Đỉnh cấp lưu manh

Chương 1010: Tình cờ gặp gỡ? Mất tích?


Biết đã chạy thoát khỏi đám người đó, Hướng Nhật mới dừng lại, buông tay Hoắc Vãn Tình và La tỷ ra.

- Hướng tiên sinh, buổi biểu diễn vừa rồi rất đặc sắc, tuy nhiên ngài không cảm thấy thắng lợi không được vẻ vang lắm à?

Khuôn mặt Hoắc Vãn Tình hơi hồng hồng, dù đã phát sinh quan hệ thân mật với tiểu sắc lang nhưng mới khi nãy bị hắn kéo tay trước mặt biết bao nhiêu người nên không tránh khỏi ngại ngùng...

Hướng Nhật biết Hoắc Vãn Tình đang mỉa mai mình, đường đường một Dị năng giả lại đi khi dễ một người bình thường, vui vẻ lắm sao? Trên thực tế hắn chẳng ngại ngùng chút nào cả, da mặt của hắn còn chưa đến mức mỏng như vậy. Ngược lại La tỷ đứng một bên cảm thấy hơi kì quái, kinh ngạc nhìn bàn tay của mình. Nếu nhớ không lầm tên sắc lang này vừa nắm lấy tay của nàng lôi lôi kéo kéo?!

- Còn chưa tìm mình liều mạng?

Trong lòng Hướng Nhật giật thót một cái.

Mải mê tránh xa chốn thị phi vừa rồi mà bỏ qua vấn đề này, dù gì La tỷ cũng không phải là Hoắc Vãn Tình, nàng vốn là một Mật giả cấp năm cực kì kiêu ngạo, một khi tức giận khả năng mang lại cho mình phiền toái không nhỏ!

- Ừm, bây giờ chúng ta đi lòng vòng đâu đó một chút nhỉ?

Để đánh lạc hướng La tỷ Hướng Nhật vội vàng chuyển sang một chủ đề khác.

- Hay đi tòa nhà Đế Quốc đi?

Hoắc Vãn Tình không chú ý nhiều tới biểu hiện quái dị của La tỷ, trong tiềm thức của nàng La tỷ không thể nào thích tên tiểu sắc lang này được.

- Cũng được, còn La quản lý thì sao?

Hướng Nhật thấy La tỷ vẫn mải miết nhìn tay của mình, nhanh chóng bắt chuyện với nàng. Chỉ sợ nàng tiếp tục so đo chuyện kéo tay của nàng mà tìm hắn tính sổ.

- Ta... tùy tiện.

La tỷ nhàn nhạt liếc Hướng Nhật một cái, cái liếc khiến con người ta muốn nổi cả da gà. Không thể nào chứ! Mới tí đã ghi hận hắn rồi?

Không dám dây dưa kéo dài, Hướng Nhật vội vàng bắt một chiếc taxi, sắp xếp cho La tỷ và Hoắc Vãn Tình ngồi ở băng ghế phía sau, bản thân mình thì ngồi băng trước với tài xế, lúc này mới thoáng yên lòng lại. Trong lòng tự nhủ từ nay phải chú ý với La tỷ một chút, không thể đối đãi nàng như một nữ nhân bình thường được. Nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!

Tòa nhà Đế Quốc nằm ở khu vực sầm uất nhất của quận Manhattan, đây cũng không phải lần đầu tiên Hướng Nhật ghé thăm. Lần trước ở New York hắn đã từng du ngoạn tới nơi này cùng Alice. Khi đó còn tiện tay phá hủy tổng bộ của tổ chức đứng phía sau, thuận tay cuỗm đi nhiều viên kim cương cực kì có giá trị.

Lầu một của tòa nhà Đế Quốc là thiên đường trưng bày các tác phẩm nghệ thuật, vách tường có những món trang sức vô cùng đặc sắc, bắt nguồn từ Italy, Pháp, Bỉ, Đức với màu sắc đa dạng, phong phú.

Ba người xuống xe taxi, đi dạo ở đại sảnh tầng một được một lúc, Hoắc Vãn Tình bắt đầu thấy hơi chán, nàng muốn lên sân thượng tầng 86 ngắm cảnh, La tỷ cũng tỏ vẻ đồng ý.

Hướng Nhật còn chưa quên chuyện ban nãy cầm tay của nàng, hiện tại vẫn cảm thấy hơi chột dạ:

- Ta không lên đâu, chỗ đó ta lên nhiều rồi, các nàng đi đi, ta ở đây chờ.

- Anh không phải muốn nhân cơ hội chạy trốn chứ?

Hoắc Vãn Tình lạnh lùng lườm hắn, không có ác ý suy đoán dụng tâm của Hướng Nhật.

Quả thực Hướng Nhật không có ý định này, hắn chỉ tay lên trời thề thốt:

- Lấy danh dự của ta bảo đảm, tuyệt đối không bỏ trốn. Đợi đến khi hai người đi xuống thì thôi.

- Hừ, tốt nhất là thế, nếu không hậu quả anh tự nghĩ lấy đi. À, trưa nay còn phải mời tụi em ăn cơm đó.

Hoắc Vãn Tình không sợ Hướng Nhật bỏ trốn, dù sao nàng còn có số điện thoại của hắn, coi như gọi bao nhiêu cuộc cũng phải triệu hồi hắn cho bằng được. Đoạn hừ nhẹ một tiếng kéo tay La tỷ rời đi.

Thấy hai người đã đi khỏi trong lòng Hướng Nhật thở phào nhẹ nhõm, từ sau khi nắm tay La tỷ hắn luôn cảm thấy ánh mắt nàng nhìn hắn rất kì quái, khiến hắn không dám nhìn thẳng nào mắt nàng, sợ nàng nổi giận.

Nói là thế song trong lòng vẫn cứ khó chịu, dù gì đêm qua hai người đã cùng nhau sánh vai chiến đấu, giờ chỉ kéo tay một cái thôi mà, không cần tính toán nhỏ nhặt vậy chứ?!

Nghĩ tới đây không khỏi nhớ lại gã K thần bí, hắn yêu cầu mình làm to bụng của La tỷ, chuyện khó khăn bậc này đâu dễ dàng hoàn thành được? Mới nắm có cái tay đã làm nàng tức giận như thế, nếu làm bụng nàng trướng lên còn không phải đuổi giết mình tới chết sao?!

Nghĩ ngợi một hồi càng thêm lo lắng, xem ra chuyện này phải tính kế lâu dài mới ổn.

Đang vừa miên man trong lòng vừa đi dạo không mục đích ở đại sảnh, ánh mắt Hướng Nhật chợt ngưng đọng, chuyển lên một bóng người vô cùng quen thuộc.

Đó là...

Không thể nào! Sao nàng ta lại ở đây?

Hướng Nhật có phần bất ngờ, nàng ta không phải ở Hongkong sao? Từ khi nào tới Mỹ? Hơn nữa còn gặp nhau trùng hợp như thế?

Do dự trong lòng có nên chào hỏi đối phương hay không, Hướng Nhật thấy nàng chỉ đi có một mình, hẳn là rất cô đơn...

Ngẫm nghĩ một lát Hướng Nhật từ từ đi về phía bên đó, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bả vai thân ảnh quen thuộc, chờ nàng ta xoay đầu lại mới mở miệng chào hỏi:

- Xin chào, Trinh Lan tiểu thư, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.

- A! Ngươi... ngươi...sao lại ở chỗ này?

Khuôn mặt Lý Trinh Lan kinh ngạc nhìn Hướng Nhật, từ sau vụ "tiền giả" nàng và hắn không còn gặp mặt nhau nữa, không nghĩ tới mình trăm phương ngàn kế tránh né đối phương mà dẫn dụ cha mẹ đến New York du lịch, cuối cùng vẫn đụng phải nhau. Điều này khiến nàng nghi ngờ đối phương có phải hay không theo dõi gia đình mình mà đến.

- Cô có thể ở đây, tại sao ta lại không thể?

Hướng Nhật trả lời, nhìn tiểu mỹ nữ cảnh sát đang cau mày nhăn nhó, hắn cũng không chú ý mấy:

- Cha mẹ cô đâu? Bọn họ có đi cùng không?

Lý Trinh Lan nhìn chằm chằm hắn, trong đôi mặt tràn ngập cảnh giác:

- Anh phái người theo dõi chúng tôi?

Nàng có ý nghĩ như vậy cũng không kì quái, trước đó nam nhân cho cả nhà nàng một tỷ nhân dân tệ, đổi ra hơn 180 tỷ won (tiền Hàn quốc). Khoản tiền lớn như vậy chắc chắn không để nhà nàng tùy tiện rời đi như thế, nói không phái người theo dõi chắc chẳng ai tin.

Lý Trinh Lan không phải muốn trốn tránh, nàng không phải không muốn trả lại mà hiện tại căn bản trả không được, chỉ có thể ấp úng đáp:

-...Nói chung tôi sẽ kiếm tiền trả lại cho anh, tiền lương mỗi tháng đều cho anh hết, anh nói số tài khoản ngân hàng cho tôi đi.

- Vậy cô tính mấy đời không nhận tiền lương à?

Hướng Nhật châm chọc, một tỷ nhân dân tệ, trả bằng tiền lương nói mấy đời vẫn còn hơi ít...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 16 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status