Đỉnh cấp lưu manh

Chương 818: Yêu cầu quá đáng


- Lão Liêu, không phải tôi không muốn nói, chỉ là người quyên tặng yêu cầu giữ bí mật, tôi không tiết lộ tin tức về đối phương.

Tang Nhân Đống tỏ vẻ tiếc nuối, sau đó lại vờ như vô ý liếc sang, thấy vẻ mặt Hướng Nhật rất bình thản tựa như không hề nghe thấy mình nói gì.

- Tôi hiểu, tôi hiểu mà, đại tài chủ như vậy bình thường đều không thích lộ diện.

Không biết người trung niên kia nghĩ gì nhưng hắn cũng hiểu, tuy đại tài chủ thần bí kia ít xuất hiện nhưng ném 300 triệu ra nhưng danh tiếng lại để cho Tang Nhân Đống, đây đúng là một vốn bốn lời. 300 triệu, đó là 300 triệu, trước kia hắn chưa từng nghe thấy ai quyên góp nhiều đến vậy, dù là những cự phú chính thức cũng không thể tiện tay làm từ thiện cỡ này.

Tên thanh niên kia nghe được 300 triệu thì mắt sáng rực lên, 300 triệu, gấp bao nhiêu lần tài sản nhà hắn, vậy mà Tang Nhân Đống lại chuẩn bị đem làm từ thiện, ông điên rồi sao? Dù không thể giữ lại tất cả nhưng cũng phải để lại chút ít chứ? Hai cha con này đều chẳng phải kẻ tốt lành gì, chủ yếu là do 300 triệu quá sức hấp dẫn, quyên góp làm gì, không bằng đưa mình xài cho rồi. Dù sao hai nhà vẫn qua lại với nhau, so ra còn hơn là cho người lạ chứ?

- Tang thúc thúc, thực ra lần này tới là có một nhiệm vụ khó khăn.

Gã thanh niên thấy cha không nói giúp mình liền tự mở miệng.

- Hả?

Tang Nhân Đống nhìn hắn.

- Thực ra lần này cháu muốn kêu gọi một ít tiền từ Tang thúc, đương nhiên không phải là dùng cho bản thân, gần đây cháu làm việc cho một quỹ từ thiện, cũng đã thông báo cho trưởng phòng rồi. Tang thúc sẽ không nhìn cháu mất mặt chứ?

Tên thanh niên này lợi dụng quan hệ giữa hai nhà, mở miệng liền gọi Tang thúc vô cùng thân thiết. Sắc mặt Tang Nhân Đống vẫn bình thản, không rõ đây là ý của bạn học hay là do mình con trai hắn bày ra.

- Lão Tang, làm khó ông rồi, lời của trẻ con không cần để ý. Thằng nhóc này học hành không ra gì, suốt ngày chỉ biết khoác loác, cũng coi như cho nó một bài học.

Gã trung niên tỏ vẻ chán nản trừng mắt nhìn con mình, nhưng nghe ra thì rõ ràng là có ý vun vén. Tang Nhất Đống cảm thấy khó xử, tuy Hướng Nhật không nói rõ đem 300 triệu quyên tặng ai nhưng hắn không thể tự tiện quyết định. Đúng lá quan hệ của hắn với Liêu gia không phải ngày một ngày hai, nhưng việc như thế này không thể dựa vào tình cảm mà làm bậy, nếu không thì còn gì là việc thiện nữa? Làm từ thiện mà tiền không tới tay đối tượng cận giúp thì dứt khoát đừng làm.

Từ khi tin tức mình muốn quyên góp 300 triệu lan truyền ra ngoài, hai ngày nay rất nhiều bạn bà thân thích gọi tới, hỏi xem thực hư chuyện này, hoặc là yêu cầu tài trợ đủ kiểu. Thậm chí vài khách hàng quen biết qua loa cũng gọi tới hỏi han. Tang Nhân Đống biết rõ ý đồ của những kẻ này nên khéo léo từ chối, nhưng không ngờ hôm nay bạn tốt của mình lại đến nhà làm như vậy.

Tang Nhân Đống không phải người trọng tình nghĩa, Liêu Khải Phúc là bạn đại học của hắn, trước kia hai người ở chung phòng, quan hệ rất thân thiết. Tuy nhiên sau khi tốt nghiệp cũng không phải là gặp mặt thường xuyên, thế nhưng quan hệ giữa hai nhà vẫn rất khăng khít, lễ tết đều thăm hỏi rất ân cần.

- Đông Lai, chuẩn bị xin Tang thúc bao nhiêu, nếu nhiều quá Tang Thúc cũng không làm chủ được.

Tang Nhân Đống định bỏ tiền túi của mình ra, coi như nể mặt Liêu Khải Phúc, tránh cự tuyệt để làm xấu mặt bạn bè. Còn 300 triệu hắn sẽ không dễ dàng lấy ra.

- Tang thúc, người đã đồng ý? Vậy thì tốt quá, cháu không cần nhiều, chỉ cần một phần ba thôi, cái này không quá đáng chứ?

Liêu Đông Lai mừng rỡ, vội vàng nói luôn 100 triệu. Cái này còn chưa quá đáng! Mấy người bên cạnh không biết nói sao, ngay cả Liêu Khải Phúc cũng chết lặng, thằng ranh này mê sảng sao? Hay là đập đá nhiều quá nên bị loạn rồi? 100 triệu! Mở mồm ra là 100 triệu,thằng ranh này cho rằng Tang Nhân Đống là quỹ cứu đói sao? Lúc này hắn chỉ hận vì đã sinh ra thằng con ngu đần này, công phu sư tử ngoạm đến mức này thì còn ai dám đến gần nó nữa.

Quả nhiên Tang Nhân Đống sầm mặt, tuy vẫn nở nụ cười nhưng giọng nói đanh lại:

- Đông Lai, cháu làm Tang thúc khó xử rồi, ta phải cân nhắc kĩ càng, việc này không thể vội được.

Ý nghĩ chuẩn bị lấy tiền túi ra của Tang Nhân Đống cũng bị dập tắt, tài sản Liêu gia nhiều lắm cũng hơn trăm triệu, vậy mà dám mở mồm ra nói đến nước này, tưởng Tang Nhân Đống đi phát chẩn hay sao?

Liêu Khải Phúc nghe Tang Nhân Đống nói xong liền biết việc của con trai đã hỏng, thằng ranh này còn tỏ vẻ cao hứng, người ta từ chối khéo như vậy còn chưa hiểu,tưởng nuốt trôi 100 triệu hay sao?

- Lão Tang, thằng bé chỉ nói đùa thôi, anh đừng coi là thật, lời nói nhăng của nói anh đừng để trong lòng, cứ cho nó xấu mặt đi!

Liêu Khải Phúc vội vàng cứu vớt, lúc này hắn không dám vác mặt mo ra bảo vệ cho việc quyên từ thiện nữa, hắn không gánh vác nổi.

- Lão Liêu, quan hệ giữa chúng ta còn cần phải nói vậy sao? Đợi chút nữa nhất định phải ở lại ăn cơm, chúng ta cũng đã lâu không hàn huyên rồi. Nhớ tới lúc còn đi học hai ta từng trò chuyện suốt cả đêm ấy chứ.

Tang Nhân Đống không muốn làm xấu mặt Liêu Khải Phúc nên nói sang chuyện vui trước kia.

- Đúng, đúng thế.

Liêu Khải Phúc khẽ thở phào nhẹ nhõm, tốt rồi, Tang Nhân Đống vẫn nhớ tình cảm trước kia.

- Cha.

Lúc này Tang Âm đã đi ra từ thư phòng, trên tay bưng một cái khay, bên trên còn có một bình rượu và vài cái ly đế cao.

- Ha ha, chờ mãi mới tới, uống nào!

Tang Nhân Đống đứng lên nhận lấy cái khay trên tay con gái, khui rượu một cách thuần thục rồi rót vào từng chiếc ly sau đó đưa tới trước mặt mọi người.

- Nếm thử đi, tôi cất vài năm không nỡ uống, thử xem vị ra sao?

Nói việc mình cất rượu hiển nhiên Tang Nhân Đống cực kì đắc ý:

- Âm Âm, con cũng uống một ly nào.

- Cha, con không uống rượu.

Tang Âm nhíu mày, mấy người đàn ông uống rượu nàng chỉ đứng nhìn. Mà lúc này trong lòng nàng ngổn ngang nên không có tâm tình uống rượu.

- Uống đi, chai rượu này nhất định con phải uống, đây là kỉ niệm rất có ý nghĩa.

Tang Nhân Đống liền phân trần rồi đưa ly rượu tới trước mặt con gái. Tang Âm bất đắc dĩ đành phải cầm lên, khẽ nhăn mặt rồi ngồi xuống đối diện với Liêu Đông Lai. Nếu là trước kia Liêu Đông Lai rất chướng mắt với cô bé đeo kính, không ngờ hiện giờ nàng bỏ kính ra, sửa sang lại một chút lại là đại mỹ nữ. Đáng hận là trước kia mình không để ý không thì giờ này cũng chẳng cần cực khổ như vậy.

- Tang thúc, cháu có một yêu cầu quá phận.

Thấy mọi người chuẩn bị nâng ly, Liêu Đông Lai liền nói.

- Cháu nói đi.

Tang Nhân Đống giật mình, nếu yêu cầu quá đáng còn nói ra làm gì? Hắn cảm thấy khó chịu với đứa con của bạn cũ, nhưng nể mặt người ta hắn cũng không từ chối ngay.

- Tang thúc, cháu rất thích Tang Âm, hi vọng Tang thúc có thể thành toàn cho bọn cháu.

Những lời này vừa thốt lên thì không khí trở nên cực kì yên lặng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 16 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status