Đỉnh cấp lưu manh

Chương 378: Nếu có cơ hội


- Hỗ trợ?

Hướng Nhật âm trầm nhìn chằm chằm vào Tinh Tinh.

- Đối với những chuyện tương đối phiền phức, tao chưa từng có hứng thú hỗ trợ.

- Hắc hắc, chỉ sợ lần này mày không giúp cũng không được.

Trong mắt Tinh Tinh lộ ra một tia giảo hoạt.

Hướng Nhật liếc mắt nhìn hắn, cũng không để lời nói của đối phương trong lòng.

- Rốt cuộc chuyện gì có thể khiến đại lão bản như mày nhờ đến tao? Hình như.Tao nhớ là còn nợ mày hai cái ân tình thì phải?

Hướng Nhật đang muốn nhắc nhở đối phương, hỗ trợ chính là để trả nợ ân tình.

- Sao, muốn trả nợ ân tình nhanh như vậy cơ à?

Nụ cười trên mặt Tinh Tinh quỷ dị đến mức làm người ta thấy đáng ghét.

- Đáng tiếc mày không có cơ hội đó.

- Có ý gì đây?

Hướng Nhật nhíu mày, lòng thầm nghĩ không biết có phải mình có nhược điểm gì rơi vào trong tay đối phương.

Tinh Tinh cười ha ha, dáng vẻ như vừa vớ được một món hời.

- Vốn đúng là định nhờ mày hỗ trợ, hơn nữa lão tử cũng biết tên vương bát như mày nhất định sẽ ra điều kiện nên đã chuẩn bị sẵn để trả giá, nhưng mà hiện tại có con thỏ anh vợ mày ở đây, tiểu tử mày liệu không giúp có được không?

- Cứ coi như có.anh vợ tao ở đây, mày nghĩ rằng tao vô duyên vô cớ phải giúp mày làm gì đó hay sao?

Vẻ mặt Hướng Nhật nhìn đối phương như nhìn một kẻ ngu ngốc. Làm việc không công cho người khác cũng không phải là tác phong thường thấy của hắn.

- Nếu tao nói chuyện này là do con thỏ anh vợ mày nhờ tao hỗ trợ thì sao?

Giọng điệu của Tinh Tinh giống như là đang cười trên nỗi đau của người khác.

Hướng Nhật kinh ngạc, hắn lập tức hiểu ra, thì ra là do ông anh vợ dâm đãng tìm Tinh Tinh hỗ trợ, mà không may thế nào mình lại rơi vào tầm ngắm, gã Tinh Tinh này gì mà không hiểu đạo lý nhân lúc cháy nhà đi hôi của cơ chứ? Khó trách vừa rồi hắn cười ám muội đến vậy, hóa ra là có lao động miễn phí dẫn xác tới! Bất kể là ai, gặp được tình huống này thì nhất định trong lòng sẽ cười nghiêng ngả chứ sao?

Hiểu rõ vấn đề, Hướng Nhật nhất thời tức giận trừng mắt nhìn về phía kẻ mà trong lòng hắn đã trở thành con quái vật trưởng thành quá mức:

- Tinh Tinh, mày bắt chẹt tao à!

- Có phải tao bắt chẹt mày đâu?

Tinh Tinh liếc nhìn Sở đại công tử bằng ánh mắt đầy thâm ý.

Hướng Nhật lập tức im bặt, nếu thật sự là phiền toái của ông anh vợ dâm đãng, đúng là hắn không giúp không được, về phần thù lao thì đừng nghĩ tới nữa, làm lao động miễn phí là chắc rồi.

- Tinh Tinh, mày nghĩ em rể vương bát của tao có thể giúp giải quyết việc phiền toái kia sao?

Sở Từ ở một bên mở miệng hỏi, hoàn toàn không chú ý tới lời nói của mình có một từ mang hàm ý sâu xa.

Trong lòng Hướng Nhật tức tối khinh bỉ một phen, bởi vì hắn đã chú ý tới cái từ mang hàm ý sâu xa kia, cái gì mà em rể vương bát, nếu ta là vương bát, vậy ngươi cũng chẳng tốt lành gì. Nhưng lời này chỉ có thể ngẫm trong lòng, nếu nói ra thì rất dễ mất lòng.

Nhưng Tinh Tinh thật ra không chú ý nhiều như vậy, trái lại còn thay Hướng Nhật khoe khoang.

- Tao nghĩ mày nhất định chưa nhìn thấy thân thủ của tiểu tử này?

- Hả?

Sở Từ nhất thời cảm thấy hứng thú, ánh mắt qua lại đánh giá Hướng Nhật từ trên xuống dưới, dường như muốn nhìn ra chút đầu mối từ trên người Hướng Nhật.

- Sợ là hai người chúng ta cùng lên cũng chưa chắc đã là đối thủ.

Tinh Tinh lại nói tiếp, nhân tiện nhìn lướt qua nam nhân bên cạnh, ánh mắt ấy không phải đang nhìn một con người, mà là đang nhìn một sinh vật biến thái.

Giờ Sở Từ không những có hứng thú, hắn còn muốn giải phẫu thằng em rể Vương Bát bề ngoài thoạt nhìn chẳng có sức uy hiếp gì, xem bên trong hắn có phải làm bằng kim loại lỏng hay không. Hắn đã thấy qua sức mạnh phi nhân loại của Tinh Tinh, ngay cả đối phương cũng đề cao em rể Vương Bát của mình như vậy, hẳn là không sai.

Mà chính vì như vậy mới thấy kì quái, thằng em rể tương lai này trông có vẻ chẳng đánh được ai, huống chi là tên quái vật cực mạnh như Tinh Tinh, lại càng không cần nói đến mình vốn về phương diện này còn hơn cả Tinh Tinh, thế mà hai người liên thủ cũng không phải đối thủ, cái này thật đáng cho người ta phải ngẫm nghĩ.

- Tinh Tinh, mày đừng có cường điệu như vậy chứ?

Ngoài mặt Hướng Nhật ra vẻ cười khổ, trong lòng lại thầm bĩu môi, đừng nói hai người các ngươi, cho dù là 20, 200 người như các ngươi, chắc chắn cũng không phải là đối thủ của ta!

- Nói thật, tao cũng không muốn như vậy.

Giọng điệu của Tinh Tinh rõ ràng là đố kị, nếu không phải tên Vương Bát đã sớm nhấn mạnh cái này là do vấn đề huyết thống, hắn đã sớm tra hỏi đối phương về phương pháp giúp đạt được sức mạnh biến thái đến vậy.

Sở Từ không hề hoài nghi những lời khoa trương của Tinh Tinh, bởi vì hắn biết rõ tính tình của gã quái vật này. Cũng trực tiếp không đếm xỉa đến vẻ cười khổ của em rể tương lai, hắn cứ thế mà nói:

- Anh có một người bạn, gần đây gặp chút phiền toái, nếu chú có thể hỗ trợ giải quyết, vậy thật sự quá tốt.

Trong lời nói hoàn toàn không có nhắc tới vấn đề thù lao, hiển nhiên là cũng định lợi dụng em rể làm không công.

- Đại ca cứ đùa, có thể giúp được gì, em nhất định không từ chối!

Hướng Nhật biết không có lý do gì để từ chối, thôi thì dứt khoát đáp ứng một cách sảng khoái cho rồi. Nhưng trong lòng lại thầm than xui xẻo, nếu sớm biết sẽ gặp phải chuyện không may như vậy thì sẽ không lại đây, ít nhất cũng phải chờ đến khi ông anh vợ đi khỏi rồi mới lại. Nhưng có hối hận cũng đã muộn, hắn cố nặn ra nụ cười:

- Không biết là thằng ngu nào dám quấy rầy bạn của đại ca?

- Chú nghe nói đến "Ngạ Lang Bang" chưa?

Sở Từ không nhanh không chậm nói, nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm vào mặt ông em rể quý hóa, dường như rất muốn xem đối phương có phản ứng như thế nào khi nghe đến cái tên bang phái này.

Trong lòng Hướng Nhật rúng động, nhưng ngoài mặt thản nhiên như không.

- Có biết.

-

Sở Từ thấy hắn vẫn trấn tĩnh như cũ, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao lần này người cần đối phó là lão Đại của một bang xã hội đen, không cần nói cũng biết sẽ có nguy hiểm, vốn còn hơi lo lắng thằng em rể quý hóa khi nghe được cái tên này sẽ lùi bước, giờ thấy hắn không có vẻ gì là sợ hãi, hiển nhiên là có sự nắm chắc nhất định.

- Vậy chắc chú cũng biết Lý Vỹ Niên, lão đại của bọn chúng?

Hướng Nhật gật gật đầu, trong lòng rất muốn sảng khoái cười lớn một phen, không ngờ phiền toái của ông anh vợ dâm đãng lại có liên quan đến Lý Vỹ Niên, vậy cái này cũng không tính là chuyện xui xẻo. Ít nhất mình cũng định đối phó Lý Vỹ Niên, thế này chẳng những đạt được mục đích dự tính, lại còn có thể khiến ông anh vợ dâm đãng nợ một cái ân tình, tội gì không làm?

- Như vậy thì đơn giản hơn nhiều.

Sở Từ ung dung nói:

- Bạn của anh là một chủ thầu xây dựng, gần đây vừa trúng thầu một công trình lớn, nhưng mà.

- Em biết, đại ca muốn em đối phó tên Lý Vỹ Niên kia như thế nào?

Hướng Nhật ngắt lời ông anh vợ dâm đãng, hắn cũng không muốn nghe chuyện gì đã xảy ra, dù sao cũng dễ đoán, trúng thầu một công trình lớn, Lý Vỹ Niên thân cũng là một chủ thầu đương nhiên sẽ đố kị, vì thế giở thủ đoạn bẩn thỉu để phá hoại, kiểu cạnh tranh bất chính này thật sự rất phổ biến.

- Chú không lo lắng chút nào sao?

Sở Từ thấy vẻ tự tin trên mặt em rể tương lai, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc. Đối với thằng em rể tương lai này, nói thật, sự hiểu biết của hắn chỉ dừng lại ở ấn tượng lần đầu gặp mặt. Nếu không phải lần này nhìn thấy đồng thời lại trải qua sự giới thiệu của TinhTinh, hắn chắc sẽ vẫn giữ cách nhìn "Đối phương là một người bình thường".

Hướng Nhật cười nhạt, cũng không giải thích nhiều làm gì, ngược lại còn lẩm bẩm:

- Thật ra tối nay sở dĩ em xuất hiện ở nơi này, mục tiêu cũng là hắn.

- Lý Vĩ Niên?

Ông anh vợ dâm đãng và Tinh Tinh đồng thanh hỏi.

Hướng Nhật cười hắc hắc:

- Cũng không có gì, chỉ là lão tiểu tử này và em có chút mâu thuẫn, em muốn tìm đến hắn để mượn một vật.

- Mượn một vật?

Trong mắt Tinh Tinh tràn ngập vẻ hoài nghi, khái niệm mượn một vật thật là mơ hồ, hơn nữa "Mượn" đôi khi cũng không nhất định là mượn, có thể thay một từ khác phù hợp với bầu không khí ở hiện trường hơn, tỷ như - đoạt, đoạt mang tính cưỡng chế và không trải quá sự đồng ý của chủ nhân!

- Đương nhiên, cái này còn phải xem hắn có nguyện ý hay không.

Hướng Nhật đang chuẩn bị nói nốt, đột nhiên thấy ánh mắt của hai tên giống đực kia nhìn mình có chút quái dị, hắn vội nói:

- Cũng không phải đồ tốt gì, chỉ là "Mượn" mạng của hắn chơi một chút.

Tinh Tinh cùng ông anh vợ dâm đãng toát mồ hôi lạnh, mạng có thể tùy tiện "Mượn" để chơi hay sao? Đồng thời lại nghĩ, xem ra Vương Bát (em rể) này không chỉ có chút mâu thuẫn với tên Lý Vỹ Niên kia, e là rất nghiêm trọng, bằng không việc gì phải "lấy mạng" đối phương.

Mà Tinh Tinh hình như lại nghĩ tới cái gì, trong mắt lóe lên tia sáng khác thường:

- Nghe nói tối qua Hôi Hùng chết trong nhà mình.

- Tinh Tinh, mày hoài nghi tao thì cứ nói thẳng, vòng vo cái rắm.

Hướng Nhật khinh khỉnh lườm hắn, sau đó nói với vẻ bình tĩnh, rõ ràng là không hề lưu tâm:

- Đúng vậy, đó là do ta làm.

Sở Từ không thể không nhìn thằng em rể quý hóa này bằng ánh mắt khác, hắn cũng biết Hôi Hùng, đấy là tâm phúc của Lý Vỹ Niên, không ngờ lại bị thằng em rể quý hóa trước mặt xử lý. Nếu nói lúc trước nghe Tinh Tinh giới thiệu hắn thấy ngạc nhiên, thì giờ đây phải nói là kinh hãi. Nhưng kinh hãi thì kinh hãi, có một số việc vẫn phải quan tâm đôi chút:

- Chuyện này, Sở Sở nó có biết không?

- Đại ca yên tâm, em sẽ không để cho Sở Sở tiếp xúc với những chuyện kiểu này.

Hướng Nhật cũng hiểu rõ mục đích quan tâm của ông anh vợ dâm đãng, hắn không muốn để cho Sở Sở biết chuyện này. Thật ra không cần hắn nhắc, Hướng Nhật cũng sẽ không nói việc này cho mấy vị đại tiểu thư trong nhà.

- Uhm, vậy chuyện Lý Vỹ Niên nhờ vào chú.

Sở Từ cũng không khách sáo, càng không nhắc đến chuyện rốt cuộc phải đối phó với Lý Vỹ Niên như thế nào. Trên thực tế, căn bản không cần hắn nói, bởi vì em rể quý hóa đã làm rất tốt, thậm chí còn tốt hết mức có thể. Vốn hắn chỉ muốn thằng em rể quý hóa này đi giáo huấn đối phương một chút, cho đối phương biết khó mà rút lui, nhưng giờ hình như không chỉ là giáo huấn, mà còn muốn cái mạng già của người ta, thế này còn hơn là mong đợi.

Hướng Nhật gật gật đầu, sau lại nghĩ tới cái gì đó, hắn nói:

- Nhưng mà có một vấn đề khó khăn, ta vào đây khá lâu rồi mà vẫn chưa tìm được hắn.

Tinh Tinh tiếp lời:

- Mày không cần lo lắng, người của tao đang theo dõi hắn, hắn trốn không thoát đâu. Tiệc sắp bắt đầu rồi, có lẽ lão tiểu tử đó sẽ đến ngay thôi. Nhưng mày định ra tay ở chỗ này sao?

- Nếu có cơ hội, đó là đương nhiên!

Hướng Nhật cũng không muốn lãng phí thời gian, có thể sớm tra được hành tung của tên trùm ma túy Buck là tốt nhất, không nên vì kéo dài thời gian mà để đối phương trốn thoát.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 16 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status