Đỉnh cấp lưu manh

Chương 129: Nên làm vậy sao

"Di phu?" Hắc Manh không giải thích được, trông như gặp phải giải đáp nghi vấn khó nhất thế giới" Tại sao ta lại phai gọi người là di phu?"

"Nha đầu ngốc, ngươi không phải họ hàng của Thiết tiểu thư sao? Ta là hôn phu nàng thì ngươi không phải gọi ta là di phu sao?" Hướng nhật không nói gì, tiểu nha đầu vốn thông minh như vậy sao giờ lại ngốc vậy?

"Thiết tiểu thư?" Hắc Manh vẻ mặt ngỡ ngàng, tiếp tục khẳng định nói " Không có à, ta không quen thiết đại tiểu thư?" bất quá trong lúc nàng ta nói chuyên, ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt.

"Nha đầu, muốn đùa với ta hả?" Hướng Nhật cúi đầu xuống, nhưng nha đầu này có tiền án, chính mình lần đầu tiên gặp cũng bị nàng ta hãm hại "Nếu không nói thật, cẩn thận ta đánh ngươi" nói là làm, sẽ ra tay với nàng (nó nói đánh nàng là seo? _?)

"Không được" Hắc Manh sợ đến run người liền thối lun vài bước, tiếp theo hùng hồn nói "Sư phụ, người thật là, đùa một chút cũng không được. Vốn tưởng người sẽ nói cho ta bí mật này, trông bộ dạng thần bí, sơm biết vậy ta đã đi cùng Tằng Nếp! Mặc kệ ta không thích gọi ngươi là di phu, gọi là sư phụ hay hơn"

"Ngươi muốn gọi là gì cũng được" Hướng nhật không nhịn được phất tay nghiêm chỉnh nói: "Bất quá bây giờ ta có vấn đề hỏi nguời, ngươi phải thành thật trả lời biết không?"

"Ta biết" Hắc Manh bĩu môi nói

"Ngươi gần đây có hay gặp tiểu di (tiểu uyển)"

"Có, tiểu di cứ vài ngày lại đến gia đình ta, mang cho ta rất nhiều đồ ăn ngon"

"Vậy ngươi có biết tiểu di thích cái gì nhất không?"

"Ân để ta nghĩ một chút" Hắc Manh làm bộ trầm tư, một lát sau bừng tỉnh nói "Ta biết rồi, nàng ta thích bắt người"

"Bắt người" Hướng nhật toát mồ hôi lạnh, cái này cũng gọi là thích sao?

"Đúng vậy, bắt người xấu! Bắt rất nhiều người xấu" Hắc Manh nhấn mạnh miêu tả.

Hướng Nhật tức giận nói "Ta hỏi nàng có thích thứ gì đó goống như thực vật, quần áo hay là thích động vật? thích xem phim gì? Thường hay đến nơi nào?"

"Ra ngươi muốn hỏi cái này hả" Hắc Manh ra vẻ ngây thơ khiến người khác tức giận "Sao người không nói sớm, hết lần này đến lần khác hỏi mập mờ như thế, hại nhân gia trả lời sai,! Sư phụ ngươi thật đáng ghét"

"Nha đầu, đừng nói nhiều, mau nói cho ta biết" Hướng Nhật trán nổi gân xanh (tức lằm rồi)

"Cái này, ta cũng không chắc " Nói đến đây, Hăc manh vô ý cười rộ lên: "Ta biết, sư phụ, trí nhớ ta rấ kém, tuy nhớ rất nhiều thứ tốt nhưng tạm thời chưa nghĩ ra được. Bất quá"

"Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?" Nhìn tiểu nha cười tựa tiểu hồ ly (iu quái ^^) Hướng Nhật có linh cảm điềm xấu

"Trời ơi, sư phụ, ngươi thật đáng ghét, đợi ta nói xong đã" Hăc manh bất mãn nhìn hắn "Kỳ thật, ta muốn nói, nếu sư phụ đáp ứng ta một điều, có lẽ ta sẽ nhớ ra cái gì đó" Cơ hội tốt như vậy mà lại không lợi dụng, hăc manh không những thông minh mà còn có thân hình của đại mỹ nhân, vụng trộm, tiểu nha đâu nghĩ như thế

"Nói đi, chuyện gì" Hướng nhật không nói gì, sự thật dù tiểu nha đầu này nói gì thì hắn đã chuẩn bị sẵn sang (cầm cái gì giống dây cương - nằm đằng chuôi à ^^)

"Sư phụ, người làm bạn trai ta được không" Hắc Manh chờ đợi nhìn hắn

"Cái gì" Hướng Nhật trừng mắt, vẻ mặt không thể tin, tiểu nha đầu trước mặt bị điện giật - tiếng sét ái tình. Không nghĩ rằng tiểu nha đầu còn nhỏ kia mà đã nghĩ đến nam nhân, điều này khiến trong lòng hắn trỗi dậy một cảm giác kỳ lạ, giống như thấy một người con gái mới gặp liền gọi "Lão công", thực sự hoang đương. Bất quá, hắn nhìn thấy tiểu nha đầu bắt đầu phát dục..., trong lòng rung động nói "Nha đầu, bây giờ ngươi còn nhỏ quá, đợi vài năm nữa, sư phụ làm bạn trai ngươi có được không?"

Nhìn điệu bộ của đối phương, Hắc Manh liền đỏ ửng mặt "Sư phụ, ngươi hiểu nhầm ý ta, ta muốn người giả bộ làm "bạn trai" chứ không phải thực sự.

Hướng nhật:.

Hắc Manh tiếp tục nói, sắc mặt có chút không tự nhiên "
Kỳ thật ở trường học ta có một tử thù, luôn so tranh với ta hết cái này đến cái khác, gần đây, nàng ta có một tên bạn trai trông như tinh tinh, đánh nhau cũng rất lợi hại, hằng ngày đều khoe khoang trước mặt ta, cho nên.sư phụ người biết!"

"
Ra là vậy" Hướng Nhật muốn nói việc này rất nhàm chán, nhưng thấy thái độ chăm chú của tiểu nha đầu, phỏng chừng nói có thể có được thông tin gì từ miệng nàng Vì vậy cố nhịn" Được rồi, ta đáp ứng ngươi. Nói đến đây, Hướng Nhật đột nhiên hỏi tiểu nha đầu" Ngươi hình như nghĩ ta rất giỏi đánh nhau?"

"
Cái này,.cũng chỉ là phán đoán của ta" Ánh mắt Hắc Manh có chút bối rồi

"Phán đoán." Hướng nhật kéo dài thanh âm

"Đúng vậy! sư phụ chẳng lẽ quyên chuyện vừa rồi ở trường học sao? Mấy tên côn đồ không dám làm gì, trông giống như mấy con mèo con cho nên, ta đoán sư phụ đánh nhau rất lợi hại" Hắc Manh trầm tĩnh đáp

"Phải không?" Hướng nhật có chút tin tưởng vào lời tiểu nha đầu, nàng ta vốn thông minh nên cũng không khó khăn kết luận như vậy, nhưng vẫn có chút không đúng, rốt cuộc là sao? Đánh nhau, Hướng nhật vẫn chưa nghĩ ra nơi nào, tiểu nha đầu này trước kia không biết năng lực của minh, nhưng làm sao nàng ta dám chắc mình có thể thu thập mấy tên cơ bắp? Trông điệu bộ vội vãi của nàng, rõ rãng đã biết thực lực của mình, nếu không sẽ không nhìn minh vẻ mặt tựa như trút được gánh năng, còn nói tên nào khi dễ nàng muốn mình giúp nàng "báo thù", nếu không biết trước về thực lực của mình thì sao nàng lại biểu hiện như vậy? Bình tĩnh mà đáp lại như vậy, nói cách khác nha đầu này nhất định có chỗ nào lừa gạt mình!

"Nha đầu, người còn chuyện gì chưa nói phải không?" Hướng nhật chăm chú nhìn nét mặt nàng

"Được rồi, ta nói cho ngươi. Ngươi đừng nhìn ta như vậy!" Hắc Manh như ngồi (chân thảm - là cái thảm mà dịch làm sao), dứt khoát nói thật "Sư phụ, người còn nhớ buổi tối hôm đời một đám học sinh say rượu muốn đánh người?"

"
Người ở trong nhóm người đó?" Hướng Nhật cuối cùng cũng biết chuyện gì xảy ra, khó tránh được nha đầu này lại thay đổi nhanh như vậy, rõ ràng hôm trước còn trêu đùa mình, mà đến hôm sau đã thay đổi hoàn toàn, cơ hồ muốn làm đệ tử ngoan của mình. Hại mình tưởng nàng có âm mưu gì, nguyên lai là thấy thấy mình có "thần uy" nên muốn lấy lòng, như vậy cũng giải thích được tại sao thấy mình trong trường học lại vui vẻ, đích xa, biết có hắn là siêu cấp "đả thủ" thì nàng ta còn lo lắng gì?

"Sư phụ rất thông minh" Hăc manh liền tâng bốc, không thấy mình vừa bị chuyện liền đỏ mặt

"Đừng có nịnh quá!" Hướng nhật khó chịu khiển trách, nếu không phải mình truy hỏi thì đã bị nha đầu kia lừa "Bây giứo có thế nói cho ta biết Tiểu uyển thích gì?"

"
Ta thực sự không rõ lắm" Tiểu nha đầu uỷ khuất nói, bất quá thấy ánh mắt dữ tợn của sư phụ, ngay lập tức nói "Bất quá, ta biết Tiểu Uyển thường xuyên đến một chỗ"

"
Nơi nào?" Con mắt Hướng Nhật sáng ngơi, nếu biết nơi nào thì quá tốt, chỉ cần mình lui tới nơi đó rồi giả vờ vô tình gặp mặt đối phương Sau đó sẽ thuyết phục, nếu không được thì sẽ nói mắc bệnh hiểm nghèo hoặc sắp chết để nữ cảnh sát đồng cảm, trở lại bên cạnh mình! Nhất định sẽ như vậy.

Phải, nên như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 16 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status