Đỉnh cấp lưu manh

Chương 379: Nằm vùng


Lý Vĩ Niên là một người đàn ông trung niên ngoài 40 tuổi tướng tá mập mạp, nhìn bề ngoài khó mà nhận ra hắn là vị lão Đại lòng dạ độc ác của "Ngạ Lang Bang ", trái lại giống một đại thúc tốt bụng và vô hại hơn. Khi cười lên con mắt gần như híp lại, làm cho người ta càng có cảm giác hắn là người tốt, mà đi theo bên cạnh hắn là một thanh niên có vóc dáng diện mạo đều rất bình thường, quả thật y như Cuồng Lang miêu tả, hẳn chính là tên bảo tiêu lúc nào cũng không rời một tấc kia.

Đương nhiên, trong bữa tiệc này mang theo bảo tiêu là một chuyện cực kỳ thất lễ, nhưng Lý Vĩ Niên cũng không ngu xuẩn như vậy, tay cận vệ được ăn mặc rất trau chuốt, toàn thân là một bộ tây trang hàng hiệu cao cấp, đi theo bên cạnh hắn quả thật giống như con cháu.

Tiệc rượu sớm đã bắt đầu, nhưng đám người Hướng Nhật cũng không đứng dậy bắt chuyện một cách đạo đức giả với "Người quen" ngẫu nhiên đến gần chào hỏi, vẫn ngồi ở trong góc trầm tĩnh nhìn vào giữa đại sảnh.

- Nhiều người như vậy, mày làm sao mà động thủ?

Tinh Tinh cũng không phải vì lo lắng cho hành động của Hướng Nhật, mà bởi vì nhàm chán nên mới hỏi để giết thời gian.

- Hay là mày dẫn hắn tới toilet, sau đó sẽ do tao đến động thủ?

Hướng Nhật đưa ra một chủ ý dở tệ. Đương nhiên, nếu Tinh Tinh đáp ứng, vậy không tính là dở.

- Biến! Cái kiểu ra chào hỏi vô vị ấy mà cũng phải để lão tử đích thân ra mặt hay sao?

Tinh Tinh trừng mắt, hắn nói đầy khí thế. Bỗng nhiên lại đổi giọng, khẩu khí có vẻ như sắp thực hiện được âm mưu.

- Nhưng nếu mày chịu đáp ứng nợ tài tử tao đây một nhân tình thì cũng không phải không thể thương lượng được.

- Ngược lại tao tình nguyện nhét đầu mày vào bồn cầu, sau đó biến nó thành đống shit rồi thả tới Đại Tây Dương.

Hướng Nhật YY rủa.

- Khụ -

Sở Từ ở một bên ho nhẹ một tiếng, ra hiệu cho hai tên thú vật kia đừng có mở mồm là nói về đề tài bất lịch sự, nhất là khi bên cạnh còn có người đang ăn. Trên thực tế, vừa rồi hắn đang uống rượu, nghe thế thiếu chút nữa phun hết ra.

- Không có gì, mày cứ uống tiếp đi!

Tinh Tinh rắp tâm chơi xỏ, hắn cầm lấy chai rượu trên bàn và rót một ly đưa cho ông anh vợ dâm đãng.

Sở Từ nhìn chằm chằm vào ly rượu một hồi, xác định bởi vì chịu ảnh hưởng của những lời vừa rồi nên không uống tiếp được nữa, lúc này mới mở miệng nói:

- Tao rất hoài nghi tối nay đã đến nhầm chỗ, có lẽ tao vốn không nên đến, gặp phải hai thằng thú vật chúng mày xem đại tiện là cơm ăn, coi như tao xui xẻo.

Hướng Nhật hơi trợn tròn mắt, hắn biết ông anh vợ mình rất dâm đãng, nhưng không ngờ còn có khả năng nói tục như vậy.

Nhưng thật ra Tinh Tinh lại không có cảm giác gì, có lẽ vì đã sớm hiểu rõ bản chất xấu xa của Sở Từ, hắn hơi bĩu môi nói:

- Nếu mày không tới, vậy chẳng phải phiền toái của bạn mày sẽ không có ai hỗ trợ giải quyết hay sao, đúng không con thỏ?

Để trả thù chuyện nói mình là thú vật, Tinh Tinh cũng rất không "cẩn thận" buột miệng nói ra biệt danh đối phương.

- Mày nghĩ tao cần phải tìm mày hỗ trợ hay sao?

Sở Từ cũng đáp lại bằng ánh mắt khinh bỉ, thật ra chỉ cần hắn thoáng để lộ ra thân phận của mình, Lý Vỹ Niên nhất định sẽ rất "Vui vẻ" hợp tác và không đi quấy rầy bạn của hắn nữa. Nhưng hắn không làm như vậy, mục đích là để giáo huấn một chút kẻ có mắt không tròng dám cả gan khi dễ bạn của hắn.

- Tao cũng không có ý như vậy.

Tinh Tinh chối sạch sành sanh, nhân tiện dùng ánh mắt quỷ dị nhìn lướt qua Hướng Nhật bên cạnh.

- Chẳng qua nếu tối nay mày không tới, sợ rằng sẽ không gặp được một lao động miễn phí ngon lành như vậy, hơn nữa còn không phải trả thù lao, đúng không nào?

Thấy mình lại trở thành đề tài, và vẫn là những lời giễu cợt không chút lưu tình, Hướng Nhật nhịn không nổi nữa.

- Tao nói này, hai người chúng mày đừng xem tao như người chết có được hay không?

Trải qua một khoảng thời gian nói chuyện với nhau, cảm tình giữa mấy người đều có bước tiến triển nhảy vọt, Hướng Nhật cũng không coi mình là người ngoài, ban đầu bởi vì có mặt ông anh vợ mới chỉ gặp qua một lần nên ăn nói có đôi chút thận trọng, nhưng giờ đã cởi mở hơn nhiều.

- Có thể nghĩ cách giúp tao được không, rốt cuộc phải làm thế nào mới dụ lão già kia đến chỗ không có ai để tiện ra tay đây?

Sở Từ thản nhiên nhìn lướt qua người đang tìm sự trợ giúp, sau đó lại hướng mắt vào giữa đại sảnh, thái độ đã cho thấy, hắn phủi tay mặc kệ việc này, cũng không muốn lãng phí tế bào não cho.cái việc nhỏ nhặt nhàm chán này.

Hướng Nhật thấy vậy thì trong lòng căm tức không thôi, nếu không phải nể mặt đối phương là anh ruột của Sở Sở, có lẽ hắn đã nhấc bàn lên đập cho một trận, tốt nhất là đập thẳng vào cái khuôn mặt vừa không biết xấu hổ vừa đáng ghét kia.

- Tao có một biện pháp.

Tinh Tinh ra vẻ hết lòng nghĩ cho bạn bè.

- Mày bớt lời đi!

Hướng Nhật không nhịn được phất phất tay, hắn đã sớm nhìn thấu đối phương. So với việc đem hy vọng gửi gắm lên người gã Tinh Tinh trong đầu chỉ có tình dục với tiền bạc này, vậy chi bằng để cho môt con heo nái trèo lên cái cây thẳng đứng không có chạc, như thế có khi còn đơn giản hơn chút.

Nhưng Tinh Tinh không hề giác ngộ rằng mình đang bị xem thường, hắn vẫn cứ cố nói:

- Thật ta mày có thể tự mình đi, lý do thì tao nghĩ giúp mày rồi, chỉ cần mày nói mày biết ai giết chết Hôi Hùng, tao nghĩ.

- Mày muốn đối phương càng thêm cảnh giác phải không?

Hướng Nhật không chút do dự ngắt lời Tinh Tinh. Dù gì Lý Vỹ Niên cũng đã làm trùm lưu manh được mười mấy gần hai mươi năm, hắn nghe được việc ấy mà không có chút xíu đề phòng mới là lạ, chứ đừng nói đến việc có thể đơn độc đi theo mình vào toilet để cho mình hạ thủ hay không, không chạy trốn ngay lập tức đã là may mắn lắm rồi.

- Không thử thì làm sao mày biết hắn sẽ không đi theo mày? Có lẽ đầu óc hắn ngu muội nên sẽ theo mày cũng nên.

Tinh Tinh cười trông thật đáng ghét.

Hướng Nhật chẳng buồn liếc hắn một cái, chỉ cau mày trầm tư.

Xem ra là mình nghĩ vấn đề này quá đơn giản, cứ tưởng rằng có sức mạnh không ai địch nổi là có thể giải quyết tất cả mọi chuyện, nhưng hiện tại lại bị chuyện này làm khó. Đương nhiên, vấn đề không phải là có đủ sức hay không, mà mấu chốt là động thủ ở nơi nào, quan trọng là không thể để người khác nhìn thấy, phải làm âm thầm lén lút, tránh bị phát hiện.

- Không phải mày muốn chờ hắn "buồn" rồi tự vào WC đấy chứ?

Tinh Tinh đúng là một kẻ ác mồm, có cơ hôi chế nhạo tên biến thái, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua.

Trong lòng Hướng Nhật khẽ rung động, hình như cũng chỉ có thể như vậy. Nhưng trông cậy vào một hy vọng không có gì chắc chắn căn bản không phải là tính cách của hắn, nhưng trước mắt đây là biện pháp duy nhất tương đối phù hợp với tình hình. Đương nhiên, cũng có thể chờ đến khi đối phương trở về mới động thủ, nhưng Hướng Nhật không đợi được lâu như vậy, hắn lo Buck sẽ lén chuồn đi.

- Tao nghĩ vậy thật mà?

Nhìn Vương Bát thật lâu không nói gì, giọng điệu Tinh Tinh khoa trương hẳn lên.

- Tao đang nghĩ, rốt cuộc mày ăn cái gì để có thể biến thành một kẻ không giống hình người thế này.

Hướng Nhật tức giận trừng mắt nhìn lại.

- Tiểu tử, ghen tị với vóc người của tao thì cứ việc nói thẳng, mày như vậy sẽ chỉ khiến lão tử khinh thường mà thôi!

Tinh Tinh đốp chát lại ngay.

Hướng Nhật bĩu môi, đang định dè bỉu thêm vài câu, Sở Từ ở bên cạnh nãy giờ vẫn nhìn vào giữa đại sảnh đột nhiên mở miệng nói:

- Lý Vĩ Niên di chuyển.

Hướng Nhật đang quan tâm nên không dám chậm trễ, vội nhìn theo ánh mắt của ông anh vợ dâm đãng, quả nhiên nhìn thấy gã trung niên tướng tá mập mạp cất bước, bên cạnh hắn, tên thanh niên không bao giờ làm người khác chú ý nếu lẩn vào trong đám đông cũng theo sát gót.

Nhìn phương hướng bọn họ đi tới, ánh mắt Hướng Nhật bỗng chốc sáng ngời, hắn đứng lên và đắc ý nói:

- Tao chỉ có thể nói một câu, ông trời luôn đứng về phía người tốt.

Lúc vừa mới đến đây, Hướng Nhật đã vào toilet một chuyến, cho nên tương đối nắm rõ đường đến toilet, giờ phút này thấy mục tiêu rõ ràng là đi về phía toilet, hắn có thể không hưng phấn sao được? Ngay cả ông trời cũng giúp hắn, nếu chuyện này còn không thể giải quyết một cách hoàn mỹ, vậy thật sự không còn gì để nói.

- Mày mà là người tốt?

Tinh Tinh giở giọng châm chọc, lại thấy đối tượng bị châm chọc đã rời khỏi chỗ ngồi, hắn lập tức sửa lời:

- Mày đi đâu thế?

Hướng Nhật cũng không quay đầu lại.

- Tinh Tinh, mày nói trúng rồi đấy, tên kia quả nhiên tự mình đi WC.

Vừa nói, chân vừa bước không ngừng về phía trước.

Tinh Tinh há hốc miệng không dám tin, có vẻ như cái mồm quạ đen của mình cũng linh quá đi chứ.

- Mày nói thật sao?

Sau đó lại tự có câu trả lời ngay lập tức, hắn cùng Sở đại công tử bên cạnh nhìn nhau một cái.

- Đi xem chứ?

Sở Từ nói đầy thâm ý:

- Mày đã nói hắn lợi hại như vậy, không đi xem thì không phải rất có lỗi với bản thân hay sao?

Hai người cũng lập tức đuổi theo.

Hướng Nhật đi theo phía sau mục tiêu, khoảng cách cũng không xa, dù sao trong đại sảnh nhiều người như vậy, hắn cũng không lo bị phát hiện. Hơn nữa còn là trên đường đến toilet, đấy là nơi mà mọi người dù có không muốn đi cũng không thể không đi, cho nên khả năng bị hoài nghi càng thấp.

Thấy Lý Vỹ Niên cùng cận vệ của hắn đi vào toilet, Hướng Nhật cũng vội vàng đẩy cửa đi vào, hắn sợ để chậm, đối phương sẽ đi ra trước một bước. Hơn nữa, hắn cũng muốn quan sát xem bên trong có người ngoài hay không.

Lý Vỹ Niên dù sao cũng đã trải qua vô số sóng to gió lớn, thấy mình vừa mới vào toilet thì ngay lập tức có một người đi vào theo, trong lòng không khỏi cảnh giác. Nháy mắt với tên bảo tiêu bên cạnh, bản thân hắn thì đi tiểu tiện để giải quyết vấn đề sinh lý, còn tên bảo tiêu đứng ở một bên cảnh giới.

Hướng Nhật vờ tùy ý bước đi, sau đó làm bộ lựa chọn một vị trí thích hợp để đi tiểu, chứ thực ra thì đang vểnh tai lên cẩn thận nghe ngóng động tĩnh trong toilet, thính lực hiện giờ của hắn tốt hơn so với người bình thường rất nhiều, nếu không cũng sẽ không nghe được những lời đối thoại truyền đến từ toilet nữ ở cách vách.

Xác định trong toilet ngoài Lý Vỹ Niên cùng bảo tiêu của hắn thì không còn ai khác nữa,

Hướng Nhật cũng chẳng quan tâm đến việc có thể bị lộ chân tướng, hắn bước tới cửa định khóa lại.

Nhưng đang định làm thế, cánh cửa toilet liền bị đẩy ra. Vốn Hướng Nhật định dùng sức đóng cửa lại, nhưng khi thấy người đi vào là Tinh Tinh cùng ông anh vợ dâm đãng, trong mắt hiện lên vẻ hoan hỉ, chờ hai người vào trong toilet, lúc này mới khóa chặt cửa lại.

Một loạt hành động của Hướng Nhật sớm đã kinh động Lý Vỹ Niên cùng bảo tiêu của hắn. Nhưng mà khoảng cách giữa song phương quá xa, cũng không kịp xông lên ngăn cản, đến khi có hai người khác tiến vào, cửa đã bị khóa chặt.

Trong mắt Lý Vỹ Niên lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại. Trong ba người vừa vào, hắn chỉ nhận ra một người, nhưng chính người này lại làm cho khuôn mặt phúng phính của hắn phải nở một nụ cười lấy lòng.

- Hà lão bản!

- Ôi chao, đừng gọi thân mật như vậy, lão tử không thân thuộc gì với ngươi.

Tinh Tinh là người cực kì phân rõ địch ta, nếu người bên mình đã định đối phó với đối phương, vậy hoàn toàn không cần phải nể mặt đối phương.

Trong mắt Lý Vỹ Niên lóe lên một tia lo lắng, giọng trầm xuống:

- Hà lão bản có ý gì đây?

Hướng Nhật ngăn lại Tinh Tinh đang "giọng khách át giọng chủ", hắn thản nhiên nhìn về phía Lý Vỹ Niên.

- Lý lão bản phải không? Chuyện này thật ra không liên quan đến Tinh Tinh, là ta tìm ngươi.

- Vị tiên sinh này xưng hô thế nào?

Lý Vỹ Niên có chút nghi hoặc, có thể qua lại với người như Hà Hoan thì nhất định cũng sẽ không phải là nhân vật dễ chọc, hơn nữa nghe giọng điệu thoải mái của đối phương, hình như còn không để Hà Hoan vào mắt, điều này càng khiến hắn thêm cảnh giác. Huống chi, bên cạnh còn có một thanh niên mặt lạnh từ đầu đến giờ không nói tiếng tiếng, hẳn cũng không đơn giản.

Chỉ là trong lòng hắn rất hoài nghi, rốt cuộc là lúc nào mình đã đắc tội với các đại nhân vật này.

Hướng Nhật bĩu môi, có chút sốt ruột, hắn nói:

- Xưng hô không quan trọng lắm, thực ra hôm nay ta tới là muốn hỏi Lý lão bản một vấn đề. Nếu câu trả lời của Lý lão bản làm cho ta vừa lòng, như vậy đêm nay ngươi có thể an toàn rời đi.

Ngụ ý là, nếu không hài lòng, vậy đêm nay ngươi có thể sẽ phải lưu lại chỗ này.

- Vấn đề gì?

Nghe thấy đối phương uy hiếp, Lý Vỹ Niên trái lại vẫn trấn tĩnh, dù sao nơi này là địa điểm tổ chức tiệc rượu cao cấp, hắn cũng có lòng tin nhất định rằng đối phương không dám làm gì hắn. Hơn nữa, cho dù thật sự trở mặt, Lý Vỹ Niên hắn cũng không phải không có thủ đoạn tối hậu để bảo toàn tính mạng.

- Tên Buck đang ở đâu?

Khi hỏi câu này, Hướng Nhật như biến thành người khác, trong mắt không ngừng lóe lên hàn quan, hắn nhìn chằm chằm vào đối phương không chớp mắt.

Lý Vỹ Niên cố gắng kiểm soát tâm tình của mình.

- Ta không biết ngươi đang hỏi ai?

Hướng Nhật lạnh lùng nói:

- Lý lão bản còn giả bộ sao? Nghe nói gần đây nhất người vừa làm xong một vụ mua bán lớn, là về A7 đúng không?

- Làm sao ngươi biết?

Lý Vỹ Niên rốt cuộc nhịn không được phải biến sắc, bởi vì số người biết chuyện này rất rất ít, trừ phi.Lý Vỹ Niên nghĩ đến một chuyện, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ dữ tợn:

- Là ngươi giết chết Hôi Hùng?

Hướng Nhật vẫn bình thản như không.

- Ta nghĩ Lý lão bản đã nhầm rồi, ta không biết Hôi Hùng nào đó mà ngươi nói.

Nhưng hiển nhiên Lý Vỹ Niên cũng không tin lời hắn nói, mặc dù bản thân đối phương thoạt nhìn không có thực lực gì, nhưng có thể phái người ra tay, xem cách nói chuyện vừa rồi của đối phương, có lẽ muốn giết Hôi Hùng cũng không khó khăn.

Nghĩ như vậy, Lý Vỹ Niên lại hướng mắt về phía người có thân hình như cỗ xe tăng và thanh niên mặt lạnh đứng ở một bên, trong lòng thầm đoán, đối phương dám tìm đến mình chắc là vì có hai người kia làm chỗ dựa. Mặc dù trong lòng hắn chỉ muốn giết sạch cả ba người này, nhưng cân nhắc đến hậu quả, hắn đành phải thu lại ý nghĩ này, trước không nói đến chuyện có thể thực hiện được hay không, cứ cho là thực hiện được thì mình cũng chạy không thoát.

Nhưng Lý Vỹ Niên cũng tự nhận mình không phải người dễ chọc, tuy chưa biết rõ về thân phận đối phương, nhưng nếu thật sự muốn bức hắn liều mạng, hắn - Lý Vỹ Niên - chính là lưu manh, cũng không có gì vướng bận, thế thì sợ cái gì!

Nghĩ đến đây, hai mắt Lý Vỹ Niên lộ ra hàn ý dày đặc:

- Sao vị tiên sinh này biết chuyện về Buck?

- Tất nhiên là ta có nguồn cung cấp tin tức, nhưng không thể nói cho ngươi biết được.

Hướng Nhật lạnh nhạt nói.

- Ta nghĩ ngươi sẽ nói cho ta biết ngay thôi!

Lý Vỹ Niên gằn giọng, tiếp theo lật ống tay áo, trong tay liền xuất hiện một khẩu súng lục mini màu trắng, chỉ dài chừng 5 cm, trông rất tinh xảo xinh xắn.

Tinh Tinh cùng Sở Từ hơi biến sắc, nhưng lập tức bình tĩnh trở lại, chỉ là trong mắt không còn vẻ ung thoải mái như trước. Đối với bất kì ai, súng đều là vật trí mạng, cho dù khẩu súng trong tay đối phương thoạt nhìn rất giống đồ chơi cho trẻ con, nhưng hai người cũng không phải là người thường, đương nhiên biết uy lực của món đồ này, nó được chế tạo riêng cho bọn phú hào nhằm bảo vệ tính mạnh vào thời khắc nguy hiểm tối hậu, tuyệt đối không thua kém gì súng bình thường, thậm chí còn có uy lực hơn.

Hướng Nhật cũng có chút giật mình, khong ngờ đối phương có thể mang súng vào. Kẻ có tiền sợ nhất chính là vấn đề an toàn của bản thân, trong một tiệc rượu cao cấp kiểu này này, khi kiểm tra đều có máy móc chuyên môn, cực kỳ nghiêm ngặt. Tựa như Hướng Nhật, lúc tiến vào cũng phải bước qua một cánh cửa kim loại cảm ứng.

Nhưng nhìn thật kỹ khẩu súng lục mini một lần nữa, Hướng Nhật lại khôi phục vẻ bình thường. Xem màu sắc bên ngoài của khẩu súng lục, hẳn là được chế tạo từ ngà voi, điều này cũng giải thích vì sao nó có thể thông qua kiểm tra nghiêm ngặt. Hơn nữa, nhìn qua khẩu súng này cũng khẳng định được nó nhiều nhất chỉ có thể chứa một viên đạn, nhưng đôi khi, một viên viên đạn là đủ để giải quyết tất cả vấn đề.

Thấy ba người đối phương đều không nói lời nào, Lý Vỹ Niên cũng không bị thắng lợi làm cho mê muội, ánh mắt bỏ qua mục tiêu lần này, thay vào đó là nhìn về phía hai người đứng sau hắn:

- Hà lão bản, ta nghĩ chuyện này không liên quan gì tới các ngươi, nếu như bằng lòng rời đi, Lý Vỹ Niên ta nhất định sẽ dâng lên một phần hậu lễ.

Lỹ Vĩ Niên đã quyết định đắc tội với đối phương, chủ yếu là vì hắn nhận định Hôi Hùng chết trong tay đối phương, mà chuyện về Buck bí ẩn như vậy cũng bị đối phương biết, vậy muốn giải quyết hòa bình hẳn là không thể. Nhưng cứ cho là chuẩn bị trở mặt, Lý Vỹ Niên vẫn mong muốn trả một cái giá thấp nhất. Đắc tội một người tốt hơn nhiều so với đắc tội ba người. Như vậy, cho dù ở Bắc Hải không xong, lúc chạy trốn cũng không gặp quá nhiều phiền toái.

- Ngươi đang uy hiếp lão tử sao?

Tinh Tinh là ai? Đối mắt với bất cứ kẻ nào hắn cũng sẽ không chấp nhận thỏa hiệp.kể cả khi đối phương có đầy đủ năng lực uy hiếp đến sinh mệnh của hắn.

Sở Từ càng tỏ vẻ dứt khoát, đầu quay về hướng khác, rõ ràng không định đi ra ngoài.

- Được! Nếu như vậy, cũng đừng trách ta.

Lý Vỹ Niên mới nói tới đây, đột nhiên phát hiện trên tay nhẹ không, khẩu súng lục mini vốn nằm trong tay đã rơi vào tay tên bảo tiêu bên cạnh, hơn nữa, đối phương còn chĩa súng vào hắn.

- Không ngờ mày lại phản bội tao?

Hai mắt Lý Vỹ Niên đỏ bừng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

- Phản bội? Lão bản cứ đùa, ta là cảnh sát, ngươi là xã hội đen, sao có thể gọi là phản bội được?

Tên bảo tiêu có tướng mạo cực kỳ bình thường vẫn giữ vẻ mặt như cũ.

Lý Vỹ Niên rống lên khàn cả giọng:

- Thì ra kẻ âm thầm nằm vùng bên cạnh tao chính là mày!

Tinh Tinh và Sở Từ bị biến hóa bất thình lình làm cho ngơ ngẩn, vốn tưởng rằng chuyện này có chút khó giải quyết, ai ngờ mới chỉ chớp mắt lại xuất hiện một bước ngoặt, hơn nữa mục đích ban đầu còn có thể dễ dàng đạt được.

Hướng Nhật lại mơ hồ cảm thấy chuyện này có vấn đề, nhưng cụ thể là gì thì hắn không nói ra được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 16 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status