Đỉnh cấp lưu manh

Chương 60: Một điều kiện

"Ủa, không phải đến cục cảnh sát sao? Sao lại đến chỗ này?" Đứng trước cửa quán ăn "Bích Hải Triều Thanh" Hướng Nhật hỏi cô gái đi trước đang xem hắn như không khí.

"Không muốn vào thì anh có thể ở trước cửa chờ tôi." Thiết Uyển không thèm quay đầu lại tiếp tục đi tới.

"Đm!" Hướng Nhật phun thầm 2 chữ đó trong bụng, khinh bỉ đi theo vào.

Hai người vừa tìm được chỗ ngồi xuống, một người phục vụ đã đi tới, mang theo một nụ cười chuyên nghiệp đưa ra thực đơn: "Hai vị muốn dùng gì?"

Thiết Uyển tuỳ ý chọn vài món ăn nóng rồi giao lại thực đơn, phục vụ cười tiếp nhận xoay người đi.

"Nói xem, lừa tôi tới đây làm gì?" Thấy cô gái này chọn thức ăn như chẳng quan tâm đến sự có mặt của mình, Hướng Nhật cũng chỉ có thể tự than thở mình xui xẻo, ai bảo mình tại căn tin đã ăn no, nhưng ai ngờ cô này lại dùng chiêu này, dĩ nhiên đang trêu đùa cái bụng háu ăn của mình, món ăn ở căn tin làm sao so với bữa tiệc lớn này chứ? Hơn nữa đều là những món mình thích ăn nhất nữa chứ, chẳng lẽ nhỏ này đã điều tra? Nói vậy cô này đã sớm có ý nghĩ bậy bạ với mình.không chừng chờ lúc nào đó mình mê man sau đó...(tự sướng) Trong lòng Hướng Nhật cứ nghĩ về xxx.

"Lừa?" Thiết Uyển trừng to mắt, khinh thường nói: "Không phải anh cũng muốn bị tôi lừa sao? Tôi chỉ đói bụng nên đến đây ăn thôi, anh tự đi vào đấy chứ."

"Con mắm này, đừng kiêu ngạo quá nha?" Hướng Nhật cực kì khó chịu nhìn nàng.

"Hừ hừ!" Thiết Uyển quay đầu sang bên không thèm để ý hắn, đột nhiên quay ngoắt lại, ngữ khí sắc bén nói: "Hướng Quý anh đã gây ra án mạng."

"Án mạng? Án mạng nào? Bịnh thần kinh! Trời đã 12 giờ." Hướng Nhất nhìn vào điện thoại. Rõ ràng là cô nàng này muốn từ trong miệng mình tìm ra sơ hở, nhưng cái chiêu thức này không thể đối phó được với những tên sành đời, đối phó với lưu manh thì còn kém lắm.

"Đừng có đánh trống lảng, tôi hỏi anh, tối qua từ 9 đến 11 giờ anh ở đâu? Có ai làm chứng không?" Thiết Uyển chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy hỏi.

"Cái này." Vốn muốn nói ở nhà với bà xã xem TV nhưng nghĩ lại trước mặt cô nàng này không thể dễ dàng nói dối, lỡ như cô ta đi hỏi hai cô bé ở nhà thì.

"Sao? Không dám nói à?" Thiết Uyển nhếch miệng cười đắc ý, "ngày hôm qua "quán bar Trầm Luân" phát hoả 13 người chết."

"Cái gì!" Hướng Nhật cắt đứt lời cô nàng, vẻ mặt không dám tin, "Làm sao có chuyện này? Cháy thì cứu hoả đâu, cô nói giỡn hả?"

"Ai giỡn với anh! Tôi nói anh cũng không phải kinh ngạc lắm mà, định tung hoả mù chứ gì?" Thiết Uyển nhìn hắn chằm chằm, giống như muốn từ trên mặt hắn nhìn ra cái gì, nhưng cô lại thất vọng, vẻ mặt lưu manh không có nói lên điều gì hết, chỉ có vẻ là nghe được một việc khó tin mà kinh ngạc. Thiết Uyển quyết định tiếp tục thử hắn thêm lần nữa: "Trùng hợp là có ai đó không nói được tối hôm qua mình đi đâu, anh nói xem có đáng ngờ không?"

"Cô khẳng định người đó là tôi?" Hướng Nhật cười khổ, trong lòng lại có chút bội phục cơ trí của con nhỏ này, quả thật việc này không những có liên quan tới mình mà còn là chính mình làm.

"Cái này là chính anh thừa nhận!" Thiết Uyển nắm lấy lời hắn "Thành thật khai báo, tại sao phóng hoả, 13 người kia có quan hệ gì với anh? Giết nhau vì tình? Vì cừu? Hay là giết người giệt khẩu?"

"Hớ, sức tưởng tượng phong phú quá nhỉ!" Ngay cả giết người diệt khẩu cũng đoán được. Hướng Nhật trong lòng không khỏi "phục" thêm một điểm, nhưng hắn tất nhiên còn lâu mới nhận. "Tôi là công dân lương thiện, sao lại đi làm những chuyện "phạm pháp" đó được? Tôi khẳng định là oan uổng nếu còn bức cung tôi sẽ kiện cô phỉ báng?"

"Anh nói hay không cũng không sao, tôi mà tìm được chứng cớ thì anh chết chắc." Không hiểu sao nghe hắn nói việc này không quan hệ với hắn Thiết Uyển trong lòng thở phào một hơi nhưng ngoài miệng lại không dễ dàng bỏ qua.

"Tìm đi, tìm được rồi mới nói." Hướng Nhật than

Lúc này phục vụ đã mang thức ăn lên, sắp xếp chỉnh tề trên bàn, nói một câu chúc ngon miệng rồi lại đi xuống.

"Không gọi đồ ăn sao?" Thiết Uyển nhìn tên lưu manh đối diện cổ họng giật giật hỏi trước, thuận tay gắp lên một miếng cá vàng ươm nhìn rất ngon miệng cho vào mồm, nhẹ nhàng thưởng thức, trên mặt lộ vẻ hưởng thụ.

"Đang no, ăn không tiêu. ".

Thiết Uyển cười vui vẻ hỏi: "Nga? Vậy hả? Anh cũng không nên khách khí với tôi, nhớ là tôi từng hứa sẽ mời anh ăn cơm, bây giờ không phải là tôi không mời anh mà là anh không ăn đấy nhé."

Nhìn cô nàng ngồi đối diện vẻ mặt đắc ý, lưu manh còn không biết cô nàng đang trêu mình sao, đảo mắt một vòng, làm ra vẻ xấu hổ nói: "Cái này.Làm sao giờ ta?"

"Có gì đâu, anh có thể ăn bất cứ cái gì chỉ cần ăn được, tôi sao cũng được." Thiết Uyển biết hắn đã ăn no làm bộ này chỉ để doạ mình, đáng tiếc mình cũng không thể dễ dàng nhượng bộ.

"Vậy thì tôi cũng không khách khí nứa!" Lưu manh trong mắt có vẻ như âm mưu đã thành, quay về phía xa xa vẫy phục vụ, "Bồi!"

"Quý khách cần gì?" Nữ phục vụ xinh đẹp mỉm cười đi tới bên bàn lễ phép nói.

"Cho tôi một chén canh yến để tráng miệng, sau đó cho tôi 2 cái bánh bao loại đặc biệt, có tay gấu không, tốt nhất là loại gấu hơn hai tuổi, cho tôi vây cá mập hổ."

Những tên món ăn sang trọng từ miệng tên lưu manh nêu ra, Thiết Uyển bây giờ đã phát hiện bị chơi rồi, nhất thời gân xanh nổi lên: "Đủ rồi, Hướng Quý! Anh cuối cùng muốn sao?"

"Ồ, là cô nói tôi không nên khách sáo mà? Sao lại lật lọng rồi?" Hướng Nhật ngữ khí rất khoa trương.

"Anh - " Thiết Uyển tức giận đến nói không nên lời, hận không thể cạp hắn một cái.

"Quý khách, xem." Phục vụ thấy người khách này là làm khó cô gái xinh đẹp bên cạnh, mà cô gái mới là chủ xị, nên ánh mắt hướng về phía cô nàng.

"Cho hắn một chén canh yến để hắn câm miệng!" Thiết Uyển tức giận nói, vốn tâm tính đang tốt vì chơi được lưu manh ai ngờ lại bị lừa trở thành tự trát lọ ghẹ lên mặt.

"Dạ, quý khách!" Phục vụ lời vừa ra khỏi miệng đã biết sai rồi, mình đồng ý với câu nói của cô gái này chẳng hoá ra nhận lời làm vị khách nam kia câm miệng sao? Cẩn thận nhìn lại thấy hắn không chú ý tới lời nói của mình mới vội vã rời đi.

"Đúng là con nhỏ bủn xỉn, còn nói là mời ăn? Ai, không ngờ, không ngờ." Hướng Nhật lắc đầu thì thào tự nói.

"Anh nói ai bủn xỉn!" Thiết Uyển đảo mắt tức giận trừng trừng nói: "Anh là đồ khốn, nhìn lại coi anh gọi cái gì hả, tôi cũng chưa từng ăn những thứ đó cho dù đem tôi bán cũng không đủ để trả đâu".

"Sao không nói là không có tiền đi." Hướng Nhật nói một câu làm nữ cảnh sát không thể đỡ, "Nhưng mà không sao, tôi có thể cho cô vay! Nếu không trả nỗi thì cô cũng có thể bán cho tôi, cô không phải nói có bán cô cũng không đủ tiền sao? Tôi đây hào phóng giúp cô xử lý số còn lại, thế nào, hời quá phải không?"

"Chết đi!" Thiết Uyển liếc mắt nhìn hắn một cái nhìn rất phong tình, làm lưu manh tim đập loạn xạ.

"Nói thật nha, cô nhìn cũng được, hay là chúng ta tâm sự đi, thế nào?"

"Nếu anh muốn chết thì thử lại gần đây xem."

"Chỉ là tâm sự thôi mà, chết ai đâu?"

"Hừ hừ." Thiết Uyển thở hắt ra, đối với tên này vô phương rồi, đột nhiên nhớ đến cái gì, trên mặt nhất thời cười như hoa nở: "Thật ra anh muốn theo đuổi tôi cũng không phải không được!"

"Thật chứ?" Lần này đến lượt Hướng Nhật tròn mắt, không phải có chuyện tốt như vậy chứ?

"Đáp ứng tôi một điều kiện là được!" Thiết Uyển cười rực rỡ.

Hướng Nhật linh cảm thấy có điềm xấu hỏi lại: "Điều kiện gì?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 16 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status