Đỉnh cấp lưu manh

Chương 162: Dễ dàng giải quyết hai kẻ chủ mưu


Sau khi thoát khỏi đám sinh viên bám lấy mình, Hướng Nhật nhìn đồng hồ, đã 22 giờ 10 phút. Xung quanh biệt thự của tên hề thân vương đã ít người qua lại, càng làm cho Hướng Nhật ngạc nhiên lẫn vui mừng là trong biệt thự không có lấy một ánh đèn, đây là một cơ hội tuyệt diệu.

Thừa dịp không ai chú ý, hắn lén lút đi tới một góc tối, sử dụng kỹ năng mới bật người qua tường rào bên ngoài biệt thự.

Nhẹ nhàng hạ người xuống bãi cỏ không một tiếng động, Hướng Nhật thầm hô may mắn, chủ biệt thự này không thích nuôi chó. Bởi vì lần này không như lần đầu tiên tại Bắc Hải khi hắn lẻn vào khu biệt thự Chân Long, ở đó có một vườn cây nhỏ có thể ẩn mình, căn biệt thự trước mặt ngoại trừ bãi cỏ ra thì không còn chướng ngại vật nào có thể ẩn thân, nếu một con chó lao tới thì khẳng định 100% là hắn sẽ bị lộ hành tung. Mà nếu ở nơi này có một ngọn đèn, hắn đã không thể đột nhật.

Nhờ vào bóng đêm, Hướng Nhật thuận lợi áp sát phía dưới cửa sổ của một căn phòng mà không bị phát hiện. Có lẽ vì chủ nhân ở đây rất tin tưởng vào đám vệ sĩ, hoặc là hắn không nghĩ tới việc có kẻ lớn mật dám lẻn vào cho nên xung quanh không có bất kỳ tên vệ sĩ nào canh gác. Hướng Nhật thật sự kinh ngạc, đồng thời cười đối phương ngu xuẩn. Ở bên ngoài biệt thự đối phương bố trí rất nhiều người, thậm chí ngay ngoài cửa lớn cũng có vài tên vệ sĩ to cao, lực lưỡng canh giữ, nhưng rốt cuộc đối phương lại không chú ý tới những khu vực quan trọng. Cái này không phải ngu xuẩn thì là gì?

Nghiêng đầu xem xét động tĩnh bên trong, căn phòng tối đen như mực, chỉ khi đứng tại cửa mới có thể nhìn thấy một tia sáng hắt tới và tiếng nói chuyện loáng thoáng.

Nín thở nghe ngóng một hồi, Hướng Nhật xác định trong phòng không có ai, tay trái nhẹ nhàng chống lên bệ cửa sổ như con báo nhảy vào trong. Để tránh kinh động đến người bên trong, Hướng Nhật hạ xuống bằng mũi chân, do đó hắn bị mất thăng bằng, thậm chí còn phải dùng đến tay phải chống lên tường mới có thể lấy lại thăng bằng, chỗ bị thương va vào tường đau nhói nhưng hắn vẫn cố nhịn.

Nhẹ nhàng tiếp cận nơi ánh sáng hắt ra, Hướng Nhật không dám lại gần hơn, chỉ núp đằng sau cánh cửa, nhưng như vậy vẫn có thể nghe rõ tiếng nói chuyện bên trong.

- Thân vương các hạ, ngài thật hiếu khách, chẳng những mời chúng tôi dùng bữa lại còn cho chúng tôi ở đây, tôi thật sự không biết phải cảm ơn ngài như thế nào.

- A, bằng hữu thân ái của ta, ngàn vạn lần không nên nói như vậy, việc này là việc ta nên làm.

Hướng Nhật nghe thế giật mình, lẽ nào bọn họ đã thông đồng với nhau, hay vốn là cùng một nhóm? Nghe giọng nói hẳn có ít nhất hai người bên trong. Hai giọng nói vừa rồi Hướng Nhật nghe rất quen thuộc, bởi vì hắn đều đã gặp qua, một người chính là thanh niên da trắng vừa tìm đến cửa trưa hôm nay để đòi lại cuốn sổ thì bị hắn đá gãy hai tay, người còn lại không cần phải nói chính là tên hề thân vương. Hướng Nhật đang lo phiền toái này chưa diệt xong thì phiền toái khác lại đang chờ, giờ thì có thể giải quyết cả hai cùng một lúc thật tiện.

Hắn nghe hai người nói tiếp:

- Thân vương điện hạ, ngài xác định ngày mai sẽ làm như vậy sao?

- Đương nhiên! Bằng hữu của ta, chẳng lẽ có vấn đề gì không ổn?

- Thực ra, ta có chút nghi ngờ, chẳng lẽ ngài không sợ sẽ gây ra chấn động quá lớn sao?

- A, bằng hữu của ta, không cần phải lo lắng, tại Paris ta có mấy vị bằng hữu, hơn nữa cảnh sát trưởng cũng là một trong số đó, ta nghĩ họ nhất định sẽ lo liệu chu đáo.

- Vậy ngài không lo phóng viên xuất hiện sao?

- Phóng viên?

Thân vương cười lạnh:

- Nếu tất cả các tòa báo đóng cửa, ngài cho rằng chuyện đó còn có thể xuất hiện trên báo chí sao?

- Thân vương điện hạ, ta không thể không bội phục sự dũng cảm cùng cơ trí của ngài.

- Ha ha.Cám ơn bằng hữu của ta, ta phát hiện ta rất thích ngài! Nào, vì sự hợp tác ngày mai cụng ly!

- Cụng ly!

- Ha ha ha.bằng hữu thân ái, có một chuyện ta muốn hỏi ngài, chỉ không biết nên nói như thế nào.

- Đừng ngại, thân vương điện hạ.Ngài có điều gì xin cứ nói.

- Là như vầy, xin lỗi cho ta nói thẳng, thực lực của ngài ta đã thấy qua, ta thắc mắc ai lại có thể làm cho hai tay ngài thành như vậy?

- Nói đến hắn, ta nghĩ thân vương điện hạ cũng không lạ gì.

- Ngài nói là.cái tên da vàng kia?

Tên hề thân vương giọng đầy vẻ không tin.

- Đúng vậy, thân vương điện hạ!

Giọng nói của tên da trắng đầy vẻ hận thù khắc cốt ghi tâm.

- Đồ chết tiệt! Chả trách tại sao đám người ta phái đi ám sát lại biến mất, thì ra là tên da vàng chó chết kia làm trò quỷ!

Tên hề thân vương oán hận rống lên, đột nhiên giọng nói xoay chuyển, hưng phấn hẳn lên:

- Nhưng cũng không quan trọng, chỉ cần qua ngày mai, chúng ta không cần quan tâm đến tên da vàng đáng chết kia nữa.

- Chỉ sợ làm ngài thất vọng rồi, thân vương điện hạ yêu quý! Ngay bây giờ ngài cũng không cần quan tâm nữa, bởi vì.ngài có thể sẽ xuống địa ngục du lịch!

Bất ngờ có một giọng nói xen vào, hai người đang nói chuyện đều nhìn ra cửa, còn chưa kịp gọi người, chỉ nghe thấy hai tiếng "sưu sưu", chợt trên trán hai người đồng thời xuất nhiện một lỗ nhỏ bằng ngón tay, xuyên từ trán qua sọ tới ót. Dịch thể đỏ tươi cùng chất lỏng trắng như sữa tung tóe trên nền nhà.

Hướng Nhật xuất hiện tại cửa, khóe miệng nhếch nụ cười lạnh, đồng thời duỗi hai ngón tay ra. Kỹ năng mới thật quá tốt, có thể giết người vô ảnh vô tung! Chỉ có thể trách tụi mày trong phòng nói chuyện to tiếng, rồi ngay cả một tên vệ sĩ cũng không thèm lưu lại, thế nên có chết cũng không biết mình chết cách nào!

Từ lúc nghe đoạn đối thoại Hướng Nhật có thể khẳng định bên trong phòng chỉ có hai người, hắn nhanh chóng nghĩ ra phương pháp giết người nhanh gọn nhẹ, quả nhiên một kích thành công!

Suy nghĩ một chút, Hướng Nhật quyết định êm thắm rút lui. Mặc dù sớm đã tính toán làm sao xử lý mọi khả năng có thể phát sinh khi bị đối phương phát hiện hay chứng kiến mình đang ra tay giết người diệt khẩu, nhưng hiện tại không một ai biết mình ra tay động thủ, nói cách khác không cần để ý tới đám người bên ngoài, mình nhân cơ hội này nên lặng lẽ rời đi. Hơn nữa giết chết quá nhiều người sẽ gặp phiền toái không nhỏ từ phía cảnh sát.

Dù sao hai tên chủ mưu cũng đã chết, chỉ còn lại đám tiểu lâu la cũng không làm nên trò trống gì. Vừa nghĩ tới đây, Hướng Nhật nhanh chân bước ngược vào căn phòng tối, nhảy qua cửa sổ theo lối cũ rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 16 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status