Đỉnh cấp lưu manh

Chương 222: Sợ hãi


- Không ngờ quán bar này cũng đổi tên rồi.

Hướng Nhật đứng ở một quán bar không xa trước mặt, ngẩng đầu nhìn lên cái bảng hiệu, đáng tiếc dòng chữ đã không còn quen thuộc - Quán bar Thiên Hồ? Thật đúng là kiêu ngạo, một điểm che giấu cũng không biết, chẳng lẽ bọn chúng không biết cái gì gọi là " súng bắn đầu chim" hay sao? Hướng Nhật lạnh lùng nhếch miệng cười.

Hầu Tử ở bên cạnh thấy lão đại đối với nơi này tựa hồ rất quen thuộc, tức thì mở miệng hỏi:

- Đại ca, thật sự không cần em đi cùng sao?

- Không cần, anh đi là được, chú mày đi theo dễ bị lộ, hơn nữa.Vướng tay vướng chân!

Hướng Nhật đè lại thằng em đang chộn rộn ở bên cạnh, đồng thời đưa cái kính cho hắn, chân đã hướng quán bar đi tới, vừa đi vừa nói:

- Ở chỗ này chờ anh, hoặc đến quán cà phê bên cạnh uống cà phê cũng được, nếu không có bất cứ chuyện gì xảy ra, anh sẽ rất nhanh đi ra.

Mà bởi vì Hầu Tử đứng ở phía sau, nên không nhìn thấy lão đại của mình sau khi bỏ mắt kính ra đã biến thành một người khác, cho dù thân thể thoạt nhìn còn có chút gầy yếu, nhưng ánh mắt lại sắc bén khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Vì lúc này là ban ngày, trong quán bar vẫn là một mảnh hôn ám, nhưng đối với một người biết rõ nơi này như Hướng Nhật mà nói thì không thành vấn đề, đi thẳng tới một góc khuất ngồi xuống, trong đầu nhớ lại lời tên côn đồ tóc dài.

Tối qua quả thật có người đi đến khu Đông thanh, hơn nữa lại còn là thủ hạ thân tín của con hồ ly - " Bạch Hổ ngũ hung", có lẽ bây giờ hắn được gọi là " Thiên Hồ ngũ hung", nhưng mặc kệ tên là gì, Hướng Nhật cũng sẽ không quên mối thù khắc cốt ghi tâm. Lúc đó, chính bọn chúng cùng Hồ Ly và Ba Lang tổng cộng bảy tên đuổi giết " mình" từ khu Nam thành tới khu Tây thành, hơn nữa ngay cả khi " mình" chết rồi cũng không bỏ qua, không ngờ lại băm nát làm mồi cho chó! Mặc dù Hướng Nhật cũng quen với việc bị trả thù, cũng biết là lối trả thù tàn nhẫn vô nhân đạo của xã hội đen với kẻ địch có huyết hải thâm cừu, nhưng không ngờ " mình" có một ngày trở thành đối tượng bị trả thù. Lại nghĩ tới di thể của " mình" sau khi bị trà đạp cuối cùng nằm trong bụng con chó nào, Hướng Nhật tức giận đến run cả người, đồng thời trong lòng thề độc, sau này không bao giờ ăn thịt chó nữa, hơn nữa thấy chó là giết!

Đương nhiên, việc này đều từ miệng tên côn đồ tóc dài mà ra, mà đối phương sở dĩ biết được bí mật như vậy, cũng bởi vì đi theo cái tên cặn bã phế vật có huyết thống cùng Thiên Hồ tự xưng là " Địa Hồ" kia. Nguyên nhân gây nên chuyện này là do Thiên Hồ biết em trai mình tại Đông thành xảy ra chuyện, khi chạy tới bệnh viện nhìn thấy em trai bị trọng thương, cơ hồ muốn rút dao giết người ngay tại chỗ, nhưng cảnh sát chẳng những không đáp ứng yêu cầu của hắn cho em trai được chuyển viện, hơn nữa vô luận hắn làm thế nào cũng không thể đưa em trai đi, chỉ có chờ qua mười lăm ngày tạm giữ, mới cho phép hắn nộp một số tiền nhất định để bảo lãnh em trai ra ngoài.

Tuy mầm mống oán hận trong lòng hắn cũng đã được gieo trồng, nhưng Thiên Hồ cũng không ngu ngốc như đệ đệ của hắn, đương nhiên là biết quán bar đó thuộc về Hầu Tử thuộc hạ tâm phúc của " Cuồng Lang" một trong hai trụ cột của " Ngạ Lang bang" ở khu Đông thành, hơn nữa từ thái độ của cảnh sát khu Đông thành, xem ra kẻ này cũng biết quen biết cảnh sát, cho nên không thể đường đường chính chính hành sự mà phải dùng cách ám toán. Thực ra, hắn căn bản không biết người đánh đệ đệ bị trọng thương không phải người trong " Ngạ Lang bang", thành ra đối tượng trả thù đều đặt hết lên đầu thủ hạ của " Cuồng Lang", mà người khởi xướng là Hướng Nhật bị bỏ qua. Đương nhiên, sở dĩ tập trung vào đám thuộc hạ của " Cuồng Lang", thứ nhất vì em trai mà xuất lực, thuận tiện cảnh báo cho đối phương, người của Nam thành không dễ trêu vào như vậy; Thứ hai hắn cũng cho rằng thu thập mấy tiểu lưu manh cũng sẽ không khiến cho lão đại phản ứng, cũng tính nếu " Cuồng Lang" biết thủ hạ của mình bị giết chết, hẳn sẽ không đến nỗi rùm beng làm to chuyện mà âm thầm truy tìm hung thủ.

Trải qua một hồi quan sát, cuối cùng cũng nắm bắt được quy luật của mấy mục tiêu, vốn tối hôm qua muốn xuống tay với Hầu Tử, cũng không ngờ đối phương đã sớm rời khỏi, cho nên chỉ còn cách xuống tay với thằng Mập. Nhưng đáng tiếc chính là lúc chúng đang xuống tay dở dang thì lại gặp mấy thằng đàn em phe đối phương tình cờ đi về muộn nên vội vàng chạy mất, tránh phiền hà.

Bất quá bọn chúng cũng không cho rằng thằng Mập có thể còn sống, đã trúng nhiều đao như vậy mà vẫn không chết đúng là không có thiên lý mà, huống hồ mấy đao đó đều nhằm chỗ yếu hại mà chém xuống.

Nhưng sự thật lại nằm ngoài dự đoán của chúng, bởi vì đã đánh giá sai nhân tố thân thể của mục tiêu, mà làm cho nhiệm vụ lần này hoàn toàn bị thất bại. Nhưng điều đó bọn chúng còn không biết, hơn nữa càng không biết, bởi vì lần ám sát mấy tiểu nhân vật " Không đáng để ý" này mà tự rước tới một nhân vật vô cùng khủng khiếp.

Hướng Nhật đã ngồi một lúc, ánh mắt thủy chung không rời khỏi năm thân ảnh ngồi ở trong góc, không ngờ bọn chúng vẫn duy trì cái thói quen kia, lúc uống rượu thì thích tụ tập một chỗ hơn nữa rất khó chịu khi có người tới quấy rầy. Bất quá như vậy thật tốt. chính mình đang lo lắng thế nào thoát khỏi sự chú ý của người ngoài.

Khóe miệng lóe lên một tia cười lạnh, Hướng Nhật đứng dậy, hướng năm người đi tới.

Năm thanh niên bất lương tóc đỏ đậm đang uống rượu, không ngờ đột nhiên có một kẻ không thức thời đi tới, lại còn nghênh ngang ngồi xuống cạnh bọn chúng. Điều này làm cho bọn chúng cực kì tức giận, phải biết rằng, tại khu vực Nam thành này không ai không biết lúc năm anh em bọn chúng ngồi uống rượu ghét nhất là bị người ta quấy rầy. Mà bây giờ, tự nhiên lại có người dám đến vuốt râu hùm, tuyệt đối là đến tìm chết.

Năm người đồng loạt đứng dậy muốn đập vỡ bình rượu, song khi nhìn thấy trong tay đối phương xuất hiện một vật loé lên ngân quang thì liền dừng lại, mặt năm người đều cứng đờ, mặc dù ngọn đèn còn có chút đen tối, nhưng cũng không trở ngại việc bọn chúng nhìn ra vật đó là một khẩu súng, hơn nữa là một khẩu súng có uy lực rất mạnh.

- Ngươi là ai?

Tên tóc đỏ ngồi giữa năm người dùng âm thanh trầm thấp hỏi, hắn dám thề, chưa từng gặp qua một người lạ có ánh mắt sắc bén như vậy. Bị súng lục chĩa vào mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy, điều này làm cho Hướng Nhật rất ngạc nhiên, xem ra trong khi mình không ở đây, bọn chúng tựa hồ đã trải qua nhiều việc.

- Ta là ai? Điều đó để sau hãy nói.

Hướng Nhật nhàn nhạt nói, cố gắng làm cho nội tâm mình bình tĩnh, nếu như không phải còn có một số chuyện chưa biết rõ ràng, hắn nhất định sẽ không do dự giết chết mấy người này.

- Ta chỉ muốn hỏi, hôm qua các ngươi tới khu Đông thành phải không?

Thân thể năm người run lên, lại là tên tóc đỏ miệng hùm gan sứa ngồi giữa hỏi:

- Cuối cùng ngươi là ai!

- Xem ra các người đối với thân phận của ta cực kì có hứng thú, không trả lời ta trước thì ta đáp lời làm gì?

Hướng Nhật trêu trọc nói, thực ra, hắn vừa hỏi như vậy chỉ muốn gây ra áp lực cho bọn chúng, loại sự tình thần không biết quỷ không hay này mà tự nhiên để người ngoài biết, điều đó đối với bọn chúng gây ra áp lực rất lớn.

Hướng Nhật vuốt vuốt mũi, cái động tác quen thuộc này làm cho năm người ở đây run lên.

- Nếu các ngươi muốn biết thân phận của ta, ta đây không ngại nói cho các ngươi, nhưng các ngươi tốt nhất là chuẩn bị một chút, không nghe xong lại sợ đến vãi ra quần.

Nói tới đây, Hướng Nhật nở nụ cười xấu xa.

- Ngươi.

Tên tóc đỏ ngồi giữa cứng họng, đồng thời trong lòng mơ hồ có dự cảm, nhưng điều đó không có khả năng, chính mình tận mắt chứng kiến.Sao lại có thể!

- Ta họ Hướng.

Hướng Nhật nhẹ nhàng nói, hồn nhiên như không biết đối phương đang muốn đứng lên, lại tiếp tục nói:

- Tên có một chữ.

Thanh âm Hướng Nhật kéo dài, thật lâu vẫn không đem chữ đó nói ra, chủ ý muốn đùa bỡn khiến cho đối phương căng thẳng.

Quả nhiên, năm người cũng không khống chế được nữa đồng loạt đứng lên, vẻ mặt sợ hãi nhìn hắn.

- Ngàn vạn lần đừng quá kích động, nếu không ta cũng không dám đảm bảo khẩu súng trên tay có bị cướp cò hay không.

Hướng Nhật sợ bọn họ khiến cho người ngoài chú ý, lập tức quơ quơ khẩu súng ở trong tay. May mà trong quán bar giờ này cũng không có nhiều người, hỡn nữa cũng bởi vì sợ " Ngũ hung", ngay cả hướng bên này liếc mắt một cái cũng không đủ dũng khí.

- Ngươi là.Hướng, Hướng lão đại?

Năm người rốt cuộc cũng ngồi xuống, tên tóc đỏ ngồi giữa thanh âm run rẩy nói, đột nhiên như an ủi chính mình hoặc xua đi sự sợ hãi, thấp giọng giận giữ hét:

- Điều này không có khả năng!.

Nếu không phải trong tay đối phương có súng, phỏng chừng đã đứng dậy đập hắn một trận.

Nhưng Hướng Nhật lại không thèm để ý tới nghi ngờ của đối phương, dù sao hắn có bằng chứng để đối phương tin rằng hắn chính là " Bạch Hổ" đã chết, lạnh lùng cười nói:

- Xem ra, các ngươi còn nhớ đến ta, năm tên hỗn đản họ Âu Dương!

Thân thể năm người run lên, chỉ vào đối phương nói không nên lời:

- Ngươi, ngươi.

Họ kép của năm người bọn chúng trên cái thế giới này ngoại trừ bọn chúng ra tuyệt đối sẽ không còn ai khác biết, nhưng bây giờ lại có một người lạ mặt biết, điều này làm cảm giác sợ hãi trong lòng chúng lại tăng lên.

Mà tiếp theo, động tác của Hướng Nhật càng làm cho tinh thần bọn chúng suy sụp. Thực ra, độc tác của Hướng Nhật rất đơn giản, chỉ là vươn tay bẻ lấy một cái góc bàn, giống như bóp lấy một miếng đậu hũ. Tiếp theo lại vân vê khối gỗ ở trong tay rồi đưa lên miệng thổi nhẹ.

"Vù!" một tiếng, vụn gỗ nhất thời bay lên, rơi xuống khắp nơi.

Năm người từ cứng ngắc cũng tỉnh táo lại, giật mình sợ hãi nhìn nam nhân đối diện mà bọn chúng xem như ma quỷ. Bọn chúng đã có thể khẳng định, đây thật sự là Hướng lão đại không thể nghi ngờ, bởi vì Hướng lão đại trước kia đã từng biểu diễn chiêu này cho chúng xem, giống như đúc, ngay cả tư thế thổi ka cũng không khác chút nào. Hơn nữa bọn chúng còn chưa từng gặp người nào dị thường như hắn. Mặc dù không rõ vì sao đã chết mà còn có thể sống lại nhưng lực lượng của Hướng lão đại căn bản là khoa học không cách nào giải thích được, mà có thể chết đi sống lại phỏng chừng không phải không có khả năng.

- Ngươi thật sự là Hướng lão đại?

Đã xác nhận được thân phận đối phương, năm người trong lòng ngược lại rất bình tĩnh, sở dĩ muốn hỏi lại lần nữa, cũng chỉ muốn chính đối phương thừa nhận mà thôi. Bọn chúng đều hiểu, muốn từ trong tay Hướng lão đại đã khôi phục lại kia mà chạy thoát thì không có khả năng, năm người đã đều thấy được sự kinh khủng của hắn nên tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Huống hồ bọn chúng cho rằng còn có chút may mắn, ngay từ đầu nếu Hướng lão đại đã muốn tính mạng của bọn chúng thì đâu có thể ngồi đây đối đáp bang quơ thế này.

- Thế nào, có phải muốn biết nguyên nhân hay không?

Thấy phản ứng của đối phương, ánh mắt Hướng Nhật chợt lóe.

- Nếu như ta nói với các ngươi ta vĩnh sinh bất tử, các ngươi có tin không? Đương nhiên, ta chỉ là một linh hồn.

Năm người cùng gật đầu, lúc này, sự thật xảy ra ngay trước mắt, không tin cũng không được!

- Tốt lắm, bây giờ ta hỏi các ngươi một vấn để, chỉ cần trả lời, ta sẽ để các ngươi đi.Nhưng, hôm nay các ngươi không nhìn thấy ta đúng không?

Hướng Nhật biết, nếu muốn làm đối phương tin rằng mình sẽ bỏ qua cho bọn họ, nhất định phải tung ra chút mồi mới được, bây giờ mình không thể để cho người khác biết được thân phận.

Quả nhiên, năm người mặc dù chần chừ một chút, nhưng biết với tình huống này thì phản kháng chỉ là tìm đường chết, huống hồ người đối mặt chính là tên kinh khủng chết đi sống lại, cuối cùng gật đầu đồng ý.

- Âm mưu hãm hại ta là của ai?

Hướng Nhật hỏi ngay vào vấn đề chính.

- Là ông chủ Mã và Ba Lang.

Tên tóc đỏ ngồi giữa nói, bên cạnh không ai chen miệng vào, hiển nhiên hắn chính là đại diện cho năm người.

- Ông chủ Mã? Cái thằng Mã Tam Nguyên kia?

Hướng Nhật nhớ lại đó chính là người trước kia đến tìm mình bàn chuyện làm ăn, nhưng lại bị cự tuyệt. Nếu chủ mưu là hắn, vậy coi như đã báo được thù, dù sao họ Mã kia đã sớm thối rữa rồi. Nhưng Hướng Nhật biết, chủ mưu chính thức không phải là thằng đó, dù sao hắn cũng đã từ miệng họ Mã có đôi chút thông tin. Hơn nữa, Hướng Nhật còn có nghi vấn:

- Ngươi nói chỉ có họ Mã và Ba Lang tham gia, vậy Hồ Ly đâu? Hắn không tham gia sao? Lúc đó hắn là người chịu khó truy đuổi ta nhất.

- Hồ ca.Đúng là có tham gia, lúc đầu anh ấy cũng không biết.

Hướng Nhật chờ hắn nói xong, lại tiếp tục hỏi:

- Nếu là Ba Lang làm, vậy tại sao lại cho Hồ Ly làm bang chủ. Việc này, phải nói như thế nào đây? Trước lúc bắt đầu có chủ ý lại không biết sẽ có ích lợi gì, loại chuyện ngu xuẩn này có người đi làm sao?

- Cái này.

Tên tóc đỏ ngồi giữa hiển nhiên có chút do dự, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của đối phương, cuối cùng cũng cắn răng nói:

- Bời vì Ba Lang thích Hồ ca, muốn giúp Hồ ca hoàn thành ước mơ, ngồi lên vị trí bang chủ.

- Cái gì?

Vẻ mặt Hướng Nhật khiếp sợ, điều này quá khó tin? Mặc dù hắn rất nghi ngờ sự thật này, dù sao nam nhân thô lỗ có những vết dao trên mặt ấy nhìn đi nhìn lại cũng không giống một tên gay, nhưng hắn biết, đã đến nước này thì " Ngũ hung" căn bản là sẽ không dám lừa hắn, hơn nữa muốn lừa dối thì cũng không đưa ra cái lý do hoang đường như vậy. Hướng Nhật trong lòng khó có thể nuốt trôi, nếu như đây là sự thật, vậy một cước của mình lúc ấy vào dưới háng của Hồ Ly không phải là "giúp" hắn cải tạo sao chứ, tin rằng hiện giờ con cáo khốn nạn đó hết khả năng tự sướng, mà điều này không phải càng làm thằng Ba Lang kia thỏa mãn hay sao, hắc hắc?

Mặc dù đã tìm được chủ mưu hãm hại mình, nhưng Hướng Nhật cũng nhớ tới những kẻ tiếp tay, mà bọn chúng mới làm hắn để ý nhất, bởi vì trong tay bọn chúng có loại thuốc có khả năng làm cho năng lượng trong cơ thể mình thoáng cái đã biến mất - a8, mặc dù tư liệu để chế tạo a8 đang ở trong tay mình, nhưng không thể đảm bảo trong tay đối phương không có phần tiếp theo. Hướng Nhật lại hỏi:

- Vậy các ngươi có biết lai lịch của họ Mã không, còn Ba Lang làm cách nào liên lạc được với bọn họ?

- Loại chuyện cơ mật này Hồ ca sẽ không nói với chúng ta, hơn nữa có thể ngay cả anh ấy cũng không biết, xem ra chỉ có Ba Lang biết rõ nhất, bởi vì hắn mới là người liên lạc với đối phương.

- Nói như vậy thì phải tóm được Ba Lang?

Hướng Nhật dùng ngón tay gõ xuống mặt bàn.

- Được rồi, các ngươi chỉ biết mấy việc này? Không có việc gì khác sao? Ví dụ như gần đây còn có ai liên lạc với Ba Lang không?

- Không có, họ Mã từ lâu vẫn không thấy xuất hiện.

Nói tới đây, tên tóc đỏ ngồi giữa lại do dự:

- Nếu muốn nói cái khác, đó chính là Hồ ca tìm tới " Bàn Long hội", nếu như không có họ, chúng ta cũng không thể thắng.

Đang muốn nói thêm gì đó thì Hướng Nhật đã tiếp lời:

- Chuyện ' Bàn Long hội' không cần nói, ta không quan tâm! Các ngươi thử nghĩ lại, còn có gì chưa nói?

- Không còn!

- Thật sự không còn?

Hướng Nhật hỏi lại lần nữa, sâu trong ánh mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.

- Đúng vậy, lão đại, chúng ta biết chỉ có từng ấy.

- Vậy nói cách khác.

Hướng Nhật nói tới đây, đột nhiên năm ngón tay trái hé ra, " sưu sưu" vài âm thanh nhẹ nhàng vang lên đủ khiến cho ở nơi yên tĩnh nhất cũng không nghe được, sau đó chỉ thấy năm thân người yếu đối nằm trên salon.

- Người không có giá trị lợi dụng căn bản không cần sống trên thế giới này.

Nói xong, Hướng Nhật lập tức đứng dậy, đang muốn ra khỏi quán bar, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, ngồi xuống lần nữa, trong mắt hiện lên vẻ đăm chiêu, có lẽ phải cấp cho Hồ Ly một chút lễ vật gặp mặt, nếu không thì thật là " Thất lễ"!

Nghĩ tới đây, Hướng Nhật vươn ngón trỏ tay trái, trực tiếp viết trên cái bàn hắn đã phá hủy một góc. Hy vọng có người nào đó khi nhìn thấy chữ này thì sẽ cảm thấy bị khích thích.

Làm xong việc này, Hướng Nhật đứng dậy đi ra khỏi quán bar.

- Đại ca!

Vừa thấy lão đại đi ra, Hầu Tử chờ ở phía đối diện vội vàng chạy tới. Thấy lão đại vào đó lâu như vậy, mặt dù biết lão đại thần võ vô cùng, nhưng trong lòng cũng cảm thấy lo lắng, nếu như không phải thấy bên trong kia một thời gian dài không có cái gì xáo trộn, phỏng chứng hắn đã sớm lao vào.

- Giải quyết xong, trờ về thôi!

Hướng Nhật nhún vai, hướng phía trước bước đi.

Hướng Nhật ung dung rời đi, cũng không ngờ tới hắn chưa đi được bao lâu, cả khu Nam thành đã lâm vào khủng hoảng." Thiên Hồ bang" mới ngồi trên ngôi đệ nhất được vài ngày đã gặp phải một lần đả kích lớn nhất từ trước tới nay, năm người đắc lực nhất cũng là năm đường chủ của " Thiên Hồ bang" tự nhiên lại bất tri bất giác bị giết trong quán bar. Nếu như không phải phục vụ của quán bar đi tới đưa rượu cho bọn họ, phỏng chừng cái tin tức động trời này phải bao lâu sau mới được phát ra.

Lúc biết tin tức này, Thiên Hồ người đứng đầu khu Nam thành vẫn đang chìm trong mộng đẹp, nhưng thằng đàn em lại vội vã đi tới đã phá tan mông đẹp của hắn.

- Biến!

Thiên Hồ không đợi hắn nói gì, đã một cước đá hắn ngã lăn ra đất.

- Hồ ca!

Thằng đàn em mặc dù ủy khuất, nhưng biết rõ tính tình lão đại, chịu đựng đau đớn nói:

- Năm vị đường chủ bị người ta giết rồi!

- Cái gì!

Thiên Hồ đang muốn một cước đuổi thằng đàn em ra ngoài thì lập tức dừng lại, con mắt đỏ lòm:

- Đã chết? Chết ở đâu? Thằng ăn hại, còn không mau dẫn tao đi!

- Được, được.

Thằng đàn em bị hình dáng dữ tợn của hắn hù dọa, lập tức đi trước dẫn đường.

Mà khi người của " Thiên Hồ bang" biết được tin tức đều đã chạy tới hiện trường, là cái quán bar đã đổi tên thành " Thiên Hồ"kia.

Lúc Thiên Hồ chạy tới, xung quanh quán bar đã bị vây mấy vòng liền. Mà khi nhìn thấy lão đại chính thức đến, mấy thằng đàn em đã tránh ra nhường đường để đại ca đi vào.

Đèn quán bar bật sáng, khắp nơi đều sáng tỏ. Cho nên khi Thiên Hồ đi tới chỉ thấy năm người nghiêng người tựa trên ghế salon, trên trán mỗi người đều có một lỗ máu, máu tươi còn đang không ngừng chảy ra. Hơn nữa con mắt của năm người đều mở to, làm cho người ta nhìn thấy đều cảm thấy khiếp sợ.

Mặt Thiên Hồ âm trầm, giận dữ hét:

- Có chuyện gì đã xảy ra? Các ngươi là heo à? Nhiều người như vậy, ngay cả lão đại của mình bị giết cũng không biết! Ăn hại! Phế vật.

Song không người nào đáp lại, lúc này mà dám tiếp lời đúng là chán sống, mỗi người trong bang đều biết, khi lão đại đang tức giận, ai dám mở miệng nói khẳng định người đó sẽ bốc hơi.

- Hướng các tiểu đệ trút giận có lợi ịch gì, có lẽ nên tìm cách bắt hung thủ đi?

Nhưng vẫn có ngoại lệ, mặc dù biết rõ tính tình của lão đại, nhưng vẫn có người không ngại mà lên tiếng.

Nhưng Thiên Hồ lại không tức giận mà nhìn thoáng qua người vừa nói chuyện - nam tử mặt có ba vết sẹo, rồi hướng về phía đám đàn em quát:

- Không nghe Lang ca nói gì sao? Còn không mau đi tìm hung thủ!

Đám đàn em lên tiếng, mặc dù không biết đi đâu tìm hung thủ, nhưng nếu lão đại đã ra lệnh, đều giả bộ bước ra, đang chuẩn bị ra khỏi quán bar thì lại nghe thấy hai tiếng thét lớn.

- A.

- Không có khả năng!

Chờ đám đàn em quay đầu lại, mới phát hiện lão đại lúc nào cũng trấn định giờ phút này lại tỏ ra sợ hãi nhìn chằm chằm vào cái bàn bên cạnh năm vị đường chủ đã chết.

Đám đàn em cũng tò mò nhìn lên, mới phát hiện trên mặt bàn có chữ, cũng không biết dùng cái gì khắc, thoạt nhìn trông rất khéo.

- Ta đã trở về, nợ máu phải trả bằng máu! Bắt đầu từ đám huynh đệ Âu Dương!

Loại thủ đoạn này, bình thường đám đàn en cũng thường dùng, thậm chí còn dùng máu gà máu lợn để viết, chủ yếu là dùng để thu những khoản nợ từ phí bảo vệ, so với cái này còn khinh khủng hơn nhiều. Nhưng mà đám đàn em không thể giải thích, tại sao lão đại cùng Lang ca khi nhìn thấy lại so với nhìn thấy quỷ còn sợ hãi hơn.

Mà thực ra, lão đại cùng Lang ca của chúng thật ra là đã gặp quỷ, bởi vì vốn trong lòng hai người này có bí mật chỉ có quỷ mới biết đột nhiên xuất hiện trước mặt họ, thử hỏi họ sao lại không cảm thấy kinh khủng chứ?

Mà ở giữa đám đàn em, cũng có vài người cảm thấy kinh hoàng dựng tóc gáy, vài người này chính là đám côn đồ vì đến bắt chẹt quán bán món ăn bình dân kia mà bị Hướng Nhật tàn nhẫn dọa dẫm. Trong lòng chúng không nhịn được rùng mình một cái, nếu như muốn nói hung thủ, có thể bọn chúng rõ ràng nhất. Bởi vì trước đó không lâu, chính chúng đã đem tư liệu về năm vị đường chủ lộ ra, cũng không nghĩ tới, vẻn vẹn trong vòng không tới một giờ, năm vị đường chủ cao cao tại thượng trong mắt chúng, bình thường cũng là nhân vật chỉ có thể quỳ bái, đã bị người ta giết chết. Hơn nữa bọn họ cũng hiểu ra, người động thủ chính là vị lão đại kia, tuyệt đối không còn người nào khác. Bởi vì đối phương vừa mới hỏi tới tin tức về năm vị đường chủ, mà cũng bởi vì mười mấy chữ được khắc trên bàn kia, từng đó chữ, không cần dùng thứ gì để khắc, mà chỉ lấy tay để viết ra. Sợ rằng chỉ có người đã từng chính thức thấy qua mới có thể hiểu được sự kinh khủng của hắn.

Nhưng mấy người mặc dù biết hung thủ là ai, nhưng cũng không ngu gì mà nói ra, nếu không kết quả là có thể bị bầm thây.

Đồng thời cũng thất kinh với thủ đoạn của vị lão đại kia, may là lúc ấy không có xúc động làm chuyện gì ngu ngốc, nếu không kết cục của bọn chúng sẽ giống với năm vị đường chủ này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 16 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status