

Ngay tại lúc mười lăm mũi tên màu trắng liên tục bắn ra thì bên mũi tên màu đỏ kia cũng liên tục không ngừng bắn tên ra. Tên thứ nhất bắn rơi tên màu trắng thứ nhất, tên thứ hai bắn rơi tên màu trắng thứ hai.... Tên nhanh như sao băng, cũng từng tên từng tên rành mạch, giống như hí kịch danh gia vậy, lại tiếp tục nói hát nhanh mà từng chữ đều là rõ ràng, cứ như vậy một tên bắn rơi một tên, bắn rơi toàn bộ mười bốn mũi tên màu trắng.

Về phần tên còn lại kia không trúng mục tiêu, tên màu đỏ cũng không dư thời gian để ý tới.

Nhưng mà, thế tên màu đỏ còn chưa ngừng, qua mười bốn mũi tên vẫn không dứt như cũ, lần này cũng bắn tới phía cầu hoa, chỉ nghe bốn tiếng nổ “Ầm ầm ầm ầm”, bốn đóa pháo hoa lên trời liên tiếp, vô cùng rực rỡ. Tính toán trước sau, tên màu đỏ tổng cộng bắn ra mười tám tên, đúng là còn nhiều ba tên so với tên màu trắng, vốn mọi người lòng đau đến thít chặt đột nhiên đứng lên hoan hô, tiếng hoan hô rung động trời.

Lần này, tên màu đỏ không chờ tên màu trắng bắn ra, tiên phát chế nhân, bắn tới chỗ cầu hoa.

Tên màu trắng không cam lòng lạc hậu, muốn cản lại, nhưng mỗi lần đều chậm trong nháy mắt so với tên màu đỏ, chỉ có thể bắn trúng vụn tơ màu bay tán loạn hư ảo, sau đó bắn trúng tường trúc.

Tên màu đỏ liên tục không dứt, không ngừng bắn tới cầu hoa ở đài cao, không lệch một tên, chỉ nghe pháo hoa bùng nổ bên tai không ngừng, một đóa càng đẹp đẽ hơn so với một đóa, hình dạng cũng càng phức tạp hơn, hình tròn giản lược mỏng manh, hình vuông, hình nguyên bảo đến đủ loại sao đầy trời. Sau đó là các loại hình dạng đóa hoa khác biệt, hoa mỹ rực rỡ. Cuối cùng, lúc tên màu đỏ bắn trúng cầu hoa mẫu đơn đỉnh cao nhất, cũng là bốn tiếng nổ liên tiếp, bốn đóa pháo hoa lên trời liên tiếp, theo thứ tự hình thành bốn chữ to “Nam nhi kinh thành” ở không trung, đúng là giống như vẽ ở giữa bầu trời đêm, thật lâu không tan biến.

Từ đầu tới đuôi, chủ nhân tên màu đỏ một lời chưa phát, lại hung hăng giết uy phong tên màu đỏ xuống.

Nhất là sau khi pháo hoa cuối cùng nở rộ bốn chữ “Nam nhi kinh thành” dừng lại khoảng nửa khắc ở không trung, như là đang chế giễu chủ nhân tên màu trắng buông thả cuồng ngôn lúc trước, hung hăng đánh trả hắn một bạt tai.

Lần vang động này, không biết hấp dẫn người chung quanh đài cao, pháo hoa nở rộ cũng khiến các nơi khác vây xem. Trong một lúc tiếng hoan hô như sấm tầng tầng khuếch tán từ chung quanh đài cao, giống như làn sóng chậm rãi bao phủ kinh thành, đến cuối cùng, gần như toàn bộ kinh thành đều đang hò hết pháo hoa miêu tả bốn chữ ngưng đọng trên trời kia.

Nam nhi kinh thành!

Mắt thấy tài bắn cung hoàn toàn thất bại, chủ nhân tên màu trắng nhìn lại về phía chỗ tên màu đỏ bắn tới, bởi vì cách quá xa nên hoàn toàn không thấy rõ lắm bộ dáng, chỉ có thể thấp thoáng thấy hồng y phấp phới, ví như một ngọn lửa nóng bỏng và xinh đẹp, bắt mắt và chói mắt. Chủ nhân tên màu trắng cười nhẹ, xoay người xuống lầu.

Mà cùng lúc đó, trong Vân Minh hiên Bùi Nguyên Ca nhận được một bức thư thếp vàng.

Trên giấy viết thư tơ vàng ngang dọc tràn trề mực đậm, trong rồng bay phượng múa để lộ một chút dịu dàng, viết năm chữ: “Pháo hoa đẹp mắt không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status