Đoạt hôn 101 lần

Chương 129


Editor: Lovenoo1510

Nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút, nếu như quả thật có một ngày như thế, anh nhất định, sẽ rất vui sướng………. Rất vui sướng……..

Anh sẽ cảm thấy cuộc đời của mình thật hoàn mỹ.

…………….

Người giúp việc cả biệt thự đứng thẳng hàng ở khu đất trống trước biệt thự, mắt nhìn thẳng dán chặt vào Cố Lan San đi ra đi vào biệt thự, sau đó cô lại đi ra, khuôn mặt mọi người đều vẫn trợn mắt há mồm nhìn Cố Lan San mở cửa lái xe đi.

Một hồi lâu, người giúp việc mới hoàn hồn, tất cả mọi người không thể tưởng tượng nổi anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều không dám tin được, mới vừa rồi cô gái với khuôn mặt lạnh lùng ấy thật sự là cô San.

Việc đầu tiên bà quản gia nghĩ đến là cậu Thịnh vừa bị cô San đánh một trận tơi bời nên chạy vội chạy vàng vào. Bà quản gia đã từng theo giúp việc cho ông nội Thịnh Thế, sau khi Thịnh Thế kết hôn với Cố Lan San thì bà rời khỏi biệt thự của gia đình Thịnh Thế đến đây, ông nội Thịnh Thế yêu thương đứa cháu nội này như bảo bối, cho nên đưa người giúp việc lâu năm của mình tới đây cho Thịnh Thế và Cố Lan San.

Bà quản gia nhìn Thịnh Thế từ nhỏ đến lớn lớn lên, bà chưa từng thấy qua khuôn mặt đặc sắc của cậu Thịnh như vậy, bây giờ nhìn thấy cậu Thịnh nằm trên ghế salon, khuôn mặt ngày thường tinh xảo đến chói mắt có vết thương còn cả dấu ngón tay, trong lòng bà vừa đau lòng vừa gấp gáp, lập tức đi đến phòng cất đồ.

Bà quản gia ôm hòm thuốc đi tới trước mặt Thịnh Thế, vốn bà nghĩ sẽ thấy sắc mặt u ám đáng sợ của Thịnh Thế, nhưng bà lại phát hiện ra Thịnh Thế đang híp mắt trái bị Cố Lan San đánh nhìn lên trần nhà, khóe môi cong lên, bộ dáng giống như tâm tình rất tốt.

Trong lòng bà quản gia rất kinh ngạc, bà nghi ngờ nghĩ, cậu Thịnh không phải là bị cô San đánh cho thành ngu rồi chứ? Sao bây giờ lại cười ngây ngô như vậy? Cô San cũng thật là, từ trước đến giờ cậu Thịnh đều không nói chuyện dễ nghe, cô cãi lại không được sao? Tại sao lại đánh trả nữa? Có điều cậu Thịnh cũng có lỗi, tại sao lại có thể nói cô San như vậy chứ? Nếu như đổi lại bà là cô San thì cũng sẽ đánh cậu Thịnh thôi. Nhưng đánh thì đánh, sao lại quá nghiêm trọng như vậy……….

Trong lòng bà quản gia vừa đánh trống, vừa xử lý vết máu trên mặt Thịnh Thế, sau đó dán một băng keo cá nhân lên vết thương nghiêm trọng nhất trên mặt anh.

Thịnh Thế đợi bà quản gia xử lý xong tất cả thì đứng dậy đi toilet, tiến tới trước gương soi mặt, một bên má trái, một bên má phải, tâm tình càng lúc càng tốt, anh đứng ở trước gương càng lúc càng lưu luyến không muốn rời đi, mãi cho đến khi điện thoại của anh bất chợt vang lên, là Quý Lưu Niên gọi tới, Thịnh Thế nghe máy, đưa điện thoại lên tai, mặt vẫn soi gương như cũ, quay đi quay lại để nhìn, tùy tiện hỏi về phía điện thoại: “Chuyện gì?”

“Nhị Thập, hiện tại mọi người đang chờ cậu đấy! Cậu đi hay không đây.”

Thịnh Thế vẫn soi gương, có chút không để ý hỏi: “Chờ mình làm cái gì?”

Quý Lưu Niên ở đầu bên kia mắng một câu thô tục rồi mới nói: “Hôm nay là ngày giỗ mối tình đầu của Hoa tử, không phải cậu quên chứ?”

Thịnh Thế cau mày, ngay sau đó từ trong phòng rửa tay đi ra, hướng về phía bà quản gia vội vàng để lại một câu: “Chuẩn bị xe cho tôi.” Sau đó nói với bên trong điện thoại: “Bây giờ mình lập tức đến, chờ mình nửa tiếng.”

Lúc Thịnh Thế xuống lầu, anh đã đổi một bộ tây trang màu đen, xe đã chuẩn bị xong, anh ngồi lên xe rồi đạp chân ga.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status