Đỉnh cấp lưu manh

Chương 153: Hội đua xe


Ghế sa lông quả thật ko phải là nơi để ngủ, đây là điều duy nhất mà Hướng Nhật cho đến lúc gần giữa trưa muốn nói, hắn bây giờ chẳng những cảm giác được xương sống, lưng đau như dần, hơn nữa đôi chân bởi vì bị co gấp thành khúc quá lâu nên sớm đã tê rần ko chịu nổi. Mặc dù ngủ vẫn chưa đủ, nhưng hắn cũng chỉ còn cách thức dậy, hắn ko muốn tiếp tục ngược đãi bản thân mình như vậy.

Sau khi rửa mặt xong, đi ngang qua phòng ngủ, Hướng Nhật cũng chỉ tiện tay cầm lấy cái nắm cửa phòng xoay nhẹ, hắn ko hy vọng nó sẽ chuyển động, nhưng trên thực tế thì nó lại nhúc nhích, hơn nữa cánh cửa cũng theo đó bị mở ra.

Hướng Nhật trong lòng hết sức ngạc nhiên, mơ hồ còn tưởng ai đó mất tín nhiệm với mình mà phải luôn cảnh giác:

"Ngươi nàng này thật sự an tâm đối với mình như vậy sao? Ko sợ ban đêm đi tập kích?"

Dù sao cánh cửa cũng đã mở ra, Hướng Nhật nghĩ đi vào phòng nhìn một chút chắc cũng ko có việc gì.

Người ở trên giường vẫn đang ngủ say sưa, có lẽ bởi vì ngày hôm qua quá mệt nhọc, giờ phút này có người lạ đi vào trong phòng nhưng người nằm trên giường ngay cả một chút động tĩnh cũng ko có.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đang mơ màng chìm vào trong giấc ngủ lộ ra nét thanh tú, Hướng Nhật càng nhìn càng ko thể rời mắt. Trước đây hắn ko chú ý nhiều tới khuôn mặt của nàng, dù sao thì cái bộ phận khiếp người kia của nàng đã thu hút hết ánh mắt của hắn rồi. Nhưng hiện tại nhìn nàng, nói thật nàng so với một vài minh tinh trong phim chiếu trên TV cũng ko hề kém chút nào, thậm chí còn có nét hơn!

Có lẽ do hô hấp của nam nhân càng ngày càng trở nên nặng nề hoặc là do người nằm trên giường vừa vặn đúng lúc này chợt bừng tỉnh dậy, Phương Oánh Oánh vừa mở mắt ra liền trông thấy trước mắt mình một khuôn mặt nam nhân, nàng giật mình liền 'ah.' lên một tiếng thật lớn, người vội co rút lại.

"Có phải lại muốn báo cảnh sát hay ko?"

Hướng Nhật mang theo ba phần trêu chọc hỏi.

Lúc này mới phát hiện ra khuôn mặt kia là thuộc về nam nhân nào đó, lại nghe lời đối phương trêu chọc mình, Phương Oánh Oánh vội vàng giải thích, dường như sợ đối phương hiểu lầm ko bằng:

"Ko.ko có."

"Ko có là tốt rồi."

Ko biết có phải là ảo giác hay ko, Hướng Nhật phát hiện ngươi nàng sau khi trải qua một đêm liền có biến hóa, nàng trở nên ôn nhu dịu dàng, điều này làm cho hắn nổi lên cái tính thích trêu chọc:

"Ngươi thật sự yên tâm về ta đến vậy sao? Ko sợ ta nửa đêm len lén ra tay tiến vào phòng à?"

Phương Oánh Oánh ko trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, mà chuyển đề tài:

"Đã trễ thế này rồi, ta cũng nên rời khỏi giường, ngươi có thể đi ra ngoài một chút hay ko?"

"Ngươi ko muốn ngủ thêm một chút sao? Bây giờ cũng còn sớm."

Mặc dù trong miệng nói như vậy nhưng Hướng Nhật cũng nhắm hướng cửa đi ra. Bất quá hắn trong lòng vẫn nghĩ ko ra, tại sao ngươi nàng có thay đổi lớn như vậy? Chẳng lẽ trận mắng như tát nước của mình có tác dụng thần kỳ như vậy? Mắng một nữ nhân đang chống đối mình ác liệt biến thành một nữ nhân biết nghe lời mình?

Lúc Hướng Nhật ra khỏi phòng cũng thuận tay đóng cửa lại, nhưng bởi vì vô ý đóng nhẹ cho nên cửa cũng ko có khép chặt lại hoàn toàn, rất rõ ràng nghe được từ bên trong truyền ra một vài tiếng "sột soạt sột soạt", hắn liền nghĩ đến cảnh đối phương đang mặc quần áo, Hướng Nhật thật ko còn gì để nói, ngươi nàng này bây giờ đối hắn một tí đề phòng cũng ko có.

Ko quá một hồi, Phương thư kí ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi phòng ngủ, nhưng nàng cũng ko dừng lại mà bước nhanh ra khỏi phòng đi trở về lại với căn phòng đối diện của nàng.

Hướng Nhật bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hắn còn có chút nghi vấn muốn đối phương trả lời, nhưng xem cái bộ dáng đi như bay kia của nàng, hiển nhiên ko phải là nàng ý thức được hắn đang có chuyện muốn hỏi mà cố ý tránh mặt chứ? Quên đi, đành tìm lúc nào đó thuận tiện thì hỏi vậy.

Nhàm chán ngồi xem TV một hồi, Hướng Nhật đột nhiên nhận được một cái tin nhắn. Chuyện làm cho hắn kinh ngạc chính là cái tin nhắn này lại là của ngươi nàng thư ký vừa mới đi ra gởi cho hắn.

"Đi ăn ko? Ta muốn mời ngươi ăn cơm trưa."

Nhìn dòng tin nhắn hiện ra trên màn hình điện thoại di động, Hướng Nhật lập tức nhắn trở lại:

"Đồng ý!"

Hai chữ vừa được gửi đi xong, hắn lập tức đứng lên lo chải chuốt. Vừa mặc quần áo lại vừa soi gương ngắm đi ngắm lại, ngắm muốn mòn cái gương, xoay qua xoay lại mấy chục vòng cho đến lúc nhận thấy bản thân ko thể " đẹp" hơn nữa mới bước ra.

Mà ở ngay cửa phòng, size 36F kia cũng đang đứng chờ hắn.

"Đã để ngươi đợi lâu, chúng ta bây giờ đi được rồi chứ?"

Hướng Nhật tao nhã lịch sự hỏi, tự cho rằng bản thân cũng còn chút phong độ của kẻ có học.

"Ừ."

Phương Oánh Oánh chỉ "ừ" một tiếng sau đó ko nói gì thêm xoay người hướng phía trước mà bước đi. Điều này làm cho Hướng Nhật có một chút bực mình, mời người ta ăn cơm cũng ko phải bất lịch sự như vậy chứ hả? Nhưng hiện tại hắn muốn cầu cũng ko cần nhiều như vậy, nữ thư ký 36F của hắn có thay đổi lớn dường này cũng đã đủ làm cho người ta giật mình rồi.

Tại Paris, muốn tìm một nơi để ăn - hay một nhà hàng thì đúng là một chuyện quá đơn giản ko có gì đơn giản hơn. Ở quốc gia với nghệ thuật thưởng thức ẩm thực cao độ này thì nơi ăn nơi uống tùy ý có thể kiếm ra rất dễ dàng. Có thể nói có đủ loại nhà hàng làm nổi bật một Paris hào hoa tráng lệ. Du khách chẳng những được ăn ngon no bụng với các món ăn nấu đúng theo kiểu Pháp mà còn có thể có được những giây phút nghỉ ngơi tuyệt hảo khi du lịch ở xứ sở này.

Bình thường thì nhà hàng tại nước Pháp phân chia ra thành vài loại cấp bậc: bistrot (quán ăn nhỏ do gia đình quản lý), brasserie (nhà hàng nhỏ), gastronomie (nhà hàng cao cấp), mức độ chi phí cho bữa ăn cũng theo cấp bậc mà tăng theo. Cũng cần nên biết khi đi ăn nhà hàng cao cấp, đầu tiên phải lấy hẹn giữ bàn trước, nam khi đi nhất định phải vận âu phục đeo caravat, nữ cũng phải tương xứng ăn vận âu phục hoặc áo dạ hội.

Chuyện Hướng Nhật ghét nhất là vận âu phục, hơn nữa thân thể hắn hiện tại cũng ko giống như cái tên cao to cường tráng "trước kia", do đó vận âu phục trông cũng ko hợp nhãn lắm. Cho nên hắn ngược lại càng "chung tình" với cách ăn mặc bình dân giản dị này, điều này cũng là nguyên nhân khiến Phương Oánh Oánh quyết định dắt hắn vào nhà hàng ko được cao cấp lắm để hai người dùng cơm.

Nói đi cũng nên nói lại, ngươi nàng thư ký hình như cũng ko hề có ý định dẫn hắn tới nhà hàng loại cao cấp. Trước cổng Khải Hoàn Môn ở Paris cũng ko phải chỉ có một con phố nổi danh Avenue des Champs Elyses ko thôi mà còn có rất nhiều con phố khác, ngay hai bên ngã tư đường tùy ý cũng có thể nhìn thấy vô số nhà hàng to nhỏ khác nhau. Mà lúc này cũng đang vào giờ cao điểm, chỉ cần nhìn xuyên qua kiếng thủy tinh trong suốt ngăn cách phòng ăn với bên ngoài, bạn liền có thể trông thấy khắp nơi đủ loại người trông nhanh nhẹn đang hối hả tới lui.

Hai người đi vào một quán ăn nhỏ thoạt nhìn cũng ko có bao nhiêu thực khách bên trong, nhân viên phục vụ nhiệt tình lập tức đi tới chào hỏi:

"Thưa ông! Cho hỏi cần dùng món gì ạ?"

Đây là một ngươi gái da vàng ước chừng mười tám mười chín tuổi, có thể sống tại Paris đã lâu. Hướng Nhật tựa hồ ngửi thấy được từ trên thân thể nàng mùi hương sữa thơm ngát.

"Em là người ZG sao?"

Hướng Nhật mở miệng hỏi tuy ko dám khẳng định. Nếu như là một nam nhân thì hắn sẽ ko hỏi như vậy, bởi vì hắn hoàn toàn có thể phân biệt người mình với "tiểu quỷ tử" hoặc "Cao Lệ bổng tử" có điểm khác nhau, bất quá nữ nhân thì ngoại lệ.

"Dạ đúng rồi, ông cũng vậy sao?"

Ngươi gái thơm mùi sữa trong ánh mắt đầy mong đợi câu trả lời từ hắn.

"Đúng rồi! Vị tiểu thư bên cạnh anh cũng vậy."

Hướng Nhật chỉ vào ngươi nàng thư ký bên cạnh nói.

"A! Hai người đều là đồng hương. Em còn nghĩ chị đây là người Singapore hay là người Hàn Quốc nữa chứ."

Ngươi gái thơm mùi sữa kia khoa trương dùng chữ quốc ngữ nói, trong giọng nói có pha lẫn niềm vui lẫn chút buồn của một kẻ xa quê gặp người đồng hương. Có thể là nàng rất ít khi gặp người đồng hương tới đây ăn uống nên trên mặt xem ra kích động ko thôi, thái độ cũng ko máy móc phục vụ như mới vừa rồi mà biểu hiện ra vẻ nhanh miệng đặc biệt của một người con gái còn trẻ, nàng nói:

"Được rồi, hai anh chị muốn dùng cái gì đây? Nếu như chưa biết ăn món gì thì em có thể giới thiệu cho anh chị chọn. Tiệm ăn này món ăn nổi danh nhất chính là món sườn heo non ram cay, còn có món súp hành tây, gan ngỗng chiên bào ngư tươi, trứng cá muối (caviar), à, còn có xúc xích Lyon khô với nhiều hương vị hiếm có."

"Nghe em giới thiệu nhiều món như vậy, thấy em miêu tả chắc là ngon lắm. Như vậy đi, hay là em giúp tụi anh quyết định ăn món gì đi."

Hướng Nhật có chút khác thường nhìn thoáng qua nàng thư ký bên cạnh vẫn như cũ duy trì vẻ lặng thinh trầm tư suy nghĩ. Quán ăn này chính là nàng dẫn mình đến ăn, tại sao bây giờ mình có cảm giác giống như ngược lại là mình đang mời khách vậy.

"Em giúp anh chị lựa chọn món ăn sao?"

Ngươi gái thơm mùi sữa cau mày, thật ra nàng cũng chỉ giới thiệu những món ăn trong quán mà thôi, nếu muốn nàng làm chủ thì thật có chút làm khó cho nàng, dù sao nàng cũng ko biết khách nhân thích ăn món gì. Suy nghĩ một hồi, ngươi bé rốt cuộc đưa ra quyết định, nhưng ko dám nói quá:

"Được rồi, nhưng nếu ko hợp khẩu vị anh chị ko được trách em, hơn nữa cũng ko thể trách cứ ông chủ, em thật vất vả ngoài giờ đi học mới vừa kiếm được ngươing việc làm ngoài giờ này."

"Yên tâm đi, chúng ta là đồng hương, sẽ ko trách cứ em đâu!"

Hướng Nhật có chút buồn cười, bây giờ các ngươi nương nhỏ tuổi đều khôn khéo như vậy sao?

"Tốt lắm, vậy anh chị chờ chút nghe, em đi chút!"

Ngươi bé vừa mới khom lưng, đang tính xoay người rời đi thì Phương Oánh Oánh bên cạnh nãy giờ chưa mở miệng bất ngờ gọi nàng nói:

"Chị muốn hỏi em chút chuyện, Kiền Hồng trước kia từng làm nơi này hiện tại sao chị ko thấy ngươi ấy vậy?"

"À!"

Ngươi bé thơm mùi sữa kinh ngạc nhìn chị gái xinh đẹp vừa lên tiếng hỏi mình:

"Chị biết chị Kiền Hồng sao?"

"Chị trước kia có tới nơi này dùng cơm."

Phương Oánh Oánh còn chưa nói xong.

Ngươi bé thơm mùi sữa đã cả kinh nói tiếp:

"A, em biết rồi, chị chính là Phương tiểu thư phải ko? Chị Kiền Hồng trước lúc rời đi có nói với em, nói chị ấy tại nơi này có quen biết một người đồng hương từ trong nước qua đây ngươing tác, nghĩ ko ra chính là chị a."

Hướng Nhật liếc mắt một cái nhìn ngươi nàng thư ký bên cạnh, nguyên lai là nơi này có người quen biết, khó trách mới vừa rồi thấy nàng cứ một mạch đi tới nơi này mà ko dừng lại chút nào, trực tiếp đi thẳng trong quán ăn nhỏ này.

Phương Oánh Oánh cũng ko chú ý tới ánh mắt như hiểu rõ mọi việc của nam nhân bên cạnh, nàng lại hỏi ngươi bé:

"Vậy thì nàng ấy hiện tại đi đâu?"

"Chị Kiền Hồng đang chuẩn bị tốt nghiệp. Chị ấy đang ráo riết viết luận văn tốt nghiệp đấy chứ, cho nên chị ấy giới thiệu ngươing việc này cho em, nói đúng ra thì em còn muốn cám ơn chị ấy nữa."

"Thì ra là như vậy."

Khi hiểu ra chuyện thì trên mặt Phương Oánh Oánh có chút thất vọng.

"Nếu như ko còn việc gì nữa thì em đi giúp anh chị chuẩn bị cơm trưa, hi hi."

Có thể bởi vì mối quan hệ quen biết của người chị học trên lớp của mình với hai người nên vẻ mặt của ngươi bé càng thêm tự nhiên, nhanh chóng nhẹ nhàng rời đi.

"Ngươi cùng ngươi nàng Kiền Hồng kia quen thân sao?"

Hướng Nhật đã sớm chú ý tới vẻ mặt thất vọng của nàng, lúc này thấy bên cạnh ko ai nên mở miệng hỏi.

Phương Oánh Oánh gật đầu, vẻ mặt như đang nhớ lại chuyện xưa:

"Nàng ta đã từng giúp ta một món ân tình rất lớn, nếu như ko có lời của nàng ấy, chỉ sợ rằng."

Còn chưa nói hết lời thì một người đầu bếp béo mập vội vàng từ trong phòng bếp chạy ra cắt đứt lời nàng:

"Ai, Thượng đế a! Phương tiểu thư, ngươi đã đến rồi, tại sao ko nói cho ta biết một tiếng, chẳng lẽ chê cười tay nghề của Lão Lỗ Đức này đã xuống cấp rồi sao?"

Người đầu bếp béo mập tự xưng là Lão Lỗ Đức là một người trông rất thú vị, đương nhiên, đây là cách nhìn của lưu manh. Mặc dù vóc người của lão nhìn ko thấp, nhưng thân mình thì "tráng kiện" bằng cỡ ba người bình thường, bộ quần áo đầu bếp rộng thùng thình cũng ko thể che lấp hết từng khối thịt nung núc lòi ra trên người ông ta, nhất là bên hông nơi thắt dây buộc lại của cái tạp dề càng nhìn thấy rõ ràng một vòng thịt mỡ dầy cộm còn đang rung rung nơi đó. Đây chỉ là đặc thù của phần thân thể, ngũ quan của ông ta cũng phối hợp trông vô cùng thú vị, ko thể nói tất cả đều tập trung lại cùng một chỗ, nhưng cũng ko sai là mấy. Càng làm cho người ta ko biết nên khóc hay cười chính là miệng của ông ta hoàn toàn bị bộ ria mép rậm rạp cuộn xoắn ngay ngắn hoàn toàn che lấp, nếu như ko nhìn kỹ còn tưởng ông ta ko có miệng, chỉ có một bộ ria của thổ phỉ.

Bất quá, đây cũng ko phải là chuyện làm cho Hướng Nhật cảm thấy lạ lùng nhất, điều làm cho hắn khó tin chính là ngươi nàng thư ký của mình vốn ko hề có cảm tình với đàn ông thì nay mỉm cười đứng lên đưa tay ra, hiển nhiên nàng muốn bắt tay lão đầu bếp béo. Hoa mắt a! Nhất định là nhìn lầm rồi! Hướng Nhật tự nói với mình như vậy.

Nếu như chuyện trông thấy ở trên có thể nói do hoa mắt thì chuyện tiếp theo sau đó hắn phải cho rằng chính mình nghe nhầm. Bởi vì hắn ko cho rằng nàng có ý định "vuốt mông ngựa" lão đầu bếp béo với vẻ mặt rất nghiêm chỉnh khi nói chuyện như vậy, nhưng chuyện xảy ra làm cho người ta khó mà chấp nhận được.

"Ko đâu chú Lỗ Đức, cháu làm sao dám chê tay nghề của chú chứ? Thực ra chú là "đệ nhất đầu bếp toàn nước Pháp" cơ mà!"

"Ha ha ha."

Nghe xong câu tâng bốc quá sức này của đối phương, lão đầu bếp béo kia sau khi nắm lấy tay nàng lại càng cười đến thịt béo nung núc rung rinh, sau đó nói tiếp:

"Ai, ai, Phương tiểu thư, ngươi thật sự rất biết ăn nói nghe, làm cho Lão Lỗ Đức này cũng ko thể ko tin bản thân chính là "đệ nhất đầu bếp toàn nước Pháp!" Ha ha ha."

Đột nhiên nhìn về phía người thanh niên ở bên cạnh, lão đầu bếp béo có chút ngoài ý muốn nói:

"A, Phương tiểu thư, vị này chính là bạn trai của cháu à?"

Vừa nói xong ko đợi đối phương trả lời, lại nói tiếp:

"Chàng trai này thật sự tuấn tú lịch sự a, khó trách có thể sánh đôi cùng người đẹp số một của toàn Trung Quốc. Nhưng tay cậu xảy ra chuyện gì? A, trời ạ, nghe Lão Lỗ Đức này khuyên một câu này, người tuổi trẻ ko nên hành động theo cảm tình, phải biết bảo vệ chính mình, khỏe mạnh mới là trọng yếu nhất. Các cháu ở Trung Quốc ko phải có câu này sao, cái gì mà "kẻ sĩ ko động thủ chỉ có thể động khẩu" có phải ko? Hãy nhìn lão đây này, Lão Lỗ Đức ta đây năm nay năm mươi tám tuổi."

Tiếng nói oang oang còn chưa dứt đã làm Hướng Nhật mặt mày choáng váng, hắn bây giờ hiểu rõ vì sao lão đầu bếp béo có thể cùng Phương đại thư ký làm bạn, khả năng rất lớn đó chính là khả năng quấy rối người khác và hơn nữa là kỹ thuật khoe khoang khoác lác ko biết xấu hổ của hai người.

"Như thế nào, chàng trai, tại sao ko nói lời nào, bởi vì thẹn thùng à? A, a, nói vậy cũng ko đúng, cậu cứ xem cách ăn nói của Phương tiểu thư mà nói y chang như vậy. Nàng ta đã nói qua cái gì nào.À, chẳng hạn như "Lỗ Đức là đệ nhất đầu bếp toàn nước Pháp", trên thực tế cậu cũng có thể nói như vậy, ha ha ha.Cứ thoải mái mà nói nghe, ko việc gì đâu, Lão Lỗ Đức này thích nhất chính là những thanh niên giống như cậu vậy."

Hướng Nhật nhìn thoáng qua Phương đại thư kí bên cạnh, thấy nàng hoàn toàn ko có một chút ý tứ nào muốn giải vây cho mình nên chỉ có thể ngượng ngùng nói:

"Đúng vậy, đúng vậy, Lão Lỗ Đức quả thật là đệ nhất đầu bếp toàn nước Pháp."

Trong lòng hắn ko thể ko bội phục lão già này đúng là đệ nhất "mặt dày" toàn nước Pháp, da mặt so với mình ko thua chút nào.

"Ha ha ha.Chàng trai rất có tiền đồ, a, a, cậu biết tại sao Lão Lỗ Đức ta bị gán cho cái danh là "Đệ nhất đầu bếp" ko? Cũng nên nói từ."

"Này, chú Lỗ Đức, tụi cháu bây giờ còn chưa có dùng cơm trưa, chẳng lẽ chú ko tính tự mình xuống bếp chuẩn bị nấu cho tụi cháu ăn một bữa cơm trưa sao?"

Hướng Nhật ko thể ko cắt đứt ngang câu chuyện của lão già này, hắn cũng ko muốn nghe một câu chuyện xưa vừa thối mà lại vừa dài lê thê lết thết thế này.

"Ái da! Đừng lo, ko sao đâu. Yên tâm đi, trong bếp còn có đồ đệ của lão. Thực ra, tay nghề của hắn mặc dù so với Lão Lỗ Đức này còn hơi "non", nhưng hai cháu yên tâm, chỉ chênh lệch một chút mà thôi. Ta đây tin tưởng hắn có thể cho hai cháu thưởng thức một chút hương vị khó quên đó!"

Lão đầu bếp béo hình như ko từ bỏ ý định kể chuyện khi đưa tay tháo xuống cái mũ đầu bếp màu trắng trên đầu mình, lòi ra một vài lọn tóc dợn sóng kiểu "Địa Trung hải" trên cái đầu trọc của mình, sau đó tự kéo một cái ghế lại cho mình và ngồi xuống, lúc này mới bắt đầu kể:

"Được rồi anh bạn trẻ, chúng ta nói tiếp cái chỗ "Đệ nhất đầu bếp của nước Pháp" đi thôi. Cậu biết chuyện này được bắt đầu từ câu chuyện ẩm thực của nước Pháp."

"Cái này cháu biết."

Mắt thấy ko cách nào tránh khỏi sự nhiệt tình của lão đầu bếp béo mà lại có chút quá phận này, Hướng Nhật dứt khoát quyết định, thay vì nghe ông ta nói lẩm ca lẩm cẩm, tốt hơn hết mình nói vậy, như vậy việc "chà đạp" lỗ tai người khác nói chung so với việc để cho lỗ tai của mình bị ngược đãi vẫn tốt hơn nhiều. May mà bản thân lúc trước có nghiên cứu qua tiếng Pháp, đối với một ít sự kiện đặc biệt của lịch sử giống như chuyện ẩm thực của nước Pháp loại này ko kém gì chuyện ảnh hưởng chiến tranh, coi như nghe nhiều nên quen.

"Sao?"

Lão đầu bếp béo ngược lại lấy làm kinh hãi, tiếp theo hai mắt tỏa sáng nói:

"Chàng trai, nhanh lên nói những gì cậu biết nào, yên tâm đi, cho dù nói sai cũng ko quan trọng, dù sao cậu nói chính là chuyện nước Pháp chứ ko phải chuyện Trung Quốc, nhưng cậu sao biết được ta đây cao hứng tới cỡ nào. Anh bạn trẻ, lão càng ngày càng thích cậu, ha ha ha."

Phương Oánh Oánh vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn nhìn hắn. Thực ra, trải qua câu chuyện tối hôm qua, nàng mơ hồ cảm thấy đối phương hình như cũng ko có "kém" như nàng vẫn nghĩ về hắn. Nghĩ cho kỹ về những hành động có chút "tùy tiện" của hắn thì phát hiện ra trong đó quả thật có rất nhiều sơ hở có thể thấy được. Chẳng hạn như câu chuyện trên máy bay ngày hôm qua, khi hắn đối mặt với bốn tên ko tặc khủng bố trên tay có súng, chẳng những ko có chút nào sợ hãi lộ ra trên mặt, còn có thể sử dụng cơ trí của mình để chế phục bọn ko tặc, đây là chuyện mà một người từ nhỏ có cuộc sống ăn chơi trác táng có khả năng làm được sao? Mà chính mình sở dĩ hiểu lầm, tất cả đều là do cái ấn tượng xấu khi lần đầu tiên gặp mặt hắn đã khắc sâu vào đầu, hay nói cho cùng chính là do cái thành kiến trong đầu của mình lúc nào cũng cho hắn là một tên ngươing tử bột đàng điếm chuyên đi đùa bỡn tình cảm của nữ nhân.

Hướng Nhật cũng ko biết suy nghĩ của ngươi nàng bên cạnh, hắn đang ráng nhớ lại những kiến thức lúc trước, đợi lão đầu bếp béo lại thúc giục thêm lần nữa, hắn mới thở dài một hơi rồi nói:

"Nhắc tới chuyện ẩm thực của nước Pháp, cái này phải quay lại thế kỷ 16 khi vua nước Pháp Henry IV đại đế để nói. Tại vì trước khi ông ta trị vì, nước Pháp vẫn còn trong thời kỳ "chưa được khai hóa" toàn dùng tay để ăn."

Nói tới đây, cố ý liếc nhìn lão đầu bếp béo, cũng ko thấy ông ta có vẻ gì hờn giận hay ko vui, lưu manh lại tiếp tục:

"Cho nên cái gì gọi là nghệ thuật ẩm thực càng ko thể nói đến, nhưng từ sau khi vua Henry IV cưới một ngươing chúa nước Ý làm vợ thì mọi sự thay đổi theo, cùng đi với ngươing chúa nước Ý gả đến Pháp còn có một số đầu bếp Ý chính là của hồi môn của nàng cùng tới Paris. Bản thân ngươing chúa cũng là một đầu bếp trứ danh có tay nghề tuyệt vời, từ đó đồ ăn thức uống trong cùng đình nước Pháp cũng phong phú hẳn lên, và rất nhiều món ăn ngon của Ý được chào đón hoan nghênh ở bên trong cung đình. Và dao nĩa cũng từ đó bắt đầu được xử dụng và lưu hành, người Pháp dưới thời vua Henry đệ tứ đã bắt đầu dùng dao nĩa khi ăn, hơn nữa cùng với các món ăn Ý được truyền bá khắp nơi. Các lãnh chúa khắp nơi đua nhau dùng tiền đi mời đầu bếp Ý về phụ trách yến tiệc cho mình. Hơn nữa lại đúng lúc xảy ra trào lưu văn hóa phục hưng đang lên cao (the Renaissance - ở châu Âu thế kỷ 14 - 16), ẩm thực Pháp bắt đầu phát triển mạnh mẽ.Rồi tới thời Louis XIV, nhà vua vì để thoát khỏi sự ỷ lại vào người Ý đã bắt đầu đào tạo những đầu bếp riêng của Pháp, và cách thức của ông chính là tổ chức một cuộc thi nấu ăn có quy mô lớn toàn quốc, người chiến thắng sẽ được tuyển dụng vào cung điện Versailles, được trao tặng danh hiệu và huân chương "Đệ nhất đầu bếp toàn nước Pháp".Giải thưởng còn được gọi là giải "Ruy - băng xanh mùa xuân", nó đã trở thành giấc mơ và mục tiêu phấn đấu của các đầu bếp toàn nước Pháp, mà giải thưởng này vẫn còn duy trì cho tới nay."

"Bốp, bốp, bốp."

Lão đầu bếp béo ko nhịn được mà vỗ tay liên tục, ông ta chưa từng thấy qua một người ngoại quốc nào đối với chuyện văn hóa ẩm thực của nước Pháp sành sỏi đến thế, chuyện này ko chỉ đơn giản là hiểu được lịch sử nước Pháp ko thôi, bên cạnh đó cần phải cẩn thận nghiên cứu mới biết được.

"Anh bạn trẻ, cậu thật sự rất làm cho người ta kinh ngạc, nếu như ko phải cậu da vàng mắt đen, lão còn cho rằng cậu chính là một người Pháp chính gốc đấy chứ."

Phương Oánh Oánh hiện tại cũng mở to hai mắt nhìn hắn, nàng đột nhiên có loại ảo giác, hình như ko có vần đề khó khăn nào ở trên thế giới này có thể gây khó khăn cho người nam nhân trước mắt này. Ngay cả đối với ngươi nàng thơm mùi sữa mới từ trong bếp đi ra kia cũng đang nhìn hắn với "đôi mắt đầy ánh sao", vẻ mặt lộ ra sự sùng bái.

Hướng Nhật cũng ko biết nói thế nào vì đó là chuyện vớ vẩn ko có thật, nhưng trong lòng hắn cũng thầm hô may mắn, bởi vì cái đoạn này hắn nhớ kỹ, cũng chỉ dùng để lừa gạt cái đám bạn khốn trong ký túc xá hồi xưa, ko ngờ tới bây giờ lại có ngươing dụng tốt như vậy. Nếu như mà nói về phương diện khác thì hắn sẽ bị lòi cái đuôi chồn ra ngay.

"A, a, Phương tiểu thư, nâng ly chúc mừng ngươi có người bạn trai bác học."

Lão đầu bếp béo cầm lấy chai rượu vang trong tay ngươi bé thơm mùi sữa, rót cho mỗi người một ly đầy.

Phương Oánh Oánh mặt đỏ như ráng chiều, đây là lần thứ hai nghe thấy đối phương gọi nam nhân bên cạnh là bạn trai của mình, lại thấy nam nhân bên cạnh đang giả bộ uống rượu vẻ mặt hồ như ko nghe thấy gì, nàng vội vàng giải thích:

"Chú Lỗ Đức lầm rồi, sự thật anh ta ko phải là bạn trai mà là ông chủ của cháu."

"Cái gì!"

Lão Lỗ Đức vẻ mặt kinh ngạc sau đó chuyển sang vẻ cực kỳ nuối tiếc cho ai đó:

"Trời ạ! Cái này thật là ko thể tin được, thực ra, chú cảm thấy hai người bọn cháu chính là một đôi trời định."

"Grùmm."

Một âm thanh thật lớn vang lên từ đầu đường ở xa xa, làm cho cái miệng đang huyên thuyên của lão đầu bếp béo phải ngừng lại, vẻ mặt ông ta chợt trở nên dữ tợn:

"Cái đám chết tiệt, bọn bay lại tới đây quấy rối!"

Nói xong, buông cái ly xuống, ông ta từ trong góc phòng lôi ra cây gậy đánh bóng chày.

Phương Oánh Oánh nhịn ko được cau mày nhìn về phía phát ra âm thanh lớn kia. Ngươi bé thơm mùi sữa thì phản ứng mạnh nhất, vội vàng bỏ chạy trốn vào trong phòng bếp.

Mà trong quán ăn cũng có một vài thực khách khi nghe tiếng ồn hỗn độn vang lên vội vàng đứng dậy tính tiền rồi rời khỏi. Điều này làm cho Hướng Nhật cuối cùng hiểu ra vì sao các quán ăn khác thì đông thực khách đến phát sợ, mà quán ăn này chỉ lèo tèo vài ba mống.

"Xảy ra chuyện gì?"

Theo cái kiểu cau mày nhăn trán của ngươi nàng thư ký, Hướng Nhật khẳng định những suy đoán của mình chuyện gì đang xảy ra.

"Có mấy người đến quấy rối làm loạn."

Phương Oánh Oánh phản ứng theo bản năng trả lời, đột nhiên quay đầu sang nói:

"Hướng.Quỳ, có thể nhờ ngươi hỗ trợ."

Hướng Nhật ngẩn người ra:

"Ngươi hôm nay mang ta đến đây ko phải là để đánh đấm bọn ác ôn chứ?"

Thật ra, hắn nghĩ như vậy cũng ko phải ko có nguyên nhân, đối phương đối xử đối với hắn đột nhiên thay đổi một trăm tám chục độ, sợ rằng ai cũng hoài nghi như vậy.

"Ko phải vậy."

Phương Oánh Oánh lập tức giải thích:

"Ta hôm nay tới đây tìm.ta cũng ko biết bọn chúng hôm nay tới đây quấy rối."

"Ha ha ha, chỉ đùa với ngươi một chút thôi."

Nhìn thấy vẻ lo lắng của đối phương, Hướng Nhật lập tức biết mình đã hiểu lầm. Hắn cũng ngạc nhiên lắm, cuối cùng chuyện gì đã làm một người tốt như lão đầu bếp béo đến độ phải cầm cây gậy đánh bóng chày để đánh người.

"A, Phương tiểu thư, còn anh bạn trẻ kia, hai người lập tức trốn vào phòng bếp đi, nơi này có một mình Lão Lỗ Đức này là đủ rồi."

Lão đầu bếp béo quơ quơ "hung khí" trên tay nói.

"Chẳng sao đâu, chú Lỗ Đức, tụi cháu ở đây sẽ ko gặp rắc rối gì đâu."

Hướng Nhật nhẹ nhàng đứng lên, trên mặt ko có lộ ra tí bối rối nào. Thực ra, căn cứ vào phản ứng của mấy người kia thì hắn cũng đại khái đoán ra có thể là mấy tên ngươin đồ kia tới quấy rối, cái đám người cặn bã như thế, đến bao nhiêu thì cho chết bấy nhiêu.

Từ đầu phố đã thấy xuất hiện những vật phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, đó là những chiếc xe mô - tô chở theo đám người có hình thù quái dị, sở dĩ dùng tới từ hình thù quái dị để hình dung đó là bởi vì ko có một tên nào cưỡi những chiếc mô - tô này giống người bình thường. Đầu nhuộm tóc màu lục, hồng, lam, trắng.hay đủ mọi màu sắc cũng ko phải ko có, còn có thể thấy mấy tên có cái đầu trọc bóng, ở trên vai xăm những hình dữ tợn hay hình người đẹp nóng bỏng ướt át.

Mà cách ăn mặc của chúng lại càng vô cùng kỳ quặc, mấy tên ăn xin ăn mặc còn tươm tất hơn, chúng lấy sợi dây quấn quanh người vài vòng liền thành một bộ quần áo đơn giản, nhìn như ko mặc gì, chủ yếu là triển lãm nghệ thuật xăm mình, tại khắp nơi trên thân thể đều có xăm các loại đồ hình hoa văn, coi như thay thế quần áo che đi thân thể.

Chỉ trong chốc lát, mấy gã thuộc băng đua xe mặc áo quần vô cùng "mô đen" này cưỡi xe vọt tới cửa một quán ăn gào thét, vây lấy cửa ra vào của quán ăn đến một giọt nước cũng ko thấm qua được.

"Hắc, Lão Lỗ Đức, tiền thiếu nợ tụi tao khi nào thì trả hả?"

Dẫn đầu là một gã đầu nhuộm trắng giống cái chổi xuống xe đi tới, người bên cạnh cũng lập tức xuống xe theo, ôm lấy hắn đi vào trong nhà hàng.

"Quân lộn kiếp tụi bay, đừng nghĩ lấy đi sinh cơ từ trong tay ta!"

Lão Lỗ Đức quơ cây gậy bóng chày trên tay hung hăng nguyền rủa.

"Đủ rồi, lão già, tụi tao hôm nay tới cảnh cáo mày lần cuối, nếu như ngày mai tao ko lấy được hai ngàn đồng frăng, mày cùng cái quán ăn đáng chết này của mày có thể cùng đi gặp thượng đế!"

Đầu chổi uy hiếp nói một cách hung ác, đột nhiên phát hiện bên cạnh còn có hai ngươi da vàng, trên mặt lộ ra nụ cười đặc biệt vô lại:

"Hắc hắc, nhìn xem, nhìn xem, nơi này tự nhiên còn có hai người, như hai con khỉ da vàng.ây?"

Hắn đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm cẩn thận vào cô gái da vàng trong đó, nụ cười càng thêm bỉ ổi:

"Vị tiểu thư này, chúng ta có phải đã từng gặp qua ở đâu hay ko?"

"Tên khốn nạn đáng chết này!"

Trong mắt Phương Oánh Oánh đầy hận ý trước giờ chưa từng có.

"Ha ha, đại ca, cô nàng ko phải là cái con bé người Mông Cổ lần trước mắng anh hay sao?"

Một tên vóc dáng nhỏ nhắn bên cạnh đầu chổi lấy lòng nói.

"Tao nhớ ra rồi.Billy, tên khốn kiếp ngươi cút qua một bên cho tao, tao rất ghét cái miệng thối của mày!"

Vừa nói hắn liền đá tên nhỏ con đuổi qua một bên, đánh giá từ trên xuống dưới cô gái kia một lúc, đột nhiên kéo một tên da đen cao to đến bên cạnh, giựt sợi dây quấn mấy vòng trên ngực tên kia, khoa trương kêu lên:

"A, trời ạ, tao thật sự rất hưng phấn, nhìn thấy ko, nữ thần mà tao hằng mơ tưởng cuối cùng cũng xuất hiện. Mấy tháng ko thấy, ngực của nàng lại lớn hơn ko ít, trời ạ, nếu sờ vuốt nắn bóp chắc là rất thích! Ha ha ha."

"Cút ngay, mấy tên chó chết bọn bay, có phải muốn thử lợi hại của Lão Lỗ Đức ta phải ko!"

Lúc này, lão đầu bếp béo vác cây gậy bóng chày bộ dáng như một con bò mẹ bảo vệ đàn nghé con lao tới.

"Tên già khốn kiếp có phải chán sống rồi hay ko?"

Đầu chổi khinh thường nhìn thoáng qua bên cạnh, mặc dù địch thủ cầm vũ khí nhưng trong mắt hắn lão già này chẳng có tí uy hiếp nào, hắn lại chuyển hướng sang cô nàng ngực đồ sộ, vẻ mặt giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng:

"Thế nào, vị tiểu thư xinh đẹp, lần trước em đi mà ko báo trước có biết làm anh đau lòng cỡ nào ko? Anh uống rượu suốt một đêm, ha ha, hiện tại em lại xuất hiện, chẳng lẽ đây là thượng đế đã nghe được lời cầu khẩn của anh sao? Xem anh tiều tụy như vậy, tiểu thư, em hiện tại đi theo anh nhe. Yên tâm, năng lực của Peter anh đây rất cường đại, cam đoan khiến em ko nỡ rời xa anh, ha ha."

Phương Oánh Oánh tức giận đến toàn thân run rẩy, nếu ko phải nam nhân bên cạnh kéo nàng lại, nàng đã sớm xông lên liều mạng.

"Tên ăn nói bậy bạ, ngươi đi chết đi!"

Lão Lỗ Đức thấy bằng hữu chịu nhục, tức giận vung cây gậy bóng chày đánh xuống.

Đáng tiếc do tuổi đã lớn, hơn nữa cũng bởi vì thân thể ko thường xuyên rèn luyện, vừa đánh gậy xuống đã bị tên đầu chổi có cơ hội cướp lấy cây gậy về tay:

"Lão già chó chết, mày dám đánh tao? Đáng chết, tao đây sẽ đưa mày đi gặp thượng đế!"

Vừa nói, hắn cũng mặc kệ trên tay cầm cuối cùng chính là cây gậy bóng chày nhắm lão đầu bếp béo nện mạnh xuống.

"Á."

Phương Oánh Oánh hét lên một tiếng, mắt thấy cây gậy nọ đánh xuống đầu Lão Lỗ Đức ko kịp tránh né, bóng người bên cạnh chợt lóe lên, chỉ thấy cây gậy bóng chày đang nện xuống đầu lão đầu bếp béo nhanh chóng xuất hiện trong tay hắn.

"Chẳng lẽ mày ko biết kính trọng người già à?"

Hướng Nhật dùng một chút lực, đoạt lại cây gậy lớn từ trên tay đối phương.

"Mày là ai?"

Đầu chổi biến sắc, mặc dù tên nhóc da vàng trước mặt này tay phải đã bị thương hơn nữa nhìn bộ dạng cũng ko mạnh mẽ gì, nhưng truyền đến tay hắn một luồng khí lực làm hắn ko dám xem thường đối phương. Nhất là mới vừa rồi chính mình cũng ko thấy rõ động tác của đối phương, chỉ thấy được bóng người chợt lóe lên, cây gậy trên tay đã bị đối phương chộp vào mất.

"Là ai ko quan trọng!"

Hướng Nhật ngăn thân thể lão đầu bếp béo đang muốn ngo ngoe muốn động thủ lại, nhìn những tên cặn bã trước mắt lạnh lùng nói:

"Quan trọng là bọn mày quấy rầy giờ ăn cơm trưa của tao, bây giờ trong lòng tao rất ko thoải mái."

Đột nhiên lời nói xoay chuyển, giọng đầy vẻ kiêu ngạo nói:

"Hiện tại cho bọn bay mười giây đồng hồ, lập tức biến mất trước mặt tao!"

"Ha ha ha."

Mặc kệ đối phương vừa mới cho hắn ăn một cú sợ thất kinh, nhưng đầu chổi ỷ vào nhiều người nên cũng ko sợ đối phương, mà lời nói của đối phương càng làm tính khí nóng nảy của hắn nổi lên:

"Tên khốn đáng chết này, tao mặc kệ mày là ai."

"Mười giây đã xong"

Hướng Nhật ngắt lời hắn:

"Cho thời gian bọn bay lại ko biết nắm cho tốt, đó ko phải là lỗi tại tao.

Thực ra, Hướng Nhật cũng ko có ý định bỏ qua cho đối phương, có lẽ do vừa rồi, lúc hắn nghe được đối phương vũ nhục một cô gái nào đó liền quyết định muốn dạy dỗ đến nơi đến chốn cái đám mất dạy này."


"Mày đang nói đùa đấy à? Muốn dạy dỗ tụi tao? Trời a, tên khỉ da vàng này nhất định là bị điên rồi."

Tên nhóc con hồi nãy lấy lòng ko được còn bị đá đang ngoác miệng nói thì chỉ thấy hắn giống như bị một con trâu đực điên cuồng đụng phải, cả người bị Hướng Nhật một phát đá bay ra khỏi quán ăn, văng ra trên đường phố bên ngoài.

Người xung quanh thấy cảnh tượng đó thì trợn mắt há mồm, bọn họ nghĩ mãi ko ra người nào đó vừa nói đánh là đánh ngay, hơn nữa còn đánh một cách phô trương như vậy. Nhất là người của băng đua xe cùng đi với tên nhỏ con thì ko khỏi rụt đầu lại, ước lượng khoảng cách vị trí tên nhỏ con vừa rồi đang đứng với vị trí hắn hiện tại đang nằm, ít nhất cũng phải cách xa bảy, tám thước, bọn chúng thoáng cái ko tên nào dám tiến lên động thủ.

"Hắc, ko phải sợ, hắn chỉ có một người, chúng ta có nhiều người như vậy."

Tên da đen cao to quấn dây quanh người quơ cây thiết côn trên tay, nhưng hắn chưa kịp nói xong liền theo gót tên đồng bọn nhỏ con bay văng ra ngoài, còn vũ khí trên tay hắn ko biết khi nào đã rơi vào trong tay gã da vàng vừa mới biểu diễn lực lượng cường đại.

"Nói thiệt nha, nếu như bọn bay chạy trốn, tao có lẽ sẽ nhẹ tay một chút."

Hướng Nhật trên mặt đầy ý cười giễu cợt, bỏ cây gậy bóng chày tựa vào bên cạnh, chỉ một tay nắm chặt thiết côn vừa cướp được siết mạnh một cái, cây thiết côn liền giống như cái bánh dầu cháo quẩy cong lại, và ngay vị trí bị bóp, ban đầu độ dày của nó khoảng 5 centimet thì bây giờ co thắt lại chỉ còn bốn phần năm.

"A, trời ạ!"

Băng đua xe bên trong quán ăn la hoảng một trận, sau đó lập tức bỏ chạy tứ tán, lúc này nếu như còn ko lo chạy trốn thì đúng là đồ đần. Bọn họ căn bản ko tưởng tượng nổi cây thiết côn cứng như vậy đã bị bẻ đến nguyên dạng cũng ko còn, nhìn ruột của cây thiết côn đó thì biết, địch nhân lại có thể xem nó như bột nhão dễ dàng nhào nặn, nếu cái tay kia bẻ người mình.chỉ sợ mình có chín cái mạng để dùng cũng ko đủ!

Nhìn băng đua xe hò hét nhốn nháo chạy trốn, Hướng Nhật đuổi theo tặng một đá vào sau lưng của một tên, mà hắn ko phải ai khác chính là tên đầu chổi thủ lĩnh.

Cửa quán ăn vốn cũng ko nhỏ, nhưng đồng thời mười mấy người cùng chen lấn cuối cùng lại hóa thành nhỏ, lúc Hướng Nhật đá ngã tên phía sau, mấy tên phía trước cũng bị áp lực lớn này làm ngã nháo nhào, ngoại trừ tên chạy trốn nhanh nhất ở ngoài ko bị ngã xuống đất, tất cả mọi người đều ko đứng dậy nổi. Đương nhiên, cái tên chạy thoát kia có thể may mắn mà cũng có thể nói là bất hạnh, Hướng Nhật ghét nhất chính là kẻ chạy trốn, bởi vì nó khiến hắn phải hao tốn sức lực đuổi theo, cho nên hắn ko chút nghĩ ngợi, tay cầm ngay cây thiết côn đã bị biến dạng ném ngay giữa đùi tên chạy thoát ra ngoài đang muốn lái xe chạy trốn.

Kết quả sau đó chính tên "hạnh phúc kèm theo tai họa" kia đang nằm trên mặt đất ôm chỗ bị thương kêu rên.

Phương Oánh Oánh chết lặng, mặc dù nàng đã sớm biết người nào đó quả thật lợi hại, nhưng tự nhiên lại ko nghĩ tới hắn lại cường hãn đến vậy, mười mấy gã trong nháy mắt bị đánh ngã, ko một tên nào chạy thoát. Càng làm cho người khác khó tin chính là động tác đánh đấm của người nào đó ko nhiều, trừ màn biểu diễn ảo thuật với cây thiết côn, hắn chỉ tung ra ba đá cùng một "ném".

Lão đầu bếp béo Lão Lỗ Đức là người buồn cười nhất, ông ta tựa hồ còn chưa tỉnh táo lại từ sự kiện vừa rồi, trong miệng lẩm bẩm cái gì mà vỡ kính, nhưng bởi vì giọng nói quá nhỏ nên ko nghe rõ ông ta nói gì.

Hướng Nhật nhìn thoáng qua phản ứng hai người bên cạnh cũng ko nói gì, đi tới trước mặt tên đầu chổi mới vừa rồi kiêu ngạo, giọng vô cùng nghiêm túc nói:

"Tao đã sớm nói qua, nếu ko chạy trốn thì có lẽ tao sẽ ra tay nhẹ một chút. Hiện tại, chỉ sợ tụi bay cũng ko còn tiện nghi như vậy."

"Ngươi, ngươi là ác ma."

Vẻ mặt tên đầu chổi hoảng sợ vô cùng, nói thật, sự tao ngộ hôm nay hắn đã chứng kiến quá nhiều chuyện ly kỳ, càng khó tin hơn chính bản thân hắn lại tự mình trải nghiệm qua những chuyện này. Nhưng nếu như có thể, hắn hy vọng đã ko tới cái chỗ này.

"Ác ma? Hắc hắc, tốt lắm, tao thích cái từ này để hình dung."

Vẻ mặt Hướng Nhật cười gian:

"Mày nói coi tao nên xử trí bọn bay thế nào?"

"Ngươi, ngươi muốn làm gì? Nói cho ngươi biết, đây chính là nước Pháp, chúng ta được pháp luật bảo vệ!"

Thấy đối phương càng ngày càng đến gần, tên đầu chổi ko nhịn được sợ hãi trong lòng lớn tiếng nói.

"Tụi bay được pháp luật bảo vệ?"

Ánh mắt Hướng Nhật trở nên lạnh lẽo:

"Vậy quán ăn này ko được pháp luật bảo vệ chắc? Chó chết, còn dám nói láo!"

"Ko, ko, tụi em sau này ko dám nữa!"

Một tên tóc nhuộm lục trong băng đua xe ở bên cạnh đột nhiên chen miệng nói.

"Bây giờ nói cũng đã muộn."

Hướng Nhật liếc mắt nhìn tên tóc lục, đột nhiên vươn tay trái bóp cổ tên đầu chổi nhấc lên, dễ dàng giống như xách một con chó con:

"Mày nói tao làm thế nào để trừng phạt mày."

"A, trời ạ!"

Cô bé thơm mùi sữa lúc này từ trong bếp cùng tay phụ bếp đang cầm một cái nồi chạy ra định đánh nhau, lúc phát hiện cảnh này thì thất kinh hô to.

Hướng Nhật quay đầu nhìn thoáng qua, trang bị của cô bé thơm mùi sữa làm cho hắn ko biết nên khóc hay nên cười, nếu như bản thân ko nhìn lầm mà nói, cái nàng đội trên đầu chính là cái nồi nhỏ để đựng pho mát, về phần trên tay nàng cầm cái gì nhìn rất giống dụng cụ dùng để đánh trứng. Tuyệt hảo, thanh niên bên cạnh nàng còn muốn vượt trội hơn, cầm trên tay chính là nồi nấu.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Cô bé thơm mùi sữa mơ hồ hỏi, đột nhiên nhìn thấy người nào đó một tay nhấc bổng một người, giống như phát hiện ra đại lục mới vội vọt tới la lên:

"Trời ạ, anh thật sự quá lợi hại, một tay a! Chỉ dùng một tay lại có thể nhấc một người cao hơn anh nhiều, oa, anh thật sự quá lợi hại."

Gã thanh niên phụ bếp dường như chững chạc hơn một chút, ko giống đầu người nào đó bị mát dây thần kinh nặng đến như vậy, nhìn thoáng qua hiện trường, sau cùng nhận ra thực lực cường hãn của người nào đó, cơ bản có thể đoán ra mấy tên đến đây phá hoại đã bị người kia thu thập, chỉ là hắn rất hoài nghi người da vàng nọ thoạt nhìn ko cường tráng tí nào, có thật hắn lợi hại đến như vậy sao? Chẳng nhẽ chính là "công phu Trung Quốc"? Vừa nghĩ tới đây, mắt hắn liền nhìn nắm đấm của người biến thái kia một cách nóng bỏng lạ thường.

Mà lúc này ở phía sau, một tiếng hô vang lên:

"Cảnh sát đây, ko được nhúc nhích!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 16 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status