Đỉnh cấp lưu manh

Chương 38: Tình địch

"Mày đã làm gì với con gái tao rồi?" Thạch Trung cuống cuồng vớ lấy cái gạt tàn.

Hướng Nhật không kiêng kỵ gì thứ vũ khí trên tay ông ta, mặt không biến sắc trả lời: "Thông thường đầu óc những người lớn tuổi cũng không giống bình thường, khoa học chứng minh rằng, người già thường mắc tổng hợp chứng. Lão già, không phải là ông đang bị chứng đó chứ? Tôi chỉ hỏi bâng quơ vậy thôi. Yên tâm! Tôi còn chưa chạm đến tay Tiểu Thanh, chẳng qua là sau này thì chưa biết thế nào thôi!"

Thạch Trung đang định buông gạt tàn xuống, nghe đến đây lại nhảy dựng lên: "Tao cảnh cáo mày, nếu mày làm thế với nó, đừng trách tao vô tình."

"Phương diện tình yêu! Chuyện yêu đương của hai người trẻ tuổi, ông có thể hiểu được sao? Nếu ông không cấm cản được, cũng là chuyện hết sức bình thường!" Hướng Nhật ngồi vắt chân chữ ngũ, căn bản không coi sự uy hiếp của bố già vào đâu.

"Mày nhớ kỹ cho tao, nếu trước khi tốt nghiệp mà Thanh Thanh có bầu, tao cắt cái đó của mày cho chó ăn ngay lập tức!" Thạch Trung dằn mạnh cái gạt tàn, hung hăng đe dọa.

"Lão già ơi là lão già, đầu óc toàn tư tưởng xấu xa, quan hệ giữa tôi và Thanh Thanh vô cùng trong sáng. Hơn nữa bây giờ có rất nhiều thứ tốt cho sức khỏe, dù tôi thực sự không muốn dùng vì nó làm giảm cảm giác, nhưng vì muốn giữ lại cái đó, tôi đành phải hạ mình sử dụng vậy!" Hướng Nhật dõng dạc tuyên bố.

"Thằng bố láo, nếu không phải vì việc trước kia thì tao đã làm thịt mày rồi." Thạch Trung vớ lấy một miềng dưa rồi bóp nát.

"Ông già không hổ danh là bộ đội xuất ngũ, nói chuyện cũng đầy ngạo khí." Hướng Nhật biết lão già này trước kia vốn là chỉ huy cả một quân khu, tính tình nóng nảy, hở tý là rút súng ngắn ra dọa người. Có điều Hướng mỗ không phải loại người chết nhát, thứ cỏn con ấy sao dọa được ta.

"Nếu mày rõ về tao như vậy, thì cũng nên nhớ rằng tao nói được là làm được!" Thạch Trung lạnh lùng nói.

"Wow! Quả chuối này ngon thế, vàng óng nuột nà, to dài mê hoặc, là để cho ta sao?" Hướng Nhật làm như không thẩy ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của lão già, trơ tráo cầm lấy quả chuối bóc vỏ rồi tọng luôn vào mồm.

"Mày" Thạch Trung đưa tay sờ soạng bên hông nhưng là sờ vào không khí, lúc này ông ta mới nhớ rằng mình không làm tư lệnh cũng đã lâu. Nếu như trước đây thì thằng ôn con này tự nhảy vào lửa rồi, mà thói quen từ hàng chục năm trước của ông ta tới giờ vẫn không sửa được.

"Tôi nói ông biết ông có thể làm được thị trưởng, dù tôi có chút ấm ức, vài năm trước tý nữa thì ông bị người ta hại chết, bây giờ cũng không làm người nên hồn, tự nhiên khuyến khích con gái bỏ học trong khi đang đứng ở top 3.để làm gì? Ông đừng có trừng mắt, tôi nói có sai không? Sự thật rành rành ngay trước mắt. Nếu trước kia tôi không nghe lén được câu chuyện, bây giờ ông còn có thể ngồi ở cái ghế này sao? Sợ rằng đã sớm hưởng 'song quy', được Cục Kỷ Luật mời đi dùng trà rồi.Nhìn cái gì, nhìn chưa đủ sao? Tôi đang ngồi đây là vì ông dùng áp lực ép con gái mình giở trò mỹ nhân kế.để làm gì? Lại còn muốn dùng gạt tàn đập tôi, ngon thì đập đi, dám đập không?" Hướng Nhật muốn choảng cho ông ta vãi đái ra quần, bố già cũng không nhịn được, cầm gạt tàn đập luôn.

Hướng Nhật đưa tay nắm lấy cái gạt tàn, lên gối nện thẳng vào háng ông già, đang định cho ông ta hết đường sung sướng thì bất chợt nữ đệ tử đi ra thấy cảnh này kinh ngạc hỏi: "Ba, sư phụ, hai người đang làm gì thế?"

"À há, không có việc gì, ta nghe trước đây thị trưởng cũng là cao thủ nên muốn học hỏi chút thôi." Hướng Nhật cười ha hả rồi buông tay ra.

Gương mặt Thạch Trung đỏ như gà chọi, cổ tay bị bóp trở nên tê dại, bộ chỉ huy xóm dưới cũng truyền lên cơn đau quặn thắt. Trước đó khi nghe con gái nói sư phụ một mình chống lại cả trăm người, ông ta vẫn không tin, bây giờ thì cũng phải tin đến một nửa. Nói thế nào thì mình cũng là cao thủ bậc nhất trong quân đội, tên lỏi con này chỉ tùy tiện bóp cho vài cái mà mất hết sức chiến đấu, đúng là đáng sợ. Nhưng mà cái thằng con hoang này lại không biết 'kính lão đắc thọ'. Hạ thủ với ta quả là nặng tay.

"Thì ra là vậy! Sư phụ, người thắng rồi phải không?" Thạch Thanh từ lúc nhìn thấy ngón tay hắn đâm xuyên qua tấm ván, đã hâm mộ hắn đến điên cuồng, cũng chẳng thèm ngó ngàng đến mặt mũi ông già mình thế nào nữa.

Thạch Trung hừ lạnh, thái độ của con gái coi trọng người ngòai khiến lão cực kỳ bất mãn: "Thanh Thanh, sao con lại ra đây? Mẹ con làm xong chưa?"

"Cả món cá chình và các món khác đều đã xong rồi, mẹ nói mẹ có thể tự làm, bảo con đi ra!"

"Tiểu Thanh, lại đây ngồi đi!" So với Thạch Trung, tâm tình của Hướng Nhật rất tốt, hắn vừa chơi trên cơ bố già, cực kỳ thống khóai.

"Được, thưa sư phụ!" Thạch Thanh đến ngồi bên hắn.

Hướng Nhật liếc mắt nhìn người đối diện, đột nhiên ác ý trong lòng hắn nổi lên cuồn cuộn, hắn đưa tay khoác vai đồ đệ, đưa cái miệng kề sát lỗ tai nàng thì thầm: "Tiểu Thanh, phương pháp lần trước ta dạy cho ngươi, đã thử bao giờ chưa?"

"Có chút khó khăn, nhưng sư phụ cứ yên tâm đồ đề sẽ kiên trì rèn luyện!" Thanh Thanh dù vẫn chưa quen cái kiểu thân mật của hắn, nhưng đây cũng không phải lần đầu, hơn nữa nàng hiểu sư phụ cũng không có ý đồ gì bất lương, nên để mặc kệ hắn làm.

Thạch Trung không thể nhịn được nữa, định gọi tên lâu la đã theo mình hơn chục năm ra tính sổ thằng lỏi con thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

"Thanh Thanh, mau ra mở cửa!" Thạch Trung ngay lập tức từ bỏ ý định trong đầu, may mà có người đến liền đẩy cô con gái đi chỗ khác.

"Vâng!" Thạch Thanh đứng lên chạy thẳng ra hướng cửa.

"Thằng con hoang, rốt cục mày đã làm gì con gái tao chưa?" Thạch Trung nghiến răng hỏi gằn.

"Không có, thực sự là không có, thề có trời đất là không có!" Đáng lẽ chỉ cần một câu không có là được, đằng này hắn lại nhai đi nhai lại, ý đồ của hắn không phải là để ông già tin, ngược lại hắn muốn lão hiểu lầm.

"Thằng bố mày." Thạch Trung đột nhiên ngậm miệng, cũng không phải là tự nhiên thế mà do thấy con gái dẫn theo một gã thanh niên đi vào.

"Ba, con lên lầu đọc sách đây!" Thanh Thanh nói xong quay qua Hướng Nhật gật đầu chào rồi lỉnh mất.

Hướng Nhật dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng nhìn gương mặt bí xị của Thanh Thanh hắn cũng biết là nàng không muốn gặp người khách vừa đến.

Thạch Trung thì ngược lại, ông ta tỏ ra rất mừng rỡ, mời vị khách đến ngồi cạnh mình. Hướng Nhật ác ý nghĩ thầm: "thằng nhỏ này không phải là con rơi của ông ta đấy chứ? ". Chẳng biết kiểu gì, bộ dạng thân mật của hai người khiến hòa thượng cũng phải sinh nghi.

Người này đại khái chừng 25 - 26 tuổi, đeo một cặp kính gọng vàng nhưng cũng không quá khó nhìn, tương đối hấp dẫn, tiếng nói cũng rất dễ nghe, theo kiểu mà Hướng Nhật gọi là "thợ mỏ", đương nhiên trong cách gọi này cũng có chút ghen tỵ.

Hướng Nhật cũng rất chú ý đến người này, dù hai gã chẳng hề quen biết nhau. Đột nhiên hắn nhớ ra là bố già Thạch từng nói đồ đệ có rất nhiều người theo đuổi, phải chăng tên này cũng là một cái đuôi? Nói vậy, nghĩa là hắn là tình địch của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 16 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status