Đỉnh cấp lưu manh

Chương 309: Mật báo


- Tối hôm qua anh gọi điện cho tôi phải không?

Sáng sớm hôm sau, khi Hướng Nhật vừa mới vào phòng học, người đẹp băng giá Liễu đại tiểu thư đã lấy lý do chuyện quan trọng cần bàn bạc để "mượn" hắn từ bên người mấy vị đại tiểu thư.

- Đúng vậy.

Hướng Nhật gật đầu, vốn hắn còn hơi bực mình vì đang gọi điện thoại lại bị đối phương tự nhiên cúp máy, nhưng hắn cũng không mặt dày gọi lại, cúp thì cúp, không chừng đối phương có việc gì đó cũng nên. Hắn định hôm nay tới trường sẽ tự mình hỏi nàng, không ngờ mình còn chưa mở miệng, đối phương đã tìm đến mình trước.

Thấy nam nhân thừa nhận, Liễu Y Y có phần mất tự nhiên:

- Thật ngại quá, buổi tối hôm qua tôi.Bởi vì có việc bận nên phải cúp máy.

- À, không sao cả.

Hướng Nhật đáp vô thưởng vô phạt, đương nhiên hắn không để tâm đến việc nhỏ nhặt này, nhưng thật ra lại cảm thấy ngạc nhiên trước phản ứng của đối phương, cho dù cúp điện thoại của mình cũng đâu đến nỗi phải lo lắng như vậy? Chẳng lẽ sợ mình ăn thịt nàng sao?

Hai mắt chăm chú nhìn nam nhân một hồi, khi thấy trên mặt hắn không có vẻ gì khó chịu, Liễu Y Y mới nhẹ cả lòng, nàng chuyển sang hỏi:

- Đúng rồi, anh tìm tôi có việc gì sao?

- Thật ra tôi muốn hỏi bọn người đến từ Vatican có dị năng gì?

Trên thực tế, chuyện này nếu Liễu đại tiểu thư không hỏi thì Hướng Nhật cũng sẽ nói ra.

Liễu Y Y ban đầu còn không hiểu tại sao nam nhân lại đột nhiên quan tâm đến vấn đề này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng tưởng nam nhân vì sắp "đối địch" với đối phương nên muốn dò xét hư thực một chút. Nghĩ thông suốt, trong lòng nàng có phần thấp thỏm không yên, bởi vì rất nhiều người bên đối phương không dựa vào dị năng để công kích, vì thế câu hỏi của nam nhân nàng không biết nên trả lời như thế nào, nhất thời chỉ biết lí nhí:

- Cái này tôi không rõ lắm.

- Không rõ lắm?

Hướng Nhật nhíu mày, câu trả lời này thật sự ngoài dự liệu của hắn. Theo như hắn nghĩ, đối phương sắp đối phó với phe mình, dù thế nào cũng phải tìm hiểu một chút về đối phương chứ? Biết người biết mới ta trăm trận trăm thắng! Huống chi đây không phải lần đầu tiên giao thủ, đã có kinh nghiệm từ những lần chiến đấu trước, chẳng lẽ một chút cũng không biết?

- Ý tôi muốn hỏi là dị năng gì.

Thấy nam nhân hiểu nhầm ý mình. Liễu Y Y đỏ mặt, sau đó vội nghiêm mặt giải thích, đồng thời cũng có chút hối hận vì trước kia không hỏi đồng đội chi tiết về "địch nhân", nếu không thì đã trả lời được câu hỏi của nam nhân. Chưa an tâm, Liễu Y Y còn nói thêm:

- Bởi vì bọn họ mỗi lần lại phái tới một nhóm khác, cho nên dị năng không giống nhau. Hơn nữa họ phần lớn bọn họ không sử dụng dị năng mà dựa vào thánh lực để công kích.

- Thánh lực? Đó là gì?

Hướng Nhật sửng sốt, đây là lần đầu hắn nghe nói đến sự tồn tại của cái này trên đời. Đồng thời cũng biết thêm một điều, không phải nàng không rõ về dị năng của đám người phương tây, mà dị năng của bọn chúng mỗi người mỗi khác.

Có vẻ Liễu Y Y hiểu rất rõ về thánh lực, nghe nam nhân hỏi, nàng không ngắc ngữ như lúc trước, ngược lại chậm rãi nói:

- Thánh lực là một loại đị năng đặc biệt của những người thuộc tòa thánh Vatican, nghe nói chỉ những tín đồ Cơ Đốc thành tín nhất mới có thể sử dụng, chủ yếu dùng để trừ tà và tịnh hóa ma quỷ.

- Trừ tà và tịnh hóa ma quỷ?

Trong lòng Hướng Nhật khinh bỉ không thôi, chắc lại là một đám đạo sĩ chuyên làm trò để dọa người, nhưng khi nghe thấy hai chữ "tịnh hóa", trong lòng liền nghĩ đến một thứ:

- Cơ thể người bị thánh lực đánh trúng có phải sẽ rất nóng hay không, giống như bị lửa thiêu ấy?

- Cái này tôi cũng không rõ lắm, nhưng chắc là như vậy.

Liễu Y Y nhíu mày, nàng do dự nói.

Hướng Nhật suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi:

- Vậy ngoại trừ cái này, bọn họ còn có thủ đoạn công kích nào không?

- Còn cả dị năng nữa, cũng giống đại đa số dị năng giả, nhưng trong nội bộ tòa thánh dị năng giả không nhiều. Hơn nữa, nghe nói bọn họ còn có một phương pháp cổ xưa để có thể đạt được sức mạnh cường đại, chính là lễ rửa tội.

Liễu Y Y bổ sung.

- Lễ rửa tội?

Hướng Nhật bắt đầu có hứng thú, lễ rửa tội chính là thánh lễ của đạo Cơ Đốc, tín đồ Cơ Đốc nhân danh cha, con và thánh thần dùng nước để thanh tẩy tội lỗi, đương nhiên hắn biết những điều thường thức ấy, chỉ không ngờ làm vậy cũng có thể đạt được sức mạnh.

- Uhm.

Liễu Y Y gật đầu nói, nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ cổ quái:

- Làm lễ rửa tội chủ yếu là để đạt được sức mạnh của thiên sứ, tuy nhiên mỗi người lại thu được sức mạnh khác nhau, có ít có nhiều. Hơn nữa sự cường đại của sức mạnh còn biến hóa theo cấp bậc thiên sứ, nếu thiên sứ càng mạnh thì sức mạnh đạt được cũng càng mạnh.

- Thiên sứ?

Hướng Nhật thấy ong cả đầu, cứ như đang nghe chuyện Ngàn lẻ một đêm vậy, lại nhìn vẻ mặt quái dị của Liễu đại tiểu thư, xem ra đối phương cũng đang suy nghĩ giống mình, không biết việc này nàng nghe được từ đâu. Hắn nén sự nghi hoặc lại để hỏi tiếp:

- Vậy bọn họ phân cấp như thế nào? Ý tôi là loại thiên sứ nào lợi hại?

Liễu Y Y hình như cũng rất tinh tường về cái này, không cần suy nghĩ nàng đã nói:

- Thiên sứ chủ yếu phân thành ba cấp thượng trung hạ, mỗi cấp lại phân thành thượng trung hạ. Cấp cao nhất là thần thánh, có sí thiên sứ, trí thiên sứ cùng tọa thiên sứ. Cấp thứ hai là tử cấp, có chủ thiên sứ, lực thiên sứ cùng năng thiên sứ. Cấp thứ ba là thánh linh, có quyền thiên sứ, đại thiên sứ cùng thiên sứ.

- Tôi hỏi nè, trên thế gian này thật sự có thiên sứ sao?

Hướng Nhật rốt cuộc nhịn không được mở miệng, cô nàng này không phải đang giỡn với mình đấy chứ? Nhưng xem cái cách nàng nói dứt khoát và nhanh gọn như vậy, hình như không giống ngụy tạo, mà cứ như là đang nói theo sách vở vậy.

Liễu Y Y cười khổ:

- Cái này chỉ sợ phải đi hỏi đối phương.

Thật ra nàng cũng không tin trên thế giới này có thần ma gì đó, không chừng là do tòa thánh bịa ra, mục đích là để che giấu phương pháp đạt được thánh lực.

Hướng Nhật cũng không tiếp tục tranh cãi việc "thiên sứ" có tồn tại hay không, giờ hắn chỉ muốn nghĩ xem nên đối phó đám người đến từ Vatican này như thế nào. Mặc dù thông tin có được từ Liễu đại tiểu thư không nhiều, nhưng đại khái cũng biết được "dị năng" đối phương dùng để công kích là gì. Sợ rằng lúc ở quán bar cái cô nàng tây dương tóc vàng kia đã sử dụng thánh lực để đánh lén mình. Chỉ không biết vào phút cuối nàng đã dùng kỹ năng gì mà khiến người ta cảm thấy cả không gian đều sáng bừng lên như vậy, chẳng lẽ là thiên sứ mượn thân? Vậy lúc mượn thân có thể bị chiếm tiện nghi hay không? Hướng Nhật xấu xa nghĩ thầm, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hắn nói với Liễu đại tiểu thư:

- Đúng rồi, tôi đã gặp qua mấy người Vatican.

- Cái gì?

Liễu Y Y kinh hãi đến trợn tròn hai mắt, các nàng là "chủ nhân" còn chưa gặp, làm sao nam nhân vốn là "người ngoài được mời đến hỗ trợ" lại có thể nhìn thấy trước được? Nhưng chỉ kinh ngạc một lát, nàng lập tức bình tĩnh trở lại:

- Ở nơi nào?

- Trong một quán bar, nói tên ra cô cũng không biết, nhưng tôi có thể cung cấp tên một người.

Hướng Nhật không muốn nhắc đến bọn Hầu tử, dù sao bọn chúng cũng là dân xã hội đen, không nên tiếp xúc quá nhiều với người của chính quyền:

- Có một lão già tóc vàng gọi là Matthew, lão tự xưng là giáo mục.

- Matthew?

Liễu Y Y cảm thấy cái tên này rất quen, hình như từng được nghe nhắc đến cách đây không lâu, cẩn thận suy nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng nhớ ra, nàng lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ là Hồng Y đại giáo chủ mà Hồng tỷ nói?

Liễu Y Y không khỏi liên tưởng đến mấy lời của vị đại tỷ kỳ quái thích phá bĩnh người ta vào tối hôm qua, theo như nàng nói, ngay cả một đại cao thủ biến thái như lão Trương cũng phải mệt với đối phương. Không được, chuyện này phải nhanh chóng báo cho đội trưởng. Nghĩ tới đây, Liễu Y Y gấp đến nỗi không có thời gian hỏi tại sao nam nhân lại nhìn thấy mấy người Vatican, nàng đứng bật dậy chạy ra ngoài phòng học.

Hướng Nhật bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cô nàng đúng là nóng lòng quá, chẳng qua mình chỉ nói ra một cái tên, có cần phải vội vã trở về mật báo thế không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 16 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status