Đỉnh cấp lưu manh

Chương 1069: Dạy đạo lý làm người

Edit: Vạn

“Thiên Lục, chị con đâu? Còn chưa thức dậy sao? Khách cũng đã tới rồi, thật là không có chút quy củ gì cả.” Tôn Hòa ngồi ở vị trí đầu tiên quát hỏi người thanh niên.

“Ba, chị hôm nay có một cuộc hẹn quan trọng, ba cũng biết mà, nên bây giờ còn đang trang điểm.” Thanh niên vừa nói, một bên ngồi xuống bàn ăn, vừa vặn ở đối diện Hướng mẫu.

“Dì Hướng nhìn giống như chị con vậy, không, là như em gái con ấy, người dùng đồ trang điểm gì thế, ngày khác con cũng đi mua thử xem.” Thanh niên nửa lấy lòng nửa khoa trương nói.

Nhưng mà lời này rõ ràng nói có chút quá, Tôn Hòa không khỏi nổi giận quát: “Thiên Lục, không biết nói chuyện thì đi lên lầu đi, đừng ở chỗ này làm xấu hổ mất mặt, cái gì chị em gái, một chút quan niệm trưởng bối cũng không có hả?” nếu như đổi lại là con gái nói như vậy thì một chút vấn đề cũng không có, nhưng con trai là đàn ông, nói lời này thì tỏ ra có chút khinh bạc.

Hướng phụ cũng nhíu mày, đứa con trai này của chiến hữu từ ngày hôm qua đã cho hắn một loại cảm giác rất xấu, đầu tiên là tóc nhuộm trắng, nhìn qua cũng không phải là người đứng đắn. Nếu không phải là con trai chiến hữu thì với tính tình nóng nảy của ông tuyệt đối không ngại xuất thủ dạy dỗ thằng này một chút đạo lý làm người.

“Ba, con chẳng qua là hình dung dì Hướng trẻ tuổi mà thôi, đó là lời khen mà?” Đối với việc ông già tức giận thanh niên cũng không sợ hãi chút nào, nhìn Hướng mẫu đối diện nói, “Dì Hướng hiếm khi thấy tới Bắc Hải, không bằng để con làm hướng dẫn viên cho, mang người đi khắp nơi du ngoạn một chút.” Lời trong lời ngoài đều lộ ra vẻ rất nhiệt tình.

“Không cần, loại chuyện này ta sẽ làm giúp.” Hướng Nhật không đợi Hướng mẫu nhẹ nhàng cự tuyệt đã lạnh giọng nói.

“Mày là ai?” Thanh niên tựa hồ bây giờ mới chú ý tới trong phòng ăn còn có nhiều thêm một người lạ.

“Cậu ấy là con trai của bác Hướng ngươi, không biết lễ phép!” Bà Tôn ở bên cạnh cũng nổi giận nói, cho dù bất luận nghe như thế nào cũng giống như là đang vì con trai không lễ phép mà giảng dạy.

“Là cậu em Hướng hả, như vậy vừa vặn cùng mẹ đi cùng nhau đi, anh mang mọi người đi dạo phong cảnh khắp nơi của Bắc Hải, tuyệt đối đều là chỗ đáng giá!” Thanh niên cứ nói tùy tiện, không biết dùng từ ngữ cho chính xác nên nói lung tung hết cả lên.

“Đối với việc quen thuộc Bắc Hải ta cũng không hề kém hơn ngươi, không cần hướng dẫn du lịch.” Hướng Nhật trong lòng lạnh lùng khinh bỉ, cái loại không biết sống chết này ngu vkl, bây giờ cứ đắc ý đi, sau này ‘chết’ sẽ càng thê thảm.

“Ồ? Cậu rất quen thuộc Bắc Hải sao, nhìn dáng vẻ cậu chắc là đang học trung học Bắc Hải nhỉ.” Thanh niên vì biểu hiện thân thiết ngay cả họ cũng bỏ đi không gọi.

“Năm hai đại học.” Hướng Nhật nhẹ nhàng nhếch mép một cái, trong lòng đã lên kế hoạch làm sao giáo huấn đồ não tàn như vậy, làm ra án mạng phỏng chừng là không được, nhưng mà cho tàn phế vẫn là có thể được.

Cộp ~ cộp ~ cộp ~

Trên tầng lúc này lại truyền tới một loạt tiếng bước chân, bất quá cùng với tiếng bước chân dồn dập của thanh niên chạy xuống lúc nãy bất đồng, tiếng bước chân này lại chậm chạp với ưu nhã.

Có nhịp điệu nhất định, có lẽ là đi giày cao gót, thanh âm thanh thúy để cho người nghe lập tức biết được chủ nhân của nó đi loại giày gì.

Chỉ thấy một cô gái dáng người cao gầy từ trên tầng đi xuống, trang điểm tinh tế, khiến cho gương mặt vốn xinh đẹp càng tỏ ra đẹp đẽ hơn, mặc một bộ quần áo công chức, mang giày cao gót màu đen, tất chân màu da.

Nhìn qua dáng vẻ chừng 25, 26 tuổi, tóc dài xõa vai, trên tay còn mang một chiếc túi, bộ dạng chuẩn bị đi ra ngoài.

“Ba, mẹ.” Cô gái trẻ tuổi đi tới trong phòng ăn, chào hỏi cha mẹ.

“Thiên Lam tới rồi, mau ngồi xuống ăn sáng đi.” Đối với con gái Tôn Hòa tỏ ra thái độ rất yêu chiều hơn nhiều, ít nhất không phải nghiêm nghị như đối với con trai.

“Không cần đâu ba, con đang muốn giảm cân, hơn nữa thời gian cũng muộn rồi, con sẽ ăn ở ngoài luôn.” Cô gái kêu Thiên Lam nhìn thấy trong phòng ăn có nhiều hơn ba người nhưng trên mặt vẫn không có chút ba động nào, giống như căn bản không có thấy người nào trừ người nhà ra vậy.

“Ba, mẹ, con đi đây.” Nói xong giơ túi xách xoay người đi ra khỏi phòng ăn. Đến cuối cùng cũng không nói một câu với ba người nhà Hướng Nhật, cũng không có biểu tình hay động tác thăm hỏi sức khỏe gì cả, có lẽ trong cái nhìn của nàng, đây chẳng qua là bạn nghèo của cha tìm tới cửa, trước kia loại chuyện này nàng gặp phải không ít.

Cô gái mang giày cao gót đi trên sàn nhà lại phát ra từng tiếng động ‘cộp ~ cộp ~ cộp ~’ thanh thúy ưu nhã, mãi cho đến khi ra khỏi cửa nhà thanh âm mới dần dần nhỏ mất.

“Đứa nhỏ này lớn lên thành ra như vậy, khi còn bé rất lẽ phép đấy, thấy cô chú gì nào cũng gọi chào cả, bây giờ đều bị cưng chiều cho hư rồi.” Bà Tôn chủ động nói trước, dù sao bộ dạng ‘cao ngạo lạnh lùng’ kia của con gái biểu hiện ra trước mặt khách quả thật có chút quá mức thất lễ.

Hướng Nhật trong vòng vô cùng không thoải mái, từ biểu hiện của gia đình Tôn Hòa cho thấy bọn họ căn bản không coi trọng gì Hướng phụ, nếu không nhất định trước đó sẽ dặn dò con gái ở trước mặt khách nên như nào như nào, nhưng mà nhìn dáng vẻ con gái nhà họ thì chắc là Tôn Hòa căn bản chẳng nói gì rồi, thậm chí nếu như nói cũng không phải là nói dễ nghe.

Tướng do tâm sinh, bọn họ mặc dù ngoài mặt thì duy trì lễ phép cùng nhiệt tình nhưng thực sự trong lòng chỉ sợ là có loại ý nghĩ khác.

“Trẻ con lớn lên là như vậy.” Hướng mẫu trên mặt vẫn duy trì nụ cười nói phụ họa theo, không bởi vì bị coi nhẹ mà có chút lúng túng nào cả, đây mới thật sự là phong độ rộng lượng, tuyệt đối không phải gượng ép giả vờ như vợ chồng Tôn Hòa.

“Vâng, đúng vậy, dì Hướng nói đúng, nếu như chúng con có chỗ nào không được tốt thì dì Hướng có thể trực tiếp nói với chúng con, chúng con nhất định lập tức sữa chữa.” Thanh niên cố gắng giả bộ tạo ra hình tượng ‘thanh niên tốt’, đáng tiếc bất luận là bề ngoài hay lời nói đều chênh lệch quá xa với chỉ tiêu ‘thanh niên tốt’.

Hướng mẫu không có nói lại gì cả, chẳng qua chỉ bình thản cười một tiếng.

“Em trai à, anh nhìn cậu cũng không đói bụng, không bằng anh mang cậu ra ngoài chơi một chút?” Có lẽ là do nói nhiều lời như vậy mà chỉ lấy được vỏn vẹn là một nụ cười bình thản, thanh niên liền thay đổi mục tiêu, đem mục tiêu đặt trên người Hướng Nhật.

Hương nhật đang tính toán làm sao dạy thằng này đạo lý làm người thì chớp mắt cơ hội liền đưa tới cửa, tự nhiên rất phối hợp: “Được đấy, ta cũng đang muốn ra ngoài đi dạo một chút.”

Hướng phụ ở bên cạnh níu mày một cái nhưng không nói gì, chẳng qua là ánh mắt mang chút nghiêm túc nhìn lại. Có thể ông cũng biết hắn muốn làm cái gì cho nên lấy ánh mắt ra hiệu hắn không nên làm quá mức.

Hướng Nhật gật đầu một cái, ý bảo không cần lo lắng làm gì cả, hắn sẽ khống chế lực tốt.

...

Từ trong biệt thự Tôn gia đi ra, Hướng Nhật nhìn người bên cạnh hoàn toàn không có nửa chút thái độ thân thiết, ngược lại tỏ ra vô cùng tùy ý nói với Tôn Thiên Lục: “Chúng ta đi bar chơi đi.”

“Sớm như vậy đi bar sao?” Tôn Thiên Lục nhướng mày một cái, hiển nhiên còn chưa thử qua chuyện sáng sớm đi bar quẩy.

“Ngươi không muốn đi à?” Hướng Nhật nhìn xéo hắn một cái.

“Đi, sao lại không đi chứ?” Tôn Thiên Lục lập tức bị ánh mắt này kích thích, “Đi, ta mang ngươi đi bar ta thường đi.”

“Hay là đi bar ta hay đi đi, nơi đó tương đối kích thích, hơn nữa rất ‘thích hợp’ với ngươi đó.” Hướng Nhật cười lớn một tiếng, nhìn qua hoàn toàn là biểu tình vì tốt cho ngươi cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 16 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status