Định mệnh 2: Dưới bóng cây nguyện ước (Chầm chậm yêu em)

Chương 14: Báng Kem Siêu To Khủng Lồ


Trong quán café hai người phụ nữ ngồi đối diện nhau, nhìn họ sàn sàn tuổi nhau, một người ôn nhu dịu dàng, người còn lại sang trọng quyền quý, hai đẳng cấp khác nhau một trời một vực, nhưng không vì thế mà lấn át nhau.

Vân Linh khuôn mặt có chút không được bình thản nhìn người phụ nữ đối diện, cô ấy cũng như vậy nhìn cô, nhưng là khuôn mặt có chút đáng sợ nhưng đầy sự bất an, đàn bà mà, có kẻ nào đứng trước tình địch mà bình thản cho được, nếu không phải đang ủ mưu tính kế thì cũng là lo lắng sợ hãi.

– Nói đi, cô muốn gì? – Thiên Vân lên tiếng.

– Những ngày qua những người cô cử đến làm phiền chúng tôi tôi đều biết. – Vân Linh khẽ nhìn cô ấy nói.

– Người nào? – Thiên Vân khuôn mặt chuyển sắc, khẽ nhíu mày hỏi lại, làm như mình không hiểu điều Vân Linh vừa nói.

– Bỏ đi, tôi không đến đây để truy cứu chuyện đó.

– Muốn gì, vào đề nhanh gọn, tôi không rảnh để ở đây nghe cô xàm xí. – Thiên Vân mất bình tĩnh, khoanh tay trước ngực thúc giục.

– Giữa tôi và Khánh Lâm không phải như cô nghĩ. – Vân Linh mím môi đưa đôi mắt cương nghị nhìn nét mặt Thiên Vân.

– Hứ, ha, ha… cô nghĩ mình đang nói chuyện với đứa trẻ lên ba? Con cô cũng mang tới rồi, còn nói không có gì? Có ma mới tin. – Thiên Vân nghe Vân Linh nói điều đó liền bật cười đầy mỉa mai.

– Milo mắc bệnh hiểm nghèo, nếu không phải không còn cách nào khác tôi sẽ không tìm anh ta.

– Nực cười, là mẹ thì đừng mang con mình ra làm bình phong che đậy cho những toán tính của bản thân, cô nghĩ cô nói con cô mắc bệnh thì cả thiên hạ phải mang chồng dâng cho cô hả? Mơ đi. Lê Vân Linh, nói để cô biết, Nguyễn Thiên Vân này không để cô bịp đâu. – Thiên Vân nhếch mép cười đầy sự mỉa mai.

Cô chợt sững người nhìn tờ giấy xét nghiệm Vân Linh đẩy ra trước mặt, khuôn mặt đáng sợ dần trùng xuống, khẽ đưa tay cầm tờ giấy đó lên, tay cô run run, khuôn mặt u ám.

Vân Linh im lặng quan sát.

Giấy tờ có thể làm giả. Thiên Vân cho là như vậy, nhưng trên cương vị một người làm mẹ cô không khỏi xót xa cho đứa trẻ đó, nếu họ thật sự vì lợi ích, vì thứ tình yêu dơ bẩn đó mà làm giả thì đứa bé quả thật đáng thương.

Ôm đứa con của mình trong lòng, cô xót xa nhận ra thì ra thứ cô từng cố gắng cướp được trong quá khứ vốn chẳng thuộc về mình, ba năm nay cô cố gắng vì cái gia đình này, cố gắng vì Song Yến, nhưng thứ cô nhận lại ngoài đứa con trai này và sự phản bội của người đàn ông cô yêu bất chấp dùng thủ đoạn để có được ra thì cô chẳng có gì, tình yêu không, hạnh phúc không. Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống má thằng bé, khiến nó cựa mình.

Thiên Vân liền ôm chặt con vào lòng, tự hứa với bản thân sẽ không để họ toại nguyện.

***

– Là ai cho người đến quấy nhiễu mẹ con cô ta? – Thiên Vân gắt lên trong điện thoại.

– Em à anh chỉ là muốn giúp em một tay cho cô ta một bài học thôi mà, mới đó đã đến tai thằng chồng em rồi sao? – đầu dây bên kia một giọng đàn ông khàn đặc lên tiếng.

– Tôi nhờ anh theo dõi không có nghĩa là bảo anh quấy nhiễu họ. Anh lại sợ chồng tôi không thể căm ghét tôi hơn hay sao? – Không giữ được bình tĩnh cô liền nói như quát lên trong điện thoại. Khiến kẻ ở đầu dây bên kia cũng phải mặt mày nhăn nhó bĩu môi bỏ điện thoại ra xa tai một khoảng.

Bỏ điện thoại xuống bàn, tên đàn ông khẽ nhếch mép cười, là hắn muốn chồng cô biết cô xấu xa đến mức nào, là hắn muốn cô ghen tuông đến cực hạn, như vậy rồi cô sẽ căm hận, sẽ rời bỏ anh ta, 30 % cổ phần của Song Yến sẽ dần thuộc về hắn, có được 30 % ấy rồi hắn lại sợ không thâu tóm được số cổ phần còn lại hay sao? Nhấp một ngụm rượu từ chiếc ly thủy tinh hình vuông hắn khẽ nhếch mép cười gian trá.

***

– Anh đừng tới đây nữa. – Vân Linh một vẻ u sầu nói với Khánh Lâm

– Tại sao?

– Tại sao anh không nói với Thiên Vân chuyện Milo? Anh còn không sợ cô ấy hiểu lầm càng thêm hiểu lầm nữa hay sao?

– Cô ấy biết hay không có thể thay đổi được gì? Anh vẫn sẽ chịu trách nhiệm với mẹ con

– Khánh Lâm bình thản nói.

– Trách nhiệm? anh không cần chịu trách nhiệm với tôi, nếu không phải vì con tôi sẽ không bao giờ đến gặp anh, anh nên quên cái tình yêu đã chết ấy đi. – Vân Linh bật cười chua chát.

Khánh Lâm sững người nhìn cô không nói được thêm lời nào nữa, chính sự ngu ngốc, nhu nhược của anh ta ba năm trước đã dẫn đến kết quả ngày hôm nay, nghiệp do anh ta gây ra nhưng người gánh lại là những người anh ta từng yêu thương nhất.

Cái hình ảnh anh Khánh Lâm lưu luyến rời khỏi nhà Vân Linh đã ngay lập tức được gửi tới điện thoại của Thiên Vân. Nhìn hình ảnh chồng mình bên người đàn bà khác cô không khỏi nghẹn lòng, nhưng rồi ghen tuông để được gì? Mới đó cô ta nói giữa hai người họ không như cô nghĩ giờ lại dẫn dụ lôi kéo chồng cô, thứ đàn bà như cô ta cô cảm thấy khinh bỉ, ghê tởm.

Năm đó dùng mọi thủ đoạn để chia cắt hai người họ là cô sai, cái giá phải trả là ba năm sống trong gia đình không có tình yêu, ngày đứa bé ra đời cũng chính là ngày cô chấp nhận sống không tình yêu, cô sẽ chỉ sống vì đứa con này, chẳng hi vọng gì tình yêu từ Khánh Lâm, con trai ngày một lớn, anh ta cũng yêu thương nó như cô, tình cảm của hai người tốt hơn một chút, những tưởng sẽ là mãi mãi, nhưng thứ không thể ngờ đến thì luôn sảy ra bất kì lúc nào, ngày hai mẹ con họ xuất hiện, nhìn đứa bé trong ảnh giống chồng mình như đúc cô hận không thể móc trái tim ra để bớt đau hơn, mỗi một hồi tim đập lại như nhát dao cứa vào cô một lần. Thì ra anh ấy chưa bao giờ quên được cô ta.

Khánh Lâm trở về nhà, đứng trước căn nhà ba năm nay họ sống chung với nhau, tiếng nói cười ngây ngô của con trẻ lại vang lên trong đầu anh, nụ cười của vợ hiện lên trong tâm trí anh, nhưng dạo gần đây khi hai mẹ con Vân Linh xuất hiện anh ta dường như sống trong nỗi dằn vặt, lo sợ, sợ cái ngày Thiên Vân biết được sự thật không biết cô ấy sẽ làm gì. Ba năm nay anh biết cô ấy yêu anh, anh cũnng đã rất cố gắng để đáp trả lại tình yêu ấy, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy giống tình yêu, nó cứ giống như bản thân anh ta đang trả nợ.

Thiên Vân vẫn ngồi đó, bên bàn ăn cùng con trai, Rio cũng đã ba tuổi rồi, tình ra thì cũng chỉ kém Milo có vài tháng, thằng bé ngây ngô mỉm cười với mẹ, nhìn thấy bố về nó liền reo lên sung sướng mà tụt xuống khỏi ghế bên bàn ăn, chạy về phía bố nó, dang tay, nở nụ cười toe toét, hai mắt hí lại thành một đường thẳng. Thiên Vân khẽ mỉm cười nhìn hai bố con, trong lòng cô chợt thắt lại.

Dù cố tỏ ra bình thản nhưng chuyện đã xảy ra lại chẳng thể giấu nổi.

Thiên Vân ngồi bên bàn trang điểm mà thoa kem dưỡng da, chồng cô dựa lưng ngồi trên giường.

– Vân, anh có chuyện muốn nói. – Khánh Lâm lưỡng lự một chút rồi lên tiếng.

– Muộn rồi, có gì để mai nói đi. – có chút khựng lại, cô đưa tay xoáy hộp kem dưỡng da lại, liếc nhìn chồng qua gương trên bàn trang điểm rồi nói.

– Em đã gặp Vân Linh.

Im lặng.

– Em đã nói gì với cô ấy?

Im lặng.

– Em cho người quấy rầy mẹ con họ.

Im lặng.

– Em…

– Đủ chưa? – không thể chịu đựng được nữa, Thiên Vân hét lên quay ngoắt lại nhìn chồng mình.

Khánh Lâm sững người nhìn cô.

– Giờ anh bảo vệ cô ta? Anh sợ em sẽ làm gì mẹ con cô ta? Nếu em có thật sự làm gì mẹ con cô ta thì cũng sẽ là lẽ đương nhiên, em bảo vệ hạnh phúc gia đình mình có gì sai? – Đôi mắt cô hằn lên sự giận dữ, muốn khóc nhưng cố gắng kìm nén không để nước mắt rơi, nước mắt rơi xuống có nghĩa là đã thua, cô sẽ không để nó rơi xuống.

***

Vân Khánh lười biếng mở mắt nhìn lên trần nhà, tay quờ quạng với tìm điện thoại, màn hình hiện thị thông báo zalo: “Hôm nay là ngày 09/09 là ngày sinh nhật của Tên vô lại…”

– Ô oái… – Vân Khánh giật mình bật dậy như tôm. Hôm nay là sinh nhật Khánh Anh. Cô xoa xoa cằm suy nghĩ xem có nên làm cái gì đó cho anh ta không.

Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ thế nào cũng không thông. Tại sao sinh nhật anh ta cô lại phải tặng quà cho anh ta? Chắc gì anh ta đã thích thú với quà của cô tặng. Đúng vậy, kệ đi coi như không biết, không tặng.

Nhưng mà rõ ràng là cô đã biết hôm nay là sinh nhật anh ta, anh ta lại là sếp lớn nữa, không tặng gì cũng không được, suy nghĩ một hồi liền nảy ra sáng kiến trong đầu, sẽ làm một chiếc bánh kem siêu to khổng lồ mang tới công ty cùng mọi người tổ chức sinh nhật cho sếp lớn.

– Gì? Tổ chức sinh nhật? – Tường San giật nảy mình, bản thân cô cũng quên mất sinh nhật vị hôn phu của mình. Khẽ đập tay lên trán vì cái tội đãng trí rồi khẽ nhìn Vân Khánh gật gù.

– Nhưng ở đây chưa ai từng tổ chức sinh nhật cho anh ấy cả. – Tường San tiếp lời.

– Chắc tại anh ta đáng ghét với khó gần quá mà. – Vân Khánh bĩu môi lẩm bẩm.

Tường San bật cười nhìn cô gái trước mặt khẽ lắc đầu.

– Anh xuống phòng ăn một chút được không? – Vân Khánh lò dò tiến đến bàn làm việc của Khánh Anh thận trọng đề nghị.

– Làm gì?

– Có chút chuyện. Một chút thôi. – Vân Khánh dơ ngón tay cái và ngón trỏ lên miệng toe toét cười.

Phòng ăn

– Nào, nào, cô đứng chỗ này, cậu cầm cái pháo này cho tôi, cậu đứng chỗ công tắc điện, tôi hô một cái tắt luôn đấy. nào ra kia kéo cái rèm cửa lại, sáng quá. – Đức Huy như một ông đạo diễn khó tính chỉ chỏ mấy người trong phòng ăn làm cái này cái kia, Tường San lấp ló ngoài cửa thám thính tình hình địch đến.

– Tới rồi, tới rồi.

Khánh Anh dừng lại trước cửa phòng ăn, khiến cho Vân Khánh đang cắm đầu đi theo anh không để ý mà đâm sầm vào lưng anh, Khánh Anh khẽ nhíu mày quay người lại.

– Xin lỗi, hì, anh vào đi. – Vân Khánh ái ngại cười, tay dơ lên ý muốn anh vào trước.

Khánh Anh vẫn đứng đó, khuôn mặt có chút hơn trau lại, hai đầu lông mày sát lại gần nhau nhìn cô gái đang toe toét cười, Vân Khánh từ cười rất tự nhiên chuyển sang cười gượng gạo rồi nụ cười trở lên méo mó, cuối cùng là cười hơi nhếch mép và rồi im bặt, Khánh Anh quay lưng về phía cô, tay cần nắm cửa. Vân Khánh tự thấy bản thân lúc đó vô duyên hết mức, lại hận không thể đạp cho tên mặt cau có này một phát.

Cánh cửa phía trước bật ra, những kẻ trong đó chỉ chờ có thế, nghe hiệu lệnh của Đức Huy đèn được tắt tối thui, rèm cửa cũng kéo lại hết nên ánh sáng bên ngoài chẳng thể chiếu vào, căn phòng tối om.

– Happy birthday to you, happy b… – tiếng hát vang lên đầy khí thế nhưng dần nhỏ lại rồi im bặt.

Khánh Anh không cử động, nét mặt không hề biểu cảm của sự bất ngờ, như ngườ khác chắc không trụy tim thì cũng hồn siêu phách lạc vì màn mừng sinh nhật mà như dọa ma của đám nhân viên này, còn anh ta đứng như trời trồng ở đó, mắt đảo như bi, nhìn hết thảy cái khuôn mặt hiện lên trước ánh nến lập lòe đang được thắp lên trên chiếc bánh kem siêu to khủng lồ mà Vân Khánh mang tới.

– Chúc mừng sinh nhật giám đốc! – Vân Khánh từ phía ngoài lên tiếng rồi len vào, phá tan sự im lặng của mọi người.

Lúc này mọi người mới lại bắt đầu nhao nhao chúc mừng.

– Thổi nến, thổi nến đi anh. – Tường San lên tiếng.

– Ế, ế… Chờ chút, ước, phải ước trước đã rồi hãy thổi. – Vân Khánh kéo chiếc bánh lại, cầm lấy nó từ tay cậu nhân viên phòng mẫu.

Khánh Anh quoắc mắt nhìn cô, ánh nhìn sắc lẹm khiến cô có chút rùng mình, nhưng vẫn lấy hết dũng cảm mà trụ vững, lại nở nụ cười toe toét, trong ánh nến lập lòe, khuôn mặt cô hiện lên trước mắt anh, đơn giản, thiện lương đến nhường nào.

Không lên tiếng, không ước nguyện, Khánh Anh cúi người sát chiếc bánh, khoảng cách rất gần với khuôn mặt người cầm nó, khẽ thổi một hơi làm tắt hết các ngọn nến.

Đèn được bật lên, rèm cửa được kéo ra. Đám nhân viên e ngại nhìn anh, đâu đó họ vẫn có cảm giác dè chừng với vị sếp này, với họ anh chưa bao giờ là kẻ dễ gần, đến một nụ cười trên khuôn mặt đẹp như nam thần ấy họ còn hiếm khi được nhìn thấy nữa là.

– Cắt bánh. – Khánh Anh lạnh lùng lên tiếng.

– Cắt bánh, đúng rồi cắt bánh, mọi người nếm thử bánh kem siêu to khổng lồ em làm xem thế nào. Nhiều topping, nhưng không béo nhé. – Vân Khánh lại toe toét hào hứng khoe chiến tích của mình.

“Nhiều topping không hành nhé chủ quán” tiếng nói lanh lảnh đó như lại vang lên trong đầu Khánh Anh, anh đã từng nghe cô gái trong quán phở trước công ty nói.

Khánh Anh hướng ánh mắt sâu thẳm về phía cô gái đang lúi húi tính toán xem nên cắt bánh như thế nào cho đủ chia cho mọi người, hai khóe môi giật giật có chút cong lên. Ở góc kia, Tường San vẫn đứng quan sát anh nãy giờ, khẽ huých vào cánh tay Đức Huy đang ngóng ngóng đáng người chia bánh kia, hất mắt về phía Khánh Anh. Trên khuôn mặt hai người rạng rỡ hơn hẳn. Anh ta đã cười. Ít nhất là vào ngày hôm nay. Sinh nhật của Khánh Anh, cũng là ngày bảy năm trước anh nhìn thấy người con gái mình yêu tay trong tay nhận lời cầu hôn của kẻ khác.

DJ bar

– Cạn ly, chúc mừng sinh nhật.

Tiếng chúc mừng, tiếng ly thủy tinh va chạm vào nhau, năm con người ngồi quây quần bên chiếc bàn vuông quen thuộc, thường chỉ có ba nhưng nay phá lệ thêm hai cô gái nữa là Tường San và Vân Khánh.

– Vân Khánh, không uống được thì không phải cố nhé. – Hải Nam mỉm cười nhìn cô.

Vân Khánh khẽ cười gật đầu.

– Anh… – Tường San giật mình vì ly rượu đã đưa lên gần miệng rồi lại bị Khánh Anh một tay giật lấy mà uống một hơi cạn.

Đặt ly rượu xuống, khẽ đưa tay quẹt qua khóe môi khẽ nhếch mép cười.

Đức Huy khẽ lắc đầu thầm than: “đây là cái tình cảnh gì chứ”

Cứ như vậy ly qua ly lại, chẳng mấy chốc mà vỏ chai đã nằm la liệt.

Lạ thay, Khánh Anh nay lại tỉnh hơn sáo, Hải Nam lại là kẻ chết trước thế này, Đức Huy khẽ lắc đầu, Vân Khánh nhìn sang Tường San khẽ thở dài. Cô là lần đầu tiên tham gia cùng họ nên giờ mới biết họ phải tàn sát nhau đến mức này mới chịu được.

Khánh Anh vào nhà vệ sinh, Đức Huy cùng hai cô gái vật vã lắm mới lôi Hải Nam vào phòng làm việc của anh được.

– Ôi trời, sao cái thằng này nó cao thế nhỉ? Chân tay loằng ngoằng. Phì… – Đức Huy thở hắt ra, sau khi thả được thằng bạn xuống ghế.

– Chứ không phải do anh thấp hơn anh ấy hay sao? – Vân Khánh ngây thơ mà lẩm bẩm khiến tên vừa ca thán nghệt mặt, Tường San phì cười.

– Thôi thôi, tôi không thể so được với các soái ca của các cô, ở đây nhé, để đi kiếm chút gì giải rượu. Mà Vân Khánh em đi xem xem thằng sếp của em nó ngã vào xó xỉnh nào rồi, đi vệ sinh gì lâu thế.

Đức Huy miệng cằn nhằn, chân đã bước ra khỏi cửa.

Vân Khánh liếc nhìn Tường San một cái, thấy cô gật đầu liền nối bước rời đi.

Tường San ngồi đó, ngay trước mắt cô là kẻ từng khiến cô cười, cũng từng khiến cô khóc rất nhiều. Khẽ đưa tay vén những sợ tóc ướt nhẹp đang che trên lông mi của anh sang một bên, ở cự ly này cô có thể ngắm nhìn anh một cách dễ dàng, hơi thở đều đều, cúc áo ngực không biết bật ra từ hồi nào, để lộ ra vết sẹo dài bằng nửa ngón tay trên da thịt anh, cô bất giác thấy trong lòng nhói lên, là vết sẹo do cô để lại ngày hôm đó.

Khẽ đưa tay sờ lên đó, nửa sợ làm anh tỉnh dậy, nửa như sợ sẽ làm đau anh nên cô chạm lên nó rất nhẹ, rất nhẹ.

– Hơ…

Tường San giật mình thảng thốt, khi đầu ngón tay thon dài của cô mới chạm nhẹ lên vết sẹo đã liền bị bản tay to lớn, ấm nóng tóm lấy giữ chặt. Anh nằm đó, mắt lim dim nhìn cô, Tường San thoáng bối rối, mặt bắt đầu đỏ lựng lên, tay run run gắng gượng thoát ra, nhưng với sức của cô dù anh có say thế này chứ say nữa cô cũng đừng hòng thoát ra được.

Hải Nam bất giác nhổm người dậy, tay kéo cô lại gần, tay vòng ra sau ôm lấy gáy cô, đặt môi ấm nóng lên môi cô mà tham lam chiếm lấy khiến Tường San nhất thời bị động, đôi đồng tử mở tròn hết cỡ, toàn cơ thể như bất động, đến khi phát hiện ra toan vùng vẫy thì không kịp nữa rồi, cô bị anh giữ chặt, đôi môi mềm của cô bị môi anh cứ thể dẫn dụ không cách nào thoát ra được, liền buông xuôi, nhắm mắt mà nương theo.

Cùng lúc đó Vân Khánh đẩy cửa vào, cửa vốn dĩ không đóng. Cảnh tượng diễn ra ngay trước mắt khiến cô bàng hoàng đến độ phải đưa tay bịt miệng để không hét lên, rồi mặt bỗng đỏ dần dần lên vì xấu hổ thay, tiếng bước chân đang tiến lại gần. Khánh Anh theo ngay sau cô.

“Chết rồi, chết rồi, bạn thân và hôn thê cùng tạo phản, không thể để anh ta…” – Ý nghĩ chợt lóe lên trong cái đầu ngây thơ nhưng giàu trí tưởng tượng của cô, liền quay người lại.

– Làm gì mà khô… – Khánh Anh bước đến ngay sau lưng cô.

– Á, không được, đừng nhìn. – Vân Khánh hét lên một tiếng, rồi vội kiếng chân, đưa bàn tay nhỏ xíu mềm mãi của mình bịt mắt Khánh Anh lại giống như người ta hay bịt mắt mấy đứa nhỏ khi có cảnh nóng vậy.

Khánh Anh có chút sững sờ, đứng im bất động để mặc bàn tay mềm mại ấy che đi đôi mắt. Cơ mặt anh khẽ giật giật, cô tưởng làm như thế thì anh không thấy được những gì đang diễn ra trong căn phòng này hay sao? Vân Khánh cứ vậy, gắng sức gồng người, cơ thể chông chênh, dáng vẻ hơi siêu vẹo.

– Anh Khánh! – Tường San đẩy Hải Nam ra, thần người bối rối nhìn phía ngoài cửa, thấy ân hận lắm, nhưng lại chẳng thể thẩm thấu được cái cảnh tượng đang đập vào mắt kia, cả cô mà Hải Nam đều chuyển từ trạng thái lúng túng sang thích thú, khẽ nhìn nhau nín cười.

– Làm gì mà đứng chắn hết cả cửa thế này? – Đức Huy tay cầm khay có vài cốc nước, có vẻ như nước giải rượu gì gì đó lúc rời khỏi anh có nhắc đến, tay còn lại lấy hết sức bình sinh mà đẩy cái vật thể đang đứng chắn trước cửa.

Khánh Anh chỉ khẽ nhíu mày một cái, Vân Khánh chao đảo túm vào ngực áo của anh, Khánh Anh nhanh tay đỡ lấy ngang eo của cô, Vân Khánh bị giật mình hét lên một tiếng, rồi cả hai ngã uỵch xuống sàn nhà.

Đức Huy thấy cái đám lộn xộn do mình gây ra liền tròn mắt há mồn á khẩu, Tường San và Hải Nam đứng phắt dậy. Vân Khánh đau ê ẩm khắp mình mẩy vì bị cả cơ thể to lớn đè lên. Chưa kể đến bị vập môi vào cằm anh mà bật máu.

– Bỏ tay. – Khánh Anh gằn giọng.

– Ưm… – Vân Khánh vội bỏ tay trên mắt Khánh Anh, miệng mút phần môi bị chảy máu vào trong miệng, mùi máu tanh tanh lạnh lạnh bị nuốt vào trong, chỗ bị thương có chút xót xót.

– Không sao chứ? – Tường San đỡ cô dậy.

Vân Khánh khẽ lắc đầu. Mặt cô vẫn còn đần ra, lại xấu hổ đến mức chẳng dám nhìn mấy người đó. Khánh Anh vẫn lạnh lùng ngồi một góc, mắt lừ lừ nhìn phía bên này.

– San San, về. – Nói đoạn, Khánh Anh đứng dậy gọi giật Tường Sang cùng trở về.

Tường San nhất thời bị động, rồi nhanh chóng đứng lên chào mọi người rồi lóp ngóp chạy theo anh rời khỏi trước con mắt tiếc nuối của Hải Nam.

Đức Huy ngoái nhìn Hải Nam một cái, Hải Nam khẽ cười nặng nhọc, anh liền dơ tay khoát khoát ý muốn bảo anh ta cũng đi theo họ luôn. Đức Huy khẽ gật đầu rồi chạy biến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status