Đỉnh cấp lưu manh

Chương 839: Chứng cứ mấu chốt


Cất Hải Dương chi tâm xong, Hướng Nhật cùng Tô Úc xuống lầu, lần này thang máy đi xuống tầng trệt. Hai người không xuống tầng hầm lấy xe, đã quyết định đi dạo nên cũng không chẳng cần thiết phải mang xe theo.

Lần đầu Hướng Nhật tới Hồng Kông nhưng Tô Úc thì khác, tuy vậy nàng cũng chẳng biết hơn hắn là mấy.

- Làm sao giờ? Chúng ta chẳng biết đi chỗ nào cả.

Lúc này Hướng Nhật mới phát hiện đây không phải Bắc Hải, không biết mà đi dạo lung tung rất dễ bị lạc.

- Hay gọi Từ Trân tới?

Tô Úc đề nghị.

- Không được, thế giới của hai người sao lại có người khác làm bóng đèn chứ?

Hướng Nhật vội gạt đi, khẽ cười nói:

- Dù sao cũng là dạo phố, cứ đi loạn luôn lạc đường cũng kệ, chẳng lẽ lại sợ không về được?

Lòng Tô Úc cảm thấy ngọt ngào mỉm cười, cảm nhận được tình ý dạt dào của hắn khiến tâm hồn nàng đắm chìm trong hạnh phúc.

- Đi nào.

Hướng Nhật kéo tay nàng đi về phía trước. Xe cộ qua lại như mấc cửi, trong đường dành cho người đi bộ, một đôi tình nhân vừa đi vừa nói chuyện. Tình cảnh xa xa lọt vào mắt khiến nàng nghiến răng nghiến lợi thầm mắng tiểu sắc lang vô nhân tính, ăn xong quất ngựa truy phong coi như chưa có gì xảy ra, thực đáng chết.

Nàng thu hồi ánh mắt oán hận, quay sang nói với người đàn ông diện mạo bình thường:

- Thấy chưa, là đôi nam nữ kia, tôi muốn biết hành tung của họ, mỗi nửa giờ… Không, cứ mười phút phải báo một lần.

- Rõ, thưa Hoắc tiểu thư.

Người đàn ông kia gật đầu sau đó lái một chiếc Chervrolet phổ thông bám theo mục tiêu. Hắn cười như mở cờ trong bụng, công việc lần này quá đơn giản, chỉ là theo dõi rồi thông báo hành tung mà thôi, thù lao của Hoắc tiểu thư đưa ra lại gấp đôi nữa chứ, trên đời này còn điều gì tuyệt vời hơn đây? Đặc điểm của đường phố Hồng Kông là dòng người qua lại rất đông có thể coi như chen chúc nhau, nếu đến giờ cao điểm hay lúc tan tầm thì đúng là người dính vào chau mà di chuyển.

Lúc này lại đúng là giờ cao điểm. Lúc đầu hai người Hướng Nhật chưa cảm thấy gì, nhưng dần dần va chạm khiến Hướng Nhật phải che chắn cho Tô Úc để nàng khỏi bị kẻ khác chiếm tiện nghi.

- Ông chủ, em không sao.(:88: Nghe cái này cứ như mấy em thư kí,:196: ta thực tà ác)

Tô Úc cực kì sung sướng nhưng lại không muốn Hướng Nhật khổ cực.

- Còn gọi anh là ông chủ à?

Hướng Nhật trừng mắt nhìn nàng, cái thiếu nhất của nàng là chỗ này, đã nhắc vài lần mà vẫn chưa sửa được. Tô Úc lẽ lưỡi, cũng không trách nàng được, gọi quen rồi, mà nàng cũng chưa thích ứng với thân phận hiện tại.

- Anh xem kìa, bên kia rất náo nhiệt.

Tô Úc chỉ chỉ vào đám đông phía xa, nhân cơ hội lảng sang chuyện khác. Hướng Nhật bất đắc dĩ, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng đi tới. Dù sao cũng đang rảnh rỗi, xem náo nhiệt cũng không tệ.

Tới gần, rốt cục đã biết vì sao lại đông như vậy. Vài thanh niên tập hip hop, không khí này rất thường thấy ở nước ngoài, gần đây vài vùng duyên hải cũng bị ảnh hưởng, Hồng Kông chắc chắn là nơi thịnh hành nhất. Đám thanh niên này tập rất nghiêm túc, cũng không quan tâm đám đông đang nhìn mình, chăm chú tập luyện. Tuổi cũng không lớn, chừng mười tám, mười chín, thậm chí có hai người chừng mười lăm, mười sáu.

Hướng Nhật còn phát hiện một cô gái ở trong, tóc xén, mặc bộ quần áo rộng thùng thình chẳng khác gì đứa con trai, rõ ràng là giả trang. Mà động tác của nàng chẳng kém gì đám con trai, thậm chí còn nhẹ nhàng, đẹp đẽ hơn nhiều.

Hay!

- Thật lợi hại!

Tô Úc cực kì hưng phấn, hai tay nắm chặt lại. Đây là lần đầu tiên nàng dạo phố, lại còn đi cùng người đàn ông nàng thầm thương trộm nhớ, sợ rằng có nhìn kiến bò trên mặt đất nàng cũng không thấy chán.

- Thực ra thì động tác rất đơn giản.

Thấy Tô Úc khen ngợi, Hướng Nhật cảm thấy khó chịu nói.

- Dạ, da.

Tô Úc gật đầu, nàng không biết hắn ghen, vẫn thích thú nhìn đám thanh niên kia. Thấy Tô Úc đang chăm chú Hướng Nhật cũng không thể bắt nàng rời đi, đành theo ý nàng, chỉ cần nàng thích là được.

Hướng Nhật cũng không ngồi yên, bắt đầu làm việc xấu:

- Ái chà, động tác này không được rồi, quá tự tiện. Động tác này càng hỏng, quá khó coi, em xem tên ngốc kia đi, muốn làm động tác yêu cầu quá cao nên ngã lăn quay ra, đáng tội. Tên mập kia còn thảm hơn, béo ú nên nhảy như con cóc…

Đúng vậy, tuy Hướng Nhật không thể kéo Tô Úc đi nhưng có thể làm xấu mặt đám thanh niên kia, dần dần ảnh hưởng khiến nàng mất đi hứng thú. Nhưng Hướng Nhật không hề biết Tô Úc không hề có tình cảm gì với môn hip hop này, do hắn ở bên nên cực kì hưng phấn. Hành động của Hướng Nhật chẳng có tác dụng gì nhưng lại khiến đám người kia tức giận.

- Này, thằng ranh đại lục, mày nói cái gì, mày lăn ra đây.

Cô nàng giả trai đứng lên, phẫn nộ nhìn Hướng Nhật nói. Hành động này khiến đám bạn nàng chú ý, vài người liền lao tới, nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt khó chịu.

- Sao thế, tiểu Hệ?

- Có phải thằng này ăn hiếp em không?

- Không, là hắn nói quàng xiên, nói chúng ta nhảy chẳng ra gì.

Cô nàng giả trai vội giải thích.

- Xin lỗi, là anh ấy lỡ lời.

Tô Úc thấy đám thanh niên này tới tìm Hướng Nhật liền xin lỗi thay hắn mặc dù nàng không biết vì sao thành ra như vậy, lời Hướng Nhật nói trước đó nàng cũng không nghe thấy, cũng không biết nàng mới là nguyên nhân gây ra việc này.

- Lỡ lời, nói một câu đơn giản thế là xong à? Coi được sao?

Hiển nhiên cô nàng giả trai đã nóng đầu, nhất là nàng rất yêu hip hop, bị người ta phê phán không đúng nên không muốn bỏ qua khiến Tô Úc lo lắng, vừa muốn nói Hướng Nhật đã cản lại, che chắn trước người nàng nhìn vào cô gái giả trai:

- Đi, qua chỗ kia, cho mấy đứa biết thế nào là hip hop chân chính.

Tuy Hướng Nhật chưa từng nhảy hip hop nhưng có vài động tác đám thanh niên này tuyệt đối không thể làm được, mà với hắn điều đó quá dễ dàng. Nghe Hướng Nhật cuồng vọng như vậy, không chỉ cô nàng giả trai phẫn nộ mà đám bạn bên cạnh cũng nhìn Hướng Nhật, địch ý cũng lớn dần.

- Anh ổn chứ?

Tô Úc lo lắng khẽ thì thầm với Hướng Nhật, đây là nơi đông người, làm không xong sẽ xấu hổ ê chề.

- Em hỏi một người đàn ông có làm được không khiến anh cảm thấy mất mặt quá, tối về anh sẽ cho em tự cảm nhận xem anh làm ra sao nhé?

Hướng Nhật cười xấu xa, ý nghĩa rõ ràng khiến Tô Úc đỏ mặt, không dám nhìn hắn nữa, tại sao ông chủ lại xấu đến vậy chứ?

- Tránh đường, tránh đường để chúng tôi thấy phong phạm của cao thủ hip hop.

Cô nàng giả trai căm phẫn dẹp dường tạo không gian cho Hướng Nhật biểu diễn. Nhưng ý tứ trào phúng rõ ràng, hiển nhiên nàng không tin kẻ từ đại lục này có thể làm gì kinh thế hãi tục. Người chung quanh càng thêm náo nhiệt, đây là khiêu chiến nên càng thêm hưng phấn nên tự giác lùi ra nhường lại sân khấu.

- Nhìn kĩ.

Hướng Nhật thản nhiên đi tới, giơ ngón trỏ ra cho cô nàng giả trai thấy, đột nhiên chống xuống đất, chống ngược lên trời. Kinh khủng hơn là đầu hắn không chạm đất, chỉ dùng ngón trỏ chống đỡ cả thân thể.

Xôn xao…

Người chung quanh bàn tán, lúc đầu còn khinh thường kẻ khiêu chiến, không ngờ người này lại làm ra động tác kinh hãi thế này, sợ rằng người bình thường chẳng thể làm nổi. Cô nàng giả trai cùng đám bạn trợn mắt há mồm, dùng ngón tay chống đỡ thân thể tuy đã nghe qua nhưng chưa từng thấy qua, giờ đã được mở rộng tầm mắt rồi.

Hưng phấn nhất vẫn là Tô Úc, thấy Hướng Nhật làm như vậy nàng cũng cảm thấy sung sướng lây, đây là người đàn ông của nàng, là người nàng yêu thương!

Đương nhiên Hướng Nhật cũng không dọa đám thiếu niên kia đơn giản như vậy, hắn còn vài ngón chưa giở ra, đây mới là đòn quyết định đánh vào sự khinh bỉ lúc trước, cái này mới chính thức gọi là "Hướng thị hip hop"

Ngón trỏ chống trên mặt đất, hắn vẫn giữ thân thể thăng bằng, người chung quanh cũng trầm trồ thán phục về sức mạnh dùng để chống đỡ thân thể, nhìn là cũng có thể tưởng tượng ra ngón tay đó chịu bao nhiêu áp lực, đổi là người khác sợ rằng ngón tay đã gãy rời mất rồi.

Nhưng vẫn chưa hết, cảnh khiến mọi người khiếp sợ giờ mới bắt đầu. Ngón trỏ của Hướng Nhật khẽ uốn cong, thân thể bắt đầu chuyển sang động tác "chống đẩy". Người bên ngoài trợn mắt há mồm, cô nàng giả trai cũng khiếp sợ, động tác này ai có thể làm nổi đây? Hướng Nhật đã bị nàng liệt vào danh sách " không còn là người nữa".

Hướng Nhật muốn khoe khoang nên bắt đầu liên tục thay đổi tất cả các đầu ngón tay… Mười đầu ngón tay đều bị hắn dùng qua, nhất là lúc dùng tới ngón út thậm chí Hướng Nhật còn nghe được rõ ràng tiếng thở dồn dập của người chung quanh.

Còn là người sao? Mọi người cùng cô nàng giả trai đều nghĩ vậy!

- Động tác này của ông không phải là hip hop!

Cô nàng giả trai vẫn chưa phục dù nàng đã hối hận vì lúc trước đả kích Hướng Nhật.

- Muốn thấy hip hop chứ gì? Tốt thôi!

Hướng Nhật cười khẩy, ngón trỏ tay phải khẽ động, thân thể hắn bắt đầu xoay như chong chóng.

- Quá, quá thần kì!

Tên cóc mập thấy vậy liền khẽ run rẩy, nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt khó tin cùng khiếp sợ. Động tác này hắn chỉ dám mơ, đương nhiên cái hắn dùng để chống là đầu chứ không phải ngón tay.

Ngay cả cô nàng giả trai cũng không biết nói gì, tuy rằng động tác của Hướng Nhật không như hip hop bình thường nhưng cũng là hạng nhất khiến nàng cảm thấy bất lực, cũng không biết tìm lí do nào để chỉ trích nữa. Nghe tiếng người chung quanh trầm trồ liền biết động tác chỉ tồn tại trong tưởng tượng này được hoan nghênh cỡ nào. Lúc nàng biểu diễn trước đó cũng không ít người vỗ tay, nhưng so với hoan nghênh nhiệt liệt cùng trầm trồ thán phục như vậy thì không đáng là gì.

- Được rồi, động tác tiếp theo anh cũng không làm nữa, mất công dọa mấy đứa ngất mất.

Hướng Nhật đứng dậy, hơi cảm thấy choáng váng, vừa rồi lăn như con gụ nên não thiếu dưỡng khí, may là chỉ hơi đầu váng mắt hoa nên vẫn chịu được.

- Tiếp đi, tiếp tục nào, tiếp tục đi!

Thấy Hướng Nhật đứng dậy người chung quanh vẫn chưa cảm thấy hài lòng liền nhao nhao lên, cái này xem ra còn hấp dẫn hơn cả xem xiếc. Tầm ảnh hưởng lan rộng, âm thanh ồn ào truyền tới, thậm chí Hướng Nhật thấy Tô Úc cũng góp phần trong đó. Vốn không định tiếp nhưng thấy Tô Úc hưng phấn đến mặt đỏ bừng hắn liền bỏ qua ý định này.

Giơ hai tay lên vẫy vẫy, rất nhanh âm thanh đã ngừng lại. Hướng Nhật nhìn chung quanh ôm quyền:

- Tôi tiếp tục một lần nữa được chứ?

Bốn phía truyền tới tiếng cổ vũ. Hướng Nhật lại vẫy tay, chờ âm thanh ngừng hẳn hắn mới nói:

- Động tác này có chút nguy hiểm, hi vọng các em nhỏ không học theo, nếu không sẽ làm mình bị thương.

Người xem càng thêm phần hứng thú, động tác nguy hiểm lại càng muốn thấy, nếu nói đơn giản thì xem làm gì nữa. Tô Úc lại cảm thấy lo lắng, nhưng nhớ tới hình ảnh hắn trên du thuyền thì liền thở phào nhẹ nhõm nhìn hắn biểu diễn. Động tác của Hướng Nhật tạo ra sự thần bí, hay tay giơ lên sau đó nắm chặt tựa như giữa không trung có một sợi dây vô hình. Người xem còn chưa cảm thấy gì, đến lúc Hướng Nhật chậm rãi đi lên cao mới kịp phản ứng, mồm há hốc sợ rằng phải nhét được cả con gà vào.

Cả đám người choáng váng, đây là động tác hip hop? Đâu có giống chứ? Đây là ảo thuật mà? Rất nhiều người đều khẳng định như vậy, ngoài ảo thuật ra thì có gì lí giải được đây?

Hướng Nhật nghe tiếng hít thở bốn phía liền làm bộ như bám lấy sợi dây vô hình giữa không trung, đu người lên cao tới một thước.

- Hay!

Tiếng vỗ tay càng thêm nhiệt liệt, rất nhiều người căng mắt ra nhìn dưới chân Hướng Nhật, không có gì cả, là không khí, lại nhìn trên đầu Hướng Nhật, chẳng có dây nhợ gì, ảo thuật này quá thần kì đi.

Hướng Nhật ở trên cao nhìn xuống, thậm chí còn thấy vài người nước ngoài cũng tụ lại xem, nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ hô hào:

- Cao nữa đi!

Hướng Nhật cảm thấy độc diễn không bằng phối hợp kịch bản, mình hắn làm trò không bằng tìm vài khách mời nữa cho vui? Biểu diễn phải thực hoàn mỹ, như vậy mới không phụ lòng người xem.

Đột nhiên Hướng Nhật thả lỏng tay ra, người phía dưới kinh hãi, thậm chí vài người nhát gan nhắm chặt mắt lại, họ tưởng rằng buông sợi dây vô hình kia ra thì chẳng phải người sẽ ngã sao? Nhưng điều khiến họ an tâm là Hướng Nhật không hề ngã, vẫn còn đứng vững vàng phía trên.

Màn tiếp theo mới thực sự thần kì. Hướng Nhật đi xuống tựa như dẫm lên từng bậc thang, tay hắn buông lỏng tựa như lên xuống cầu thang vậy. Trong tiếng vỗ tay vang dội, Hướng Nhật dừng lại, hai tay vẫy vẫy ra hiệu:

- Thế này đi, mình tôi biểu diễn hơi nhàm chán, ai muốn cùng tham gia nào?

Hướng Nhật lớn tiếng nói. Tựa như ném bom vào không khí tĩnh lặng, không khí đột nhiên nóng lên trước gấp mấy lần.

- Tôi, tôi lên…

Rất nhiều người giơ tay, Hướng Nhật phát hiện mấy người nước ngoài kia cũng muốn tham gia.

- Được, mời anh.

Hướng Nhật chỉ chỉ về một người da đen cao to, hắn cũng là kẻ lực lưỡng nhất trong đám. Người da đen hưng phấn bước tới, thậm chí còn gửi tới chung quanh vài nụ hôn gió.

- Xin chào anh bạn, anh là người nước nào?

Hướng Nhật lễ phép bắt tay, dùng tiếng Anh nói chuyện.

- Nước Mỹ.

Người da đen hưng phấn nắm lấy tay Hướng Nhật tựa như muốn xem xem nó khác gì tay người thường. Trước đó hắn cũng thấy rất nhiều người giơ tay, lại không ngờ mình là người may mắn được chọn.

- Thì ra là người bạn từ Mỹ tới, hoan nghênh anh tới Trung Quốc.

Hướng Nhật rút tay về, nếu không phải trước đó gã da đen này ôm hai cô gái da đen thì hắn đã liệt kẻ này vào danh sách đồng tính luyến ái.

- Cám ơn, tôi cần phối hợp ra sao?

Người da đen đã hiểu mình việc cần làm khi được lựa chọn, là làm trợ thủ cho ảo thuật gia.

- Anh không cần làm gì, đứng là được rồi, sau đó tôi sẽ làm ảo thuật lên người anh.

Hướng Nhật cười thần bí, liếc đám đông chung quanh, người xem càng lúc càng nhiều, phải gấp mấy lần lúc trước.

- Đứng yên đừng nhúc nhích nhé.

Hướng Nhật lùi vài bước, hai tay cách xa người da đen. Người chung quanh nín thở chờ xem màn biểu diễn kinh thể hãi tục của hắn.

- Bắt đầu.

Hướng Nhật nói xong liền thi triển lĩnh vực. Người da đen cảm thấy căng thẳng, dường như bị gì đó bao lấy, sau đó thân thể từ từ bay lên, không biết là hưng phấn hay sợ hãi mà hắn hét toáng lên. Hướng Nhật cũng lên cao theo, tựa như người da đen đang bị hai tay hắn khống chế vậy.

- Dây. Quá thần kì.

Người da đen thốt lên khi cách mặt đất hai thước, tuy rằng không thể cử động nhưng vẫn có thể nói. Người chung quanh hoan hô càng thêm nhiệt liệt, ảo thuật như vậy từ lúc lọt lòng đến giờ vẫn chưa thấy qua, mà cũng chẳng ai nghĩ tới, đây không giống ảo thuật, không có đạo cụ gì, rất chân thực.

- Tốt rồi, tôi lại mời bốn người, nhanh giơ tay nào.

Hướng Nhật thả người da đen xuống, lại nói với người chung quanh. Lúc này đám đông còn náo nhiệt hơn, thấy người da đen lơ lưng giữa không trung, ai ai cũng muốn thử cảm giác này. Mọi người đều giơ tay, dù không rõ chuyện gì xảy ra nhưng thấy thấy mọi người đưa tay lên cũng ham vui làm theo.

Thậm chí Hướng Nhật phát hiện người da đen kia cũng đang ra sức vẫy tay mà dở khóc dở cười, đúng là lòng tham vô đáy.

- Người nhiều quá, tôi đành chỉ đại vậy, ai không được chọn đành thứ lỗi nhé.

Hướng Nhật ôm quyền nói, lại thấy Tô Úc cũng đang giơ cánh tay trắng nõn vẫy vẫy giữa đám đông. Hắn cảm thấy bất đắc dĩ, nếu muốn chơi trò này hai người về đóng cửa lại chơi đùa. Nhưng hôm nay tùy ý nàng, cứ để nàng cảm nhận thử vậy.

Hướng Nhật chỉ Tô Úc, nàng hưng phấn reo lên, vội vàng chạy tới. Rất nhiều người cảm thấy ghen tị với nàng. Rất nhanh Hướng Nhật đã chọn ra người thứ hai, là gã mập bị hắn gọi là " cóc ú" lúc trước. Hai người may mắn tiếp theo được chọn, là một em bé cùng một ông cụ. Đã đủ bốn người, người xem cũng tập trung trông ngóng màn biểu diễn.

Hướng Nhật không làm họ thất vọng, mà lần này càng thần kì là việc khống chế vài người lại rất nhẹ nhàng, khẽ chỉ tay, trúng ai thì người đó liền chậm rãi lơ lửng giữa không trung, thậm chí người chưa sẵn sàng khóc toáng lên.

Tiếng vỗ tay như sấm.

Nhưng lúc biểu diễn Hướng Nhật không hề biết hành động của mình đã bị chú ý Lâm Tử Anh tới mua đồ ăn sáng, hắn thích nhất bánh trứng cùng trà sữa. Hắn cũng không ngờ lại gặp được một màn thần kì này, đột nhiên gút mắc kia loáng cái đã được giải.

Màn biểu diễn của Hướng Nhật hắn đã thấy từ đầu, ảo thuật khống chế người nhẹ nhàng như vậy ấn tượng rất sâu với hắn, cũng khiến hắn liên tưởng đến cái chết quỷ dị của Dương Nghĩa Thiên.

Pháp y đã nói Dương Nghĩa Thiên chết do ngạt thở, lại không có vết thương hay giãy dụa, không hề bị hạ thuốc mê. Đột phá này rất quan trọng, Hướng Nhật có thể khống chế thân thể người khác, tuy rằng hắn không biết làm thế nào, dùng đạo cụ gì nhưng hắn có khả năng làm được.

Vậy nên cái chết kì quái của Dương Nghĩa Thiên cũng có thể giải thích được, thân thể hắn bị khống chế, chẳng thể nhúc nhích được. Mà nguyên nhân cái chết do ngạt thở cũng do khả năng khống chế thân thể người khác, lợi dụng phương pháp rút không khí, tuy rằng khó tin nhưng Lâm Tử Anh đoán vậy, bởi chỉ thế mới làm rõ được quá trình gây án.

Theo phân tích này thì thanh niên kia đích thực là hung thủ sát hại Dương Nghĩa Thiên. Mà càng khẳng định suy đoán này là Thử Minh kia cung khai hung thủ là Hướng tiên sinh này.

Chỗ Dương Nghĩa Thiên không còn ai khác vảo, hắn đi ra thì Dương Nghĩa Thiên đã chết, còn không rõ hung thủ là ai sao? Lâm Tử Anh dám khẳng định ai là hung thủ, nhưng bất hạnh là không có chứng cớ, phỏng đoán của hắn đầy rẫy sơ hở. Chẳng lẽ thấy đối phương có đạo cụ có thể khống chế thân thể người khác thì nhận định hắn là hung thủ sao?

Điều này là không thể!

Phải biết rằng pháp luật coi trọng chứng cớ, không có chứng cớ thì không thể gán tội, thậm chí đưa đi hỗ trợ điều tra cũng chỉ tối đa là 24h, quá 24h là phải thả. Lâm Tử Anh cảm thấy đau đầu, chứng cớ mấu chốt còn phải tìm. Nhức cả đầu, Lâm Tử Anh quên cả mua bữa sáng, hắn đi thẳng về cục xem cẩn thận lại tình tiết vụ án, nói không chừng lại phát hiện ra chứng cứ mấu chốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 16 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status