Đỉnh cấp lưu manh

Chương 297: Bỏ đi


- Hác tiểu thư khách khí rồi, thật ra tôi cũng đang nhàn rỗi, hôm nay lại đông khách, cho nên đến giúp một tay.

Trương quản lý cười theo, động tác trên tay cũng không chậm lại, bày một loạt đĩa thức ăn lên bàn.

Trên thực tế, đương nhiên hắn xuất hiện không phải vì lí do vừa nói, mà chủ yếu là vì muốn tiếp cận vị đại gia hào phóng đã thẳng tay vứt ra cả trăm triệu, chỉ cần tạo được mối quan hệ tốt, mặc dù chưa chắc có thể kiếm lời nhiều hơn, nhưng có thể làm quen với một đại nhân vật như vậy, đối với bản thân mình cũng đã cực kì có lợi.

- À.

Hác phu nhân thản nhiên nói, nhưng trong lòng không tin một chút nào. Đường đường một vị đại quản lý mà phải động chân động tay đi phục vụ hay sao? Cứ coi như là có quá nhiều khách, cũng không đến mức đích thân quản lý phải xắn tay vào làm. Hơn nữa, chẳng lẽ một nhà hàng lớn như Mỹ Thực Lâu lại thiếu phục vụ viên? Rõ ràng đối phương đáp cho có lệ.

Nghĩ tới đây, Hác phu nhân liếc mắt nhìn cậu gia sư bên cạnh, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý: Chẳng lẽ là vì hắn? Nhưng lại cảm thấy khó có khả năng, một sinh viên thiếu tiền đến nỗi phải đi làm gia sư, làm sao có thể quen biết đại quản lý của một nhà hàng sang trọng nhất Bắc Hải cơ chứ? Nhưng nếu không phải như vậy thì giải thích thế nào về hành động kì quái của Trương quản lý.

Không đợi nàng nghĩ thêm, Trương quản lý đã lấy ra một tấm thẻ màu vàng và đưa về phía cậu gia sư kia:

- Hướng tiên sinh, đây là thẻ VIP của nhà hàng chúng tôi, rất mong ngài có thể nhận lấy.

Hác phu nhân giật mình, nàng đương nhiên biết rõ quy định về hội viên của Mỹ Thực Lâu, chỉ có những vị khách hàng năm chi hơn mười triệu ở chỗ này mới có tư cách trở thành hội viên của Mỹ Thực Lâu, đồng thời nhận được thẻ VIP tương ứng. Thẻ VIP không có công dụng giảm giá, cũng không thể miễn bất cứ phí tổn nào, nhưng bất cứ lúc nào ngươi đến cũng có một bàn dành sẵn, không cần phải đặt trước như những người khách không phải hội viên.

Tất nhiên nàng cũng có một tấm thẻ như vậy, nhưng là thẻ màu tím, so với thẻ VIP màu vàng, rõ ràng là kém hơn không chỉ một bậc. Trên thực tế, nàng cũng có nghe nói về loại thẻ VIP màu vàng này, chẳng những có tác dụng như thẻ VIP màu tím, ngoài ra còn có thể chọn bất cứ vị trí nào trong đại sảnh để dùng bữa, nếu chỗ ấy đã có người, có thể yêu cầu quản lý của Mỹ Thực Lâu ra mặt thương lượng với đối phương đổi sang bàn khác.

Đương nhiên tổn thất đều do nhà hàng chịu. Đồng thời, chỉ cần có thẻ VIP này trong tay, mọi chi phí đều được giảm mười phần trăm, tuyệt đối không lấy nhiều hơn.

Hơn nữa, nghe nói thẻ VIP màu vàng này số lượng rất ít, thông thường chỉ phát cho những người khách ở cấp bậc cao nhất. Được xếp vào cấp bậc cao nhất không phải nhờ vào số tiền đã bỏ ra ở Mỹ Thực Lâu, mà xét thực lực cùng tầm ảnh hưởng trong xã hội của đối phương, tóm lại, chỉ người có địa vị cực kì cao mới có thể nhận được tấm thẻ này.

Đấy chính là điều Hác phu nhân nghĩ mãi không ra, nàng nhìn thế nào cũng không thấy cậu thanh niên gia sư này giống loại người có địa vị như thế, nhưng sự thật rành rành ngay trước mắt. Với lại nàng cũng có thể khẳng định, Trương quản lý tặng thẻ VIP cao cấp nhất cho người ngồi cùng bàn với mình không phải để vuốt mông ngựa mình,

bởi vì ngay bản thân nàng cũng chỉ được nhận thẻ VIP màu tím, khó có khả năng người ta sẽ nể mặt nàng như vậy. Lại nhìn điệu bộ của Trương quản lý, hình như đang kính cẩn xin đối phương nhận lấy, chứ chẳng có vẻ gì là đùa giỡn. Tình huống này càng làm cho nàng kinh hãi, bình thường người khác muốn xin một thẻ VIP đã rất khó, không ngờ lần này ngược lại còn xin đối phương nhận lấy. Trước tình cảnh như vậy, Hác phu nhân có muốn không nghĩ ngợi thêm cũng không được, đối phương rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

Song tâm trạng kinh hãi vừa mới qua đi, một cảnh tượng kinh hoàng khác lại xuất hiện.

- Có thẻ VIP này thì ăn không mất tiền sao?

Cậu gia sư kia khi nhìn thấy thẻ VIP màu vàng cũng không vội cầm lấy, chỉ hỏi một câu như vậy, hơn nữa khuôn mặt còn lộ ra vẻ chờ mong.

Hác phu nhân thiếu chút nữa thì đứng lên chỉ vào mặt hắn mắng một trận, tới nơi này dùng bữa mà còn không biết tác dụng của thẻ VIP hay sao? Nàng không khỏi cảm thấy vừa rồi đã đánh giá hắn quá cao, liệu có phải Trương quản lý nhìn nhầm người không nhỉ?

Trương quản lý hơi xấu hổ, có một số việc mặc dù hắn muốn đáp ứng nhưng lại không đủ quyền quyết định:

- Hướng tiên sinh, mặc dù không thể miễn phí, nhưng toàn bộ phí tổn đều được giảm mười phần trăm.

- Mười phần trăm?

Mắt Hướng Nhật sáng ngời, trông chẳng khác nào những con buôn ở chợ:

- Vậy thì ta nhận.

Hắn nhận tấm thẻ màu vàng, sau đó đưa cho Hác đại tiểu thư ngồi bên cạnh.

- Văn văn, em giữ giùm anh, sau này anh muốn tới nơi này ăn cơm thì sẽ tìm em.

- Vâng.

Hác Tiện Văn thẹn thùng nhận lấy, mặt đỏ bừng, trước mặt mẹ mình mà nhận đồ của nam nhân, ít nhiều gì cũng không được tự nhiên cho lắm. Nhưng trong lòng lại hết sức ngọt ngào, bởi vì cử chỉ này của nam nhân đã ám chỉ rằng sau này hắn đi ăn cơm thì nhất định sẽ rủ nàng, thử hỏi nàng không cao hứng sao được?

Tuy nhiên Hác phu nhân lại cau mày, đến lúc này mà còn không nhận ra con gái mình có tình ý với đối phương thì thật không xứng làm mẹ. Nàng vẫn có chút không dám tin, con gái mình bình thường chẳng thèm ngó ngàng gì đến đàn ông, thế mà giờ đây lại có cái vẻ mặt thẹn thùng như vậy. Hơn nữa người nó thích còn là cậu gia sư có thân phận bí hiểm này, xem ra khi về nhà nhất định phải gọi điện thoại cho cô em gái làm cảnh sát kia để hỏi nó làm sao quen biết đối phương. Cũng may đối phương là do nó giới thiệu tới, nếu không Hác phu nhân hẳn đã hoài nghi lúc đầu hắn đến làm gia sư là nhằm mục đích tán tỉnh con gái lớn của mình.

Trương quản lý dĩ nhiên không biết những suy nghĩ trong đầu Hác phu nhân, hắn đã sẵn sàng hi sinh túi tiền, ánh mắt tha thiết nhìn vị đại gia trẻ tuổi:

- Hướng tiên sinh, hôm nay hãy để tôi làm chủ, mọi phí tổn của ngài xin được tính cho tôi.

Hướng Nhật vội vàng từ chối:

- Không cần đâu, hôm nay ta đã có người mời rồi, nếu ông muốn thì để lần sau đi.

Nếu là bình thường, Hướng Nhật đương nhiên đồng ý ngay, nhưng lúc này hắn đang muốn gã lừa đảo phải xuất hầu bao, sao có thể nhận ý tốt của người khác được? Nếu không sẽ không đạt được mục đích.

- Vậy thì để lần sau.

Trương quản lý bị từ chối, sắc mặt có hơi xấu hổ, sau đó tìm cớ rời đi:

- Hướng tiên sinh, vậy mời ngài từ từ dùng bữa, tôi có việc phải đi một chút.

- Cậu rất thân với Trương quản lý à?

Thấy Trương quản lý đã đi xa, Hác phu nhân đột nhiên mở miệng hỏi, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào mặt Hướng Nhật.

- Cũng không thân lắm, đại khái mới chỉ gặp nhau vài lần.

Hướng Nhật nói thật.

- Hình như ông ấy rất cung kính đối với cậu.

Hác phu nhân làm như vô tình hỏi.

- Vậy sao?

Hướng Nhật cũng không biết nên giải thích thế nào, chung quy không thể nói ra chuyện ngày hôm đó mình thẳng tay bỏ ra một trăm triệu? Hắn cũng không ngại gì, chỉ lo làm bà mẹ vợ trẻ tuổi này sợ chết khiếp. Mặc dù hắn biết mẹ vợ cũng là người xa xỉ, nhưng việc thẳng tay bỏ ra một trăm triệu có lẽ vẫn khiến bà cực kì kinh hãi.

Hác phu nhân biết hắn không nói thật, nhưng mình cũng không thân thiết gì với đối phương, cho nên cũng không hỏi nhiều, chỉ quay sang trao đổi ánh mắt với nam nhân văn nhã ngồi ở đối diện.

Hướng Nhật cũng không để ý đến thái độ của Hác phu nhân, bởi vì hắn phát hiện Hác đại tiểu thư ăn một miếng tôm hùm xong liền có gì đó không ổn:

- Sao thế? Em không ăn được à?

- Không phải, người em hơi ngứa.

Hác Tiện Văn cúi đầu nói.

- Sao lại như vây?

Hướng Nhật lo lắng hỏi, thanh âm hơi lớn một chút. Nếu như không phải có mặt Hác phu nhân ở đây, hắn nhất định sẽ hỏi ngứa chỗ nào, sau đó tự mình gãi giúp nàng, nhân tiện chiếm tiện nghi luôn.

Hác phu nhân giờ cũng chú ý sang bên này, nàng nhìn con gái với vẻ quan tâm:

- Có phải lại bị dị ứng hay không?

- Dạ

Hác Tiện Văn gật gật đầu.

- HÌnh như trong tôm hùm có bỏ thêm vỏ quế.

- Vỏ quế? Em bị di ứng vỏ quế sao?

Hướng Nhật lập tức hiểu tại sao. Đương nhiên hắn biết có loại thể chất dị ứng kiểu này, tức là khi ăn, đụng chạm hay hít vào thứ gì đó thì cơ thể sẽ sinh ra những phản ứng quá mức. Thông thường, cơ thể con người sẽ sinh ra kháng thể để chống lại sự xâm hại của bệnh tật, nhưng cơ thể của người bị dị ứng lại nhầm thứ vô hại thành thứ có hại, vì thế sinh ra kháng thể, đồng thời khiến thân thể xuất hiện những biến hóa không dễ chịu gì.

Cảm nhận được giọng nói của nam nhân tràn ngập vẻ quan tâm, Hác Tiện Văn không muốn hắn lo lắng quá:

- Không sao đâu, một lát nữa là ổn thôi mà.

- Thế này còn nói không sao à?

Tay Hác đại tiểu thư chưa kịp rút về thì đã bị Hướng Nhật nắm lấy, trên mu bàn tay nàng đã xuất hiện vài chấm hồng, cứ như có những hạt gạo màu đỏ đang ẩn giấu dưới làn da mịn màng trắng như tuyết, nhưng không hề gây cảm giác ghê sợ, ngược lại trông đẹp một cách yêu mị.

- Có lẽ đừng ăn cái này nữa, để anh gọi món khác cho em.

Nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn của Hác đại tiểu thư, Hướng Nhật nghiễm nhiên đã quên mất bên cạnh còn những người khác, nhất là Hác phu nhân. Ban đầu Hướng Nhật không định làm Hác phu nhân quá bất ngờ về mối quan hệ giữa hắn với con gái bà, nhưng bây giờ không quản được nhiều như vậy, sức khỏe của bạn gái mới là trên hết.

Quả thật Hác phu nhân lặng người, lúc đầu còn tưởng quan hệ của hai người chỉ tốt hơn bạn bè bình thường một chút, ai ngờ đã đến mức nắm tay vuốt ve, không chừng bọn chúng đã sớm thân mật như vậy từ lâu rồi cũng nên?

Hác phu nhân không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, bây giờ cho dù có muốn chia rẽ hai đứa cũng khó mà làm được. Nàng quá hiểu tính tình của con gái mình, một khi đã thích cái gì thì tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ, nếu như mình cứ cố ép, có thể sẽ dẫn đến kết cục chính mình không muốn nhìn thấy.

Suy nghĩ một lúc, Hác phu nhân đâm ra ngồi cũng không yên, đột nhiên nàng đứng lên:

- Xin lỗi, tôi đi toilet.

Tiếp đó nói với con gái:

- Văn văn, con đi với mẹ một lát.

- Vâng

Hác Tiện Văn không dám trái ý mẹ, nàng cũng mơ hồ đoán được, có lẽ mẹ muốn hỏi riêng mình vài chuyện, mà chuyện này hẳn là có liên quan đến nam nhân bên cạnh mình. Nghĩ vậy, trống ngực không khỏi đập thình thịch, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn theo sau mẹ.

Hai nữ nhân rời đi, bàn ăn chỉ còn lại hai nam nhân trong lòng đêu có quỷ.

- Hướng tiên sinh là bạn trai của Văn tiểu thư?

Nam nhân văn nhã mỉm cười hỏi, nhưng sâu trong đáy mắt lại hiện lên vẻ đố kị.

Hướng Nhật chẳng ừ hử gì cả, chỉ gật gật đầu:

- Đương nhiên.

- Hướng tiên sinh đúng là tuổi trẻ tài cao.

Nam nhân văn nhã tán thưởng. Do mới đến Bắc Hải nên hắn không biết quy định để trở thành hội viên của nhà hàng Mỹ Thực Lâu này, nhưng hắn quá rõ người bình thường không thể nào được sở hữu thẻ VIP có công dụng giảm mười phần trăm giá, hơn nữa nhìn cái kiểu vị đại quản lý kia nịnh bợ đối phương như vậy, chút khinh thường ban đầu trong lòng đã sớm bị vứt sang một bên. Hiện giờ hắn cũng hơi tò mò về thân phận đối phương, hơn nữa, theo hắn suy đoán, đối phương đi làm gia sư chủ yếu là để tiếp cận Hác đại tiểu thư, cái này gọi là "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén". Vừa rồi Hác đại tiểu thư không hề kháng cự lại cử chỉ thân mật của đối phương, xem ra đã sa vào lưới tình mất rồi.

- Tôi vẫn còn non lắm, có triển vọng cũng chưa chắc đã làm được gì.

Hướng Nhật cười haha, trong lòng lại đang cân nhắc xem có nên thừa dịp không có ai bên cạnh để vạch trần bộ mặt của hắn luôn hay không?

- Hướng tiên sinh lại khiêm tốn rồi.

Nam nhân văn nhã nói chiếu lệ, tiếp theo vờ như vô ý hỏi:

- Không biết gia đình Hướng tiên sinh kinh doanh thứ gì?

Hướng Nhật thầm nghĩ, có lẽ thái độ vừa rồi của Trương quản lý đã khiến đối phương đánh giá cao mình, xem ra nên bắt chước hắn lịch sự một chút. Hướng Nhật đáp:

- Kinh doanh gì đâu, chỉ làm mấy thứ vớ vẩn thôi, so với Lôi tiên sinh thì kém xa.

Nói tới đây, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng:

- Thủ đoạn của Lôi tiên sinh mới đúng là cao minh, không bao lâu đã lấy được sự tín nhiệm của mẹ vợ tôi, nhưng trên thế giới này có vài người không nên động vào, mong Lôi tiên sinh hãy nhớ cho.

- Tôi không hiểu Hướng tiên sinh đang nói gì.

Trong lòng nam nhân văn nhã nổi sóng, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười mỉm của một thân sĩ.

- Không có gì, chỉ nhắc anh phải sáng mắt một chút, không nên chọn nhầm đối tượng.

Hướng Nhật nhếch miệng cười, lộ ra cả hàm răng trắng đều.

- Hướng tiên sinh đang uy hiếp tôi sao?

Nam nhân văn nhã cũng lạnh giọng.

- Không sai, ta đang uy hiếp ngươi đấy.

Hướng Nhật cuối cùng cũng trở mặt, nói chuyện nhẹ nhàng với đối phương như vậy đúng là mệt người. Hơn nữa, hắn vốn là đại lưu manh, đối với hắn, dùng bạo lực mới là cách hữu hiệu nhất, nếu không phải sợ mẹ vợ tương lai trách cứ, hắn đã sớm dùng đến nắm đấm rồi.

- Nếu người biết điều thì tốt nhất nên rời khỏi Bắc Hải, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, Lâm Kiến Nhạc tiên sinh ạ.

Bàn tay nam nhân văn nhã run bắn, ánh mắt nhìn về phía đối phương cũng tràn đầy vẻ kinh hãi, mặc dù đã sớm dự cảm đối phương biết gì đó, nhưng không ngờ còn biết cả tên thật của mình. Hai năm nay, hắn đều sống một mình ở nước ngoài, lại còn phẫu thuật thay đổi khuôn mặt, tại sao vẫn có người nhận ra hắn? Đương nhiên hắn không thể biết lý do chính là ở con mắt quá sức đặc biệt của mình. Khi nữ sĩ quan cảnh sát vừa nhìn thấy nó liền liên tưởng đến một kẻ lừa đảo tầm cỡ quốc tế chuyên đi lừa gạt những phụ nữ có tiền đã li dị, sau đó còn chủ tâm đi xác minh một ít tư liệu, kết quả phát hiện con mắt của hai kẻ này quả nhiên giống nhau như đúc, vì thế nàng mới nhờ đại lưu manh Hướng Nhật đi vạch trần hắn.

Nhưng trái với dự liệu, sau khi bị vạch trần thân, nam nhân văn nhã vẫn giữ được bình tĩnh, đưa tay cầm lấy chai vang đỏ năm 88 mà vị đại quản lý vừa mới mang lên, chậm rãi rót nửa ly, sau đó nhẹ nhàng đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ, đến lúc này hắn mới thong thả nói:

- Xem ra anh biết cũng không ít, nhưng anh cho rằng sẽ có người tin sao? Tôi hiện giờ là Lôi Thiên Luân, là công dân Mỹ, có giấy chứng minh đàng hoàng. Nếu anh đủ khả năng, có thể đi Mỹ điều tra.

- Để có được thân phận này, chắc trước kia ngươi cũng lừa gạt được không ít tiền đâu nhỉ?

Hướng Nhật không thấy có gì kì quái, một kẻ có thể gây ra nhiều vụ như thế mà không bị cảnh sát tóm thì cũng phải có chút năng lực. Nhưng đối phương ngàn vạn lần không nên lừa gat "người nhà" của hắn, mặc dù quan hệ giữa Hướng Nhật và Hác đại tiểu thư chưa được công khai, nhưng hắn cũng định bỏ qua. Trên đời này, hắn ghét nhất là bọn lừa đảo, nhất là những kẻ chuyên đi lừa gạt tình cảm nữ nhân. Với loại người như thế, thông thường hắn gặp kẻ nào thì chắc chắn sẽ tiễn kẻ ấy lên thiên đường.

Vừa rồi yêu cầu đối phương rời khỏi Bắc Hải cũng không phải vì muốn tha cho hắn, chẳng qua là để hắn chủ động tránh xa Hác mẫu, đến lúc đó mình sẽ phái người bí mật bắt hắn về, dưới sự nghiêm hình bức cung, thế nào chả lấy được chứng cứ phạm tội của hắn. Sau đó đem hắn giao cho nữ sĩ quan cảnh sát, thế là đại công cáo thành. Kế hoạch mặc dù rất hoàn hảo, nhưng Hướng Nhật đã đánh giá thấp sự giảo hoạt của đối phương.

- Hướng tiên sinh, tôi nghĩ anh nhầm rồi, tôi là một công dân tự do của nước Mỹ, sao có thể làm mấy chuyện phạm pháp được, tốt nhất anh không nên dùng từ " lừa gạt" như vừa rồi nữa. Nếu không, cho dù anh có là bạn trai của Văn tiểu thư, tôi cũng sẽ khởi tố anh tội phỉ báng.

Nam nhân văn nhã hình như không quan tâm đến chuyện đối phương biết rõ về mình thế nào, hắn vẫn chậm rãi nói. Chắc hắn cũng đoán được đối phương không có chứng cứ phạm tội của hắn, nếu không đã chẳng phải cảnh cáo như thế này? Không chừng đã sớm báo cảnh sát bắt người rồi.

- Cứ tùy tiện, muốn dùng tội danh gì khởi tố ta cũng được.

Hướng Nhật miễn cưỡng nói, đối phương giảo hoạt thì đã sao nào, dám chọc giân hắn thì sẽ phải biến mất trên thế gian này. Có ý nghĩ tàn nhẫn như vậy, Hướng Nhật đột nhiên ghé sát vào người đối phương và hạ thấp giọng nói:

- Ba ngày nữa, nếu ta còn thấy ngươi còn ở Bắc Hải, ta sẽ khiến ngươi chết rất khó coi.

Nói xong liền ngồi thẳng người, bởi vì khóe mắt hắn liếc thấy hai mẹ con Hác gia đang đi về hướng này.

Hiển nhiên nam nhân văn nhã không ngờ đối phương lại đột nhiên đe dọa mình, đang muốn lại một lần nữa dùng ba tấc lưỡi nói gì đó để tỏ vẻ mình không e ngại đối phương,

nhưng chứng kiến 2 ánh mắt lạnh lẽo sắc như dao nhìn thẳng về phía mình, mồm lập tức cứng lại, nói cũng không nên lời.

Lúc này Hai mẹ con Hác gia đã đi tới:

- Hai người đang nói chuyện gì vậy, hình như rất thú vị thì phải?

-. Cũng bình thường ạ.

Đối mặt với mẹ vợ tương lai, Hướng Nhật đã sớm thay một khuôn mặt khắc, hắn cười nói. Tiếp đó dời ánh mắt về phía Hác đại tiểu thư:

- Văn Văn, em thấy tốt hơn chưa?

- Đỡ nhiều rồi

Hác Tiện Văn mỉm cười, khuôn mặt tự nhiên ửng đỏ, không biết là đang nghĩ đến cái gì.

Hướng Nhật thấy nàng không có vẻ gì khác lạ cũng yên tâm phần nào. Thực ra vừa rồi thấy nàng bị kéo đi toilet, Hướng Nhật dám chắc mẹ vợ tương lại có chuyện muốn nói với nàng, hơn nữa nhất định liên quan đến mình, trong lòng ít nhiều gì cũng hơi lo lắng.

Giờ thấy nàng vẫn như bình thường, không biết có phải mẹ vợ tương lai đã chấp nhận mình rồi không.

Đúng lúc trong lòng đang cao hứng, giọng nói của nam nhân văn nhã bên cạnh vang lên:

- Xin lỗi, đột nhiên tôi nhớ ra mình có chuyện quan trọng, xin phép cáo từ trước.

Hướng Nhật sửng sốt, không biết sao đối phương đột nhiên lại bỏ đi. Chẳng lẽ mấy lời uy hiếp của mình đã có tác dụng?

Hác phu nhân cũng sửng sốt:

- Thiên Luân, sao đi sớm vậy?

Nam nhân văn nhã cười sang sảng:

- Đành vậy, Hác tổng, tôi đã ăn no, nhưng lại có việc cần làm.Vậy ngày mai gặp lại.

Có việc bận thực ra chỉ là cái cớ, nếu không sao hắn có thể bỏ qua cơ hội được ở cùng sếp lâu một chút cơ chứ? Chủ yếu là do áp lực từ gã trẻ tuổi bên cạnh làm hắn cảm thấy nên rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Mặc dù đối phương chỉ uy hiếp bằng miệng, nhưng hắn nhận ra trên người đối phương tỏa ra một luồng sát khí cực kì nguy hiển, có vẻ gã không nói giỡn. Xuất hiện biến cố ngoài ý muốn như vậy, hắn phải trở về thu xếp một chút, cũng cân nhắc xem có nên thay đổi chủ ý hay không, có khi phải bỏ qua kế hoạch này. Dù sao cũng đã có người nhận ra thân phận của hắn, lại có quan hệ "thân thuộc" với mục tiêu lần này, có lẽ muốn thành công cũng không dễ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 16 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status