Đích nữ vương phi

Chương 130: Không cùng đường khó lòng hợp tác


Nghe được ba chữ Bạch Tuyết Nhu, nguyên bản Vân Tuyết Phi còn đang bán tín bán nghi thì giờ phút này hoàn toàn tin tưởng. Xem ra, cái Tư Nam Tuyệt gọi là chính sự, chẳng qua chỉ là đi đón một nữ nhân về kinh. Không thể không nói, trong lòng nàng có một chút chua xót, nhưng mà nàng cũng không phải loại nữ nhân mặt dày, bám riết không tha. Đã sống qua một đời, rất nhiều chuyện nàng đều thông suốt.

“Hôm nay Nhã trắc phi tới đây chỉ là muốn cùng ta nói đến chuyện này?”Vân Tuyết Phi bình tĩnh nhướng mày, giống như vừa rồi mất tự chủ và đau lòng chỉ là ảo giác.

Sao nàng lại có phản ứng bình tĩnh như vậy? Tiết Nhã còn đang âm thầm đắc ý đột nhiên ngây ngẩn cả người, ánh mắt kinh ngạc và không thể hiểu nổi nhìn về phía nữ nhân đoan trang cao quý đang ngồi trước mắt.

Gió đêm xuyên qua cửa sổ rót vào tẩm điện, màn thủy tinh lay động, phát ra những tiếng thanh thúy dễ nghe. Trong không khí tràn ra một chút lạnh lẽo thấm, vào tận xương tủy.

“Ngươi không thèm để ý chuyện này chút nào, cũng không hề tức giận sao?”Trong mắt Tiết Nhã hiện lên vẻ thâm trầm, mang theo ý tìm tòi nghiên cứu, một chút tức giận, oán hận và không cam lòng...

“Nếu nói không quan tâm chút nào thì nhất định là giả, nhưng mà vậy thì sao?” Con ngươi Vân Tuyết Phi phẳng lặng như hồ nước, không có một chút gợn sóng nào. Sắc mặt nàng thản nhiên thong dong, nhìn thẳng vào hai mắt Tiết Nhã: “Dưa hái xanh không ngọt, nếu Nam Tuyệt thật sự thích Bạch Tuyết Nhu, ta nhất định sẽ không chút do dự rời khỏi hắn.”

Trong lòng Tiết Nhã đầu tiên là không thể tin được, tiếp đó là cực kì tức giận. Nữ nhân này thế mà lại không có ý nghĩ tranh giành nào, vậy chẳng phải tất cả toan tính của nàng ta đều trở thành công cốc rồi sao? Không thể như vậy được, nếu đã tới đây, nàng ta tuyệt đối sẽ không tay không mà về! Nàng ta nhất định phải thực hiện kế hoạch của mình, vì đứa con sắp chào đời mà mưu tính cho nó một tiền đồ xán lạn!

“Ta nghe nói Vương Phi là đích nữ Vân gia, nhưng mà cuộc sống trước khi gả tới Vương Phủ không tốt, ngay cả một hạ nhân cũng không bằng!”Tiết Nhã cong môi, sắc mặt châm chọc, dường như đang nhìn xem một trò cười vậy: “Vận khí của Vương Phi cũng coi như không tồi, khổ tận cam lai, cuối cùng cũng được Vương Gia coi trọng, trở thành chính phi, lại có được sủng ái không ai bằng, chỉ là...”

Tiết Nhã nhẹ nhàng thở dài, cười vui sướng khi người gặp họa: “Bạch Tuyết Nhu tuy là Thuần Vương Phi, nhưng trước khi trở thành Thuần Vương Phi, nàng ta và Hộ Quốc Vương Gia từng có gian tình, cho dù hiện tại ngươi ngồi chắc vị trí chính phi cũng không thể không phòng!”

“Ta nghe nói trên đường từ An Dương đến kinh thành, Bạch Tuyết Nhu bị người ám sát, là Hộ Quốc Vương Gia xả thân cứu giúp.” Tiết Nhã hơi mỉm cười, ánh mắt không có ý tốt nhìn Vân Tuyết Phi, giọng nói cố ý đẩy cao ngữ điệu.

Vân Tuyết Phi nghe thấy chuyện xả thân cứu giúp, tuy nói không thèm để ý, nhưng trong lúc Tiết Nhã không chú ý, cả người nàng đột nhiên cứng đờ.

“Ngươi và Vương Gia thành thân mới một năm, nàng ta và Vương Gia lại đã quen biết nhau mười mấy năm, khoảng cách này là vô cùng lớn. Nếu bây giờ Vương Phi không nghĩ biện pháp, đợi đến khi Vương Gia mang nữ nhân kia về, lúc đó có hối hận cũng không kịp!” Tiết Nhã không để ý sự yên lặng của Vân Tuyết Phi, vẫn tiếp tục nói chuyện một mình.

“Không từ bỏ thì phải làm sao bây giờ? Mặt dày đeo bám hay là xử lí Bạch Tuyết Nhu, giết người diệt khẩu?”Cố gắng khắc chế phiền muộn trong lòng, Vân Tuyết Phi nhìn chằm chằm Tiết Nhã, cười như không cười nói: “Từ thái độ của Nhã trắc phi, xem ra giết người diệt khẩu phù hợp với tâm ý của ngươi hơn. Chỉ là, giết người thì phải đền mạng, đạo lí này ta hiểu được. Vì một người không đáng mà hy sinh cả đời, ta không làm được!”

Bị Vân Tuyết Phi liếc mắt một cái nhìn thấu tâm tư, Tiết Nhã cũng không giận. Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, nữ nhân trước mắt thoạt nhìn vân đạm phong khinh này có cùng một địch nhân với nàng ta. Chỉ cần Vân Tuyết Phi nguyện ý, hai người họ có thể trở thành minh hữu.

“Nếu Bạch Tuyết Nhu chết, Hạ Hầu Thuần là của một mình ta, tương tự, Hộ Quốc Vương Gia cũng là của một mình ngươi, không kẻ nào có thể tranh giành với chúng ta. Mà cho dù có, so với Bạch Tuyết Nhu cũng không đáng nhắc đến.” Tiết Nhã nở nụ cười ôn hòa, nhẹ giọng khuyên bảo Vân Tuyết Phi: “Ngươi có thể ngồi vững vị trí Vương Phi của ngươi, con trai ngươi cũng là con vợ cả, tiền đồ xán lạn. Cho dù sau này có nữ nhân khác có thể khiến Vương Gia yêu thích, địa vị của ngươi cũng không ai có thể lay động được!”

Ánh mắt Vân Tuyết Phi lóe lên, trong lòng giống như cũng bị lay động. Nàng ngẩng đầu nhìn nữ nhân khuôn mặt ôn hòa trước mắt, rõ ràng thoạt nhìn ôn nhu như nước, nhưng những lời nói ra lại làm lòng người phát lạnh. Nàng đột nhiên nhớ đến trước kia, khi nàng vẫn là Tiết Phỉ, là đích nữ Tiết Phủ, mỗi khi nàng ra ngoài đều ngẩng cao đầu, cảm thấy mình cao hơn người khác một bậc. Mà Tiết Nhã, đứng trước mặt nàng lúc nào cũng là bộ dáng không rành thế sự, khắp nơi vì nàng suy nghĩ. Cuối cùng, chính nàng ta lại là người đâm cho nàng một đao chí mạng, lưỡi dao lạnh như băng xuyên qua ngực, thi cốt vô tồn. Tiết Nhã đương nhiên ngồi lên vị trí đích nữ Tiết Phủ, hưởng thụ tất cả mọi thứ đáng lẽ thuộc về nàng.

“Ta không có gia tộc hùng mạnh chống lưng giống ngươi, ta chỉ là đích nữ của tri huyện thất phẩm, nếu Tư Nam Tuyệt thật sự thích nữ nhân khác, ta cũng không có biện pháp, ngoại trừ nhượng bộ ta còn có thể làm gì?”Vân Tuyết Phi hít sâu một hơi, dấu đi sát ý dưới đáy mắt, cười tự giễu: “Nữ nhân trên thế giới này rất nhiều, nếu hắn thích người nào ta liền giết người đó, ta làm sao có thể xử lí hết đám nữ nhân đó? Không bằng sớm buông tay còn có thể bảo toàn trái tim mình.” Kỳ thật, nàng còn chưa nói, người nàng muốn giết nhất chính là người muội muội đáng yêu lại tâm địa rắn rết trước mắt, chỉ là thời cơ chưa đến mà thôi.

Thân phận đích nữ Tiết Gia làm địa vị của Tiết Nhã cao hơn rất nhiều, cho dù trước mặt là Vương Phi, nàng ta cũng chẳng thèm để trong mắt. Sớm muộn gì vị trí Thuần Vương Phi cũng thuộc về nàng ta, chỉ còn vấn đề thời gian mà thôi!

“Không có tiền đồ, nam nhân mình thích cũng không dám tranh thủ!”Tiết Nhã khinh miệt nhìn Vân Tuyết Phi: “Nam nhân vĩnh viễn không ngại có nhiều nữ nhân, nếu ngươi không hợp tác với ta, đến khi Bạch Tuyết Nhu về kinh, Vương Gia sẽ không thèm liếc mắt nhìn ngươi một cái! Ta biết ngươi cho rằng Bạch Tuyết Nhu là Thuần Vương Phi, cho dù Hộ Quốc Vương Gia có thích nàng ta cũng không thể làm ra chuyện lớn gì. Chính là, tâm của hắn lại đặt trên người Bạch Tuyết Nhu, ngươi cam tâm sao? Vương Gia chính là người sẽ sống với ngươi cả đời!”

“Vì sao lại không cam lòng?” Vân Tuyết Phi bình thản nhìn nữ nhân sắp trở nên điên cuồng trước mắt, cười lạnh nói: “Nếu Nhã trắc phi tới đây là muốn tìm ta hợp tác với ngươi làm mấy chuyện thương thiên hại lí này, vậy thì xin lỗi, ngươi đã tìm lầm người rồi! Mời rời khỏi đây!”

Ánh mắt Vân Tuyết Phi đột nhiên trở nên lạnh lùng, quanh thân bao phủ một tầng hàn khí. Nàng đứng dậy, duỗi tay chỉ ra cửa, không thèm để ý sắc mặt nữ nhân kia trắng đen đan xen.

“Ngươi cam tâm, nhưng ta không cam lòng!”Lửa giận trong mắt Tiết Nhã ngưng tụ lại, sắc mặt nàng ta cực kì dữ tợn, hai bàn tay nắm chặt lại, âm thanh giống như phát ra từ kẽ răng: “Nữ nhân kia thật không biết xấu hổ, rõ ràng, rõ ràng là ta quen biết Hạ Hầu Thuần trước!”

“Nhiều năm như vậy, ta trả giá vì hắn nhiều như vậy...hắn lại thích Bạch Tuyết Nhu ngây thơ hồn nhiên, xinh đẹp nho nhã, thiện giải nhân ý...Rõ ràng những thứ đó ta đều có, vì hắn, ta bỏ đi gai nhọn trên người, thu hồi sự hồn nhiên của mình. Biết rõ là sai ta vẫn nguyện ý vì hắn đi làm, nhưng kết quả thì sao, ta chỉ là trắc phi, là thị thiếp!”

“Trước kia chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, cái gì ta cũng có thể nhẫn nhịn, bởi vì ta tin tưởng, một ngày nào đó hắn sẽ nhìn thấy điểm tốt của ta. Nhưng bây giờ không giống, ta có hài tử!”Ánh mắt hung ác của nàng ta nháy mắt trở nên ôn nhu, nàng nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng hơi nhô lên, ánh mắt kiên định mà thâm trầm: “Trước kia ta có thể không so đo, nhưng bây giờ vì con của ta, vị trí ThuầnVương Phi kia ta nhất định phải có được!”

Thấy Vân Tuyết Phi vẫn duy trì động tác vừa rồi, không có một chút phản ứng nào. Tiết Nhã lập tức đứng lên, nhìn chằm chằm hai mắt Vân Tuyết Phi, oán hận chất vấn: “Chẳng lẽ ngươi không tức giận sao, không hận Bạch Tuyết Nhu sao?”

Vân Tuyết Phi trầm mặc hồi lâu, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn bụng hơi nhô lên của nàng ta, bình tĩnh nói: “Đi đêm lắm có ngày gặp ma, nếu ngươi có tâm, tốt nhất là vì hài tử trong bụng tích chút phúc khí đi, ta luôn luôn tin tưởng: ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác, sớm muộn gì cũng có ngày phải gặp báo ứng, chẳng qua thời cơ chưa tới thôi!”

Hàn quang chói mắt trong mắt Vân Tuyết Phi làm cho Tiết Nhã cảm thấy bất an, thậm chí bụng cũng có chút mơ hồ không thoải mái. Nàng vội vàng đặt tay lên bụng, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền sang khiến nàng ta cảm thấy tốt hơn một chút. Trong mắt Tiết Nhã thoáng qua một tia âm hàn, nàng ta nhìn Vân Tuyết Phi, âm thanh vững vàng nói: “Ngươi dám nguyền rủa ta!”

“Ta không nhằm vào bất luận kẻ nào, chỉ là hy vọng Nhã Trắc Phi thiện tâm một chút, vì đứa trẻ trong bụng mà tích chút phúc khí!” Thần sắc trên mặt Vân Tuyết Phi không đổi, ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái. Nàng cười với Tiết Nhã, nhưng nụ cười lại chưa đặt tới đáy mắt, chậm rì rì nói: “Nếu Nhã Trắc Phi cứ nhất định muốn làm việc ác, ta đây cũng không có cách nào!”

“Ta tìm ngươi hợp tác là cho ngươi mặt mũi, ngươi đừng có không biết tốt xấu!” Tiết Nhã tức giận lại không có chỗ phát tác, Vân Tuyết Phi chỉ là đích nữ của một tri huyện thất phẩm, lại còn tưởng mình là Vương Phi thì có thể trèo lên đầu nàng ta sao? Đừng có mơ! Tiết Phủ không phải một quan thất phẩm nho nhỏ có thể so sánh với, ngay cả Hạ Hầu Thuần cũng không dám bày sắc mặt cho nàng ta xem!

“Ta không có mặt mũi lớn như vậy, Nhã Trắc Phi đi tìm người có mặt mũi mà hợp tác đi!”Vân Tuyết Phi nhìn thoáng qua Tiết Nhã, đứng dậy đi đóng cửa sổ.

Khuôn mặt Tiết Nhã đen sì, trong lòng hừng hực lửa giận, cực kì khó chịu. Nàng ta không nghĩ tới nữ nhân này vô dụng như vậy, chỉ vì sợ đắc tội người, thế nhưng dám không hợp tác với nàng ta!

Bị làm lơ hoàn toàn, nàng ta cũng không thèm ở lại, khinh thường liếc Vân Tuyết Phi một cái: “Ta sẽ chờ đến lúc ngươi phải hối hận!” Nói xong, lập tức nâng cao bụng bự rời đi.

“Ngươi không biết tên của ta đúng không?” Vân Tuyết Phi đóng cửa sổ xong, đột nhiên thốt ra một câu.

“Nếu không muốn hợp tác, vậy thì ta cũng không cần thiết phải biết tên của ngươi!” Bước chân Tiết Nhã dừng lại, xoay người, sắc mặt không tốt nói. Hôm nay thật sự là đến không, phí nhiều tâm tư như vậy, kết quả là gặp được kẻ nhát gan, không làm nổi việc lớn!

“Tuy rằng ngươi không muốn biết, nhưng mà chúng ta hàn huyên lâu như vậy, ta vẫn muốn nói cho ngươi biết.” Ánh mắt Vân Tuyết Phi thâm thúy, lạnh lùng không có một chút độ ấm: “Ta gọi Vân Tuyết Phi, sau này ngươi có thể gọi ta là Tuyết Phi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status