Điền duyên

Chương 263: Con trai nhà mình giỏi


Tối qua Lâm Đại Đầu đã gặp Hoàng Nguyên, lúc này thấy hắn và Lâm Xuân đứng chung một chỗ, không tự chủ đánh giá hắn lần nữa, ánh mắt thập phần xoi mói.

Kết quả đánh giá, đương nhiên là cảm thấy kém Xuân Nhi của hắn.

Ngoại trừ chuyện hắn trắng trẻo hơn Xuân Nhi một chút.

Nhưng con trai trắng trẻo có ích lợi gì? Lại không phải là con gái!

Hắn thông minh không nói lời thật, lại oán trách Hoàng Lão Thực nói: "Lão Thực huynh đệ, ngươi nói đi, ngươi nuôi ba cô con gái có thể làm coi như xong, sao con trai có thể làm như vậy chứ?"

Hoàng Lão Thực trợn mắt nói: "Sao con ta không thể làm?"

Hoàng Ly vội dắt hắn nói: "Cha, ngươi đừng nghe Đại Đầu bá bá nói. Hắn chính là đỏ mắt ngươi, loại ao ước ganh ghét oán hận đó!"

Nói xong nghếch cái cằm xinh xắn lên thị uy "Hừ" một tiếng với Lâm Đại Đầu, làm mọi người đều cười rộ lên.

Lâm Đại Đầu phẫn nộ nói: "Lão Thực huynh đệ, con trai ngươi cũng đã trở lại, khuê nữ lại nhiều, có phải nên đem Tước Nhi gả đi hay không?"

Hoàng Lão Thực nói: "Ta chưa nói là không gả. Hạ Sinh còn chưa gấp, ngươi gấp cái gì! Không phải ta đã nói là cuối năm tổ chức cưới sao? Ngày nóng như vậy, lại bận rộn, làm hỉ sự không có phương tiện, thân thích cũng không không rảnh đến, không thể cứ như vậy đưa Tước Nhi tới nhà của ngươi chứ!"

Lâm Đại Đầu á khẩu không trả lời được.

Hắn cũng chỉ nói thôi, cũng biết nóng vội là vô dụng.

Lúc này Hoàng Nguyên cười nói: "Đại Đầu bá bá, vãn bối không dễ dàng trở về nhà, muốn cùng người nhà thân cận mấy tháng mới tốt. Mặc dù đại tỷ gả sang cách vách, nhưng xuất giá chính là xuất giá, từ đó nàng sẽ là người Lâm gia. Cho nên, để tỷ đệ chúng ta ở chung thêm mấy ngày đi."

Lâm Đại Đầu càng không nói.

Nếu thường lui tới, khẳng định Đỗ Quyên cũng sẽ chống đối hắn hai câu, nhưng nhìn thấy bóng dáng mệt nhọc của Đại Đầu thím, nàng không đành lòng, cười khuyên nhủ: "Đại Đầu bá bá, đới tới mấy tháng mùa đông, chúng ta náo nhiệt tổ chức việc vui. Nói cho ngươi biết, lúc ở phủ thành, chúng ta giúp đại tỷ mua rất nhiều đồ cưới đó!"

Lâm Đại Đầu nghe xong mắt sáng lên, vội vàng hỏi "Thật sự?"

Đỗ Quyên cười nói: "Đương nhiên là thật! Ta có thể lừa ngươi chắc."

Lâm Đại Đầu kìm lòng không được truy vấn: "Có thứ gì? Đừng mua mấy thứ vô dụng!"

"Ồ" một tiếng, mọi người đều cười rộ lên.

Hoàng Tước Nhi đỏ mặt, cúi đầu.

Hạ Sinh ngây ngô nhìn nàng, mừng rỡ không khép miệng.

Vợ Đại Đầu liền đi tới, liếc chồng mình một cái trước, rồi mới kéo tay Đỗ Quyên cười sẵng giọng: " Hai người các ngươi nói chuyện không để ý, nào có ai vừa giáp mặt là nói đồ cưới chứ!"

Thanh âm lại tràn đầy vui sướng, miệng toét rộng.

Nàng biết, Hoàng gia cho đồ cưới, khẳng định đều hữu dụng.

Đang ồn ào, chợt nghe một tiếng hổ rống từ đàng xa truyền đến.

"Như Gió trở lại!"

Đông Sinh hét lớn: "Súc sinh này còn biết trở về? Coi ta không đánh gãy chân nó!"

Lâm Đại Đầu khí thế hung hăng xắn tay áo.

Thanh âm mới tan, một tiếng hổ rống khác lại vang lên ngoài cửa viện.

Sau đó, Như Gió chạy vào, đánh về phía Lâm Xuân.

Đã sớm biết Lâm Xuân nuôi một con hổ, nhưng tận mắt chứng kiến này quái vật khổng lồ sắc thái sặc sỡ đánh về phía hắn, hai chân trước khoát lên trên đầu vai hắn, mở ra miệng máu ngay mặt hắn, Hoàng Nguyên vẫn kinh hoảng hô to một tiếng.

Như Gió nghe hắn kêu, quay đầu nhìn hắn, lại gầm nhẹ một tiếng.

Hoàng Nguyên nhất thời chân như nhũn ra nói: "Nó... nó sợ người lạ?"

Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi đồng thời đỡ lấy hắn, kêu hắn đừng sợ, nói Như Gió không cắn người.

Hoàng Nguyên tỏ vẻ vạn phần hoài nghi, hỏi: "Trong thôn này nó đều nhận ra tiếng người, không cắn người? Cũng không cắn súc vật?"

Lâm Xuân vui vẻ sờ đầu Như Gió, cười gọi nó đừng dọa người, vừa đối với Hoàng Nguyên nói: "Như Gió có linh tính. Phàm gặp qua một lần, nó đều nhớ, dù gặp ở trên núi, nó cũng không đả thương người, cũng không động tới gà vịt trong thôn."

Đỗ Quyên hỏi: "Vài ngày nay Như Gió không ở nhà?"

Nàng nhớ tới câu nói lúc nãy của Lâm Đại Đầu.

Vừa hỏi xong, Lâm Đại Đầu thở phì phò nói: "Xuân Nhi vừa đi, súc sinh này cũng không ở nhà được, chạy vào núi, một lần chính là hơn mười ngày, y như dã thú! Mấy ngày nay không tha về một món ăn thôn quê nào! Ta còn tưởng rằng nó không trở về nữa, tại sao lại trở lại?"

Vào những ngày mùa, ngay cả Thu Sinh cũng không rỗi rảnh lên núi săn thú, Như Gió lại bỏ đi, Lâm gia không có món ăn thôn quê ăn, hắn có thể không tức giận sao?

Đỗ Quyên ngưng một lát, mới dậm chân cười to.

"Ai yêu Đại Đầu bá bá! Như Gió còn không phải là dã thú à! Nó có thể nhận ra Lâm Xuân coi như là vận khí. Lâm Xuân không ở nhà, ngươi còn trông cậy vào nó giúp Lâm gia làm việc? Ai, nếu thật là như vậy, còn là vua bách thú sao, cũng quá tầm thường rồi!"

Mọi người cũng đều nhịn không được cười to.

Lâm Xuân nhìn sắc mặt đen thui của cha, lại nhìn Như Gió, muốn nói nó vài câu, chung quy không bỏ được. Tựa như Đỗ Quyên nói, nó vốn là dã thú, không có trách nhiệm giúp Lâm gia "săn thú". Hắn liền vỗ vỗ nó, ý bảo nó trở về phòng nghỉ tạm.

Như Gió hướng Lâm Đại Đầu nhe răng, nghênh ngang vào tây sương.

Lâm Đại Đầu đành phải giương mắt nhìn.

Nơi này, đại gia tranh nhau sử dụng thử máy bơm nước, cho rằng thần kỳ.

Nhất thời Tiểu Thuận chạy tới, nói gia gia nãi nãi tới, đám người Đỗ Quyên mới về nhà.

Vợ Đại Đầu ở phía sau kêu: "Tước Nhi, buổi trưa mang đệ đệ ngươi tới dùng cơm."

Đỗ Quyên vội nói: "Thím không cần gấp, mấy ngày nay nhà ta khẳng định có nhiều chuyện làm. Đợi rảnh chút, lại đến nhà thím ăn cơm."

Lần này Hoàng Nguyên về, thân thích nhà mình khẳng định muốn mời hắn.

Vợ Đại Đầu thế này mới mà thôi.

Về nhà, thấy Phùng Thị cũng trở lại, đang ngắt sen non, trái hạnh và mận đã đựng đầy vài cái rổ, còn nói là nhà ai đưa, nhà ai chào hỏi kêu Hoàng Nguyên tới ăn cơm, đầy mặt đều là tự hào.

Con trai thật vinh dự!

Lập tức, tỷ muội Đỗ Quyên bưng đồ ăn lên, người một nhà ngồi ăn cơm.

Hoàng Nguyên dĩ nhiên được người nhà trăm loại chiếu cố: Hoàng đại nương hỏi hắn thích ăn cái gì, muốn ăn cái gì, đem tất cả các loại thổ sản hiếm có trong núi liệt kê một lần, muốn buổi trưa nấu cho đứa cháu trai này ăn; còn nói nàng mang cái gì đến, còn muốn làm sủi cảo.

Tỷ muội Đỗ Quyên đều nhìn Hoàng Nguyên cười.

Đây chính là đãi ngộ tỷ muội các nàng chưa bao giờ có, nhưng các nàng không mất hứng, ngược lại thấy trong nhà có đàn ông bất đồng, bởi vậy thập phần vui sướng.

Phùng Thị nói với cha mẹ chồng: "Cha, nương, cỏ ngoài ruộng nhiều, để Tước Nhi các nàng ở nhà chiếu ứng, ta và cha nàng đi giẫy cỏ, đến buổi trưa nóng trở về."

Hoàng lão cha gật đầu nói: "Cứ như vậy đi! Việc ruộng nương không thể bỏ dở."

Đầu óc Đỗ Quyên một chuyển, vội nói: "Ta và đại tỷ cũng đi thôi. Xiêm y đã giặt xong, nhà cửa cũng thu thập sạch sẽ, để Hoàng Ly ở nhà nấu cơm là đủ rồi. Thêm người thêm sức vội vài ngày sẽ làm xong, cha và nương có thể nghỉ thêm chút. Trong nhà có gia gia nãi nãi, chẳng khác nào trưởng bối tọa trấn, người nào đến đều có thể tiếp đón. Hoàng Ly nấu cơm cũng không lo: muốn nấu món gì thì chuẩn bị sẵn, chờ ta và đại tỷ xong việc trở về, ba người đồng loạt làm, nấu cũng nhanh thôi."

Nàng biết lát nữa trong nhà khẳng định sẽ có nhiều người đến, nàng tình nguyện đi ra ruộng. Tuy nhổ cỏ nhưng đầu óc thoải mái, có thể thể hội phong cảnh ruộng đồng đã cách nhiều ngày.

Hoàng lão cha và Hoàng đại nương cầu còn không được.

Đây đúng là cơ hội lộ mặt của kẻ làm gia gia nãi nãi bọn họ!

Hoàng đại nương liền phấn chấn nói: "Ngươi cùng Tước Nhi đi đi. Trong nhà có ta và gia gia ngươi. Ta giúp Hoàng Ly thu thập nấu cơm, người tới cũng không sợ..."

Hoàng Nguyên nhìn Đỗ Quyên, trong lòng lại không phải tư vị.

Hắn một thân nam nhi ở nhà đợi, bọn tỷ muội phải xuống ruộng làm việc. Đây là chuyện gì?

Đỗ Quyên nháy mắt với hắn mấy cái, hắn không hiểu, nghĩ đợi lát nữa hỏi nàng.

Vì thế, sau bữa cơm Đỗ Quyên, Hoàng Tước Nhi theo cha mẹ đi nhổ cỏ.

Đầu tiên là nhổ cỏ trong ruộng bắp.

Làm hơn một canh giờ, trời bắt đầu nóng lên.

Đỗ Quyên dọc theo luống bắp đi đến cuối luống, thẳng eo nghỉ ngơi, lại thấy ở đầu ruộng có 2, 3 người đến, chính là Hoàng Nguyên, Tiểu Thuận và Nhậm Viễn Minh.

Nhậm Viễn Minh thật xa đã kêu: "Nhị biểu tỷ".

"Di, sao ngươi lại tới đây?"

Đỗ Quyên kinh ngạc hỏi Hoàng Nguyên.

Nàng đoán đúng là trong nhà sẽ có rất nhiều người đến, hắn hẳn là không phân thân ra được mới đúng.

Phùng Thị ở phía sau nàng, nghe tiếng ngẩng đầu nhìn lên, vội vàng nói: "Ai nha, Nguyên Nhi! Ngươi đến nơi này làm cái gì? Xem trời nóng, ra một thân mồ hôi, làm xiêm y dơ..."

Nàng cuống quít hốt hoảng nói xong, cảm thấy ruộng đất không phải là nơi nhi tử đến.

Đỗ Quyên thấy nương như vậy, liền đi tới bên cạnh Hoàng Nguyên cười.

Hoàng Nguyên ngượng ngùng, nói: "Nương, ta đến xem chúng ta có bao nhiêu ruộng, trồng những gì. Ta không nên biết mấy việc này sao?"

Phùng Thị nghe xong sửng sốt, sau đó vui vẻ nói: "Nên! Nên!"

Nhi tử càng quan tâm trong nhà, càng chứng minh hắn để cái nhà này trong lòng.

Hoàng Nguyên thuận thế cầm cái cuốc trên tay Đỗ Quyên, nói: "Ta làm!"

Đỗ Quyên bất ngờ bị hắn đoạt đi, nghe xong lời của hắn bật cười, hỏi: "Ngươi làm? Ngươi cầm nó muốn làm gì?"

Hoàng Nguyên lúng túng cười nói: "Ngươi dạy ta giẫy cỏ."

Đỗ Quyên không chút lưu tình đả kích nói: "Ta không dạy ngươi. Ta tự mình làm là xong, còn nhanh nữa!"

Tiểu Thuận vội nói: "Để ta dạy nhị ca. Không dễ học đâu."

Hoàng Nguyên nghe ra ý khuyến cáo.

Lúc này, Hoàng Lão Thực và Hoàng Tước Nhi cũng xong việc, từ trong ruộng ngô chui ra. Hoàng Tước Nhi nghe thấy đối thoại của đệ đệ muội muội, săn sóc nói với Hoàng Nguyên: "Không còn sớm, ta cần về nhà. Buổi trưa nóng, đợi xế chiều hoặc sáng sớm ra làm cũng như nhau. Dù sao ruộng chúng ta không nhiều, trước đó ta cũng vẫn làm."

Hoàng Nguyên thuận thế xuống dốc, hỏi Hoàng Lão Thực: "Cha, chúng ta có bao nhiêu đất?"

Hoàng Lão Thực hiếm khi được nhi tử hỏi hắn, đúng là hắn "tinh thông" và "am hiểu", nên vội vàng đáp: "Năm mẫu đất, tám phần vườn. Nơi này là nửa mẫu trồng bắp và đậu tương; còn có hai khối xa chút, ở chân Đông Sơn. Ngươi muốn xem, cha mang ngươi qua xem."

Hoàng Nguyên vốn thuận miệng hỏi, vừa nghe xong thất thanh nói: "Chỉ có 5 mẫu?"

Dưỡng phụ hắn, Dương gia, có mấy ngàn mẫu đất, còn có cửa hàng. Hoàng gia nhiều người như vậy mà chỉ có 5 mẫu, khó trách hắn giật mình.

"Cuộc sống như thế làm sao mà qua? Lương thực sao đủ ăn?"

Hoàng Nguyên khẩn trương: cái nhà này, bần cùng vượt quá tưởng tượng của hắn!

Nhưng là, hắn hôm nay xem tình hình trong nhà, không giống là không sống nổi nha!

Hoàng Lão Thực an ủi hắn nói: "Đủ ăn! Trong ruộng trồng lúa, vườn trồng lúa mạch, cách năm thu loại bắp và đậu tương, còn có trồng đậu phộng trong núi lấy dầu. Hàng năm chúng ta đều còn dư rất nhiều bắp đó. Heo và gà lớn nhanh, trong nhà cũng không thiếu thịt ăn. Xem, đó là ngỗng nhà chúng ta. Buổi sáng thả ra ruộng, không cần lo lắng, buổi tối lại đuổi về là xong rồi."

Hắn vừa nói, vừa chỉ vào ruộng bắp sau lưng, có 3 con ngỗng trắng lớn ăn no nằm nghỉ tạm trong rãnh nước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status