Đích nữ vương phi

Chương 64-2: Chất vấn (2)


Đột nhiên nàng phát hiện hình dáng nữ nhân này càng nhìn càng quen mắt, giống như đã gặp qua ở đâu? Nàng tìm kiếm trong trí nhớ, hàn quang chợt lóe, tình cảnh mình bị quất roi hiện ra, chính là dân đen đó! Tức giận bị đè nén nhiều ngày rốt cuộc được dịp bộc phát, nghĩ đến sỉ nhục và đau đớn ngày ấy, nghĩ đến sự lo lắng sợ hãi lúc đó, nghĩ đến trên thân thể trắng nõn như ngọc này của mình bị hai vết sẹo xấu xí tựa như con rết. . . . . . Nàng thể chịu đựng nữa, lửa giận thù hận dấy lên hừng hực trong mắt, quát lớn: "Dân đen, rốt cuộc để bản tiểu thư bắt được ngươi rồi!"

Ánh mắt Hạ Hầu Huyền thoáng qua sự lạnh lẽo, bén nhọn bắn về phía nữ nhân trong ngực Tư Nam Tuyệt, hỏi "Là nàng ta?"

Lữ Lệ Hoa siết chặt quả đấm, nghiến răng kèo kẹo, thảo nào mình tìm không được từ bọn nha hoàn trong phủ, thì ra là vương phi! Chẳng qua vương phi thì sao? Nàng gật đầu khẳng định với Hạ Hầu Huyền, nghĩ đến cảm giác bị quất roi ngày đó, cảm giác đau đớn như cá nằm trên thớt đợi người ta ức hiếp, nàng lặp tức không cầm được run rẩy, giọng nói như ma quỷ ấy thường xuyên xuất hiện ở bên tai mình: Lần sau để ta thấy ngươi cầm roi bắt nạt người khác, ta sẽ đánh lên mặt ngươi! Nếu hôm nay không xử trí tên dân đen này, nàng không thể thanh thản được, cả đời cũng sẽ sống trong bóng ma ngày đó!

Gương mặt tràn đầy lệ thuộc vào nhìn nam nhân lạnh lẽo trước mắt, giọng nói yếu ớt thường ngày càng thêm mềm mại hơn, uất ức tố cáo: "Huyền, hôm ấy chính nàng ta đã cầm roi đánh ta, còn tuyên bố muốn hủy mặt ta!" Nàng cố ý nâng cao âm lượng câu sau, gương mặt này của nàng chính là bảo bối của Hạ Hầu Huyền, nghĩ đến ngày đó Hạ Hầu Huyền lãnh khốc vô tình, trong lòng nàng tràn đầy khoái cảm sắp báo thù thành công.

Nhìn nàng ta giấu đầu trong ngực Hộ quốc vương gia, chả trách không dám gặp người, nhất định là vừa rồi nghe mình nói chuyện, nên mới trốn đi! Chỉ là trốn cũng vô dụng, nếu bản tiểu thư tìm được ngươi, thề không bỏ qua cho ngươi, nỗi nhục và khổ sở ngày đó, nàng muốn nàng ta phải trả lại gấp trăm ngàn lần!

Không giống Tiết Phỉ, ngươi đừng nghĩ Huyền sẽ tha cho ngươi, trong lòng nàng sảng khoái cười to, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên bộ dáng điềm đạm đáng yêu.

Vân Tuyết Phi cũng nhịn không được nữa, nàng đẩy Tư Nam Tuyệt ra, trốn tránh chẳng giải quyết được vấn đề, nàng hiểu rõ nguồn gốc cừu hận của mình ở đâu? Nếu không cam lòng, thù hận khó tiêu, như vậy nàng sẽ hành động theo con tim mình!

Mặc một bộ quần áo màu tím thêu hoa trắng nhạt, ôm trọn cơ thể, khoác thêm lụa mỏng màu trắng, phác họa lên đường cong uốn lượng như nước chảy. Nàng cứ như vậy đứng dưới ánh mặt trời, đầu tóc đen dài mềm mại tùy ý quấn lên, sọi tóc bay nhẹ nhàng theo gió, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng về phía trước, tròng mắt đen sạch sẽ biểu lộ sự đúng mực của chủ nhân nó.

Ánh mắt Vân Tuyết Phi lạnh lùng nhìn kĩ hai người kia, tên nam nhân này thật lạ, hại chết Tiết Phỉ, lại để một nữ nhân tương tự Tiết Phỉ ở bên cạnh, hắn đang hoài niệm Tiết Phỉ ư? Hay do trong lòng có quỷ? Hoặc nói đến cùng ai là thế thân của ai?

Nhìn nữ nhân mình đã từng vô số lần muốn bằm thây vạn đoạn xuất hiện ở trước mặt, Lữ Lệ Hoa không kiềm chế được, lớn tiếng mắng: "Tên dân đen kia, còn không mau ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt bản tiểu thư xin tội, nếu không. . . . . ."

Vân Tuyết Phi chuyển mắt, ánh sáng lạnh như đao bắn ra, nhìn thẳng người trước mắt: "Nếu không thì sao?"

Lữ Lệ Hoa bị ánh mắt lạnh lùng u ám nhìn chằm chằm, có một loại áp lực vô hình chộp lấy động tác của nàng ta, có một sự lo lắng vụt qua, thốt không nên lời kịch bản vốn đã chuẩn bị sẵn trong đầu, nàng ta chỉ có thể bất an kéo lấy quần áo Hạ Hầu Huyền, tay có chút rung rung, hận không thể núp gọn ở sau lưng hắn. Nói là một chuyện, nhưng làm lại là một chuyện khác. Nếu không có Hạ Hầu Huyền, nàng ta tuyệt nhiên không dám phát ngôn bừa bãi ở trước mặt nữ nhân điên này như vậy, bởi vì nói không chừng nàng ta (VTP) sẽ thật sự phá hủy gương mặt của mình.

"Hả? Tại sao không nói chuyện? Ta không xin lỗi, ngươi muốn làm gì ta nào?" Vân Tuyết Phi tiếp tục lạnh lẽo hỏi tới.

Hạ Hầu Huyền hơi nghiêng người, chặn lại tầm mắt của Vân Tuyết Phi, không vui cau mày nói: "Hôm nay Vương phi thật đúng là khiến trẫm mở mang, cái gì gọi là ác nhân cáo trạng trước?" Trong lòng hắn vô cùng khó chịu, nữ nhân của mình bị người ta bắt nạt, thử hỏi mặt mũi mình còn để ở đâu. Hắn xưng trẫm, chính là hi vọng nữ nhân trước mắt này chủ động tới đây nhận sai, hắn sẽ nể mặt Tư Nam Tuyệt bỏ qua cho nàng ta.

"Hoàng thượng nhìn ra ta có chỗ nào giống ác nhân vậy?" Vân Tuyết Phi cười như không cười nhướng mày nói: "Roi đó không phải của ta, tin tưởng Hoàng thượng cũng biết tính tình của vị mỹ nhân này, động một chút là mở miệng kêu dân đen, không vừa ý thì rút roi đánh người!" Chứng kiến chân mày Tư Nam Tuyệt nhíu chặt, nàng đột nhiên ngừng nói, cười châm chọc: "Hay Hoàng thượng cho rằng ta nên ngoan ngoãn đưa tới cửa, để cho mỹ nhân của người đánh thoải mái!"

Tâm thần Hạ Hầu Huyền bị ánh mắt lạnh lẽo tràn đầy thù hận kia làm cho nhiễu loạn, hắn có cảm giác nàng vô cùng chán ghét mình, thậm chí có thể nói là hận mình! Hận? Thật lạ, rõ ràng nhiều lắm cũng coi như lần thứ hai gặp mặt, tại sao hắn lại muốn tìm cảm giác quen thuộc từ trên mặt của nàng, nhưng rõ ràng trước kia hắn chưa từng gặp qua nữ nhân này. Hơn nữa còn là nữ nương tử của Tư Nam Tuyệt, mình càng thêm không có khả năng dính đến!

Lữ Lệ Hoa đúng là có sợ, nhưng nghe thấy Vân Tuyết Phi nói như thế, nhất thời cũng hoảng hốt, nàng ta vội vàng giải thích với Hạ Hầu Huyền: "Huyền, chàng đừng nghe nàng ta nói bậy, ta không có!" Nàng cho Hạ Hầu Huyền ấn tượng có thể điêu ngoa, tùy hứng cũng được, nhưng chỉ riêng tàn bạo là không thể, điêu ngoa tùy hứng, Hạ Hầu Huyền sẽ cưng chiều nàng, nhưng tàn bạo, quốc mẫu tương lai phải hòa nhã hiền lành. Nếu bản tính này của mình bị Hạ Hầu Huyền biết, vậy mình vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện ngồi lên bảo tọa Hoàng hậu tôn quý nhất, nàng cũng không muốn luôn bị Mộ Dung Thanh Y chèn ép!

"Nói bản tiểu thư cầm roi quất ngươi...trên người ngươi có thương tích gì để chứng minh không? Nếu quả thật đúng như vậy, mới mấy ngày vết sẹo hẳn sẽ không biến mất chứ!" Lữ Lệ Hoa hài lòng chất vấn, sau đó quay đầu uất ức nhìn Hạ Hầu Huyền: "Huyền, cơ thể của ta có cái gì, chàng hiểu nhất, chàng phải làm chủ cho ta!"

Hành động mờ ám của nàng ta không thoát khỏi ánh mắt của hắn, chẳng qua hắn không cho phép bất luận kẻ nào gây bất lợi với gương mặt này, cho dù nữ nhân của Tư Nam Tuyệt cũng không được!

Hạ Hầu Huyền biết rõ lời Vân Tuyết Phi nói là thật, cầm rói đánh người trước thật sự là Lệ Hoa, nhưng kể từ Phỉ nhi mất, nữ nhân này vẫn luôn đi theo mình, cùng với gương mặt giống Phỉ nhi, còn có hai vết sẹo ghê người kia, Lệ Hoa cũng nhận được dạy dỗ rồi. . . . . . Nụ cười chói mắt của nàng khiến hắn cực kỳ không thích, nữ nhân này rất có khí thế bức người!

Giọng nói của hắn có một chút đè nén, đồng thời chứa đựng sự uy nghiêm không thể nghi ngờ: "Lệ Hoa tính tình trẻ con, vương phi xuống tay quá nặng, nếu vương phi có thể nhận lỗi với Lệ Hoa, hết thảy trẫm sẽ xem như không có việc gì xảy ra!" Nếu như hai nữ nhân phải có một người chịu thiệt, vậy nữ nhân kia nhất định là của Tư Nam Tuyệt, mà không phải là hắn. Từ lâu hắn đã sớm kiêng kỵ Tư Nam Tuyệt, cho dù hắn làm Hoàng đế, nhưng trong lòng dân chúng, uy danh Tư Nam Tuyệt lại cao hơn hắn. Hơn nữa trong tay Tư Nam Tuyệt còn nắm một phần binh quyền, long kỵ binh phân bố ở khắp nơi.

Chỉ nhận sai! Lữ Lệ Hoa trợn tròn mắt, nàng bị đắc tội lớn như vậy, làm sao có thể với một lời xin lỗi thì xong rồi hả? Nàng bất mãn lay cánh tay Hạ Hầu Huyền, không phải đã nói sẽ làm chủ, báo thù vì mình ư? Tại sao thật vất vả mới tìm được tên dân đen này, kết quả lại dễ dàng bỏ qua cho nàng ta như vậy?

Hạ Hầu Huyền cúi đầu cảnh cáo nhìn Lữ Lệ Hoa, ánh mắt không vui híp lại. Lữ Lệ Hoa biết rõ, nàng chỉ có thể không phục trừng mắt nhìn tiện nhân đó. Vì tương lai về sau, nàng cố chịu đựng, chờ mình làm Hoàng hậu, nàng ta sẽ không được dễ chịu đâu!

Chứng kiến Hạ Hầu Huyền bảo vệ nữ nhân ghê tởm trước mắt này, Vân Tuyết Phi nở nụ cười lạnh lẽo: "Ta nghe nói Hoàng thượng đã từng vì nạp Mộ Dung Thanh Y làm phi, đẩy Tiết hoàng hậu ra chiến trường, kết quả. . . . . ." Nhìn vẻ mặt Hạ Hầu Huyền đột biến, còn có một đôi con ngươi luôn lạnh như băng rốt cuộc xuất hiện vết nứt, quả nhiên chột dạ, nàng cười khẩy nói: "Kết quả ngày đó Hoàng thượng cưới Mộ Dung Thanh Y, Tiết hoàng hậu ôm hận chết trận sa trường!"

Hạ Hầu Huyền thế nào cũng không ngờ Vân Tuyết Phi lại đột nhiên nhắc tới Hoàng hậu Tiết Phỉ của hắn, mọi người chỉ biết Tiết Hoàng hậu chết trận, nhưng hoàn toàn không biết mình cố ý giết nàng, làm sao nữ nhân này biết? Hay nói, nàng ta bị Tư Nam Tuyệt xúi giục? Hắn dời ánh mắt dò xét về phía Tư Nam Tuyệt, lại thấy Tư Nam Tuyệt chẳng hề nhìn lấy hắn một cái, hai mắt chỉ chăm chú vào trên người thê tử của hắn (TNT).

Trông thấy Hạ Hầu Huyền nhìn về phía Tư Nam Tuyệt, sao Vân Tuyết Phi không biết giờ khắc này hắn nghĩ gì, quả nhiên đúng tim đen, nàng tiếp tục châm chọc nói: "Mọi người đều nói Mộ Dung quý phi độc sủng hậu cung, là tình yêu đích thực của Hoàng thượng, nhưng hôm nay chứng kiến Hoàng thượng che chở một nữ nhân khác, thì ra cái gọi là tình yêu đích thực lại nông cạn như thế, không biết ở nơi hoàng cung xa xôi ấy Mộ Dung quý phi nhìn thấy một màn này sẽ có cảm tưởng gì!"

Nàng ngược lại rất hiếu kỳ sắc mặt của Mộ Dung Thanh Y, đoạt lấy nam nhân từ trong tay mình, kết quả đột nhiên thích một nữ nhân khác, hơn nữa nữ nhân này còn giống Tiết Phỉ bảy phần, khẩu vị Hạ Hầu Huyền thật là đặc biệt!

Mỗi một chữ đều là giễu cợt, gió lạnh như cắt, thổi càng lớn sự trống rỗng trong lòng hắn, hận ý mãnh liệt trong mắt nữ nhân này khiến Hạ Hầu Huyền phúc chốc hoảng hốt. Nếu Tiết Phỉ ở trước mặt mình, nhìn thấy mình như vậy, nàng nhất định hận chết mình. Nếu không phải vì mình cưới Mộ Dung Thanh Y, sao nàng có thể bị kẻ gian hại chết?

Hắn vẫn chôn sâu sự thật đau khổ ấy ở trong lòng, hôm nay sau một thời gian dài đột nhiên bị người khác vạch trần. Thực ra hắn rất muốn nói, hắn đã sớm hối hận. Nếu thời gian có thể quay trở lại, hắn nhất định tuân thủ lời hứa với Phỉ nhi, cả cuộc đời chỉ yêu một mình nàng, nhưng trên thế giới hoàn toàn không có thuốc hối hận, cho dù hắn đã sớm hối hận muốn chết!

Nhìn nam nhân thường ngày mạnh mẽ lạnh lùng, hôm nay bị tên dân đen này khiến cho rối loạn tâm thần, nhìn Hạ Hầu Huyền như vậy, Lữ Lệ Hoa hơi đau lòng, đồng thời cũng tức giận, nàng ta biết cái gì chứ? Nàng ta không biết Huyền thâm tình thế nào đâu, cho dù tiên Hoàng hậu chết đã một thời gian dài, nhưng hắn vẫn không quên được nàng, giữ mình ở bên người, là vì gương mặt này giống với tiên Hoàng hậu, người đời chỉ biết Mộ Dung Thanh Y độc sủng hậu cung, nhưng không biết Hạ Hầu Huyền vì cái chết của tiên Hoàng hậu, mà không muốn nạp phi nữa, chỉ để mình ở lại bên cạnh!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status