Đỉnh phong chí tôn

Chương 218: Phân chia


Thật ra hai người Lâm Phong và Vân Bằng chỉ hù dọa lẫn nhau chứ không ai có ý định cá chết lưới rách.

Hiện tại thần đồng đang suy yếu ngủ say nên Lâm Phong không muốn “đánh nhau” trong thức hải, một khi đại chiến rất có thể ảnh hưởng tới thần đồng thì cái được không bù nổi cái mất, thần đồng chỉ có một còn Vũ Trụ Chân Tủy có tới ba giọt, không cần nói cũng biết cái nào quý giá hơn.

Về phần Vân Bằng thì hắn không tự bạo Vũ Trụ Chân Tủy được, ít nhất khi còn ở trong thức hải của Lâm Phong hắn không làm đươc, Vân Bằng nói đến vấn đề tự bạo để Lâm Phong kiêng kị hắn mà thôi Nói thật Lâm Phong rất muốn giết chết Vân Bằng vì Vân Bằng đã biết một bí mật của hắn, hoàng kim thức hải, tuy Vân Bằng không nói ra nhưng Lâm Phong nghi ngờ Vân Bằng đã đoán được hắn có hỗn độn công pháp hoặc thứ gì đó liên quan tới hỗn độn công pháp.

Bất quá tình trạng của Vân Bằng tốt hơn Thiên Lôi Tử khi bị Lâm Phong thu phục nhiều lắm, Lâm Phong không muốn dồn ép Vân Bằng đến mức đường cùng, dồn ép quá người kia điên lên tự bạo nửa giọt Vũ Trụ Chân Tủy kết cục của Lâm Phong không khá hơn Vân Bằng bao nhiêu.

Mặc dù không biết Vân Bằng có tự bạo được Vũ Trụ Chân Tủy hay không nhưng Lâm Phong không muốn đánh cược, cái giá phải trả cho sai lầm là quá lớn, không chỉ mạng của hắn mà còn cả mạng của bốn nữ nhân bên ngoài.

Lại nói Lâm Phong không có nắm chắc diệt sát được Vân Bằng hoàn toàn khi chỉ có hỗn độn chi tâm chưa nhận chủ hoàn toàn và Tang Thụ suy yếu trợ giúp, tu sĩ bước thứ hai không một người nào là loại người đơn giản, dù không còn thân thể nhưng linh hồn Vân Bằng được Vũ Trụ Chân Tủy săn sóc sẽ không yếu như mặt ngoài Vân Bằng thể hiện ra, Một khi ra tay mà để người này thoát đi Lâm Phong còn bại lộ thêm hai bí mật là hỗn độn chi tâm và Tang Thụ, đoán là một chuyện còn biết chắc chắn lại là một chuyện khác, cứ để Vân Bằng kiêng kị hắn thì tốt hơn, Vân Bằng quá mức khó chơi, ngay từ đầu Lâm Phong đã bị Vân Bằng tính kế.

Nếu không phải vì mở ra ngọc giản khiến thức hải khô kiệt thì Lâm Phong còn không đến mức bị Vân Bằng chủ động kéo vào không gian Vũ Trụ Chân Tủy rồi bị lộ hoàng kim thức hải, và nếu không phải thức hải của Lâm Phong là hoàng kim thức hải thì hắn đã bị Vân Bằng đoạt xá rồi.

Người ngoài nhìn vào khi Vũ Trụ Chân Tủy nhập vào mi tâm sẽ thấy Lâm Phong khôi phục nhưng đâu phải, đó là do Vân Bằng dùng Linh Hồn Chân Tủy ngụy trang mà thành, trên thực tế lúc đó thức hải Lâm Phong vẫn trong tình trạng khô kiệt, nếu Vân Bằng đoạt xá thành công thì người khác cũng không biết Lâm Phong đã bị đoạt xá.

Từ đó có thể thấy Vân Bằng vô cùng cáo già, lời Vân Bằng nói ra có lẽ chỉ có phần linh hồn hải là thật vì Vân Bằng biết hắn có hoàng kim thức hải sẽ không nói dối phần này, những chuyện còn lại Lâm Phong tin chưa tới một thành, tuy nhiên Lâm Phong có cách chứng thực lời Vân Bằng nói, Tang Thụ chắc chắn biết về Vũ Trụ Chân Tủy.

Rời đi không gian Vũ Trụ Chân Tủy Lâm Phong không vội tìm tới Tang Thụ mà đang tranh thủ thời gian khôi phục thức hải nhằm cô lập Vũ Trụ Chân Tủy không cho Vân Bằng phát hiện thêm bí mật của hắn, hắn hứa là làm nhưng hắn không tin mấy tên cáo giá này.

Bên trong không gian Vũ Trụ Chân Tủy, Vân Bằng thở dài:

-Tiểu tử này quá thông minh, bất quá ta vẫn còn hậu thủ phía sau, chỉ cần ngươi tiếp xúc với người có thân thể phù hợp ta liền biết ngay, đừng hòng kéo dài thời gian.

Giải quyết xong Vân Bằng Lâm Phong mới nhờ Tang Thụ giúp hắn nhìn xem Vũ Trụ Chân Tủy có vấn đề gì hay không và tin tức chính xác về Vũ Trụ Chân Tủy là gì, trải qua hiệp nghị Lâm Phong chia cho Tang Thụ hai thành Vũ Trụ Chân Tủy hắn thu được để biết thêm vài thứ.

Thứ nhất Vân Bằng vẫn động tay động chân vào Vũ Trụ Chân Tủy, Vân Bằng không có ý xấu, hậu thủ của Vân Bằng chỉ có một mục đích không cho Lâm Phong kéo dài thời gian, đáng tiếc Vân Bằng không thể nào nghĩ tới Lâm Phong có bậc thầy về che mắt là Tang Thụ trợ giúp gỡ luôn hậu thủ ra rồi.

Thứ hai ngoại trừ phần tác dụng bóc linh hồn hải đắp vào thức hải thì phần còn lại Vân Bằng nói không có gì là sự thật, cái gì mà phục dụng một lần một giọt khiến linh hồn vỡ nát hay chuyện ngọc giản làm bằng Vũ Trụ Thiên Minh Thạch đều là nói láo.

Nếu ngọc giản thật làm bằng Vũ Trụ Thiên Minh Thạch với tu vi của Lâm Phong bây giờ đừng hòng phá được, thực chất thứ làm ra ngọc giản chỉ là một loại tài liệu phong ấn có khả năng hấp thu linh hồn chi lực để Vân Bằng ở bên trong Vũ Trụ Chân Tủy khôi phục, người khác không có số lớn linh hồn chi lực như Lâm Phong nhưng nếu dùng một lượng khổng lồ thần thức thông thường truyền vào vẫn có thể mở ra được ngọc giản, sau đó bị Vân Bằng đoạt xá.

Trải qua sáu vạn năm không biết đã có bao nhiêu người bị hút khô thần thức cung cấp linh hồn chi lực cho Vân Bằng mới khiến ngọc giản xuất hiện vết nứt, xem ra tên này không phải loại tốt lành gì. (Thức hải và linh hồn hải song song tồn tại nên trong thần thức bình thường vẫn có linh hồn chi lực, tia linh hồn chi lực này quá nhỏ bé nên không có ai phát hiện, lấy số lượng bù chất lượng).

Tang Thụ còn nói trong vũ trụ có tới chín giọt Vũ Trụ Chân Tủy chứ không phải ba giọt, một giọt có thể giúp mấy chục người đạt tới hoàng kim thức hải nhưng Vũ Trụ Chân Tủy không thể đắp thành hoàn mỹ hoàng kim thức hải, cùng lắm bóc được chín thành chín linh hồn hải là cực hạn.

Bất kì vật sống nào cũng có hai mặt thể xác và linh hồn, bóc toàn bộ linh hồn hải đồng nghĩa với việc toàn bộ linh hồn biến mất trong nháy mắt, chỉ một nháy mắt mất đi linh hồn là chết đến mức không thể nào chết được nữa, lúc đó thức hải cũng tiêu tán luôn, cho nên Lâm Phong là dị loại hoàn mỹ hoàng kim thức hải duy nhất trên thế giới không có luân hồi này.

Và cách phục dụng Vũ Trụ Chân Tủy hiệu quả nhất là đặt Vũ Trụ Chân Tủy vào thức hải để nó từ từ đồng hóa linh hồn hải thành thức hải chứ không phải chỉ có tác dụng ngay lần đầu.

Ngoài ra Vũ Trụ Chân Tủy còn nhiều tác dụng khác như bồi bổ linh hồn, tẩy kinh phạt mạch, tiến hóa linh căn hay khi phục dụng Vũ Trụ Chân Tủy lần đầu tiên sẽ có một cơ hội cảm ngộ rõ ràng về quy tắc bản thân tu luyện, nếu may mắn còn có thể sáng tạo ra một môn pháp thuật hoặc thần thông cho riêng mình.

Nhân đó Lâm Phong được Tang Thụ khuyến mãi thêm tin tức về thần thông, Khô Mộc Phùng Xuân là thần thông chứ không phải pháp thuật, cái Linh Hồn Tam Thức vừa rồi Lâm Phong hiểu được một hai là thần thức yếu quyết Vân Bằng sáng tạo ra, nó cũng là mồi câu Vân Bằng đặt vào nhằm tìm kiếm người có nhiều linh hồn chi lực.

Cuối cùng điều làm Lâm Phong kích động nhất đó là Linh Hồn Chân Tủy ẩn chứa sinh cơ cực kì mãnh liệt, chỉ cần một phần mười của phần Linh Hồn Chân Tủy hắn thu được sẽ có thể giải quyết được vấn đề thọ nguyên cho Tuyết, so với mấy tác dụng trước Lâm Phong xem trọng cái này hơn rất nhiều.

Bất quá Lâm Phong không biết điều cuối cùng là Tang Thụ thêm vào chứ không phải sự thật, sinh cơ từ Linh Hồn Chân Tủy lớn thật nhưng Mộ Dung Tuyết đâu có bị tổn thương căn cơ sinh mệnh, ngày trước Tang Thụ bày mưu để tạo áp lực cho Lâm Phong tu luyện nhanh hơn, hiện tại Lâm Phong đã vượt xa kết quả mà Tang Thụ muốn hắn tới.

Tuy nói thời hạn mười năm hóa thần Lâm Phong có thể không kịp nhưng với những gì Lâm Phong đạt được ở hiện tại thì Lâm Phong vẫn còn đủ thời gian tới ngày đó, Tang Thụ nhân cơ hội này gỡ khúc mắc luôn tránh trường hợp tu vi Lâm Phong lên cao sẽ nhìn ra trò quỷ của nó, Tang Thụ so với Vân Bằng còn cáo giá hơn nhiều.

Thảo luận một chút nữa Lâm Phong quyết định chia tám thành Vũ Trụ Chân Tủy còn lại thành mười sáu phần bằng nhau, mỗi một phần chỉ có hai phần trăm của một giọt, bất quá chừng đó đã đủ để đạt tới ngưỡng cửa hoàng kim thức hải đắp từ ba thành linh hồn hải.

Mười sáu phần đó Lâm Phong chia cho Tuyết hai phần chữa trị căn cơ, sáu người Phượng, Thái Phiêu Phiêu, Hiên Phượng, Thiên Lôi Tử, Siêu Khuyển mỗi người một phần, tám phần cuối cùng Lâm Phong để dành cho tương lai.

Lâm Phong không xài vì Vũ Trụ Chân Tủy ít quá không có tác dụng với hắn, nếu ở đây có nguyên một giọt hắn còn nghĩ lại chứ chỉ có chưa tới hai thành của một giọt Vũ Trụ Chân Tủy căn bản không giúp Lâm Phong cảm ngộ được cái gì cao siêu.

………….

Chớp chớp mắt, sau năm canh giờ hôn mê Lâm Phong tỉnh dậy, người đầu tiên Lâm Phong nhìn thấy là Thái Phiêu Phiêu khiến hắn rất ngạc nhiên hỏi:

-Phiêu Phiêu, Phượng và Tuyết đâu rồi, sao ngươi lại ở đây chăm sóc ta.

Thái Phiêu Phiêu đáp lại:

-Ba người kia đang ở ngoài hộ pháp, ngươi không muốn ta chăm sóc ngươi sao?

Nghe ra ý tứ “không thích hợp” từ Thái Phiêu Phiêu Lâm Phong cười gượng gạo đáp lại:

-Ta không có ý đó, phiền phức cho ngươi rồi.

Thái Phiêu Phiêu nhẹ nhàng nói:

-Không sao, trong lúc ngươi hôn mê ta đã nói rõ với Tuyết và Phượng rằng ta thích ngươi, hai nàng ấy vậy mà vẫn cho phép ta ở lại chăm sóc ngươi, ta rất ngưỡng mộ tình yêu giữa ngươi và hai nàng ấy, ta muốn trở thành một phần trong tình yêu đó.

Lần đầu tiên Lâm Phong thấy Thái Phiêu Phiêu trong bộ dáng này, trong lúc nhất thời hắn không biết nên nói thế nào, khác với Hiên Phượng, địa vị Thái Phiêu Phiêu ở trong lòng Lâm Phong cao hơn một chút, hắn không muốn nói nặng lời với nàng. Một lúc sau Lâm Phong nói:

-Thích ai là chuyện của ngươi nhưng ta rất khó để mở lòng thêm với một ai nữa, một khi lún quá sâu vào tình yêu sẽ rất khó trở thành bằng hữu, ngươi là người bằng hữu đầu tiên ta công nhận vì ngươi biết ta có bí mật mà vẫn lựa chọn bao che cho ta, ta không muốn mất đi người bằng hữu này, mấy tháng nữa ta sẽ không còn ở Cực Pháp Quốc, ngươi nên suy nghĩ cho kĩ.

Thái Phiêu Phiêu kiên quyết nói ra:

-Ta nghĩ kĩ rồi, lúc đó ta sẽ nói ta muốn trở thành người dẫn đội tới Hồng Lưu Quốc đi cùng ngươi, chỉ cần ngươi không chán ghét đuổi ta đi ta sẽ không rời đi, ta muốn được nhìn thấy ngươi, đương nhiên ta càng muốn được ngươi chấp nhận hơn.

Lâm Phong lắc đầu tự kỷ:

-Các ngươi thật làm khó ta mà, ta đâu thể cấm các ngươi không thích ta hay mở miệng đuổi các ngươi đi khi các ngươi không có lỗi gì cơ chứ, chung quy lại ta quá mềm lòng.

Nhìn bộ dáng muốn ăn đòn của Lâm Phong Thái Phiêu Phiêu liền phì cười:

-Ngươi mà mềm lòng mới lạ, cả học viện đều bị ngươi qua mặt, Lục Phiêu bị ngươi một chiêu giết chết, ngay cả ta ngươi còn lừa qua mà gọi là mềm lòng sao.

-Đó là trường hợp bất khả kháng, không phải bây giờ ta rất thành thật sao. Không đùa nữa, mau rời khỏi đây.

………………………

Đã hai mươi ngày trôi qua từ lúc năm người rời phòng trọ Đại Hoang Thành tiến về Hắc Thành, hiện tại năm người đã chạy tới một khu rừng gọi là Hắc Thiên Lâm, tính toán lộ trình chỉ cần đi thêm mười ngày nữa sẽ tới được Hắc Ma Quật – nơi có tình báo về Trần Đại Khôi Trong hai mươi ngày này Lâm Phong không vội vàng cũng không đề cập tới Vũ Trụ Chân Tủy, Lâm Phong không biết có đại năng giả nào phát hiện ra khí tức Vũ Trụ Chân Tủy trước khi Vũ Trụ Chân Tủy chui vào mi tâm hắn rồi tới dò xét hắn hay không nhưng cứ im lặng coi như không có chuyện gì rời đi là tốt nhất.

Sau khi cùng Tang Thụ và Thiên Lôi Tử thăm dò một phen xác định không có ai theo dõi Lâm Phong lựa chọn một vị trí vắng vẻ bắt tay vào đào động phủ, lại dùng tám ngày thời gian và tiêu hao một đống tài liệu Lâm Phong dựa theo Tang Thụ chỉ dẫn bố trí ra ba mươi sáu cái trận pháp cấp ba tạo thành siêu cấp tổ hợp ẩn nấp trận pháp.

Với tổ hợp trận pháp này Lâm Phong tin chắc Hóa Thần viên mãn có đi ngang qua cũng không biết được ở đây có một động phủ, về phần Hợp Thể tu sĩ không dò xét kỹ càng cũng đừng hòng biết được vì trong đám trận pháp có cả tang thương chi lực từ Tang Thụ trợ giúp che mắt.

Mấy người còn lại không hiểu Lâm Phong bố trí nhiều trận pháp như vậy làm gì nhưng không ai hỏi, đây là thói quen tạo thành khi đi cùng với Lâm Phong, mọi người đều tin tưởng Lâm Phong vô điều kiện, Lâm Phong làm việc gì đều có lí do của hắn.

Hoàn thành xong Lâm Phong thở ra một hơi nói:

-Xong, bây giờ ta trân trọng báo cho mọi người biết bên trong ngọc giản không có thần thức công pháp nhưng có một thứ còn quý hơn thần thức công pháp vô số lần gọi là Vũ Trụ Chân Tủy.

Trải qua một phen giải thích năm người (tính cả Thiên Lôi Tử) vô cùng kích động khi biết về Vũ Trụ Chân Tủy, đặc biệt là ba người Thiên Lôi Tử, Thái Phiêu Phiêu và Hiên Phượng còn tưởng mình nghe lầm, họ biết Lâm Phong là người như thế nào nên mới yêu và đi theo Lâm Phong nhưng đây là Vũ Trụ Chân Tủy a.

Nhị nữ có phần thì không nói vì hai nàng là đạo lữ của Lâm Phong nhưng ba người họ cái gì cũng không phải, cùng lắm là một nô bộc và hai bằng hữu mà thôi, cứ như vậy cũng hưởng ké được Vũ Trụ Chân Tủy? Cảm giác này quá không chân thật.

Tuy nhiên Thái Phiêu Phiêu lại nói:

-Nếu Vũ Trụ Chân Tủy tốt như vậy ngươi dùng trước đi, ngươi nói chỉ thu được chưa tới nửa giọt mà chia cho chúng ta nữa thì ngươi đâu còn lại bao nhiêu.

Trong đây hai người Hiên Phượng và Thái Phiêu Phiêu không biết Lâm Phong đã có hoàng kim thức hải nên hai nàng áp chế lại mong muốn của bản thân, trước mắt để Lâm Phong phục dụng cái đã, dù sao hai nàng không bỏ ra chút công sức nào trong chuyện này.

Biết lời Thái Phiêu Phiêu nói là thật lòng Lâm Phong không giấu nữa:

-Thức hải của ta đã là hoàng kim thức hải rồi nên Vũ Trụ Chân Tủy không có tác dụng lớn lắm với ta, mọi người chuẩn bị đi, Thiên Lôi Tử là người đầu tiên, sau đó lần lượt là Hiên Phượng, Phiêu Phiêu, Phượng và Tuyết.

Mọi người đều hiểu quy tắc sắp xếp này dựa theo địa vị mỗi người trong lòng Lâm Phong, người đầu tiên coi như là “vật thí nghiệm”. Thiên Lôi Tử biết vậy nhưng lão không có ý kiến, ngược lại còn cúi đầu ôm quyền:

-Thiếu chủ rộng lượng nhưng lão nô không làm được gì nhiều cho thiếu chủ mà lại được ban Vũ Trụ Chân Tủy, lão nô hổ thẹn không dám nhận.

Thái Phiêu Phiêu đứng ra nói:

-Thiên Lôi Tử tiền bối nói sai rồi, chỉ tính việc tiền bối đi theo Lâm Phong là tiền bối đã giúp Lâm Phong rất nhiều. Nếu nói người không giúp được gì cho Lâm Phong phải là hai sư đồ chúng ta mới đúng. Nói ra thì xấu hổ nhưng ta rất muốn nhận Vũ Trụ Chân Tủy, là tu sĩ không nên câu nệ tiểu tiết, Lâm Phong đã mở lời chúng ta cứ nhận là được rồi, chỉ có mạnh hơn mới giúp được Lâm Phong.

Lâm Phong gật đầu đồng ý với cách nói của Thái Phiêu Phiêu:

-Phiêu Phiêu nói đúng, ta nói là thực sự, Vũ Trụ Chân Tủy đối với ta không có bao nhiêu tác dụng, mọi người mạnh hơn mới là sự trợ giúp tốt nhất cho ta, tương lai có lẽ ta còn cần mọi người trợ giúp nhiều lắm.

-Thiếu chủ đã nói đến như thế thì lão nô cung kính không bằng tuân mệnh, trong tương lai lão nô sẽ ra sức vì thiếu chủ, quyết không than vãn nửa lời.

Lâm Phong cười cười:

-Tốt, cứ theo kế hoạch cũ mà làm.

Thái Phiêu Phiêu đưa ra đề nghị:

-Ngươi nói khi sử dụng Vũ Trụ Chân Tủy sẽ có một cơ hội cảm ngộ quy tắc, chúng ta không biết chắc thời gian cần để cảm ngộ là bao nhiêu, ta sợ ngươi sẽ bỏ lỡ cơ hội tiến về Hồng Lưu Quốc, ta đề nghị sau này mới phục dụng.

Lâm Phong lắc đầu:

-Khi tiến về Hồng Lưu Quốc sẽ có nhiều rất Hóa Thần, Hợp Thể để mắt tới chúng ta, lúc đó không tiện để lộ ra khí tức của Vũ Trụ Chân Tủy, hiện tại là thời cơ thích hợp nhất để mọi người phục dụng, có quá thời gian cũng không sao.

Lời này Lâm Phong không phải nói chơi, mục đích tham dự khảo hạch của Ngũ Đại Đế Quốc là để tìm ra con đường tu luyện dễ dàng nhất cho Tuyết thành tiên trong thời gian ngắn nhất, hiện tại vấn đề thọ nguyên của Tuyết được giải quyết thì có trở thành đệ tử Ngũ Đại Đế Quốc hay không đã không quan trọng.

Thực sự mà nói Lâm Phong không thích kiểu “khống chế thế giới” của Ngũ Đại Đế Quốc chút nào, hắn mà tới đó thế nào cũng bị giám sát chặt chẽ, bây giờ Lâm Phong đã đổi ý chỉ cần đến Ngũ Đại Đế Quốc chứ không nhất thiết phải trở thành đệ tử Ngũ Đại Đế Quốc nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.3 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status