Đô thị dạ chiến ma pháp thiếu nam

Chương 69: Sau mười hai giờ, chúng ta gặp nhau ở đảo Sabaody


Trong khi Phương Nhiên liên tục nhắc đi nhắc lại mình nói đều là sự thật, còn Mạnh Lãng thì bày ra gương mặt đôn hòa hiền hậu như kiểu "tôi hiểu mà".

Ba người tùy ý tìm một nơi bán nệm, chuẩn bị nghỉ ngơi.

"Đúng rồi, ta có việc muốn đi ra ngoài."

Thế nhưng ngay khi Phương Nhiên bổ nhào vào chiếc giường đặc biệt êm ái đã được trải sẵn chăn mền đầy đủ, Linh từ trong mũ trùm đầu của hắn bay ra, nàng nói.

"Ừm? Cô đi đâu vậy?"

Phương Nhiên nâng mặt mình lên từ trong đống vải nhung mềm mại tới khó tin mà hỏi.

"A, ngươi cho rằng ta là củi mục giống như ngươi trừ ăn uống chơi bời chỉ biết ngủ thôi sao?"

Giọng nói của Linh đầy miệt thị, nàng để lại một câu rồi bay ra ngoài.

"Ta đi xem tình huống của những người Tham Gia khác một chút, ba người các ngươi ở chỗ này đàng hoàng luyện tập năng lực của mình đi, cố gắng luyện kỹ thuật lái xe của ngươi, đừng vào trung tâm thành phố! Cũng đừng nghĩ đi tìm C - 13! Đây không phải là các ngươi có thể đối phó!"

"Nữ Vương đại nhân, ngài đi thong thả!!"

Chó săn Mạnh Lãng lập tức khom người cáo biệt.

Linh hóa thành một chùm ánh sáng xanh bay đi, Cẩu Úc vẫn không tài nào hiểu nổi, nhìn pin sạc dự phòng bay ra ngoài, khóe miệng co giật hỏi:

"Cho nên nói, kia đến tột cùng..."

"Kia là Nữ Vương đại nhân."

"..."

Phương Nhiên nghe hai người nói chuyện, im lặng trợn trắng mắt, rồi hóa thành một đầu cá ướp muối triệt để nằm ì trên giường.

Hiện tại là tràng cảnh Dạ Chiến, vừa bước qua nửa đêm đầu tiên.

Nhưng ở nơi này Phương Nhiên lại cảm thấy bầu không khí như đi dã ngoại.

Ba người nằm bẹp trên giường, làm dịu cảm giác mỏi mệt từ những chuyện cách đây ít phút trước khi vào tràng cảnh mang lại cho bọn hắn.

Phương Nhiên cảm thấy mí mắt nặng trĩu, đủ những việc trải qua từ đầu tới cuối trong một này tức thì ùa tới.

Mơ màng sắp ngủ.

Đúng, mình còn phải....

"Đúng rồi!!!!"

Mạnh Lãng đột nhiên kinh sợ hét lên!

Phương Nhiên lập tức bị tỉnh giấc, Cẩu Úc cũng ngồi dậy, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Mạnh Lãng.

"Thế nào!?"

"Lão ca, có chuyện gì sắp xảy ra sao?"

Hai người cảnh giác hỏi, tuy rằng bầu không khí tựa như đi dã ngoại, nhưng bọn hắn kỳ thật cũng chưa quên, nơi này thật ra là Dạ Chiến.

Gương mặt Mạnh Lãng nghiêm túc, gã vuốt cằm của mình như thể suy nghĩ cặn kẽ rồi nói:

“Chúng ta còn chưa quyết định đội trưởng của tiểu đội ICMB là ai.”

“Lão ca, anh biết anh dùng lý do này để rống lên khiến mọi người tỉnh giấc rất dễ dàng bị đánh không?”

Phương Nhiên nhìn gã rất nghiêm túc rồi nói.

“Không không không! Lão đệ, bầu ra đội trưởng là cực kỳ cần thiết, tin tưởng tôi, một tổ không có người lãnh đạo, thực dễ dàng toang, hơn nữa, giống như tổ đội của chúng ta từ những thành viên tinh anh tạo thành, sau này tất nhiên sẽ tiếp xúc với tổ đội khác, cũng yêu cầu một người lãnh đạo để giao thiệp.”

“Ừm, tôi cảm thấy anh nói rất đúng.”

Phương Nhiên ra vẻ như thật gật đầu tán đồng.

Này này, anh thay đổi cũng quá nhanh đó!

Cẩu Úc im lặng.

“Vì vậy hiện tại chúng ta cần quyết định ra một người đội trưởng!”

Mạnh Lãng đấm vào lòng bàn tay rồi lên tiếng, trên mặt hiện rõ ‘mình thật là quá thông minh.’

“Ừm ừm, huynh, những lời này rất có lý, theo đệ thấy, vị trí đội trưởng này, không bằng liền giao phó cho huynh! Như thế nào?”

Phương Nhiên nói với vẻ tán thưởng ‘như thế rất tốt’.

"Không thể! Không thể!" Mạnh Lãng liền vội vàng lắc đầu, cực kỳ sợ hãi hấp tấp lên tiếng: "Vị trí này không phải ‘hiền giả’ không được, theo ý kiến nông cạn của ngu huynh, đệ mới là người phù hợp nhất."

Cẩu Úc sững sờ nhìn hai người không hiểu thấu bắt đầu xổ một tràn cổ văn, đơn giản không thể nào hiểu được.

Vì sao không nói chuyện bình thường, bỗng dưng dùng toàn cổ văn!?

Mình quả nhiên theo không kịp ý nghĩ của bọn họ.

Lúc này Mạnh Lãng và Phương Nhiên đã nhìn nhau khoảng ba giây như quân tử nhàn nhạt đối mặt.

Nhưng hai người bỗng dưng nhào vào nhau, hai tay chống đỡ, cùng lúc phát lực, đều nghiến răng nghiến lợi muốn đè ngã đối phương ở trên giường!

“Tên khốn! Đừng cho là tôi không biết anh nghĩ lúc gặp tổ đội khác, đẩy tôi ra làm bia đỡ đạn!!”

"Lão đệ! Bình thường cậu rõ ràng như một tên thiểu năng, có thể vừa đến loại tình huống này, luôn có sức quan sát thừa thãi nha!!"

Hai người hai tay chống đỡ, bắt đầu đấu sức, sau ba mươi giây, Phương Nhiên rốt cục không địch lại, bị Mạnh Lãng dùng cánh tay cơ bắp với một tư thế vô cùng xấu hổ áp đảo ở trên giường.

"Ha ha!"

Mạnh Lãng cười rõ to như người thắng cuộc, ôm lấy hai tay, đắc ý lên tiếng:

"Lão đệ, không cần vùng vẫy, quyết định cậu là đội trưởng!"

Vì sao tôi nhìn không hiểu phương pháp quyết định của các người!!

Cẩu Úc che kín mặt, hò hét một trận trong lòng!

Cuộc sống thật tẻ nhạt, nhận mệnh, hiện tại Phương Nhiên đã rõ điều gì tiếp theo, nhất định vị trí đội trưởng là củ khoai lang bỏng tay.

Đáng chết! Biết vậy thì bình thường đã rèn luyện lực tay!

"Dừng! Không phải là đội trưởng sao! Tôi..."

Phương Nhiên làu bàu bò lại giường của mình, cuốn lên chăn mền, cuộn mình lại như đòn bánh tét.

Ba người không tiếp tục trò chuyện, chuẩn bị ngủ một giấc, thế nhưng Phương Nhiên (bánh cuốn) lăn qua lăn lại, ngồi dậy với vẻ mặt tiều tụy.

Nhìn hai người bên cạnh, một người mặc com-lê nhưng tư thế ngủ tương đương hào sảng, một người an tĩnh nằm thẳng tư thế giống như chờ đợi xuống mồ.

Hai người đều đã ngủ.

Yên lặng cà khịa.

Móa, một bên giường không dựa vào tường, ngủ không thoải mái.

...

...

Lúc ba người đang ngủ.

Buổi tối đầu tiên của Dạ Chiến đã trôi qua.

Sau trải qua một phen giày vò trước khi tiến vào tràng cảnh, ba người "mỗi nhà mỗi cảnh" ngủ thẳng cẳng ròng rã chín giờ.

Sau chín giờ, Cẩu Úc là người đầu tiên mở mắt, ngồi dậy đong đưa đầu óc còn hơi thiêm thiếp.

Mạnh Lãng cũng mơ màng tỉnh lại, nhìn bên ngoài vẫn tối mịt như cũ, lộ ra nụ cười mỉm yên tâm.

"A, hóa ra trời vẫn tối, còn có thể ngủ một lát."

Sau đó lại đổ về giường.

Phương Nhiên cũng bị đồng hồ sinh học trong cơ thể đánh thức, ngáp một cái rồi ngồi dậy, vuốt vuốt mắt nhập nhèm buồn ngủ, mờ mịt nhìn nhìn, rồi ngó bầu trời bên ngoài vẫn như cũ một màu đen kịt, lắc đầu lộ ra nụ cười mỉm.

“Thật là trong mơ vẫn tới Dạ Chiến, mình nhất định còn ở trong mơ.”

Nói xong cũng tê liệt ngã xuống, cuộn mình vào chăn.

Này! Hai người các ngươi!

Cẩu Úc im lặng nhìn bọn họ, các người là heo sao? Còn muốn tiếp tục ngủ!?

Thở dài, rồi nhìn hai người hoàn toàn không có ý tỉnh dậy, cứ như vậy một mực ngủ tới đất trời tối mịt, gã nhàn nhạt nói:

“A? Nữ Vương đại nhân cô trở về rồi?”

“Thật sự thất lễ! Nữ Vương đại nhân, ngài trở về tại sao không nói một tiếng! Tiểu nhân hẳn là đi nghênh đón ngài!”

"Tôi không ngủ nướng! Không! Tuyệt đối không! Tôi đã dậy rồi! Chuẩn bị đi học đây!"

Hai người phản xạ có điều kiện bật dậy như lò xo!

Một người tức thì lộ ra vệt cười nịnh nọt, một người theo phản xạ có điều kiện che kín gương mặt.

Bị đánh tới sợ.

Mấy ngày nay, một khi Phương Nhiên ỷ lại trong chăn toan cúp học, lập tức bị sạc dự phòng đánh mặt!

Phương Nhiên quả thật bị đánh tới sợ.

Hai người hốt hoảng ngồi dậy một hồi, phát hiện cũng không có động tĩnh gì, lập tức hằm hằm nhìn Cẩu Úc!

"Tiểu Hoặc!! Cậu vậy mà báo cáo sai quân tình!! Nên chém!!"

Cẩu Úc im lặng nhìn hai người bọn hắn.

“Nữ Vương đại nhân không phải để chúng ta đi rèn luyện năng lực sao? Lại tiếp tục lười biếng như thế, chờ nàng trở về....”

“Tiểu Hoặc, làm sao hiện tại cậu mới đánh thức chúng ta!”

“Đúng vậy! Cậu nên gọi chúng ta dậy sớm hơn một chút chứ!”

Hai người tức thì trở mặt, mười phần ghê tởm ưỡn ngực, chính nghĩa ngôn từ nói.

Cẩu Úc im lặng nhìn Mạnh Lãng và Phương Nhiên.

Hai người các ngươi vừa rồi mơ màng tỉnh lại, cũng không phải nói như thế.

"Như vậy việc này không nên chậm trễ, chúng ta lên đường đi!"

Phương Nhiên xoay người từ trên giường đứng dậy, vẫn không quên mặc áo choàng màn cửa của mình.

"Đi? Đi đâu?"

Mạnh Lãng tù mù nhìn Phương Nhiên chuẩn bị đi khỏi cao ốc.

“Trong tràng cảnh Dạ Chiến, chúng ta tự nhiên muốn đi ra vào thành phố rèn luyện năng lực, ở nơi này làm sao có thể luyện được cái gì chứ?”

Phương Nhiên ra vẻ mọi chuyện đương nhiên, rồi thở dài nói ra:

“Hơn nữa, năng lực của chúng ta đều là ma pháp thiếu nữ!! Ba người chúng ta ở cùng một chỗ, quá lúng túng, căn bản không thi triển được, cho nên chúng ta hẳn là tách nhau ra tìm một nơi gần đây.”

“Tôi cảm thấy anh nói rất có lý.”

Cẩu Úc hơi suy nghĩ một chút, gật đầu nói, quả thật Những nàng tiên Balala – loại năng lực buê đuê này – gã thật đúng là ngại ngùng khi luyện tập trước mặt hai người bọn họ.

Thế nhưng Mạnh Lãng vẫn không tin, đăm đăm nhìn Phương Nhiên nghi ngờ hỏi:

“Lão đệ, cậu có phải nghĩ một mình cậu có thể tha hồ đua xe, mới đưa ra đề nghị này phải không?”

"Khụ khụ khụ khụ!!!!"

Phương Nhiên lập tức ho khan, rồi xoay người, giọng nói không chút nào gợn sóng.

“Lão ca, sao anh có thể nghĩ về tôi như vậy hả, tôi căn bản không có ý này!”

Vậy cậu dám xoay người lại hay không.

Hai người yên lặng nói ở sau lưng Phương Nhiên.

“Vậy được rồi, thử một chút bản thân hành động trong Dạ Chiến cũng rất tốt, chúng ta xác định thời gian tập hơn đi.”

Mạnh Lãng cuối cùng cũng đồng ý với đề xuất của Phương Nhiên.

“Mười hai giờ đi, đêm thứ hai vừa mới bắt đầu, chúng ta vừa vặn thử một chút một mình sinh tồn trong Dạ Chiến.”

Cẩu Úc suy tư một chút rồi nói, theo gã thấy mười hai giờ là thích hợp nhất.

“Tốt! Sau mười hai giờ, chúng ta gặp nhau ở đảo Sabaody!!!”

Phương Nhiên giương lên áo choàng màn cửa của mình như thể anh hùng sắp xuất chiến trong phim ảnh!

Hiệp sĩ hộp sô-cô-la che mặt xuất kích!

Cẩu Úc: "..."

Mạnh Lãng: "..."

Lão đệ, cậu là một wibu còn mặt mũi nào nói tôi hiểu nhiều anime...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status