Đỉnh phong chí tôn

Chương 156: Âm khôi tông - Thu thập chứng cớ


Đại điện Thi Điểu Tông Lúc này đang có hai mươi thân ảnh ngồi ở đây, tất cả đều là Kết Đan kì. Kết Đan sơ kì mười người, trung kì 7 người, hậu kì là hai người Mạc Cát và Mạc Luân, và tông chủ Đoàn Mạc Hồng tu vi Giả Anh. Trong đó có bảy người khách khanh trưởng lão, chỉ có mười ba người là người của Đoàn gia.

Chính giữa đại điện là một viên thủy tinh cầu cực lớn, trên thủy tinh cầu này ghi lại rõ ràng hình ảnh Lâm Phong chiến đấu, bốn cái ghi hình trận pháp bị Lâm Phong phá hủy chỉ là nghi binh, chân chính ghi hình trận pháp được khắc trên cơ thể chín nữ tử bị hòa tan kia nên hình ảnh vẫn được truyền về.

Tuy nhiên thủy tinh cầu ghi lại chỉ là hình ảnh, không thể nào phục chế được “ý cảnh” của nhật nguyệt chi lực và đệ thập trùng thiên, thậm chí còn không ghi được một kiếm cuối cùng mà Lâm Phong chém ra, do đó quá trình chiến đấu của Lâm Phong không có gì đặc sắc. Tất cả chỉ nhìn thấy Lâm Phong đánh ra “phong nhận”, mấy phút sau màn hình đen kịt, cũng có nghĩa là oán điểu đã bị giết chết.

Khi thủy tinh cầu bị dập tắt thì Đoàn Mạc Hồng mới lên tiếng:

-Chắc hẳn các vị không nhận ra người này là ai, theo ta suy đoán hắn đây là dịch dung, hắn rất có thể là tên tu sĩ hơn một năm trước diệt một trạm kiểm soát của chúng ta, cũng là người mà chúng ta truy sát ở Bách Hỏa Sơn.

Cả đại điện đều trầm mặc, bọn họ đúng là không biết Lâm Phong là ai nhưng qua những gì Lâm Phong thể hiện trong thủy tinh cầu thì tu vi của Lâm Phong ít nhất là Nguyên Anh sơ kì. Nếu đúng như tông chủ nói thì Thi Điểu Tông đã kết thù với Lâm Phong, thù này rất lớn và Lâm Phong đã có đủ năng lực để báo thù, đối đầu với một kẻ thù Nguyên Anh kì không phải chuyện dễ dàng gì.

Đoàn Mạc Hồng lại nói tiếp:

-Chắc hẳn các vị đã nhìn ra người này vô cùng lợi hại, có thể là tu sĩ Nguyên Anh kì, bất quá các vị không cần lo lắng, chỉ một Nguyên Anh kì còn chưa làm khó được Thi Điểu Tông. Hôm nay ta muốn báo cho các vị một tin tức, bất quá trước khi thông báo ta cần các vị lập huyết thệ phải trung thành với Thi Điểu Tông, không được phản bội Thi Điểu Tông trong vòng một trăm năm.

Đoàn Mạc Hồng nói đến đây thì cả đại điện xôn xao, những trưởng lão Đoàn gia còn đỡ còn bảy vị khách khanh trưởng lão nội tâm đều xuất hiện dao động, bọn họ trở thành khách khách trưởng lão chỉ để nhận tài nguyên của Thi Điểu Tông chứ không muốn hoàn toàn đầu nhập vào Thi Điểu Tông, hơn nữa từ giọng nói của Đoàn Mạc Hồng sợ rằng việc này không phải việc bình thường.

Thế là một vị khách khanh trưởng lão Kết Đan sơ kì tên là Tiếu Khanh đứng ra nói với Đoàn Mạc Hồng:

-Tông chủ, không biết khách khanh trưởng lão chúng ta có thể không nghe chuyện này có được không.

Đoàn Mạc Hồng không tức giận mà lại gật đầu đồng ý:

-Tiếu trưởng lão nếu không muốn nghe thì bây giờ có thể rời đi.

Tiếu Khanh nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, có lẽ hắn nghĩ nhiều rồi, chuyện này cũng không phức tạp như vậy, thế là ôm quyền quay người rời đi:

-Đa tạ tông chủ, vậy ta cáo lui trước.

Khi mà Tiếu Khanh vừa bước được ba bước thì ánh mắt Đoàn Mạc Hồng biến thành lăng lệ, một đầu thi điểu Nguyên Anh sơ kì được Đoàn Mạc Hồng tế xuất, lấy tốc độ giống như thuấn di xuất hiện bên cạnh Tiếu Khanh, phun ra một đoàn hắc sắc hỏa diễm bao trùm Tiếu Khanh.

Tiếu Khanh không phải kẻ ngốc, lão muốn rời khỏi chỉ là cầu may mà thôi, trong nội tâm đã có sự đề phòng nhưng không ngờ Đoàn Mạc Hồng lại tàn nhẫn như vậy, ra tay là toàn lực khiến Tiếu Khanh không chống đỡ được chút nào, tu vi giữa hai người chênh lệch quá nhiều, chỉ một khắc sau Tiếu Khanh đã bị đốt thành hư vô ngay cả nhẫn trữ vật cũng không còn. Thi điểu trở về, Đoàn Mạc Hồng xuất ra Vạn Hồn Phiên thu luôn hồn phách của Tiếu Khanh, khí thế của Giả Anh tu sĩ tản ra, trắng trợn uy hiếp:

-Còn ai muốn rời khỏi nữa hay không.

Nguyên bản sáu người khách khanh trưởng lão còn lại đang muốn rời đi liền bị thủ đoạn của Đoàn Mạc Hồng chấn nhiếp, không dám có bất cứ hành động dị nghị nào nữa. Còn mười ba trưởng lão Đoàn gia còn lại đương nhiên không có tâm tư phản bội Thi Điểu Tông rồi, dù sao Thi Điểu Tông cũng là Đoàn gia a, chỉ là bọn họ cũng rất hiếu kì tông chủ sẽ thông báo cái gì.

Thấy vậy Đoàn Mạc Hồng ném ra một quả lệnh bài màu đỏ nói ra:

-Đã như vậy mời các vị xuất ra một giọt tinh huyết lập huyết thệ sao, ta bảo đảm tin tức này đối với Thi Điểu Tông là chuyện tốt.

Dứt lời thì Đoàn Mạc Hồng và Đoàn Quyết là những người đầu tiên phun ra tinh huyết lập huyết thệ, thấy vậy thì các trưởng lão còn lại đều lần lượt làm theo, dù sao đây cũng chỉ là tinh huyết mà không phải hồn huyết, chỉ cần không làm trái với lời thề thì Đoàn Mạc Hồng còn không có cách nào nắm giữ sinh mệnh của tất cả trong tay.

Huyết thệ hoàn thành, mọi người không ai nói gì chờ Đoàn Mạc Hồng tuyên bố, không biết là đại sự gì mà lại nghiêm trọng như vậy. Đoàn Mạc Hồng lúc này tỏ ra rất hài lòng thu lại khí thế, vẻ mặt tương đối hoàn hoãn nói ra:

-Các vị đã có lòng thì ta cũng không giấu diếm nữa, Thi Điểu Tông của chúng ta thực chất chỉ là một trong rất nhiều phân bộ của Âm Khôi Tông đặt ở Đại Điểu Quốc. Mà Âm Khôi Tông chính là tông phái thần bí nhất, ngay cả ngũ đại đế quốc cũng không muốn xung đột với Âm Khôi Tông.

Tin tức này giống như một quả boom làm cho tất cả đều khiếp sợ, bọn họ không biết Âm Khôi Tông nhưng lại biết ngũ đại đế quốc a, đó là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ quốc, cũng chính là năm tu chân quốc cấp năm tối cao chưởng khống Ngũ Hành Tinh. Nếu Âm Khôi Tông mạnh mẽ như ngũ đại đế quốc chở che cho Thi Điểu Tông thì còn sợ cái gì nữa, bất quá chắc chắn vẫn còn vấn đề trong lời nói của Đoàn Mạc Hồng.

Một vị trưởng lão Kết Đan trung kì Đoàn Thiên Luân đứng lên hỏi:

-Tông chủ, nếu Âm Khôi Tông lợi hại như vậy thì tại sao chúng ta lại bị Minh gia chèn ép.

Đoàn Mạc Hồng giải thích:

-Âm Khôi Tông đích thực rất cường đại nhưng muốn tổng bộ đưa người đến cần phải trả cái giá rất lớn. Bất quá chắc hẳn mọi người đều rõ ràng Thi Điểu Tông chúng ta thu thập oán hồn trong rất nhiều năm, đây chính là để dâng cho tổng bộ. Đến bây giờ thì lượng hồn thu được đã đầy đủ, tổng bộ sẽ phái một sứ giả Nguyên Anh hậu kì đến thu hồn đồng thời giúp chúng ta thu Đại Điểu Quốc vào tay xem như phần thưởng.

Nghe đến đây thì kể cả những khách khanh trưởng lão bị ép lập huyết thệ cũng bị kích động, một chút khúc mắc không cam lòng về huyết thệ vào lúc này hoàn toàn bị thổi bay, tin tức này quả thực quá chấn động rồi, khống chế Đại Điểu quốc cũng có nghĩa là tài nguyên tu luyện sẽ nhiều hơn, ai lại không muốn có nhiều tài nguyên hơn.

Hiện tại Minh gia có Nguyên Anh kì còn những thế lực khác không có là vì tài nguyên tu luyện phía trên ban xuống Minh gia chiếm ba thành, bốn thế lực còn lại tổng cộng chỉ có sáu thành, còn các thế lực nhỏ hơn thì chỉ chiếm một thành tài nguyên, cứ như vậy thì người mạnh sẽ càng mạnh còn người yếu sẽ càng yếu, không có tài nguyên đồng nghĩa với không có tương lai.

Đây là trường hợp các thế lực thực lực tương đương kiềm chế lẫn nhau mà đã có khoảng cách lớn như vậy, còn nếu có Nguyên Anh hậu kì xuất thủ đánh giết Nguyên Anh kì và Giả Anh tu sĩ của các thế lực khác thì đến lúc đó Thi Điểu Tông sẽ chân chính xưng bá Đại Điểu Quốc, thâu tóm toàn bộ tài nguyên tu luyện vào tay, ước mơ tu luyện đến Nguyên Anh kì thậm chí Hóa Thần kì không còn là xa vời nữa.

Nhìn thấy cả đám bị lời nói của mình kích thích, Đoàn Mạc Hồng lớn giọng tuyên bố:

-Chỉ mấy tháng nữa thôi sứ giả từ tổng bộ sẽ tới, thời khắc huy hoàng của Thi Điểu Tông sẽ bắt đầu. Còn các vị sẽ là trụ cột của Thi Điểu Tông, bất quá việc liên quan đến tổng bộ là bí mật do đó ta mới cần các vị lập huyết thệ, hy vọng các vị không để trong lòng.

Tất cả trưởng lão đồng loạt đứng lên, trong ánh mắt không che giấu nổi vẻ cuồng nhiệt:

-Chúng ta nguyện nghe theo tông chủ.

Duy nhất chỉ có Đoàn Quyết cũng đứng lên nhưng khóe môi lại cười lạnh, không biết đang suy tính cái gì.

………………………

Trạm kiểm soát Thi Điểu Tông, sau khi đánh hạ oán điểu thì chỉ mất nửa giờ Lâm Phong đã đánh sập hoàn toàn nơi này, đây là vì Lâm Phong vừa lục soát vừa phá hủy nên mới chậm như vậy, nếu không chỉ cần vài chiêu mà thôi là nơi này đã trở thành một bãi phế thải.

Về phần Lý Thanh Thủy thì sau khi được Mộ Dung Tuyết chiếu cố, lại tặng cho mấy viên linh đan cấp một đã khỏe lại. Lý Thanh Thủy khôi phục xong liền lựa chọn rời đi, một là không dám ở lại đây vì những gì xảy ra vừa rồi quá đáng sợ, hai là nàng cũng không đắc tội nổi Thi Điểu Tông, nếu người Thi Điểu Tông cho rằng nàng là đồng bọn của Lâm Phong đối đầu với Thi Điểu Tông thì nàng chết chắc. Nàng không tin Lâm Phong có thể diệt được Thi Điểu Tông.

Lúc này Lâm Phong đang đứng trước một cái trận pháp bị phá hủy, theo hiểu biết của Lâm Phong thì đây là một cái truyền tống trận cấp ba thậm chí là cấp bốn, điều này khiến Lâm Phong rất ngạc nhiên, trận pháp sư mặc dù không khan hiếm bằng luyện đan sư nhưng cũng không kém bao nhiêu, vậy mà ở Thi Điểu Tông lại có người dựng được truyền tống trận đẳng cấp này.

Điều này có nghĩa là ở Thi Điểu Tông cũng có trận pháp đại sư, hoặc là phía sau Thi Điểu Tông có một thế lực lớn hơn giúp đỡ. Nếu là cái trước thì không đáng lo, bởi vì Lâm Phong có lòng tin có thể phá được hộ trận cấp bốn, còn nếu là cái sau thì khá phiền phức, sợ rằng sẽ lại có biến cố xảy ra.

Bất quá dù là cái nào thì trong lòng Lâm Phong đã quyết tâm diệt cái tông này rồi, nếu không đánh một trận thì hắn không cam lòng rời đi, Lâm Phong tự tin dù có Hóa Thần đến xuất thủ thì hắn cũng có khả năng trốn chạy.

Lại nói khả năng Hóa Thần xuất hiện tại tu chân quốc cấp hai là không có, đây chính là quy định của tu chân giới, tu sĩ tu vi cao hơn đẳng cấp tu chân quốc không có quyền tham dự vào tu chân quốc cấp thấp, nếu không chắc chắn sẽ bị giết chết, trừ phi thực lực của ngươi mạnh mẽ đến mức không thèm để ý đến sự truy sát của cả tinh cầu.

Trình độ bây giờ của Lâm Phong còn không có sửa được nên Lâm Phong gọi Thiên Lôi Tử ra:

-Lão có sửa chữa được trận pháp này hay không.

Thiên Lôi Tử bay tới truyền tống trận, trầm ngâm một lát rồi nói ra:

-Thiếu chủ, đây là một cái truyền tống trận gần đạt tới cấp bốn, bởi vì trận này hư hại quá nhiều mà lại không có tài liệu nên rất khó để sửa chữa. Bất quá thiếu chủ muốn sửa nó để làm gì a, chúng ta không biết được bên kia có cái gì, một khi qua đó sẽ rất mạo hiểm.

Lâm Phong giải thích:

-Ta không phải muốn qua đó, ta chỉ muốn truyền tống một viên linh thạch qua đó mà thôi, có làm được không.

Vị trí đặt truyền tống trận là ở dưới tầng hầm của trạm kiểm soát, dù chỗ này đã bị dọn dẹp sạch sẽ nhưng Lâm Phong nghi ngờ đây là nơi mà Thi Điểu Tông nhốt người để tra tấn thu hồn, khả năng truyền tống này truyền thẳng về địa điểm thu hồn ở Thi Điểu Tông là rất lớn, hắn cũng không có ngu mà sử dụng truyền tống trận này.

Cái Lâm Phong muốn là khắc một cái trận pháp ghi hình lên linh thạch, sau đó truyền tống viên linh thạch này qua đầu bên kia với hy vọng sẽ thu thập được manh mối từ Thi Điểu Tông, nếu thành công hắn sẽ lôi kéo thêm vài đồng minh nữa, bởi vì chắc chắn Thi Điểu Tông không chỉ ra tay với người của Tần gia, một khi có chứng cớ thì các gia tộc khác sẽ ra tay với Thi Điểu Tông.

Nghe vậy Thiên Lôi Tử liền hiểu ý tứ của Lâm Phong, phương pháp này lão cũng từng nghĩ qua nhưng không thực hiện được, ghi hình trận pháp rất yếu đuối không chịu nổi khi dính đến không gian quy tắc của truyền tống trận, một khi truyền tống mở ra thì ghi hình trận pháp sẽ bị nghiền nát. Thiên Lôi Tử nói ra:

-Nếu chỉ truyền tống như vậy thì lão nô làm được, bất quá chỉ truyền tống được một lần thì cái truyền tống trận này sẽ sụp đổ. Hơn nữa nếu không có phương pháp đặc biệt thì ghi hình trận pháp chắc chắn sẽ bị phá hủy khi truyền tống.

Đối với câu trả lời này thì Lâm Phong rất hài lòng:

-Một lần là đủ rồi, còn việc thành công ta cũng chỉ là cầu may mà thôi, được thì tốt mà không được cũng không sao, bây giờ bắt đầu được không.

Thiên Lôi Tử:

-Lão nô cần nửa canh giờ để khôi phục lại truyền tống trận cùng một nghìn viên linh thạch hạ phẩm cung cấp năng lượng.

Nghe vậy Lâm Phong ném cho Thiên Lôi Tử hai nghìn linh thạch hạ phẩm, đồng thời bố trí một cái tụ linh trận cùng phong bế trận cấp hai đơn giản tránh lãng phí linh khí từ linh thạch, sau đó ngồi ở một bên quan sát Thiên Lôi Tử, Lâm Phong muốn tìm hiểu một chút về truyền tống trận, biết đâu sau này lại có thể dùng đến.

Nửa canh giờ trôi qua rất nhanh, truyền tống trận lúc này đã được khôi phục nhưng bị thu nhỏ chỉ còn nửa trượng, hơn nữa lại không ổn định có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Đây là bởi vì không có tài liệu nên Thiên Lôi Tử chỉ có thể lấy tài liệu sẵn có của truyền tống trận bị phá hoại miễn cưỡng ghép lại thành một cái truyền tống trận mini.

Để chắc ăn thì Thiên Lôi Tử xài luôn hai nghìn viên linh thạch hạ phẩm để cung cấp năng lượng cùng ổn định trận pháp, dù sao cũng chỉ truyền tống được một lần, nếu thất bại liền không có cơ hội thứ hai, lại nói đống linh thạch này là đồ cướp đoạt từ Đoàn Mạc Thiết, đồ không phải của mình khi xài sẽ không thấy tiếc a.

Ngay lúc này Lâm Phong ném vào truyền tống trận một viên linh thạch trung phẩm, phía trên đã được khắc một cái ghi hình trận pháp, bên ngoài còn có trận pháp bảo vệ, lại được gia cố thêm một vòng nhật nguyệt chi lực để nó không bị hư hao khi truyền tống, cuối cùng là một cái trận pháp tự hủy, đây là tất cả những gì Lâm Phong có thể nghĩ ra để bảo vệ ghi hình trận pháp.

Thiên Lôi Tử phối hợp với Lâm Phong điều động lượng linh khí khổng lồ chiết xuất từ hai nghìn viên linh thạch dẫn vào truyền tống trận, từng đường vân truyền tống sáng lên, một cột sáng xuất hiện bao phủ viên linh thạch trung phẩm, không gian giống như bị bẻ cong sau đó linh thạch được truyền tống đi, truyền tống trận thì bị sụp đổ.

Lâm Phong cầm sẵn trên tay một viên thủy tinh cầu chăm chú quan sát, cũng có hình ảnh hiện lên nhưng lại giống như một cái ti vi bị hỏng, Lâm Phong biết đây là ghi hình trận pháp khi truyền tống liền không ổn định. Lâm Phong thở dài, có thể đã thất bại rồi, hai nghìn linh thạch hạ phẩm liền lãng phí.

Bất quá khoảng mười giây sau thì hình ảnh trên thủy tinh cầu liền rõ nét, Lâm Phong mừng rỡ, đối với việc này Lâm Phong không có hy vọng quá nhiều nhưng lại thu được niềm vui ngoài ý muốn, như vậy là Lâm Phong đã có một phương pháp thăm dò từ xa mà không cần sử dụng thần thức đồng thời giảm bớt tính nguy hiểm khi dò xét.

Trên thủy tinh cầu là hình ảnh một phòng giam cực kì u ám, khắp nơi đều là hình ảnh người khác bị tra tấn, tràng cảnh này vô cùng máu tanh. Chính giữa phòng giam là một hồ máu, chính giữa hồ máu là một viên huyết châu, còn có vài người bị ngâm ở trong hồ máu, vẻ mặt vô cùng thống khổ, huyết nhục mỗi giây mỗi khắc đều bị hòa tan, những người này là huyết thực bồi dưỡng cho huyết châu kia.

Nếu Lâm Phong ở đây sẽ phát hiện ra bên trong huyết châu kia chính là tử vong chi lực, bất quá tử vong chi lực này có chút tạp nham chứ không thuần túy bằng Lâm Phong. Ở trên huyết châu có cắm một cây hồn phiên có hình mặt quỷ, đồ đạc này là của Âm Khôi Tông để lại tên là Huyết Hồn Phiên, khi người trong hồ máu hoàn toàn bị hòa tan thì tử vong chi lực trong huyết châu lại nhiều hơn một tia còn hồn phách của họ được thu vào cây Huyết Hồn Phiên này.

Nhìn thấy cảnh này Lâm Phong vô cùng phẫn nộ, dù đã biết Thi Điểu Tông thu thập là oán hồn nhưng vẫn không kiềm chế được mà chửi lên:

-Đám khốn kiếp này.

Mộ Dung Tuyết cũng nhìn thấy cảnh này khiến sắc mặt nàng tái nhợt, hai nắm tay nắm chặt, trong nội tâm phẫn nộ không kém Lâm Phong, nàng biết tu chân giới rất tàn khốc nhưng nàng không ngờ rằng Thi Điểu Tông lại tàn ác đến như vậy, trong những người kia thậm chí còn có cả trẻ con, lương tâm của Thi Điểu Tông đã thối nát đến cực điểm.

Dù phẫn nộ nhưng Lâm Phong rất lí trí lấy ra mấy chục cái thủy tinh cầu phục chế lại hình ảnh này, sau đó trận pháp tự hủy trên linh thạch đến giờ tự động bị kích hoạt xóa tan tất cả dấu vết, hắn thề không diệt được Thi Điểu Tông hắn không phải là Lâm Phong.

Từ đầu đến cuối Thi Điểu Tông không phát giác được chút nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.3 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status