Độc nữ sủng phi

Chương 12


Hoắc Liêm Khuất và Hoắc Liêm Kỳ cũng cố gắng ngồi một bên nghe Khiết Mị kể chuyện

- Người ta nói, nếu như một người chết đi. Sẽ đi qua một cây cầu gọi là cầu Nại Hà. Đến được một nơi gọi là Hoàng Tuyền, Hoàng Tuyền đất đỏ như máu không có bất cứ cây cối gì nảy chồi được trừ Hoa Bỉ Ngạn Đỏ. Bên bờ Hoàng Tuyền có một Mạnh Bà trang, nơi đây là nơi các hồn ma luân hồi chuyển thế. Và cách để quên đi kiếp trước của mình chính là Canh Mạnh Bà.... Canh Mạnh Bà được nấu từ 8 giọt lệ, một giọt lệ "Sinh" , hai khoảng lệ "Già" , ba phần lệ "Khổ" , bốn cốc lệ "Hối Tiếc", năm tắc lệ "Tương Tư", sáu chén lệ "Bệnh Tật" , bảy thước lệ "Biệt Ly" và giọt lệ thứ tám chính là nước mắt đau lòng của Mạnh Bà

- Một giọt lệ Sinh, hai khoảng lệ Già, ba phần lệ Khổ, bốn cốc lệ Hối Tiếc, năm tắc lệ Tương Tư sau chén lệ Bệnh Tật, bảy thước lên Biệt Ly và giọt nước mắt của Mạnh Bà! _ Giọng đọc trong trẻo của Hàm Khuyết và Nguyệt Nha cùng nhau vang lên

Trái tim nhói lên một nhịp, trái tim của Hoắc Liêm Khuất và Khiết Mị cùng nhói lên một nhịp mà không hiểu lí do gì

- Mẹ à, tại sao phải có giọt lệ đau lòng của Mạnh Bà? _ Nguyệt Nha khó hiểu hỏi lại

- Chuyện đó... Đến lớn con sẽ hiểu... Được rồi, được rồi, A Khuyết, Nha Nha đi ngủ thôi. Để hai vị thúc thúc còn nghỉ ngơi _ Khiết Mị mỉm cười

Hàm Khuyết và Nguyệt Nha gật đầu rồi cúi người chào Hoắc Liêm Khuất và Hoắc Liêm Kỳ rồi tung tăng về phòng. Khiết Mị đi đến chỗ hai người họ, đưa cho họ một tấm chăn nhỏ

- Nhà tôi không khá giả... Chỉ có tấm chăn này, hai người cố gắng một chút _ Khiết Mị mỉm cười

- Đa tạ Khiết cô nương _ Hoắc Liêm Khuất đưa tay đón lấy tấm chăn

Hai tay chạm nhau, một luồng điện xẹt qua thân thể hai người. Ánh mắt của Hoắc Liêm Khuất lúc này rất nhu thuận và ôn hòa, còn Khiết Mị nhanh chóng rút tay lại. Hụt hẫng! Chắc chắn là Hoắc Liêm Khuất đang hụt hẫng. Còn Khiết Mị không hiểu vì sao lại đỏ mặt sau đó liền lúng túng xoay người chuẩn bị bước đi liền bị Hoắc Liêm Khuất gọi lại

- Khiết cô nương!

- Hoắc tiên sinh, có chuyện gì? _ Khiết Mị cũng nhẹ nhàng hỏi

- Tôi muốn hỏi... Phụ thân của Hàm Khuyết và Nguyệt Nha đâu? Tại sao chỉ có cô chăm sóc bọn trẻ? _ Hoắc Liêm Khuất nhìn nàng

- A.... Chuyện này... Thật ra tôi cũng không biết, nhưng theo lời của Vân ca ca thì...tôi nghĩ Cha của hai đứa bé chính là không cần chúng _ Khiết Mị mỉm cười chua xót

- Ai bảo không cần! _ Hoắc Liêm Khuất nhíu mày quát lớn

- Tiên sinh, ý ngài là...? _ Khiết Mị khó hiểu nhìn hắn

- Khiết cô nương, nếu cô không ngại... Ta muốn... Lấy cô làm thê, có được không? _ Hoắc Liêm Khuất vẫn điềm đạm hỏi

- Tiên sinh xin thứ lỗi. Khiết Mị tôi không chồng mà có con, sẽ không có tư cách làm thê tử của ngài. Trời đã khuya, mong hai người nghỉ sớm, tôi không làm phiền nữa _ Khiết Mị nói xong rồi bỏ vào trong

Hoắc Liêm Khuất thở dài, Hoắc Liêm Kỳ cũng lắc đầu. Trong màn đêm hôm đó, có 3 người không tài nào chợp mắt được. Một người bối rối không ngủ được. Một người nhớ nhung, hối tiếc và đau lòng thức trắng đêm. Còn một người, có lẽ là người đáng thương nhất, từ khi nàng nhập cung, từ khi nàng được tấn phong là phi, từ khi quen biết nàng, từ khi nàng gặp nạn, từ khi nàng tỉnh dậy, từ khi nàng xuyên qua, từ khi nàng rời đi và từ khi nàng quay lại... Tất cả "từ khi" đó đều không bao giờ cho y một cơ hội để gần gũi, chăm sóc và... Tư cách yêu nàng. Nhắc đến đây chắc hẳn cũng biết ai rồi nhỉ?

[......................................................]

Sáng sớm ngày hôm sau, Hoắc Liêm Khuất tạm biệt ba mẹ con nào rồi sau đó cùng Hoắc Liêm Kỳ hồi cung

Suốt một tháng sau đó, Hoắc Liêm Khuất và Hoắc Liêm Kỳ không ngày nào là không nhớ đến nàng, từ giọng nói, hành động và khuôn mặt của nàng, hắn muốn nàng phải ở bên hắn hàng ngày không được rời nửa bước

Còn Khiết Mị cũng bức rức, tuy không hiểu vì sao mình lại suy nghĩ như vậy. Nhưng dường như trái tim nàng đã bị ai đó đánh cắp rồi. Trước kia tuy cũng có nhiều nam nhân ngỏ ý lấy nàng làm thê, nhưng Khiết Mị vẫn một mực từ chối. Còn bây giờ? Chỉ một câu nói của Hoắc Liêm Khuất mà nàng phải trằn trọc suy nghĩ, có chút bối rối, có chút lúng túng, có chút gượng gạo... Khiết Mị tự hỏi, tại sao lại như vậy? Nàng cũng không hiểu

Bất ngờ Nguyệt Nha và Hàm Khuyết đi dạo với Vân Phong vừa về. Nguyệt Nha thấy nàng ngồi nghĩ ngợi linh tinh tiểu cô nương này liền chạy lại ôm lấy nàng nũng nịu

- Mẹ a! Mẹ đang nhớ cha đúng không? _ Nguyệt Nha ngây thơ hỏi

Nhớ? Nực cười, nàng còn không biết cha của hai đứa là ai thì làm sao nhớ? Nhưng... Hình như nàng đang nhớ một ai đó... Là Hoắc tiên sinh?

Nghĩ đến nụ cười ôn thuận (ôn hòa và nhu thuận) của hắn tim nàng khẽ đập mạnh một nhịp, rộn ràng như mùa xuân đang đến. Nàng nhớ hắn? Khiết Mị khẽ giật mình, đưa tay đặt lên trái tim mình

- Mẹ, mẹ sao vậy? _ Hàm Khuyết lo lắng hỏi nàng

- A! Mẹ không sao, hai đứa... Muốn có cha sao?......

[.........................................................]

:> Còn ngày mai nữa là ta thi xong rồi nhia nhia nhia ~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status